Chương 84: Quang nguyên tố tinh linh


Tuy Hàn Vũ trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng Long Hạo Thần được đến Quang nguyên tố tinh linh cũng tốt.
Lâm Hâm cười gian nói.
"Này thật tốt quá. Về sau đoàn trưởng có Quang nguyên tố tinh linh, chúng ta tổng thể thực lực càng mạnh."


Nguyên bản Thải Nhi khoanh chân tu luyện trên giường lúc này cũng đi tới, Trần Anh Nhi ôm Mạch Đâu ríu líu kể mọi chuyện.
Long Hạo Thần nhẹ lắc đầu nói.
"Các người biết vì sao Quang nguyên tố tinh linh chọn tôi không?"
Mọi người đang hưng phấn bỗng ngẩn ra, ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.


Long Hạo Thần mỉm cười nói.
"Đó là bởi vì tôi dùng nội linh lực sóng âm thành tuyến nói với nó, tôi thề với Thần Quang Nguyên Tố, chỉ cần nó chọn tôi, tôi sẽ cho nó tự do."
"A?" Mọi người ngẩn ra, khó thể tin nhìn Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần đi tới một bên mở cửa doanh trại,


Ánh nắng bên ngoài chiếu tiến gian phòng, đọng trên khuôn mặt anh tuấn một tầng vàng nhạt, tựa như hắn là trung tâm ánh sáng kia.
Long Hạo Thần nâng lên bàn tay có Quang nguyên tố tinh linh, nói.


"Nguyên tố tinh linh là nguyên tố tinh thuần trong thiên địa biến thành, có linh tính, sao có thể cưỡng ép nó? Các người nhìn mắt nó ảm đạm bao nhiêu, mất đi tự do, chỉ sợ nó vĩnh viễn không vui. Nó nên trở về vòng tay quang minh, trở về với thiên nhiên.


Lần nữa thương tiếc vuốt ve mái tóc dài của Quang nguyên tố tinh linh, Long Hạo Thần nhẹ giọng nói.
"Đi đi, sau này phải cẩn thận chút, đừng để bị bắt nữa."
Nói xong hắn duỗi tay ra ngoài, để ánh nắng nhu hòa chiếu vào trên thân hình nhỏ xinh của Quang nguyên tố tinh linh.


available on google playdownload on app store


Lâm Hâm, Tư Mã Tiên vẻ mặt ngạc nhiên, Trần Anh Nhi thì không tin nổi, Vương Nguyên Nguyên có vài phần khâm phục, Hàn Vũ thì ngẩn ra không nói nên lời. Ngay cả Cao Anh Kiệt cũng vẻ mặt nghi hoặc.
Chỉ có Thải Nhi khuôn mặt giấu sau khăn che hiện nụ cười dịu dàng.


Đúng vậy! Anh ấy chính là ngốc như vậy đấy. Nhưng cũng bởi vì lương thiện như thế, anh ấy mới là tên ngốc của mình.
Quang nguyên tố tinh linh giương cánh, quay đầu liếc Long Hạo Thần một cái, đột nhiên xoay người bay thẳng lên không trung.


Nó đã bay cao hơn nóc nhà, toàn thân tràn ngập dưới ánh mặt trời, khiến vầng sáng trắng nhạt mang chút sắc vàng.
Bềnh bồng trên không trung, nó cúi đầu, ánh mắt ảm đạm nhìn chăm chú doanh trại phía dưới, mắt to xoe tròn chớp chớp, dường như đang suy tư điều gì.
Thích Khách Thánh Điện tổng điện.


Thánh Nguyệt nghe Hiệp Ẩn số mười báo cáo, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt.
"Xem ra nó đã hiểu ý ta."
Hiệp Ẩn số mười hơi tò mò hỏi.
"Điện chủ, chẳng lẽ ngài đã biết trước Quang nguyên tố tinh linh sẽ chọn Long Hạo Thần?"
Thánh Nguyệt gật đầu nói.


"Đương nhiên, đây là một đá trúng hai chim. Vừa để đám thanh niên có hảo cảm với Thích Khách Thánh Điện chúng ta, vừa đem linh lô cho Long Hạo Thần. Nói sao thì ta làm ông cố cũng phải tặng cho cháu cố rể chút lễ vật. Hắn càng mạnh càng có thể bảo vệ Thải Nhi."
Hiệp Ẩn số mười nói.


"Long Hạo Thần có mức thân cận Quang nguyên tố tinh linh mạnh như vậy? Lúc ấy nguyên tố tinh linh hầu như không hề do dự bay hướng hắn. Đám thanh niên khác đều nhìn ngây ngốc, thậm chí không có cả quá trình tuyển chọn."
Thánh Nguyệt mỉm cười nói.
"Việc này ngươi đừng hỏi nhiều. Đi làm việc đi."


"Vâng." Mang theo một phần nghi hoặc và tò mò, Hiệp Ẩn số mười lui ra ngoài.
Thánh Nguyệt trong mắt xuất hiện vài phần suy tư.


