Chương 55: Họ Từ rời đi
Vân Thanh Tiềm Long Bảng, Kim Đan Bảng và Nguyên Anh Bảng, cả ba loại Thiên Kiêu Bảng này đều được thế lực thần bí kia ủy quyền cho Vạn Bảo Lâu phát hành tại Vân Thanh Quốc. Từ Thịnh còn cho Phạm chưởng quỹ biết thêm một tin là, cái đống bánh thịt ở ngoài cửa kia vốn chính là một tên chấp sự của Vạn Bảo Lâu ở Liên Nguyệt Phường Thị, lại cho hắn biết Vạn Bảo Lâu là một thế lực như thế nào.
Phạm Hiên hay được tin này cũng có chút lo lắng, theo vị Từ đạo hữu này thì Vạn Bảo Lâu là một con quái vật lớn đến khổng lồ, thế lực của nó không chỉ trải rộng trong Vân Thanh Quốc mà còn xuất hiện ở cả quốc ngoại nữa.
Tu chân giới của Khởi Huyền Giới chia làm các vực, Bắc Minh Vực là một trong số đó. Trong Bắc Minh Vực lại chia thành các Đại Khu, ví dụ như Bắc Hải Khu nằm ở vùng cực Bắc của Bắc Minh Vực, một khu tu chân bậc thấp, linh khí khan hiếm, tài nguyên ít ỏi, tầng lớp đỉnh cao nhất cũng chỉ là Nguyên Anh, đại năng Hóa Thần Kỳ có thể xem là thần thoại sống của Bắc Hải Khu rồi.
Trong Bắc Hải Khu lại được chia thành các Tiểu Khu như Bắc Hải Quần Đảo, Vô Minh Sơn Mạch, Phục Ma Sâm Lâm, Sơn Bạch Đế Quốc, v.v… Vân Thanh Quốc chính là một trong các tiểu khu như thế.
Điểm trọng yếu ở đây là Vạn Bảo Lâu thế mà có quyền phát hành Thiên Kiêu Bảng không chỉ ở Vân Thanh Quốc mà còn là trên cả Bắc Hải Khu, qua đó cũng phần nào thể hiện được bối cảnh to lớn khó lường của nó.
Phạm chưởng quỹ lo lắng sao? Có một chút, nhưng càng nhiều là không phục. – ‘Hừ, Vạn Bảo Lâu? Cái tên quê mua gì đây, có thể bá khí bằng Vạn Năng Thương Hội sao? Chờ đó, sẽ có ngày bản chưởng quỹ lập ra Chí Cao Vô Thượng Siêu Cấp Vô Địch Hoàn Vũ Thiên Tài Yêu Nghiệt Bảng, tập hợp hết thảy thiên tài có đánh giá tổng hợp trên 60 vào, chắc chắn ăn đứt cái Thiên Kiêu Bảng cùi bắp của các ngươi. Hừ, đến lúc đó Phạm gia nhà các ngươi cũng có thể tự xưng Bách Hiểu… à không, Vạn Hiểu Sinh.’ – Hắn cầm chặt nắm đấm như muốn thể hiện lòng quyết tâm.
Như để đáp lại sự quyết tâm của Phạm chưởng quỹ, hệ thống thế mà nhảy ra rồi, âm thanh máy móc lập tức vang lên trong đầu hắn.
Tén tén tén tènnn!
