Chương 18: Vũ hội Halloween...

Editor: Ngọc Nguyệt


Ngày Halloween tới gần, vũ hội Halloween trở thành chủ đề quan tâm của cả học viện, nhất là nghe nói lần này xã đoàn thần bí nhất -- chị em nhà Tera Catherine sẽ phụ trách, càng khiến người khác bàn tán và mong chờ. Trong lúc đó, chuyện đại tiểu thư gia tộc Corry Brandy bỏ trốn dường như không được ai nhắc lại.


Về phương diện khác, gia nhập hội chị em, Tia cũng không thể không cố hết sức chuẩn bị cho vũ hội. Lo lắng nàng mà hội viên mới gia nhập, không quen thuộc học viện, cho nên cũng có một ít trợ thủ. Bốn cô gái trong đó biểu hiện năng lực, linh hoạt vận dụng thế mạnh bản thân, cũng khiến cho nàng mở to mắt.


Trong lúc đó, Tia sai Sebastian điều tr.a chuyện giáo sư mất tích năm đó. Sự tình phát sinh hai mươi năm trước, giáo sư mất tích có họ Tư Mai Sắt Tư Đặc, được học viện phân cho chức giáo sư lịch sử cổ đại, mà hắn cũng có nghiên cứu với kiến trúc tôn giáo, mọi người thường có thể thấy hắn ở đạo đường gần đó. Tư Mai Sắt Tư Đặc mặc dù phương diện học vấn cao, nhưng có một thói quen lớn... say rượu. Vài người thấy bộ dáng say khướt ban ngày của hắn, nói vài lần.


Lúc học kì sắp kết thúc, bỗng nhiên hắn mất tích, một ít vật phẩm tùy thân của hắn cũng không biết ở đâu. Cuối cùng có người thấy, nói rằng hắn đến giáo đường, nhưng không có chứng cớ cho thấy hắn đã đến đó. Lúc ấy việc bảo vệ học viện không tốt như bây giờ, cho nên mặc dù hứn rời khỏi học viện cũng không có người biết. Kết quả, cuối cùng chỉ có thể nhận định rằng hắn đã tự mình rời đi.


Đương nhiên, đây là kết quả sau khi điều tr.a giản lược của Sebastian. Tạm thời Tia không nhìn ra chuyện này có liên quan gì đến chuyện bây giờ, liền không bảo hắn điều tr.a tiếp.
Sau đó, với sự chờ mong của toàn giáo sư sinh, rốt cuộc Halloween cũng đến.


available on google playdownload on app store


Đây là lần đầy Tia tham gia loại hoạt động này, đám người Mey-Rin phi thường coi trọng, sớm chuẩn bị lễ phục, đêm vũ hội lại phái Wendy và người trang điểm đến cho nàng.


Lễ phục của tia lấy mẫu từ trang phục Pháp ở thế kỉ mười bảy, các chi tiết càng thêm thay đổi. Từng nếp uốn, sợi tơ và bảo thạch, đều khiến cho lễ phục lộ ra loại tinh xảo và xa hoa, khiến người ta hoa cả mắt.


Cũng không phải tất cả mọi người đều mặc lễ phục như vậy, sẽ khiến cho bản thân như một gốc cây thông đeo đầy vật giáng sinh. Nhưng trời sinh Tia dung mạo xinh đẹp, khí chất cao quý, trong trẻo nhưng lạnh lùng, đủ để  khiến lễ phục trở thành vật phụ trợ tốt nhất, hai người ở cùng một chỗ bày biện đẹp đẽ khiến cho quanh mình đều thất sắc. Ngay cả người trang điểm kiến thúc rộng rãi cũng tán thưởng không thôi, dù bọn họ gặp qua không ít người đẹp, nhưng có đực người khí chất quý tộc như vậy là vạn người không một.