"Xem ra năng lực thân cận của Hạo Thần đối với quang nguyên tố còn mạnh hơn ta tưởng. Ngay cả Quang nguyên tố tinh linh đều không hề kháng cự hắn. Không uổng là thể chất quang minh! Có con trai quang minh tồn tại, người khác nào có cơ hội? Ha ha, nếu để lão già Dương hạo Hàm biết, nhất định lại nói ta là càng già càng gian. Nhưng mà nói như thế nào thì vẫn là cho họ chiếm ưu thế."


Thánh Nguyệt nào biết Long Hạo Thần có thể mang đi Quang nguyên tố tinh linh, không phải dựa vào ưu điểm con trai quang minh, hắn thậm chí không hề phát ra một chút quang nguyên tố. Hắn dựa vào, là trái tim thiện lương thương hại.
Doanh trại.


Long Hạo Thần lấy ra công huân mọi người có được trong lúc làm nhiệm vụ, sau đó xem xét tổng số. Mọi người vốn bởi vì hắn thả Quang nguyên tố tinh linh mà có chút buồn bực nay cũng vui lên một chút.


Trong khi chặn giết xe vận lương, họ tổng cộng giết bốn con Bích Lục Song Đao Ma và sáu con Ma Nhãn Thuật Sĩ tám mắt, còn có số lớn Song Đao Ma và Ma Nhãn Thuật Sĩ bình thường. Tổng cộng đạt được gần ba trăm công huân. Chỉ riêng số này đã vượt xa đoàn đội khác. Dù sao ma tộc họ đối mặt mạnh hơn nhiều.


Trừ này ra còn có ban thưởng bảy trăm công huân cùng với giết Thị Huyết Bối Tháp được một ngàn công huân. Một lần nhiệm vụ họ lại được tới gần hai ngàn điểm công huân. Mỗi người sau khi chia đều, thêm vào nguyên bản có được giá trị công huân, mỗi người được khoảng ba trăm sáu mươi công huân. Bởi vì là bình quân phân phối nên chênh lệch khoảng một hai điểm. Tổng giá trị công huân đoàn đội cũng đạt đến hai ngàn năm trăm hai mươi, đương nhiên đây là tính toán cả phần Hàn Vũ.


Đây quả là một con số kinh khủng! Bọn họ chỉ là Tân Săn Ma Đoàn đã có công huân phong phú như vậy, tuyệt đối không đơn thuần là thực lực, còn có quan hệ đến vận may.


Cứ theo đà này, cuối cùng họ đạt được danh hiệu đệ nhất đoàn đội cũng không thành vấn đề. Đến khi đó còn có phần thưởng kha khá nữa.
Chia xong công huân, Long Hạo Thần tựa như Quang nguyên tố tinh linh chưa từng xuất hiện, thản nhiên cười nói.


"Tốt lắm, mọi người nỗ lực tu luyện đi. Lâm Hâm, về phần đan dược thì phiền toái anh."
Lâm Hâm cười gian nói.


"Tài liệu tốt như Thị Huyết Bối Tháp là lần đầu tiên tôi có được, vừa lúc có mấy cái phương thuốc cần thử chút. Nếu thành công, sau này sẽ giúp ích rất lớn cho đội ta. Lĩnh đội, trong thành Khu Ma quan có phòng đấu giá nào không?"
Cao Anh Kiệt gật đầu, nói.


"Có, Khu Ma quan là thành thị trọng yếu, Phòng đấu giá thánh minh dĩ nhiên có phân bộ bên này. Cậu muốn làm gì?"
Lâm Hâm nói.
"Dĩ nhiên là mua vài thứ và bán vài thứ. Thêm vào Anh Nhi đại gia miệng rộng, không kiếm tiền sao được."


Đối với bí mật Kính Tượng Bảo Thần Trư của Trần Anh Nhi, bọn họ không có che giấu Cao Anh Kiệt.
Cao Anh Kiệt mỉm cười nói.
"Tốt, vậy các người nghỉ ngơi đi. Khi nào có nhiệm vụ thì sẽ có người thông báo cho các người."


Cao Anh Kiệt đi rồi, mọi người tự lên giường tu luyện. Càng đối mặt ma tộc họ càng nôn nóng. Hiện tại cùng ma tộc cường đại so sánh với, bọn họ bé nhỏ không đáng kể. Chỉ có không ngừng cao sức mạnh mới có thể hoàn thành nhiệm vụ gian nan, từ đó khiến mình càng mạnh hơn.


Ba tháng rèn luyện vừa mới bắt đầu, họ cũng dần nhập tâm. Tuy phối hợp còn chưa tính ăn ý nhưng cũng đi vào đường lối. Mọi người đều thông minh, dung hợp chỉ là vấn đề thời gian.
Long Hạo Thần kéo Thải Nhi trở lại giường.
"Thải Nhi, hôm nay cô thấy sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái?"


Thải Nhi nhẹ lắc đầu, dựa vào bả vai Long Hạo Thần, nhỏ giọng nói.
"Tôi đã sớm thói quen, anh không cần lo lắng. Kỳ thật mất đi khứu giác tuy có chút ảnh hưởng, nhưng tôi còn có thể vượt qua."
Long Hạo Thần nhẹ thở ra, nói.