‘Sau quá trình thẩm định, xét thấy Thần Bí Thương Nhân Tập Sự Phạm Hiên phát sinh ý tưởng kinh doanh có đủ tiềm năng phát triển, Vạn Năng Thương Hội quyết định cấp vốn đầu tư, đề nghị ký chủ hoàn thành nhiệm vụ sau đây’:
Nhiệm vụ: Hết thảy thiên tài trong lòng bàn tay
Yêu cầu: Mời Thần Bí Thương Nhân Phạm Hiên phát hiện được: Ít nhất 1000 khách hàng có đánh giá tổng hợp trên 60, ít nhất 100 khách hàng có đánh giá tổng hợp trên 70, ít nhất 10 khách hàng có đánh giá tổng hợp trên 80 và ít nhất 1 khách hàng có đánh giá tổng hợp trên 90. (Không hạn định thời gian hoàn thành hay số lượng tối đa, ký chủ có toàn quyền quyết định hoàn thành nhiệm vụ hoặc không)
Phần thưởng: Bí mật (Tùy theo độ hoàn thành nhiệm vụ, vượt mức yêu cầu càng nhiều, phần thưởng càng tốt)
Được lắm, đến cả hệ thống cũng ủng hộ ước mơ thành lập Chí Cao Vô Thượng Siêu Cấp Vô Địch Hoàn Vũ Thiên Tài Yêu Nghiệt Bảng của Phạm chưởng quỹ, cho ngay một cái nhiệm vụ để ủng hộ tinh thần. Chỉ là vừa nhìn vào yêu cầu của nhiệm vụ, vị Vạn Hiểu Sinh của chúng ta lập tức yểu xìu như quả bóng xì hơi. Hắn đến nay cũng chỉ mới gặp được một người có đánh giá tổng hợp trên 60 là Triệu nha đầu, ngoài ra còn có một tên được con mèo béo dùng thần thông Chiêu Tài của nó gọi nhưng chưa biết lúc nào mới tới.
Xong. Hết rồi, chỉ hai người.
‘Gánh nặng đường xa a.’ – Phạm Hiên thở dài một hơi.
“Phạm chưởng quỹ?” – Trông thấy hắn đột nhiên thất thần, Từ Thịnh nhíu mày khẽ gọi.
Triệu Ngữ Yên lại quen với việc vị chưởng quỹ cao nhân này hay thất thần rồi, nàng chẳng buồn phản ứng. Nàng đã tìm ra một lý do hợp lý cho việc Phạm chưởng quỹ hay thất thần rồi a, đó chính là vì hắn đang nhớ đến vị chí ái đã mất ngày xưa, sự tưởng niệm về Liên Nguyệt Cư Sĩ khiến cho một kẻ có tu vi thâm bất khả trắc như hắn cũng không thể nhịn được ngơ ngẩn.
Ừm, một vị nữ tu ở chốn xa xôi nào đó tiếp tục nhảy mũi rồi, vì để tránh cho mình là vị đại năng Hợp Thể Kỳ đầu tiên bị cảm lạnh vì đứng trên núi ngắm tuyết, nàng quyết định không bao giờ leo lên mấy nơi cao nguyên vạn trượng như vầy nữa, quá kì quái rồi.
Quay trở lại cuộc trò chuyện đang diễn ra, Phạm Hiên gạt hệ thống qua một bên, hồi phục tinh thần. – “Ngại quá a Từ đạo hữu, ta lại thất thần. Hà hà, bệnh cũ, bệnh cũ.” – Phạm chưởng quỹ cười nhạt, giải thích qua loa.
Có điều với một người đã trúng độc thiếu niên tử thần rất sâu như Từ Thịnh, y lại có thể suy diễn rất nhiều thứ từ cái lý do được Phạm Hiên bịa ra. – ‘Không lẽ hắn đã từng tham gia một trận tuyệt thế chi chiến nào đó, dẫn đến thần hồn bị hao tổn không cách nào bù đắp, lòng tu hành trở nên phai nhạt, mục đích của hắn khi đến Bắc Hải Khu bị cho là cằn cõi này chỉ là để ẩn cư? Không đúng, phô trương như vậy làm sao ẩn cư, ắt phải có nguyên nhân khác.’
Rồi y lại nhớ đến lúc Phạm chưởng quỹ chào hàng cho mình, trong đầu hồi tưởng lại từng chi tiết khi ấy. – ‘Lúc hắn nói đến đột phá Hóa Thần Kỳ lại hời hợt cực kì, như chẳng phải cảnh giới cao thâm gì cho cam. Kỳ Vật Ngũ Phẩm cũng có thể tùy tiện lấy ra, không coi là quý trọng. Như vậy… không lẽ y là lão quái Phản Hư Kỳ? Nếu như không phải đến ẩn cư…” – Y chợt quay sang nhìn Triệu Ngữ Yên, chỉ thấy nàng đang chớp mắt ngẩn ngơ nhìn lại y, giống như không hiểu sao Từ cung phụng lại nhìn mình.