Đối với những lời ca ngợi này, Tia có vẻ thờ ơ. Sebastian thậm chí có thể nhìn ra trong ánh mắt nàng che dấu một tia không kiên nhẫn.
Làm một quản gia hết lòng phân ưu vì chủ nhân, hắn lập túc tiến lên nói với người trang điểm. "Còn lại xin hãy cứ giao cho tôi."


Người trang điểm kinh ngạc nhìn thoáng qua người đàn ông trẻ diện mạo tuấn mỹ, từng cử chỉ theo kiểu truyền thống, theo bản năng nhìn về phía Tia. Thấy Tia không phản đối, nàng dọn đồ của mình, đứng sang một bên.


Sebastian tiếp nhận vị trí của cô, cầm lấy đồ trang điểm trên bàn giúp Tia. Đôi mắt đen thâm thúy của hắn dừng trên khuôn mặt trắng noãn của nàng, ngón tay thon dài lướt qua mái tóc màu đen, vẻ mặt của hắn chuyên chú, trân trọng, động tác nhẹ nhàng như thế khiến người ta cảm thấy giờ khắc này trong mắt hắn, trừ Tia ra, những thứ khác đều không tồn tại. Thiếu nữ xinh đẹp cao quý, nam tử tuấn mỹ thâm tình, một màn lãng mạn làm cho Wendy đang đứng một bên bê giày kìm lòng không được mà đỏ mặt.


"Wendy?" Thấy vẻ mặt mơ màng của cô, Tia không khỏi kinh ngạc gọi.
Wendy từ trong câu chuyện tình yêu vừa nghĩ, lấy lại tinh thần, cuống quýt mang giày lên.
Sebastian tiếp nhận từ tay nàng, mỉm cười. "Đưa cho tôi là được rồi."
Hắn quỳ một gối, từ hộp lấy ra một đôi vũ hài tinh xảo như thủy tinh, tự tay đeo cho Tia.


Wendy xấu hổ phát hiện công việc của nàng đều được Sebastian làm xong, khiến nữ hầu bên người như nàng không có việc gì làm, chỉ đứng một bên. May mắn lúc này tiếng đập cửa vang lên, nàng vội vàng đến mở cửa.
Lúc sau nàng trở về thông báo. "Tiểu thư, ngài Melvyn đến."


Chuyện vũ hội Halloween sắp bắt đầu được truyền ra, không ngừng có người đến mời Tia làm bạn nhảy. Sau khi lo lắng, cuối cùng Tia chấp nhận lời mời của Kail Mitter Melvyn. Hắn là đồng học khóa tiếng Pháp của nàng, là thứ tử gia tộc, tuy không nói nhiều, nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy ôn hòa. Tia vốn đã đủ hào quang, không cần người xuất sắc nào khác đến.


"Nói với ngài Melvyn, ta lập tức ra ngay."
Sebastian giúp Tia đứng lên, Tia nhìn lại mình, xác định không quên gì mới đi ra phòng ngủ.


Kail Mitter đứng trong phòng, nhìn Tia đi ra, cả người nhất thời ngây dại. Không phải hắn chưa từng gặp mỹ nhân, trên thực tế, vì có ưu thế huyết thống, những người hắn gặp có rất ít người vẻ ngoài xấu, nhưng Tia vẫn khiến cho hắn cảm thấy rung động trước nay chưa từng có. Nàng như được trời ban ân, tài phú và vẻ đẹp hoàn mỹ kết hợp lại, không phải dùng hai chữ "xinh đẹp" là có thể hình dung.


Kail Mitter vốn không hay khen người khác, lúc này cảm thấy ngay cả nói chuyện cũng không thể. Một lúc lâu ra hắn mới thốt lên một câu: "Nàng, nàng đêm nay thật đẹp."
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền hối hận muốn cắn lưỡi.
Tia lơ đễnh cười nhạt. "Cảm ơn. Ta đã chuẩn bị xong, có thể đi rồi chứ?"


