Chương 73: Đội bắt mèo thả rông

Phương Bắc Vân Thanh Quốc là biển cả bao la.


Bắc Hải, một vùng biển rộng lớn vô ngần. Mang danh là Bắc Hải, nhưng thực chất nó không chỉ là phần biển ở phương Bắc mà còn trải từ cực Bắc đến xuống dọc bờ Đông của Bắc Hải Khu, đi qua Cửu Tông Hiểm Địa, duyên hải Sơn Bạch Quốc và rìa Phục Ma Sâm Lâm, cuối cùng dừng bước trước các mạch nước ngầm của Đại Hoang.


Bắc Hải Quần Đảo là một khu vực do hàng trăm hàng ngàn các đảo lớn nhỏ cùng với vô số những bãi đá khổng lồ tạo nên, nằm ở vùng biển phía Đông Bắc. Nơi đây không có thế lực to lớn mới lạ nào đáng nói, đa phần chỉ là các tán tu hoặc những nhóm tu sĩ nhỏ kết đội đi với nhau, có chung một mục đích là săn chiếm nguồn tài nguyên vô tận dưới đáy đại dương.


Ở Bắc Hải Quần Đảo có một tổ bốn người rất là nổi danh, được toàn bộ tán tu ở khu vực này kính sợ.
Thiên Lung Tứ Tiên.


Một tổ bốn đại tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, với Ngục Cực Tiên có tu vi Nguyên Anh Hậu Kỳ, Định Song Tiên, Tỏa Tác Tiên và La Võng Tiên cùng có tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ, hoành hành Bắc Hải Quần Đảo, thường nhận săn giết yêu thú Tứ Giai với giá cao ngất ngưỡng.


Tất nhiên, bốn người này cũng chỉ là hạng ếch ngồi đáy giếng, không có chí rời khỏi Bắc Hải Khu nên mới tự ngạo xưng tiên, bằng không thì có khi đã gặp phải một đại năng Hóa Thần nào đó cảm thấy khó chịu mà dạy dỗ cho một trận rồi.


available on google playdownload on app store


Nhưng như thế không có nghĩa là Thiên Lung Tứ Tiên kém cỏi, phải biết là bốn người này đã từng bắt giữ được một con yêu thú Tứ Giai đỉnh phong, tiệm cận Ngũ Giai về để đấu giá. Buổi đấu giá hôm ấy đến nay vẫn còn là một giai thoại được đám tán tu Bắc Hải Quần Đảo nhắc mãi.


Buổi đấu giá ấy xảy ra ở phòng đấu giá của Vạn Bảo Lâu, khách hàng lớn nhất của Thiên Lung Tứ Tiên lại Bắc Hải Quần Đảo. Vạn Bảo Lâu thường thu mua các kì trân bảo vật, yêu thú cao giai từ bọn họ, quan hệ hai bên có thể nói là không tệ.


Ngày hôm nay, Ngục Cực Tiên nghe nói Vạn Bảo Lâu lại có phi vụ làm ăn lớn muốn tìm lão và ba người kia, ngay lập tức cả bốn người cùng đến trụ sở của Vạn Bảo Lâu rồi.


Ngục Cực Tiên là một lão già nhìn qua đã ở tuổi thất thập cổ lai hy, da dẻ nhăn nheo, thân hình ốm yếu, lưng hơi khòm xuống, trên đầu đội một chiếc mũ vành rộng màu đen, nhìn qua càng giống một lão già đánh cá khắc khổ hơn là một tu sĩ.


Định Song Tiên thì lại là một lão già có vẻ ngoài tầm sáu mươi, thân hình cao lớn, một đầu tóc dài không nhiễm sợi trắng, ánh mắt cứng cỏi, trông rất là quắc thước, tay phải chắp sau lưng, tay trái chống một cây gậy sắt.


Tỏa Tác Tiên và La Võng Tiên nhìn qua chỉ tầm ngũ tuần, người trước phong độ ngời ngời, có thể nhìn ra khi còn trẻ là một mỹ nam tử, người sau khí chất hiền hòa, trông giống như một vị thầy đồ tuổi trung niên.


Bốn người thản nhiên bước vào khách sảnh của Vạn Bảo Lâu, tới một căn phòng đã hẹn gặp qua ngọc giản truyền tin.


Đẩy cửa đi vào, không gian chẳng rộng cũng chẳng hẹp, một cái bàn chữ nhật được bày ra, hai bên hai ghế và một ghế được đặt ở chủ vị, nơi đã có một gã hắc y nhân đang ngồi đợi.


Gã hắc y nhân đó chính là thủ hạ do Thẩm Dung phái đi, thông qua truyền tống trận để di chuyển, bôn ba mất hai ngày mới tìm gặp được Thiên Lung Tứ Tiên.