‘Hắn là muốn tìm truyền nhân kế thừa y bát? Thần hồn bị trọng thương, lòng tu hành phai nhạt, luyến tiếc sở học cả đời phải thất truyền, có được một bộ tiêu chí đặc biệt để đánh giá thiên tài, sau đó gặp được siêu cấp thiên tài mang Băng Linh Căn, không tiếc vì nàng mở ra Hoàng Tự Thiền Phòng khó lường kia… Đúng vậy, chân tướng luôn luôn chỉ có một, hắn là muốn thu Tiểu Yên làm đồ đệ.’ – Nghĩ đến đây, Từ Thịnh lại chuyển sang nhìn chòng chọc vào đôi mắt mà y cho là ‘đau khổ, tuyệt vọng’ của Phạm chưởng quỹ, gật đầu một cái thật kiên định.
Ánh mắt của y như muốn nói. – “Chưởng quỹ, Từ mỗ đã biết được nỗi khổ tâm của ngài. Xin cứ yên tâm, Tiểu Yên chắc chắn sẽ kế thừa hoàn toàn y bát của ngài, phát dương quang đại nó, để ngài ở nơi chín suối được nở mày nở mặt.”
Nhưng Phạm chưởng quỹ lại đọc được một nội dung khác từ ánh mắt của Từ cung phụng. – “Chưởng quỹ, Từ mỗ đã vì ngài giải đáp nhiều thắc mắc như vậy, ngài có nên chổng mông lên báo đáp ta hay không? Yên tâm, ta có rất nhiều kinh nghiệm, sẽ không đau đâu.”
Ọe!
‘Không ổn, đuổi tên này đi ngay thôi.’ – Phạm Hiên vuốt ngực nghĩ thầm. Thế là hắn nghiêm mặt nói. – “Từ đạo hữu, hình như ngươi là cùng một bọn với đám quân đội ngoài kia đi? Thật ngại quá, mèo nhà ta ra tay không có chừng mực, thường cào trọng thương người khác, mù mắt đứt mũi gì đó đều là chuyện thường ngày. Ngươi không muốn ra xem tình trạng của bọn họ hiện giờ sao?”
Ặc, đám tàn binh bại tướng đó đã được Lê Minh dẫn đi rồi a.
Ý tại ngôn ngoại, bằng vào ‘trí tuệ siêu phàm’ cũng như ‘chân tướng’ mà bản thân y vừa kết luận, Từ Thịnh nghe ra là Phạm chưởng quỹ này đang muốn đuổi khéo mình. – ‘Hắn là định truyền dạy tuyệt học thượng đẳng gì đó cho Tiểu Yên nên muốn mời mình tránh mặt sao? Đại năng Phản Hư Kỳ, Phạm chưởng quỹ, tâm tư của ngài đã bị ta khám phá ra rồi.’ – Khẽ liếc sang Triệu Ngữ Yên, Từ cung phụng đắc ý nghĩ thầm.
Y nháy mắt với Phạm chưởng quỹ như muốn ra hiệu là ta đã hiểu, Phạm Hiên còn chưa kịp ói thì y đã bật thốt. – “Ai dà, xem trí nhớ của ta này! Không có chưởng quỹ nhắc nhở thì Từ mỗ cũng quên mất.” – Nói xong không đợi Phạm chưởng quỹ đáp lời, y liền quay sang dặn dò Triệu Ngữ Yên.
“Tiểu Yên, ngươi nếu đã an toàn rồi thì yên tâm ở lại đây tu luyện, Từ thúc sẽ quay lại Cung Phụng Điện cho mấy vị chấp sự đến trông chừng ngươi, khi nào tu luyện có thành tựu rồi trở lại đỉnh Huyền Vân cũng không muộn. Nhớ kỹ là phải nghe lời chưởng quỹ có biết chưa? Ngài ấy nói gì ngươi cũng phải chú tâm vào, đều là lời vàng ngọc cả đấy.” – Tên Từ cung phụng này là quên luôn kẻ đang lo sốt vó là Triệu Lam a, không nghĩ tới việc cho cha con người ta gặp nhau.
