Chương 51: Lại nhập hang hổ
"Phác đông! Phác đông! Phác đông..." ..
Phương Viêm cùng Hạ Nghê Thường song song nhảy xuống sông, tinh anh Phệ Nhân Phi Nghĩ cùng Phệ Nhân Phi Nghĩ bình thường cũng bay vào trong nước mênh mông cuồn cuồn.
"Nhanh, nhanh lặn xuống dưới, tinh anh Phệ Nhân Phi Nghĩ đuổi tới rồi." Phệ Nhân Phi Nghĩ xuống nước, tốc độ chậm không ít, bởi vì nhìn thấy hai người Phương Viêm còn trong nước, nên vỗ cánh, muốn tiếp tục công kích hai người Phương Viêm. Phương Viêm thấy thế, liền biến sắc, nhắc nhở Hạ Nghê Thường tiếp tục lặn sâu xuống phía dưới.
"Không cần, chúng ta bây giờ an toàn." Hạ Nghê Thường lắc đầu, theo nước chảy xuống dưới, cũng không có tiếp tục lặn xuống, chịu áp lực ảnh hưởng của dòng nước, mấy đầu Phệ Nhân Phi Nghĩ này căn bản không có khả năng công kích được hai người Phương Viêm, ngược lại là chạy đông lại ngược ra tây, cuối cùng không thể không trồi lên mặt nước.
Những Phệ Nhân Phi Nghĩ này không có mùi của hai người Phương Viêm cùng Hạ Nghê Thường, ở trên mặt sông mênh mông bay quanh một hồi, kế tiếp mới không cam lòng rời đi.
Theo nước chảy không ngừng phiêu bạt, Phương Viêm cùng Hạ Nghê Thường cũng không dám thò đầu ra, thẳng đến khi phiêu bạt đến thác nước Ưng Chủy Giản, bọn họ rơi xuống trong hồ sâu Ưng Chủy Giản, bọn họ mới ngoi lên mặt nước.
"Nơi này là đáy của Ưng Chủy Giản giản, chúng ta bây giờ hẳn là an toàn rồi."
Phương Viêm nhìn nước sông đang lao xuống dưới, sóng lớn cuồn cuộn, tiếng oanh minh không ngừng, bọt nước văng khắp nơi, bốn phía đã không còn bóng dáng Phệ Nhân Phi Nghĩ, đem bọt nước trên mặt xóa đi, vẻ mặt còn sợ hãi, nếu Ưng Chủy Giản không có thông với con sông mênh mông này, giờ phút này bọn họ đã sớm bị đám Phệ Nhân Phi Nghĩ này gặm cho xương cốt không còn rồi.
"Cuối cùng cũng đã thoát hiểm, bốn phía hẳn là không có Phệ Nhân Phi Nghĩ, chúng ta nên tranh thủ thời gian lên bờ a." Cái hồ nước sâu này lạnh rét thấu xương, lúc trước là vì tìm được đường sống trong chỗ ch.ết nên không cảm thấy được, giờ phút này nàng đã nhận ra dị thường. Cỗ hàn ý lạnh như băng này như muốn đông cứng hết huyết dịch vậy, toàn thân nàng cảm thấy không thoải mái.
Hai người bơi vào gần bờ, giờ phút này, ở bên trong hồ sâu, từng đạo cự đại bóng đen nhanh chóng bơi tới gần bọn họ.
"Oanh!"
Bọt nước văng khắp nơi, một xúc tua lạnh như băng đột nhiên quấn lấy Phương Viêm cùng Hạ Nghê Thường."Thủy mãng." Nhìn bóng đen đột nhiên cuốn lấy thân thể của mình, cái đuôi lớn kéo theo bọn họ trong nước không ngừng lộ ra trên mặt nước, mở ra cái miệng to như chậu máu cắn tới. Hạ Nghê Thường cảm thấy thời vận điên đảo, vừa thoát khỏi hang sói, bây giờ lại rơi vào hang hổ.
"Súc sinh ngươi muốn ch.ết."