"A, đương nhiên."
Sebastian giúp Tia mặc đại y, đem túi xách cùng một bộ với lễ phục đưa cho nàng, cuối cùng tiễn bọn họ tới cửa.
"Chúc ngài buổi tối vui vẻ."
Tia gật đầu, kéo Kail Mitter rời đi. Bởi vì phải tham gia vũ hội nên nàng cố ý dặn Sebastian không cần đi theo.


Đại khái là vì thế nên lúc này thoạt nhìn vị quản gia này thật tịch mịch! Wendy đồng tình nghĩ.


Tia và Kail Mitter yên lặng trên đường đến học viện, lúc này còn cách lúc vũ hội bắt đầu một thời gian, cho nên trên đường không thấy ai. Tim Kail Mitter thật sự đập rất nhanh. Hắn biết lúc này phải nói gì nhưng trong đầu lại trống rỗng, vẻ trầm ổn ngày thường cũng không biết ở đâu rồi.


Đang trầm mặc, Tia bỗng nhiên mở miệng. "Ngài biết không, đây là lần đầu ta tham gia vũ hội như vậy."
Kail Mitter sửng sốt một chút, lập tức gật đầu, chuyện của Tia hắn cũng nghe nói một chút.
"Ta có chút lo lắng, ngài có thể nói cho ta biết vũ hội thế nào không? Ta sợ lúc đó ta sẽ làm trò cười."


"Nàng không cần khẩn trương, kỳ thật cũng không có gì, chỉ là khiêu vũ thôi."


Kail Mitter nhớ lại vũ hội Halloween năm trước, lại nhìn vẻ mặt thản nhiên cười của Tia, nhận ra nàng không thật sự cảm thấy bất an khi tham gia vũ hội, mà là vì để hắn không còn khẩn trương mới cố ý nói vậy. Lúc này hắn cảm thấy xúc động."


Sảnh đường đã được thay đổi cách bố trí. Wendy chọn phong cách Arab, thiết kế xảo diệu, lợi dụng ánh đèn, xây dựng phong cảnh ngàn ngọn nếm trong đêm.
Winny chỉ đạo nhân viên công tác kiểm tr.a lần cuối cùng, thấy Kail Mitter và Tia, đôi mắt sáng ngời, vui vẻ chào đón.


"Trời ạ, Tia thân ái, ngươi thật sự rất đẹp!"
Tia hé miệng cười. "Ngươi cũng rất đẹp!"
Winny mặc trang phục vũ nữ Arab, cùng phong cách với yến hội. Bộ trang phục này đúng là thích hợp với mái tóc lửa đỏ của nàng và thân hình đầy đặn, hiện ra khí chất nhiệt tình lãng mạn.


"Không giống nhau!" Winny liếc Kail Mitter một cái. "A, vì sao lúc nào tham gia vũ hội cũng phải là một nam một nữ chữ! Có lẽ chúng ta nên đề nghị một chút, lần sau ta có thể làm bạn nhảy với ngươi!"
Kail Mitter cảm thấy hơi xấu hổ và bất mãn.
Tia biết tính của Winny, vỗ vỗ cánh tay của nàng.
"Catherine đâu?"


"À, họ ở bên kia, ta dẫn ngươi qua đó, thuận tiện ngắm đại sảnh mà ta đã bố trí."
Winny vừa nói vừa kéo tay Tia, dẫn nàng đi. Kail Mitter tuy rằng bất mãn bạn nhảy của mình bị cướp, nhưng cũng khó nói gì, chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo.


Gần đến lúc bắt đầu vũ hội, người trong đại sảnh cũng nhiều lên. Tuy là vì tổ chức vũ hội Halloween, đa số vẫn là lo lắng thân phận của mình, không thể không khoa trương. Nhóm thiếu nữ tận lực khiến bản thân đẹp nhất. Nhóm thiếu nam tụ lại một chỗ bàn luận, ánh mắt theo đuổi bóng dáng xinh đẹp giữa sảnh.


Không thể nghi ngờ Tia là tiêu điểm của toàn trường, dung mạo và thân phận của nàng hấp dẫn không ít người tìm đến, ngược lại bạn nhảy Kail Mitter thiếu chút nữa bị dẫm qua một bên.