"Nói phải giữ lời đó. Trước khi khứu giác của cô hồi phục, tôi tuyệt không cho phép cô mạo hiểm nữa. Tuy tôi không tu luyện Luân Hồi Linh Lô, nhưng cô vốn đã không nhìn thấy, giờ mất đi khứu giác, không cách nào nhờ mùi mang lại tin tức, nhất định rất lớn ảnh hưởng năng lực của cô. Nghe lời tôi đi, ở lại đây nghỉ ngơi. Tôi đã hứa phải bảo vệ cô cả đời cả kiếp."


Thải Nhi dịu dàng cười.
"Tôi nghe lời anh là được."
Mỗi khi chỉ có nàng và Long Hạo Thần bên nhau, tất cả băng cứng của nàng sẽ biến thành mềm mại, tựa như mèo con ngoan ngoãn.


Đúng lúc này, đột nhiên tai Thải Nhi khẽ động. Long Hạo Thần cũng bản năng ngẩng đầu, bởi vì cảm giác cháy bỏng trong người lại xuất hiện.
Tấm vải bị nhấc lên một góc nhỏ, một bóng trắng lặng lẽ chui vào.
Long Hạo Thần đè chặt bàn tay Thải Nhi định nâng lên.


"Không có gì đâu, là Quang nguyên tố tinh linh."
Đúng vậy, cái này đột nhiên xuất hiện trên giường họ, chẳng phải là Quang nguyên tố tinh linh sao?


Có lẽ bởi vì được ánh nắng chiếu rọi, lúc này trông nó tốt hơn trước đó, không ủ rũ nữa. Nó chăm chú nhìn Long Hạo Thần, đôi tay nhỏ làm ra động tác chống cằm. Ngoại trừ thân thể quá nhỏ, còn lại không khác gì nhân loại.


Cảm giác được nó thân cận, Long Hạo Thần mỉm cười nâng lên tay phải vẫy vẫy.
Quang nguyên tố tinh linh giương hai cánh nhẹ đáp xuống lòng bàn tay Long Hạo Thần. Ánh sáng trắng nhu hòa không ngừng phát ra từ người nó. Cảm giác nóng bỏng trong người Long Hạo Thần chợt biến càng mạnh.


"Sao ngươi trở lại? Có gì không thoải mái cần ta hỗ trợ?" Nói xong Long Hạo Thần trong tay dâng lên vài giọt quang nguyên tố tinh thuần.
Chất dịch vàng nhạt di chuyển trong tay hắn. Quang nguyên tố tinh linh mở to đôi mắt, không hề do dự dùng đôi tay nhỏ múc lên một ít tinh thuần thể lỏng quang nguyên tố, uống hết.


Bỗng chốc toàn thân nó từ tinh khiết trắng lập tức tỏa nhiều tầng sáng vàng. Đôi mắt vàng cũng sáng lên. Nguyên bản ánh mắt nhìn Long Hạo Thần có chút do dự nay tràn ngập vui mừng.


"Ư, ư, ư…" Quang nguyên tố tinh linh phát ra một chuỗi thanh âm Long Hạo Thần nghe không hiểu, dường như là ngôn ngữ thuộc tinh linh tộc. Sau đó nó ôm lấy một ngón tay Long Hạo Thần, há miệng cắn. Thoạt nhìn khá buồn cười, tựa như đang ăn kem cây.


Đáng tiếc, Long Hạo Thần ngoại linh lực không tầm thường. Thân thể Quang nguyên tố tinh linh này hơi yếu, một ngụm không cắn rách da tay Long Hạo Thần.
Quang nguyên tố tinh linh biến sốt ruột, ở trong lòng bàn tay Long Hạo Thần nhảy a nhảy, trong mắt kinh hỉ biến thành hưng phấn và vội vàng.


"Ngươi làm gì thế? Sao cắn tay ta?" Long Hạo Thần tò mò hỏi.
Thải Nhi ở bên cạnh hắn hơi kinh ngạc nói.
"Nó cắn tay anh? Chẳng lẽ nó cần máu của anh?"
Một nguyên tố tinh linh lại cần máu nhân loại? Chứng minh một việc, nó muốn cùng hắn ký kết khế ước.
Long Hạo Thần kinh ngạc nhìn Quang nguyên tố tinh linh.


"Bé con, chẳng lẽ ngươi muốn ở lại bên cạnh ta?"
Quang nguyên tố tinh linh không chút chần chờ gật mạnh đầu. Như vậy xem ra nó hết sức đồng ý. Tựa như có thể ở lại bên cạnh Long Hạo Thần thì nó được lợi nhiều lắm.


Long Hạo Thần trong mắt hiện tia vui mừng, tuy hắn khắc chế trong lòng khát vọng thả bé đi, nhưng là kỵ sĩ, sao hắn không hy vọng có loại Quang nguyên tố linh lô chứ?
Nếu bé đã muốn ở lại, Long Hạo Thần không phải người bảo thủ, vội vàng vung tay phải, dùng quang nguyên tố ngưng kết thành lưỡi dao cắt vỡ đầu ngón tay.


Một giọt máu tươi chảy ra. Quang nguyên tố tinh linh lập tức dùng đôi tay nhỏ chấm vào máu Long Hạo Thần, ở trong không khí mau chóng vung vẩy. Cùng lúc đó, trong miệng nó cũng phun ra ánh sáng vàng dung hợp máu Long Hạo Thần, chợt biến thành màu vàng ròng.