Bị thủy mãng cuốn lấy, Phương Viêm làm ra động tác huy kiếm chém tới. Máu tươi đỏ hồng nhuộm cái hồ sâu này thành đỏ bừng, thủy mãng trong nước vùng vẫy kịch liệt, tóe lên vô số bọt nước.
"Đinh! Chúc mừng kí chủ vượt cấp giết địch thành công, đạt được mười điểm tích lũy". Thanh âm hệ thống lại vang lên trong đầu Phương Viêm. Thủy mãng này hình thể cự đại, chính là một đầu thủy mãng khủng bố nhưng chưa bằng một nửa Phệ Nhân Phi Nghĩ, Phương Viêm cũng không có tốn bao nhiêu sức lực liền chém giết nó, mà đã lấy được mười điểm tích lũy.
Ngay cả Hạ Nghê Thường, cũng huy động pháp khí Tử Gấm đánh ch.ết thủy mãng thô to như thùng nước này.
"Không tốt, trong hồ nước sâu này còn có rất nhiều thủy mãng." Phương Viêm giết ch.ết thủy mãng đang cuốn lấy hắn, máu đỏ tươi phun ra nhuộm đỏ cả vùng phụ cận, trong nước đầy dẫy nồng đậm mùi máu tươi. Mùi máu tươi khuếch tán ra, từ đáy đầm lại lao ra vài đầu thủy mãng quấy động nước hồ, sóng lớn cuồn cuộn, một con sóng đánh tới, trong đó còn cất dấu một cái đuôi thủy mãng lớn, trực tiếp đánh tới hướng hai người.
Ở trong nước, thủy mãng như cá gặp nước, mặt hồ sâu dưới thác nước, một đạo hồng thủy dưới sự điều khiển của thủy mãng, hội tụ thành một con sóng dẹp và dài phá không va chạm mà đến, trực tiếp bay vút đến trước mặt Phương Viêm, đầu thủy mãng này mở ra miệng to như chậu máu, khuếch trương, nuốt hấp, một ngụm cắn tới đầu Phương Viêm.
"Băng sơn?"
Thời khắc nguy cấp, Phương Viêm tung ra một đòn Băng Sơn Quyền, hung hăng đánh tới con sóng này.
Chỉ nghe ầm ầm tiếng vang thật lớn, sóng nước hóa thành hơi nước biến mất, nước trong đầm tạo thành ngàn lớp sóng nhỏ, tiếng oanh minh không ngừng.
Một cái đuôi lớn quấn về phía Phương Viêm. Phương Viêm liền giơ kiếm lên bổ xuống, hỏa tinh văng khắp nơi, đầu thủy mãng này lợi hại hơn so với đầu lúc nãy bị giết nhiều.
"Yêu thú cấp bốn." Yêu thú cấp bốn cực kỳ mạnh, cực phẩm linh binh trong tay Phương Viêm khó khăn lắm mới có thể phá phòng ngự của nó, nếu muốn chém giết phi thường khó.
Không nói tới yêu thú cấp bốn đã là yêu thú cường đại tương đương với tu sĩ Bạo khí Cảnh, mà đây còn là sân nhà của đối phương , Phương Viêm giờ phút này trải qua luân phiên đại chiến, sớm đã kiệt sức, lại càng không phải đối thủ của nó. Chỉ trong ba chiêu, Phương Viêm đã bị cái đuôi của yêu thú thủy mãng cấp bốn đập trúng miệng phun đầy máu tươi. May mắn chính là, trải qua công kích của thủy mãng cấp bốn, hắn đã bị đánh dạt tới gần bờ không ít, nhưng vẫn cách một dặm xa.
Phương Viêm lâm vào trong khổ chiến, giờ phút này Hạ Nghê Thường cũng không chịu nổi nữa, nàng bị một đầu thủy mãng cấp năm, hai đầu thủy mãng cấp bốn và trong đó còn có một đầu thủy mãng cấp sáu màu ngân bạch khổng lồ, trận chiến bên kia còn kịch liệt hơn gấp chục lần so với bên Phương Viêm.