Không nói một lời, bốn người kia tự động chia nhau ngồi xuống. Ngục Cực Tiên lên tiếng trước. – “Nói chuyện làm ăn, đạo hữu ẩn ẩn giấu giấu như vậy cũng không thỏa đáng đi?” – Lão liếc nhìn gương mặt mơ hồ dưới lớp áo choàng, dùng giọng trầm khàn nói ra.


“Ngục Cực đạo hữu có điều không biết, đây là Thẩm hội trưởng muốn ta phải ăn vận như vậy. Lại nói, chúng ta cũng chỉ nói chuyện làm ăn mà thôi, cần gì phải để ý đến những thứ râu ria khác?” – Hắc y nhân bình thản đáp lại.


“Thẩm hội trưởng? Hắn có tu vi bậc nào, sao lại có thể để tu sĩ Nguyên Anh như ngươi nghe lời răm rắp?” – Định Song Tiên cất cao giọng hỏi.
Hắc y nhân im lặng không đáp.


Tỏa Tác Tiên ôn hòa cười một tiếng, từ tốn hỏi chuyện khác. – “Đạo hữu chắc là đã biết rõ về bốn người chúng ta, nhưng bọn ta lại chẳng hề biết gì về ngươi cả. Chí ít các hạ cũng nên xưng tính danh để mọi người tiện nói chuyện chứ nhỉ?”


Hắc y nhân gật đầu một cái. – “Bốn vị đạo hữu có thể gọi ta là Hắc Y.” – Hắn lạnh giọng đáp lại.


‘Tên này là làm chó làm tới nghiện, người ta cho hắn một bộ đồ đen, hắn liền thoải mái lấy tên?’ – La Võng Tiên bất hiển sơn bất lộ thủy, ngoài mặt không đổi sắc, bên trong lại thầm cười chê, truyền âm cho ba người còn lại.


‘Bộ hắc y kia… Là một món pháp bảo không đơn giản.’ – Ngục Cực Tiên khẽ lắc đầu, vừa vào cửa lão liền mơ hồ cảm nhận được một loại áp bách từ bộ quần áo khoác bên ngoài của Hắc Y, bởi vậy mới có câu hỏi ban đầu để thăm dò.


‘Đúng vậy a.’ – Định Song Tiên cũng cảm giác được giống Ngục Cực Tiên.
Tỏa Tác Tiên và La Võng Tiên nghe vậy, thầm gật đầu một cái, nhưng không hề tập trung sự chú ý của mình lên Hắc Y, vẫn cứ tự nhiên như chẳng có gì xảy ra.


“Như thế cũng được. Hắc Y đạo hữu, nghe nói Vạn Bảo Lâu có vụ làm ăn lớn muốn tìm chúng ta?” – Ngục Cực Tiên híp mắt lại hỏi, đầu hơi gục xuống nhìn mép bàn, không thèm ngó Hắc Y.


“Đúng vậy.” – Hắc Y mặc kệ lão có thái độ gì, hắn chỉ gật đầu đáp lại, sau đó ném ngọc giản truyền tin của Thẩm Dung cho Ngục Cực Tiên.
Người sau cũng không đòi hỏi giải thích gì, vươn tay cầm lấy chiếc ngọc giản, truyền một tia thần niệm vào bên trong.


Ngay sau đó, sau khi đã tiếp nhận hết được thông tin bên trong, sâu trong con ngươi lão chợt xẹt qua một tia ngạc nhiên, nhanh chóng truyền lại những gì bản thân vừa biết được cho ba người kia.
Thiên Lung Tứ Tiên lập tức truyền âm thương nghị.


‘Yêu thú họ miêu? Thực lực chưa rõ, có thể dễ dàng đánh tan công kích của Nguyên Anh Trung Kỳ? Thói quen của nó…’
‘Cửa tiệm thần bí? Không rõ thực lực?’
‘Tiền thưởng này… Shhhh, Thẩm hội trưởng kia cũng quá hào phóng đi?’


‘Hắn là muốn mượn tay chúng ta thăm dò thực hư? Nghĩ cũng hay lắm.’
‘Không thể nói trước, dựa theo giá cả mà hắn đưa ra, thực sự khó cưỡng lại được.’
‘Vả lại chúng ta chỉ cần ra tay với con mèo kia, không phải cửa tiệm ấy.’


Một trận thần thức giao lưu diễn ra, bầu không khí chợt trở nên im lặng vô cùng.
Hắc Y cũng trầm ngâm, ngồi yên một chỗ. Hắn biết là bốn lão già kia đang truyền âm thương nghị, nên cũng kiên nhẫn ngồi chờ đợi.


Cũng chẳng lâu lắm, Thiên Lung Tứ Tiên không cần thêm thời gian suy nghĩ gì cả, đi tới quyết định một cách nhanh chóng.
Trong mắt Ngục Cực Tiên lóe lên tinh quang chói lọi, gương mặt già nua ngẩng lên, cực kì nghiêm túc nhìn Hắc Y, người sau cũng đưa ánh mắt chờ đợi về phía lão.