Lúc này, vẻ mặt Quang nguyên tố tinh linh biến thành trịnh trọng vô cùng. Ánh sáng trắng quanh nó thu hồi vào lại thân thể, chỉ có phù văn sắc vàng ròng mau chóng thành hình.


Long Hạo Thần chỉ cảm thấy dường như cảm giác cháy bỏng trong người bị phù văn ảnh hưởng, chớp mắt dâng lên đến cực độ, nhịn không được rên một tiếng, thân thể lắc lư, nhờ có Thải Nhi đỡ mới không ngã xuống.


Trước ngực hắn, một luồng sáng trắng nhu hòa phóng ra, mảnh trước vải ngực hắn biến thành tro bụi. Ngay sau đó, một đỉnh lô ba chân nho nhỏ từ ngực Long Hạo Thần bay ra bềnh bồng trước ngực hắn.
Thánh Dẫn Linh Lô!


Lúc này Thánh Dẫn Linh Lô so với lần trước Long Hạo Thần gặp thì khác hẳn. Hoa văn bên trên tựa như ánh nắng khuếch tán, linh lô lớn mấy phần, bên trong tràn đầy sắc vàng quang thuộc tính và nội linh lực thể lỏng. Xem tựa như ly rượu niên đại Huy Hoàng bên trong rót rượu ngon màu hổ phách.


Nhìn thấy Thánh Dẫn Linh Lô, mắt Quang nguyên tố tinh linh bỗng lóe tia sáng vàng, hai tay vung vẩy càng nhanh hơn.
Thánh Dẫn Linh Lô chậm rãi bay tới trước, đến gần nó. Từng giọt chất lỏng vàng từ bên trong bay ra, không cần Long Hạo Thần làm gì, chất lỏng vàng thật tự nhiên ngưng kết thành phù văn giống Quang nguyên tố tinh linh.


Thời gian không ngắn, hai bên phù văn đồng thời hoàn thành. Trong chớp mắt, hai phù văn bỗng nhiên hợp cùng một chỗ. Ánh sáng vàng đậm đặc lóe sáng, hơi thở quang nguyên tố mênh mông thậm chí bắn Thải Nhi ra ngoài, Long Hạo Thần chỉ cảm thấy toàn thân như đang ngâm trong suối nước nóng ấm áp. Ngay sau đó, thân thể không bị khống chế khoanh chân xếp bằng.


Kỳ dị phù văn trực tiếp khắc trên Thánh Dẫn Linh Lô, ngực Long Hạo Thần cũng có một chuỗi phù văn vàng chợt lóe, sau đó là sắc vàng ròng. Dường như hai bên đang trong quá trình dung hợp.
Quang nguyên tố tinh linh nhắm mắt lại, cho người cảm giác tựa như giáo đồ thành kính, hai tay chắp trước ngực, yên lặng bay bềnh bồng.


Sắc vàng ròng và màu vàng rốt cuộc hoàn mỹ hợp thành một, biến thành màu vàng trong suốt. Kim sắc phù văn từ ngực Long Hạo Thần bắn ra, từ từ dâng lên hướng giữa trán hắn.


Lúc này, đội viên Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ bị nồng đậm quang nguyên tố làm giật mình tỉnh giấc. Trong đó cảm thụ sâu nhất là Tư Mã Tiên và Hàn Vũ. Bọn họ đều có thể chất quang nguyên tố, quang thuộc tính đậm đặc khiến nội linh lực trong thân thể họ ngưng tụ gấp đôi so với ngày thường.


"Có chuyện gì?" Vương Nguyên Nguyên nhấc lên Cự Linh Thần tấm thuẫn bên người.


"Không cần cử động. Anh ấy không có việc gì. Quang nguyên tố tinh linh đã trở lại, đang chủ động cùng anh ấy ký kết khế ước." Thải Nhi bị đẩy ra nhưng không té ngã, đứng trên mặt đất ngăn cản mọi người không tiếp cận chiếc giường.


Lúc này mỗi người chỉ có thể nhìn thấy trong màn vải không ngừng tuôn ra ánh sáng vàng, khiến quang nguyên tố trong doanh trại biến tràn đầy.
Hàn Vũ đột nhiên hét lên.
"Tư Mã Tiên, mau tu luyện! Nhờ quang nguyên tố đậm đặc này không chừng cậu phá được bình cảnh!"


Tư Mã Tiên tuy tính cách hào phóng nhưng cũng rất thông minh, lập tức hiểu ý Hàn Vũ. Mau chóng nuốt vào một viên Tụ Linh Đan mà gã luyến tiếc dùng, tập trung vào trạng thái tu luyện.


Thải Nhi đứng lặng nơi đó không động đậy, chú ý từng động tĩnh xung quanh. Dung hợp linh lô, là thời khắc yếu ớt nhất của bất cứ chức nghiệp giả nào. Nàng nhất định phải canh chừng giùm Long Hạo Thần.


Đúng lúc này, Hạo Nguyệt luôn nằm trong góc đột nhiên nâng đầu lên, ba cái đầu sáu con mắt lấp lánh ánh sáng tím. Luồng khí thế hung ác không gì sánh được từ người nó bộc phát.