Chị em nhà Roderick và Cathy cũng đến, chào hỏi Tia. Kathy khoác lên một bộ kiểu vu nữ, váy màu đen nhung thiên nga tôn lên đường cong của nàng, phấn mắt và son mỗi tím khiến cho đôi mắt mèo kia thêm thần bí và tràn ngập sức quyến rũ, quả cầu thủy tinh bên tay là phụ kiện.


Madeline giống như hoàng hậu của xứ sở thần tinh, khí chất không ai sánh kịp của nàng càng hấp dẫn hơn. Mái tóc Ariana được tết sơ, trong tay cầm một cây gậy. Nếu nhìn kĩ thì thấy hợp màu váy trắng, sẽ phát hiện trên thế giới này đại khái không có ai mặc thứ độc đáo như thế.


Bỗng nhiên một tiếng kêu sợ hãi khiến đám người bên Tia chú ý. Cách đó không xa, một cô gái không cẩn thận làm đổ đồ uống vào một cô gái khác. Làn váy trắng khó có thể tẩy sạch, cả bộ trang phục dường như đã bị hủy. Chủ nhân chiếc váy ngơ ngẩn một chút, rồi chật vật nhanh chóng rời đi. Chuyện nho nhỏ này rất nhanh đã bình thường, bị mọi người lãng quên.


Kathy và chị em Roderick hàn huyên với Tia vài câu liền sang bên kia.


Kail Mitter vẫn vững vàng giữ đúng vị trí của mình. Hắn nhìn Tia lấy thái độ tao nhã mà không thiếu thân thiết nói chuyện với mọi người, nàng không nói quá nhiều nhưng luôn nói đúng lúc, nụ cười thản nhiên trên khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta cảm thấy thoải mái từ tận đáy lòng. Đồng thời nàng cũng không quên sự tồn tại của hắn, thường xuyên dùng ánh mắt rơi trên người hắn, làm cho hắn cảm thấy bản thân cũng không bị mọi người quên.


Không thể nghi ngờ, Tia sẽ là nữ chủ nhân xuất sắc nhất. Từ ý tưởng thoáng qua này, hắn dường như có thể nhìn đến một bữa tiệc gia đình, Tia xinh đẹp càng thêm thành thục làm nữ chủ nhân chào đón khách mời, còn nam chủ nhân hắn ở một bên. Hắn nghĩ thế đến xuất thần, thậm chí không chú ý tới vũ hội đã bắt đầu.


Sau vài tiết mục, khúc nhạc du dương vang lên, mỗi đôi một nam một nữ vào giữa sảnh nhảy.
Kail Mitter lấy lại tình thần, theo bản năng nhìn về phía Tia, phát hiện nàng cũng đúng lúc nhìn hắn.
"Ta có thể mời nàng nhảy chứ?" Hắn vươn tay mời.
Tia đưa tay đặt vào bàn tay hắn. "Đương nhiên."


Kail Mitter bỗng nhiên cảm thấy cảnh tưởng hắn vừa tưởng tượng cũng không phải hoàn toàn không thể trở thành sự thật.


Sau khi Tia và Kail Mitter nhảy mấy khúc, những người khác cũng đến mời. Xuất phát từ lễ phép, nàng không thể không chấp nhận, những rất nhanh nàng liền cảm thấy hối hận. Mặc kệ nàng thích khiêu vũ thế nào, đối mặt với những lời mời liên tiếp cũng có chút đau đầu, huống chi nàng căn bản không thích vận động thế này. Không khi soi bức ở yến hội khiến nàng không thấy thoải mái. Thật vất cả tìm được khe hở, nàng đi ra ngoài.


Bên ngoài không khí lãnh lẹo mà thanh tân khiến Tia thư thái không ít. Nàng hít sâu vài lần, chậm rãi đi trên mặt cỏ.