“A… vâng.” – Triệu nha đầu ngơ ngác gật đầu. Mặc dù không nỡ rời xa Cửu cung phụng yêu quý, nhưng nàng vẫn chưa quên quyết tâm tu hành để trả thù lúc ban đầu, cảnh tượng bốn vị chấp sự ch.ết thảm vẫn còn rành rành trong tâm trí nàng.
“Tốt lắm.” – Từ Thịnh xoa đầu nàng, sau đó lại quay sang nhìn Phạm chưởng quỹ, cười một cái bí hiểm. – “Ngài yên tâm, ta hiểu hết.”
‘Ngươi hiểu cái c*t! Cút lẹ dùm ta.’ – Phạm Hiên thừa nhận mình sợ cái tên bị nghi là ‘người hầu bên cạnh cha của công chúa’ này rồi. Tất nhiên, ngoài mặt thì hắn lại nặn ra một nụ cười, ôm quyền lại, cất giọng trầm ấm. – “Vất vả Từ đạo hữu, cầu chúc cho ngươi thuận giò xuôi b… à không, thuận buồm xuôi gió, một đường bình an.”
‘Tốt nhất là bị lão trọc Hỉ Tín kia hốt về luyện công.’ – Trong lòng hắn thì lại sinh ra ý nghĩ độc ác như vậy.
“Phạm chưởng quỹ ngài cũng bảo trọng, mua may bán đắt.” – Từ cung phụng đứng dậy chắp tay, sau đó đi ra hướng cửa. Được dăm ba bước, y chợt dừng lại.
‘Gì nữa đây?’ – Phạm Hiên chợt căng thẳng, hoa cúc thít chặt.
Từ Thịnh quay người lại, mỉm cười bảo rằng. – “Phải rồi, mặc dù Vạn Bảo Lâu trong mắt ngài có lẽ chẳng phải là vấn đề gì, nhưng để cảm tạ ngài đã cứu Tiểu Yên trong cơn hoạn nạn, Cung Phụng Điện của Từ mỗ chắc chắn sẽ cho họ một lời cảnh cáo sâu sắc.” – Triệu thị hoàng tộc vốn đã có sách lược chèn ép Vạn Bảo Lâu rồi, Từ Thịnh cũng tiện đường tỏ vẻ một hai.
Dứt lời, y liền xoay người đi thẳng, tà áo không gió tự bay, trông qua phong độ vô cùng, có một loại khí thế ngạo nghễ khó tả.
Kịch! Két!
“Hâyyyyy!” – Được rồi, khí thế gì đó chỉ là ảo giác mà thôi, y không mở nổi cánh cửa của Vạn Năng Thương Hội.
Phạm chưởng quỹ thấy vậy, lắc đầu thầm than. – ‘Tinh tướng gặp sét đánh đi? Kẻ tinh tướng trên đời này có rất nhiều, nhưng Phạm gia ta đây chỉ có một mà thôi.’ – Sau đó liền đi ra khỏi quầy, lững thững đi về phía cửa.
Cạch, cạch!
Chỉ bằng một tay, không tốn chút sức, Phạm chưởng quỹ của chúng ta dễ dàng mở rộng cánh cửa. Hắn xoay người, dang tay một tay đưa ra hướng cửa, cười nhạt một tiếng. – “Từ đạo hữu, thong thả, không tiễn!”
Từ Thịnh lúng túng chắp tay vái một cái liền bay đi rồi, không nói lời nào. Ba ngàn ngự lâm quân và Tiêu Tĩnh đã được y an bài lên đỉnh Huyền Vân dưỡng thương, Lê Minh đi theo hộ tống, đề phòng bất trắc.
Trên nóc cửa tiệm nhỏ, con mèo béo nhìn theo bóng lưng của Từ Thịnh, nó chợt nhớ ra mình quên gì rồi, không phải tên kiếm sĩ bom mù a.
Nó nhảy dựng lên gào to. – “Méooo!!! Ba ngàn người! Hơn ba ngàn người! Bản miêu thế mà quên thu lợi tức của chúng nó! Aaaa méoooo!!! Ta không thiết sống nữa, đó là bao nhiêu tiền, bao nhiêu cá? Méooo!!!”
Phạm Hiên đóng cửa lại.
Đêm ấy, tiếng mèo tru tréo vang lên thảm thiết vô cùng.
~~***~~