Kính Tượng Bảo Thần Trư trong ngực Trần Anh Nhi vèo một cái trốn đến sau lưng cô. Bao gồm cả Thải Nhi, mấy người đều bị cảm giác kia áp bức, vẻ mặt kinh hãi nhìn hướng Hạo Nguyệt.


May là Hạo Nguyệt khí thế hung ác không phải đối với họ, mà là Long Hạo Thần sau tấm màn. Ba tiếng gầm gừ đồng thời phát ra, thân thể cường tráng đứng lên.


Nó ngủ say thời gian không ngắn, khi đứng lên thì mọi người mơ hồ cảm giác ra thân thể Hạo Nguyệt dường như lớn mấy phần. Tuy không quá rõ ràng, nhưng nó thật sự to lớn hơn trước.


Hạo Nguyệt một tiếng rống này mấy người khác không có chuyện, nhưng Long Hạo Thần xếp bằng trên giường thân thể kịch liệt run lên. Trên trán hắn kim sắc phù văn cũng tùy theo rung động.


Giữa trán Long Hạo Thần, chín quang văn tím dần hiển hiện. Một luồng khí thế hung ác từ phù văn tím phụt ra, cùng kim sắc phù văn mạnh đụng một chỗ.
Long Hạo Thần oa một tiếng phun ra búng máu. Quang nguyên tố tinh linh trước mặt hắn thì sắc mặt chợt biến đổi, mở mắt ra, hoảng sợ nhìn phù văn tím.


Lúc này, phù văn tím dường như sống lại, băng lãnh, hung ác, cường đại, các loại hơi thở mạnh mẽ không ngừng phóng ra.


Lúc này ý thức của Long Hạo Thần rất thanh tỉnh. Hắn không bao giờ ngờ, trong quá trình dung hợp Quang nguyên tố tinh linh, Thánh Dẫn Linh Lô trong người không chống đối ngược lại đang trợ giúp, nhưng huyết khế của mình và Hạo Nguyệt lại mãnh liệt kháng cự.


Trong đó có nguyên nhân gì, đừng nói là Long Hạo Thần, ngay cả cường giả cấp chín nếu ở đây cũng không biết rõ.


Nguyên tố tinh linh so với linh lô khác ưu thế lớn nhất chính là có trí tuệ cực cao. Quang nguyên tố tinh linh trước mắt này vốn chỉ bởi vì Long Hạo Thần lương thiện mà trở về. Bởi vì thân thể nó quá suy yếu, mẫn cảm có thể cảm giác ra trong Khu Ma quan có rất nhiều cường giả, mà hơi thở của nó không cách nào che giấu. Tuy Long Hạo Thần thả nó ra, chỉ sợ không cách nào rời đi đã bị người bắt lại. Nếu đã vậy còn không bằng cùng nhân loại lương thiện Long Hạo Thần cùng một chỗ, so với người khác thì tốt hơn nhiều.


Nhưng khi nó đi tới trước mặt Long Hạo Thần, nuốt vào Dịch Thái Linh Lực của Long Hạo Thần, nó phát hiện thì ra nhân loại này có thể chất quang minh. Trong thế giới tinh linh tuy thần không gọi là Quang Minh, nhưng đối với nó thì thể chất của Long Hạo Thần so với kỳ trân dị bảo càng quý báu. Chỉ cần cùng Long Hạo Thần một chỗ, chẳng những thân thể nó không chịu thương, thậm chí so với đồng loại tiến hóa càng nhanh. Không ngừng tăng trưởng, có lẽ ngày nào đó sẽ…


Bởi vậy Quang nguyên tố tinh linh đương nhiên không chút do dự tuyển chọn cùng Long Hạo Thần dung hợp.


Sau khi dung hợp, kim sắc phù văn chính là khế ước của hai bên. Đối với Quang nguyên tố tinh linh loại khế ước phù văn này khác với linh lô hoàn toàn dung hợp. Nó rất rõ ràng, Long Hạo Thần có thể chất quang minh, tương lai có thể sẽ hấp thu Quang nguyên tố linh lô khác. Cho nên nó muốn chiếm địa vị cao trước, cũng chính là đem phù văn của mình nhập vào giữa trán Long Hạo Thần.


Nhưng nó nào ngờ một lúc tham lam lại bị Hạo Nguyệt cường liệt phản phệ. Huyết khế của Hạo Nguyệt và Long Hạo Thần lưu tồn giữa trán Long Hạo Thần, nơi đó chỉ có thể chứa một khế ước phù văn. Đối với Long Hạo Thần mà nói là vĩnh viễn ưu tiên, có thể ảnh hưởng khế ước khác.


Tôn nghiêm bị xâm phạm, Hạo Nguyệt sao có thể ngủ nữa. Tuy Quang nguyên tố tinh linh lực lượng tinh thuần, nhưng so với huyết khế với Hạo Nguyệt thật sự quá nhỏ bé.