Trên đầu ánh trăng tròn trong trẻo mà lạnh lùng, dường như khiến bóng đêm được phủ thêm một tầng lụa mỏng. Gió đêm nỉ non nơi ngọn cây, trong sảnh đường truyền ra tiếng nhạc cùng tiếng cười. Một cảm giác cô tịch yên lặng hiện lên trong lòng Tia. Đột nhiên nàng ý thức được có lẽ những người bạn cùng cười vui với nàng đều là chân thật, nhưng vẫn rất ngắn ngủi, không ai có thể vĩnh viễn làm bạn bên cạnh của ai, cuối cùng ai cũng chỉ có một mình.


Một tia báo động khiến nàng lấy lại tinh thần, nàng cảnh giác nhìn lùm cây xung quanh.
"Ai ở đằng kia?"
Một tiếng cỏ cây ma sát, một người từ lùm cây đi ra.


Một thiếu niên cực kỳ xinh đẹp. Trừ xinh đẹp, Tia không nghĩ ra từ khác để hình dung. Hắn khoảng mười bốn, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, tựa như ngà voi tốt nhất. Tóc vàng mềm mại rủ bên má, môi hồng nhuận, đôi mắt màu lục, nhưng khác với màu lục sâu thẳm u tối của Tia, đôi mắt kia càng như phỉ thúy trong suốt sáng ngời.


Từ khi vào thế giới này, Tia thấy không ít tuấn nam mỹ nữ, nhưng vì sự tồn tại của Sebastian mà suy giảm. Vốn tưởng rằng "trường hợp đặc biệt" như hắn sẽ không có, không ngờ ở học viện Tam Nhất này lại gặp được hai người, một là giáo sư Luciaster gặp trên hành lang, một là thiếu niên đang đứng trước mặt nàng.


"Thực xin lỗi, ta không cố ý dọa nàng." Thiếu niên mở miệng, giọng nói trong trẻo.
"Không sao." Tia chú ý tới lễ phục trên người hắn. "Ngươi cũng tới tham gia vũ hội?"


"Đúng vậy. Nhưng ta không thích không khí bên trong đó, náo loạn, không hợp với ta, cho nên đi ra ngoài, sau đó thấy được nàng." Thiếu niên lộ ra biểu tình lâm vào mộng ảo. "Rất đẹp, dưới ánh trăng nàng thật sự rất đẹp."


Đối với tình huống bị một người khác phái còn đẹp hơn mình khen ngợi, cảm giác của Tia có thể nói là tương đối phức tạp.
Vẻ mặt thiếu niên đột nhiên như bị bóng ma che, không biết một đám mây ở đâu bay đến che khuất ánh trăng.


"Đáng tiếc là những thứ xinh đẹp luôn ngắn ngủi, tại sao ông trời lại tàn nhẫn thế chứ!"


"Ta lại không nghĩ vậy. Ngắn ngủi có lẽ là điều may mắn đối với những thứ tốt đẹp. Bởi vì ngắn ngủi, cho nên khó được, cho nên trân quý, những thứ đẹp đẽ, coi trọng mấy trăm mấy ngàn năm rồi cũng sẽ khiến người ta phiền chán, đặc biệt là con người. Yêu một người rồi có ngày chuyển sang người khác, còn có thể quy tội năm tháng vô tình với hồng nhan, nếu dung nhan vẫn như lúc mới gặp, đến lúc đó nên trách ai!"


Thiếu niên biểu tình mờ mịt. "Cho đến giờ ta vẫn chưa từng nghĩ như thế."
Hắn trầm tư, Tia im lặng không nói. Gió nhẹ lay động cành cây, tiếng ồn ào từ tòa thành truyển đến, như từ thế giới bên kia.


Không biết qua bao lâu, thiếu niên bỗng chấn động, như đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng. Hắn nhìn bốn phía, có chút bối rối nói: "Thực xin lỗi, ta nghĩ ta phải đi, đồng bạn chắc đang tìm ta."
Hắn đang muốn đi, lại nghĩ tới cái gì, ngượng ngùng....






Truyện liên quan