Gật đầu một cái, lão nói. – “Vụ làm ăn này, Thiên Lung Tứ Tiên bọn ta tiếp rồi. Để tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta có thể cùng ngươi đi Vân Thanh Quốc ngay bây giờ.”
“Bốn vị không cần chuẩn bị gì sao?” – Hắc Y nhạt giọng hỏi lại.
“Không cần.” – Ngục Cực Tiên lắc đầu.


Hắc Y lập không còn gì hỏi nữa, đứng dậy dang tay mời bốn lão ra khỏi phòng, chuẩn bị xuất phát đến Vân Thanh Quốc ngay lập tức.


“Hà hà, một con mèo mà thôi, có thể ghê gớm cỡ nào, cần gì vẽ thêm lắm chuyện?” – Tỏa Tác Tiên cười khẽ, tay trái đưa lên vuốt chòm râu dưới cằm, đã có hai ba phần phong phạm tinh tướng của tên chưởng quỹ nào đó.


Ba lão già còn lại không nói, nhưng vẻ mặt của họ cũng thể hiện vẻ đồng tình với Tỏa Tác Tiên. Hắc Y im lặng, việc của hắn chỉ là đến mời bốn người này đến gặp Thẩm Dung, không có nghĩa vụ gì thêm.

Liên Nguyệt Phường Thị, Vạn Năng Thương Hội.


Tiêu Tĩnh nhìn thấy Tiêu Động, lập tức vác thương xuống ngựa, đi đến trước mặt hắn, thần thái có vẻ mười phần thân mật, không nhìn ra tí ti ghét bỏ.


“Tộc đệ, không ngờ ngươi lại xuất hiện ở đây!” – Gã nở một nụ cười thân thiện, giọng nói nghe giống như rất là kinh hỉ, thái độ cứ như là thân quen với Tiêu Động lắm vậy, thiếu điều muốn mở rộng vòng tay ôm lấy hắn.


Trước biểu hiện thân mật của Tiêu Tĩnh, Tiêu Động lại ít nhiều có chút lúng túng, kinh ngạc. – “Xin hỏi, ngươi là…” – Được rồi, Tiêu Tĩnh mặc dù lòng dạ độc ác, nhưng gã cũng là một người rất có lòng cầu tiến. Từ lúc xin vào triều làm quan đến giờ, gã chưa từng buông bỏ chức trách một lần nào, cho nên cũng không có thời gian trở về tham gia tộc hội của Tiêu gia, Tiêu Động không biết gã là phải.


Cho Tiêu Động một ánh mắt cảm thông, Tiêu Tĩnh vỗ trán nói. – “Xem trí nhớ của ta này, tộc huynh thế mà quên tộc đệ chưa từng gặp qua ta a. Xin tự giới thiệu, ta là Tiêu Tĩnh, con trai của trưởng lão Tiêu Bình, hiện đang tại chức ở triều đình.”


Nghe gã nói, Tiêu Động lập tức biết người này là ai rồi. Đây không phải kẻ đã từng là đệ nhất thiên tài của Tiêu gia hay sao, sau đó liền bị hắn đá xuống… Ấy không đúng, giờ gã vẫn là đệ nhất thiên tài a, Tiêu Động là thiên tài đã vẫn lạc rồi.


Dựa vào thứ trực giác thần thánh của Thiên Đạo Chi Tử, mặc dù Tiêu Tĩnh tỏ ra hết sức thân thiện, nhưng gã vẫn có thể cảm nhận được một loại hơi thở chán ghét từ vị tộc huynh này, trong lòng tồn tại một sự bài xích như có như không.


Ở sau quầy, Phạm Hiên hơi nhỏm người dậy nhìn ra phía cửa, trong ánh mắt có chút ngạc nhiên. Hắn bắt đầu hồi tưởng lại những hình ảnh ‘tương lai’ của Tiêu Động, sau đó bắt gặp một thân ảnh quen thuộc, không phải là gã tướng quân não tàn đã từng đến đòi đập phá cửa tiệm của gã sao?


Khóe miệng lộ ra một nụ cười thâm hiểm, Phạm chưởng quỹ dùng ánh mắt hết sức ý nhị nhìn hai vị thiên tài Tiêu gia. – ‘Ta thế mà quên vị nhân vật phụ quan trọng này. Không ngờ hắn cũng đến góp vui rồi, cho ta một sự kinh hỉ không nhỏ a.’


Bỏ qua những ý nghĩ độc địa của tên chưởng quỹ này, chúng ta hãy quay trở lại khung cảnh ngoài tiệm.
Triệu Ngữ Yên cũng bước tới rồi, nàng nhìn Tiêu Động, Tiêu Động nhìn nàng.
Không hiểu sao, sự bài xích trong lòng Tiêu Động càng lớn hơn rồi.


Bản thân Triệu Ngữ Yên cũng vô hình sinh ra một loại cảm giác xa lánh.
Hai người không hẹn mà cùng xuất hiện một nghi vấn.
‘Hắn (nàng) là ai?’






Truyện liên quan