Chẳng qua dù gì là phản phệ xuất hiện trong người Long Hạo Thần. Hạo Nguyệt đối với Long Hạo Thần cảm tình như con với cha, em trai với anh trai. Cảm giác ra thân thể Long Hạo Thần bị thương. Hạo Nguyệt đứng dậy chợt thu lại khí thế, phù văn trên trán Long Hạo Thần cũng dần biến mất.


Nếu là tính cách nguyên bản của Hạo Nguyệt, nó nhất định sẽ triệt để hủy diệt Quang nguyên tố tinh linh, đem thuần tịnh quang nguyên tố nhập vào trong thân thể Long Hạo Thần.


Nhưng lúc Long Hạo Thần ký kết thì nó đang ngủ say, khế ước đã hoàn thành, nếu nó làm như vậy thì linh hồn Long Hạo Thần sẽ bị thương tổn. Bởi vậy Hạo Nguyệt mới tha cho Quang nguyên tố tinh linh một phen.


Cảm giác trói buộc nháy mắt biến mất. Quang nguyên tố tinh linh không dám có vọng tưởng gì nữa, kim sắc phù văn vụt một cái chui vào trong ngực Long Hạo Thần. Bản thế nó cũng nhảy lên rơi trong nội linh lực thể lỏng vàng của Thánh Dẫn Linh Lô.


Vẻ thống khổ trên mặt Long Hạo Thần biến mất, nhưng khi Thánh Dẫn Linh Lô lại dung hợp vào người hắn thì cảm giác nóng cháy nháy mắt bùng nổ.


Hỏa diễm đỏ vàng hầu như trong chớp mắt tan chảy ngôi nhà thứ nhất của Long Hạo Thần và Thải Nhi. Long Hạo Thần té trên mặt đất, quần áo của hắn bị Thái Dương Hỏa thiêu đốt hầu như không còn. May mắn hỏa diễm đỏ hồng này chính che chắn tốt, người khác chỉ mơ hồ thấy bóng người chứ không biết rõ tình huống của hắn.


Hạo Nguyệt nhìn chằm chằm Long Hạo Thần. Ánh mắt Tiểu Quang gay gắt, đáy mắt một tia bất đắc dĩ, thân thể nặng nề nằm sấp, sáu con mắt tự động nhắm lại. Một tầng tựa như Thái Dương Hỏa dao động trên đầu Tiểu Quang.
Đến lúc này mọi người coi như thở phào nhẹ nhõm.


Trần Anh Nhi vỗ ngực, lôi ra Mạch Đâu núp sau lưng mình.
"Dung hợp linh lô khủng khiếp thật! Quang nguyên tố tinh linh nhìn không to nhưng uy lực ghê gớm quá."
Lâm Hâm lẩm bẩm.


"Nhân phẩm, đây chính là nhân phẩm! Người tốt được chuyện tốt. Đoàn trưởng thả nó ra, nó tự chọn trở lại. Đây không phải nhân phẩm thì là gì?"


Hàn Vũ ở một bên im lặng không lên tiếng. Trừ Thải Nhi chỉ có y biết Long Hạo Thần có thể chất quang minh. Nhìn Thái Dương Hỏa dâng lên quanh người hắn, nói không hâm mộ là dối trá. Hắn là thiên nhiên sủng nhi, xem ra dù mình nỗ lực thế nào cũng không thể đuổi kịp chủ nhân.


Nhưng trong lòng y chỉ buồn bực trong chốc lát, đã khoanh chân tu luyện. Đây là nồng đậm quang nha, đối với y có chỗ tốt.
Còn về người khác, tuy không thuộc quang thuộc tính nhưng cũng thân cận quang thuộc tính. Tu luyện trong nơi tràn ngập hơi thở quang nguyên tố, đối với họ cũng có chỗ tốt.


Chỉ một mình Thải Nhi không tu luyện mà đứng yên đó, tựa như một pho tượng điêu khắc. Nhưng ai đều tin tưởng, nếu có người can đảm dám tới gần Long Hạo Thần, Thải Nhi nhất định sẽ ra tay ngay.


Doanh trại không thể che chắn trên người Long Hạo Thần phóng ra quang nguyên tố thuần khiết. Gần đó một ít chức nghiệp giả đã có phản ứng, ngay cả Cao Anh Kiệt mới rời đi cũng lập tức phát hiện.
Chuyện gì? Chẳng lẽ Hạo Thần đang dung hợp Quang nguyên tố linh lô?


Không chút do dự, Cao Anh Kiệt lập tức quay trở lại, nhìn đến tình hình trong doanh trại lập tức lựa chọn ở lại. Mỗi người khi dung hợp linh lô thì tình huống khác nhau. Trình độ dung hợp khác biệt, cảm ngộ với linh lô cũng khác. Nguyên tố tinh linh đặc biệt như vậy đấy. Trình độ dung hợp càng sâu, nguyên tố tinh linh trợ giúp càng lớn. Trình độ dung hợp chủ yếu tùy vào mức thừa nhận của nguyên tố tinh linh đối với chủ nhân.


Nên biết giống loại linh lô có sự sống này ký kết đều là khế ước chủ tớ. Đồng dạng khế ước nếu là cưỡng ép, như vậy tác dụng của nguyên tố tinh linh sẽ giảm nhỏ. Đương nhiên nếu nguyên tố tinh linh không phối hợp chủ nhân, sẽ ảnh hưởng tốc độ tiến hóa của chúng.