Thủy mãng cấp sáu, tương đương với Cường giả Tiên Thiên sơ kỳ. Giờ phút này đầu thủy mãng cấp sáu này đang đại chiến cùng Hạ Nghê Thường, còn lại mấy đầu thủy mãng cấp bốn cấp năm ở một bên phụ trợ.
"Trong hồ nước rất nguy hiểm, phải mau chóng lên đất liền." Phương Viêm không thể ngự không phi hành như Hạ Nghê Thường, vừa đánh lui thủy mãng cấp bốn, liền liều mạng bơi tới gần bờ.
Đoạn đường này, Phương Viêm cũng không quá thuận lợi, trong nước thỉnh thoảng lại nhảy ra một ít thủy mãng cấp ba đến ngăn trở, tốc độ giảm xuống rất nhiều.
Phương Viêm thò đầu lên trên mặt nước, kế tiếp, đầu thủy mãng cấp bốn này liền điều khiển nước chảy, tạo thành một con rồng nước rất lớn mở miệng thôn phệ tới hướng hắn, Phương Viêm tung quyền ra chống lại, hắn bị rồng nước khổng lồ đánh sâu vào, bắn vào bờ như bão tố trùng kích vậy.
"Khái khái..."
Phương Viêm miệng ho ra máu, mượn nhờ công kích của thủy mãng, Phương Viêm đã bay lên bờ, sắc mặt trắng bệch, vừa rồi đại chiến chân khí trong cơ thể đã tiêu hao không còn.
Phương Viêm bị thương nặng, giờ phút nuốt vào Hồi Khí Đan, chân khí trong cơ thể cũng khôi phục không được bao nhiêu. Mà thủy mãng cấp ba, bốn cũng bắt đầu trèo lên bờ công kích tới Phương Viêm.
Mấy đầu thủy mãng này cũng không cận chiến với Phương Viêm , mà ở trong nước điều khiển sóng nước, phát động công kích từ xa về phía Phương Viêm. Phương Viêm cố tình cùng bọn nó đại chiến một hồi, thân thể không ngừng lui về phía sau, kéo ra khoảng cách nhất định với bọn nó.
Phương Viêm thành công lên tới đất liền , Hạ Nghê Thường chân đạp pháp khí Tử Gấm giống như tiên tử đạp sóng mà đi, bay về bên cạnh bờ. Vận khí của nàng không được tốt như Phương Viêm , bị rồng nước mà thủy mãng này diễn biến ra đánh cho nàng chật vật không chịu nổi.
Một con sóng lớn đánh tới, đánh chìm Hạ Nghê Thường xuống hồ sâu."Đáng ch.ết, cô nương, ta tới giúp ngươi, đem pháp khí sợi tơ của ngươi cột vào ta."Nhìn thấy Hạ Nghê Thường bị rồng nước đánh trúng chìm xuống hồ sâu, đầu thủy mãng cấp sáu từ trong hồ liền đuổi theo sau, Phương Viêm phóng tới chỗ Hạ Nghê Thường. Chiến đấu đến bây giờ, chân nguyên Hạ Nghê Thường cũng đã tiêu hao khá lớn, thậm chí có nuốt chân nguyên đan trong thời gian ngắn cũng không thể khôi phục hết được, giờ phút này nghe tiếng nhắc nhở của Phương Viêm, liền không chần chờ, thúc dục pháp khí Tử Gấm hóa thành sợi tơ màu tím vọt tới hướng Phương Viêm.
Phương Viêm nhìn sợi tơ phóng đến như điện này dùng sức một trảo bắt lấy, kế tiếp liền dùng hết khí lực ßú❤ sữa mẹ ra túm lấy Hạ Nghê Thường kéo lên trên bờ Mà đang lúc khẩn yếu quan đầu này đầu thủy mãng cấp sáu này liền lao tới mở ra miệng to như chậu máu cắn tới hướng Phương Viêm.