Bởi vậy ai cũng không biết Long Hạo Thần cần thời gian bao lâu mới dung hợp xong Quang nguyên tố tinh linh, chỉ có thể tĩnh lặng chờ đợi.
Trong nháy mắt đã trôi qua ba ngày.
Thái Dương hỏa trên người Long Hạo Thần vẫn thiêu đốt không suy giảm.


Cao Anh Kiệt mau chóng quyết định cho Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ tạm thời không tham gia nhiệm vụ thử thách nào, ở lại doanh trại tu luyện.


Đối với việc này, mọi người không có ý kiến gì. Chỉ cần Long Hạo Thần thành công dung hợp Quang nguyên tố tinh linh, so với đạt được hạng nhất thi đấu đoàn đội càng thêm trọng yếu.
Ngày thứ bảy, Tư Mã Tiên thành công đột phá, tiến vào cấp năm.


Nhưng khi thời gian trôi qua tới ngày thứ mười, mọi người có chút nôn nóng. Không phải lo lắng thứ hạng đoàn đội mà là an toàn của Long Hạo Thần.


Cao Anh Kiệt nói cho họ biết, dung nhập linh lô thứ hạng kém mười đứng đầu thì sẽ không vượt qua bảy ngày. Nhưng hiện tại đã mười ngày rồi, bóng dáng Long Hạo Thần như cũ mờ nhạt sau Thái Dương Hỏa.
"Lĩnh đội, làm phiền ngài bảo hộ Long Hạo Thần, tôi muốn đi ra ngoài." Thải Nhi nhạt giọng nói với Cao Anh Kiệt.


Cao Anh Kiệt ngẩn ra.
"Cô muốn ra ngoài?"
"Ừm."
"Vậy đi đi, có cần ai đi chung không?" Dù gì Thải Nhi không thấy đường.
Thải Nhi lắc đầu.
"Tôi đi một mình được rồi." Nói xong cô nắm gậy trúc, đẩy cửa, đi ra ngoài.


So với người khác, cô càng thêm hiểu biết tình huống của Long Hạo Thần. Nếu Long Hạo Thần thật sự gặp nguy hiểm, Hạo Nguyệt sẽ không ngủ ngon như vậy. Chắc mọi người cũng nghĩ tới việc này, nên tuy có chút sốt ruột nhưng vẫn kiên nhẫn chờ.
Thải Nhi không đi xa, trực tiếp đến thành lâu Khu Ma quan, nhưng bị binh sĩ ngăn cản.


"Tôi là Thải Nhi của Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ, muốn gặp đoàn trưởng Lam Nghiên Vũ, xin thông báo giùm." Thải Nhi thanh âm rất lãnh đạm, nhưng thân hình mảnh mai, hai mắt vô thần lại hiện ra cô đơn và thê lương.
Binh sĩ ngăn cản nhăn mày.
"Xin lỗi, không phải ai đều có thể gặp Lam đoàn trưởng."


Ma tộc thế công rõ ràng yếu đi, tuy chiến sự còn đang tiếp tục nhưng không khí trong Khu Ma quan đã không khẩn trương. Tuy nhiên, tổng trưởng quân sự Thánh Linh Tâm không thể chỉ huy chiến sự. Lam Nghiên Vũ là đoàn trưởng ma pháp sư đoàn, đương nhiên phải gánh trách nhiệm này.


"Vậy chính tôi kêu bà ta." Thải Nhi chống gậy trúc, hơi ngẩng đầu. Bỗng chốc một luồng sát khí thực chất phóng lên cao.
Binh sĩ trước mặt nàng cảm giác toàn thân lạnh lẽo, kinh sợ lui vài bước, suýt nữa mông đặt đất.


Nhưng sát khí của Thải Nhi không phải hướng gã mà là bắn lên trời, khí lưu xám tựa như mây khói lên như diều gặp gió.


Ở dưới thành Khu Ma quan tự tiện phóng sát khí, không phải ai đều dám làm. Huống gì sát khí của Thải Nhi là từ Luân Hồi Linh Lô mà ra, so với thích khách bình thường càng thuần túy lãnh liệt hơn nhiều.


Hầu như chỉ chốc lát trên thành đã có phản ứng. Vài bóng đen từ trên trời giáng xuống, đi tới trước mặt Thải Nhi.
"Tiểu thư?" Mấy người áo đen thấy Thải Nhi, trong mắt biến đổi, cung kính hành lễ.
"Mang tôi đi gặp đoàn trưởng Lam Nghiên Vũ." Giọng Thải Nhi như cũ lạnh lẽo.


Khu Ma quan là lãnh địa của thích khách, Thích Khách Thánh Điện xây dựng tại đây. Có lẽ binh sĩ bình thường không biết nàng, nhưng những thích khách đến từ Thích Khách Thánh Điện sao không nhận ra được?


"Thải Nhi, sao, sao con tới đây?" Gặp Thải Nhi, Lam Nghiên Vũ tinh thần hơi mệt mỏi bỗng chốc hiện ra vui sướng. Nhìn Thải Nhi thân hình mảnh mai, đáy mắt Lam Nghiên Vũ xẹt qua tia đau lòng.
"Ông ta sao rồi?" Thải Nhi lãnh đạm hỏi.
"Con hỏi cha con?" Lam Nghiên Vũ ngẩn ra, lòng thầm mừng.
Thải Nhi không mở miệng, không gật đầu, đứng yên đó.


Lam Nghiên Vũ lập tức nói.
"Ông ấy tỉnh rồi. Nhưng con cũng biết hậu quả phản phệ của Đồng Quy Linh Lô, hiện tại ông ấy…"
"Không có việc gì là tốt rồi." Thải Nhi xoay người, gậy trúc gõ mặt đất phát ra tiếng *đốc, đốc, đốc*, nàng cứ như vậy xuống thành.


Đồng Quy Linh Lô có một bí mật, người thi triển có một phần ngàn khả năng khi tỉnh lại sẽ biến thành ngu ngốc.
"Thải Nhi." Lam Nghiên Vũ vội vàng kêu lên.
Thải Nhi dừng bước, lưng đối diện mẫu thân.
"Còn có việc gì?"
"Con, con không về nhà xem cha mình?"


Thải Nhi đứng đó, trầm mặc hơn mười lần hô hấp mới nhẹ gật đầu.
"Tốt."
Lệ trong mắt Lam Nghiên Vũ chợt trào ra đôi mắt đẹp.


Mười một năm, từ khi Thải Nhi ba tuổi trở về, hôn mê hai năm, sau đó luôn tu luyện. Xem bọn họ như người xa lạ. Đây, đây là lần đầu tiên! Mặc dù con bé như cũ lạnh lùng, nhưng con bé chịu đi xem Linh Tâm, như vậy chứng minh trong lòng con bé vẫn còn chúng ta!
"Tốt, tốt, mẹ, mẹ cùng con trở về."


Lúc này vừa chắn xong đợt tấn công của ma tộc, đầu tường Khu Ma quan ngắn ngủi an bình.
Lam Nghiên Vũ gấp gáp đi bên cạnh Thải Nhi, muốn kéo tay nàng nhưng Thải Nhi hơi nhích người tránh né.
"Tôi biết đường."
Từ nhỏ lớn lên trong tòa thành này, nàng đã quá quen thuộc.


Lam Nghiên Vũ không có cưỡng ép. Lau khô nước mắt trên mặt, bà đi theo sau Thải Nhi. Bà nhìn Thải Nhi bước đi có chút chậm và loạng choạng tiến về phía trước, nước mắt lần nữa tràn ra.


Con bé chỉ là đứa trẻ! Lại phải gánh vách trách nhiệm quá nhiều, nhận quá nhiều thống khổ. Con bé mảnh mai như vậy. Lam Nghiên Vũ thật muốn kéo Thải Nhi vào lòng yêu thương nàng. Nhưng bà biết, Thải Nhi sẽ không để bà làm như vậy.


Hai mẹ con đi gần một tiếng đồng hồ, trở về nhà. Nơi này là một căn nhà trong Thích Khách Thánh Điện, bình thường Thánh Linh Tâm rất ít về đây, đa số thời gian ở tại phủ chấp chính. Nhưng sau khi sử dụng Đồng Quy Linh Lô, cần phải giữ bí mật tình huống của y, không để nhiều người biết, vì vậy đưa về đây nghỉ ngơi. Nơi này cũng là chỗ Thải Nhi trưởng thành.


Gậy trúc không ngừng gõ mặt đất, liên tục phát ra tiếng *đốc, đốc, đốc* Mỗi một tiếng đều như gõ vào lòng Lam Nghiên Vũ.


Không cần Lam Nghiên Vũ nói, Thải Nhi cũng đoán được Thánh Linh Tâm ở chỗ nào. Đi qua sân trước, vào phía sau, khi nàng đang chậm rãi bước đi thì có thanh âm khiến nàng dừng bước.


"A, đại tỷ tỷ, tỷ đã trở lại. Tiểu tỷ tỷ này là ai?" Thanh âm đàn ông trưởng thành lại nói ra lời ấu trĩ, nghe vào tai ai đều thấy vô cùng quái dị.
Thải Nhi chậm rãi xoay người. Nàng không nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác ra có người ngồi trước cửa, đang ngẩng đầu nhìn nàng.


"Cha con hôn mê bảy ngày, sau khi tỉnh lại thì mỗi ngày hồi phục ký ức một năm. Hiện tại ông ấy chỉ nhớ sự việc lúc năm, sáu tuổi. Nếu biết con trở về gặp ông ấy, nhất định sẽ rất vui mừng."
Lam Nghiên Vũ có chút nghẹn ngào nói.


Thải Nhi chậm rãi đến trước mặt Thánh Linh Tâm. Nàng đột nhiên mê mang, không biết nói cái gì với phụ thân chỉ có ký ức năm tuổi này.
"Tiểu tỷ tỷ, cùng ta chơi được không?" Thánh Linh Tâm đứng dậy, kéo tay Thải Nhi lắc lư.


Thải Nhi ngẩn ngơ, nhưng không rút tay lại. Trong đáy lòng nàng, có một nơi mềm mại dường như bị đụng chạm.






Truyện liên quan