Chương 11: Lại Gặp Nhau

Trời vừa chập choạng tối, khách sạn Lous ở trung tâm thành phố H đã bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên. Những chiếc xe hơi đắt tiền không ngừng đổ xịch trước cổng, thiếu gia tiểu thư, tuấn nam mỹ nữ, thậm chí còn có một số nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh trẻ đều tụ tập ở đây. Một cô gái mặc trên người bộ váy quây ngực màu đen với mái tóc búi cao đơn giản bước vào. Cô gái thoạt nhìn không có gì đặc biệt, giữa đám đông ăn mặc sang trọng thì càng có vẻ chìm nghỉm. Mà cô gái này, không ai khác chính là An Tịnh Tuyết.


An Tịnh Tuyết lui vào một góc đại sảnh, cả người hầu như chìm vào bóng tối, đảo mắt quan sát xung quanh. Nhiệm vụ lần này của cô chia làm ba phần, yêu cầu của phần đầu tiên chính là tại buổi tiệc này công khai giải quyết con mồi thứ nhất. An Tịnh Tuyết là một người coi việc giết người như chế tạo tác phẩm nghệ thuật, có một nghệ sĩ nào lại không thích tác phẩm của mình được nhiều người ngắm nhìn đâu, cô cũng không ngoại lệ. Đó là lí do tại sao An Tịnh Tuyết nói nhiệm vụ lần này cực kì hợp khẩu vị của cô.


“Cảm ơn mọi người đã hạ cố đến chung vui cùng Cố gia chúng tôi.”


Một cặp vợ chồng trung niên đứng ở trên bục phát biểu lôi kéo sự chú ý của toàn thể mọi người trong bữa tiệc. Người đàn ông là Thẩm Đức Phương, chủ tịch tập đoàn xây dựng Thẩm Húc, người phụ nữ còn lại cũng chính là Thẩm phu nhân Châu Ngọc Hoa. Bọn họ là chủ nhân của bữa tiệc tối nay, một bữa tiệc ăn mừng Thẩm gia vừa giành được hợp đồng xây dựng khu nghỉ mát Elised khiến người khác ghen tị đỏ mắt. An Tịnh Tuyết cũng từng nghe qua về khu nghỉ mát sắp xây dựng này, nghe nói nó nằm trên đảo A phụ cận thành phố H, kinh phí bỏ ra cực kì lớn lên đến hàng trăm tỉ USD, lợi nhuận thu được đương nhiên khỏi phải bàn. Vì muốn có được hợp đồng này mà tất cả các công ty, tập đoàn xây dựng cả nước đều tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, ở tại thành phố H này thì càng kịch liệt hơn. Thật không ngờ, cuối cùng nó lại về tay Thẩm gia.


“Hừ, cứ đắc ý đi, để xem mấy người có bản lĩnh hoàn thành công trình đúng hạn hay không!”
Một quý phu nhân đứng cách An Tịnh Tuyết không xa khuôn mặt tràn đầy ghen tức mà nói.
“Vì có được hợp đồng mà bán cả con gái, loại người đó tôi khinh!”


Giới kinh doanh không ai không biết con gái lớn của hai vợ chồng Thẩm Đức Phương hiện đang làm người tình của trưởng phòng kế hoạch bên Elised, thời gian qua ảnh chụp cảnh hai người ân ái còn bị lan truyền mạnh trên báo chí. Scandal lớn như thế nhưng dù là Thẩm Đức Phương hay Châu Ngọc Hoa đều không hề quan tâm. Cũng đúng thôi, lợi nhuận kếch sù thế kia, một mảnh danh tiếng bị mất cũng không vấn đề gì.


available on google playdownload on app store


“Xì xào.”


Trong đại sảnh bỗng nhiên bùng nổ một trận xôn xao cùng tiếng phụ nữ hét chói tai, không ai còn chú ý đến vợ chồng Thẩm Đức Phương nữa mà đều hướng tầm mắt ra bên ngoài. Chỉ thấy một người đàn ông dáng người cao lớn mang khí thế vương giả đi vào. Cặp kính dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng bạc chói mắt khiến người khác không dám nhìn thẳng, mỗi bước đi của anh đều làm con tim của phái nữ rung động điên cuồng. Bạc Á Thần, Tổng Tài tập đoàn đa ngành XSX lớn nhất thế giới, đối tượng trong mơ của bất kì người phụ nữ nào.


“Á á á, là Bạc Tổng!!!”
“Bạc Tổng, Bạc Tổng!!!”
“Thật sự là Bạc Tổng, a a a!!!”


Bạc Á Thần vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt dẫn theo thư kí Lâm đi vào, một bộ dạng không ăn khói lửa nhân gian, vô dục vô cầu. An Tịnh Tuyết không ngờ có thể gặp lại Bạc Á Thần nhanh đến thế, khuôn mặt trong trẻo nhất thời nở nụ cười. Thật tốt quá, như vậy tác phẩm tối nay của cô sẽ đạt được giá trị lớn nhất rồi. Không biết sau khi Bạc Á Thần nhìn thấy kiệt tác của cô thì sẽ phản ứng như thế nào đâu. Thật mong đợi nha~


“Bạc Tổng đến thật là vinh hạnh cho chúng tôi quá!”
Thẩm Đức Phương cùng Châu Ngọc Hoa vội vàng khúm núm cúi chào, nào còn vẻ cao cao tại thượng vừa rồi. Bạc Á Thần cũng không kiêu ngạo, nhàn nhạt đáp:
“Khách khí.”


Đột nhiên cảm nhận được ánh mắt quen thuộc, Bạc Á Thần giật mình một cái, lập tức về phía thiếu nữ không chút nổi bật trong góc đại sảnh. Không phải bộ váy đỏ yêu dị lúc sáng, thiếu nữ lúc này diện một bộ váy màu đen đơn giản, mái tóc búi cao, không son phấn, không trang sức, tuy nhiên vẫn như cũ làm anh không thể dời mắt. Kiểu dáng của bộ váy đen rõ ràng không hợp với lứa tuổi của cô, nhưng cũng vì thế khiến cô giống như một cô nhóc ra vẻ người lớn, có một vẻ đáng yêu không nói lên lời.


An Tịnh Tuyết phát hiện Bạc Á Thần đang nhìn mình liền cười nhẹ đáp lại, nhất thời càng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn thêm rực rỡ sức sống. Bạc Á Thần cảm thấy tim mình dường như thoáng ngừng đập, một sự kích động bỗng trào lên khiến anh muốn tiến đến ôm chặt cô vào lòng. Nghĩ là làm, trước con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người xung quanh, Bạc Á Thần lập tức rảo bước về phía An Tịnh Tuyết. An Tịnh Tuyết không ngờ Bạc Á Thần lại tới đây, ánh mắt hiện lên một chút nghi hoặc. Người này muốn làm gì nha?


“Anh Thần!”


Giọng nữ nũng nịu vang lên, một bóng dáng hồng phấn đột nhiên lao tới trước mặt Bạc Á Thần. Cô gái có dáng người cực kì quyến rũ, nhất là bộ ngực cỡ D cùng cặp chân mướt mát khiến người khác mơ màng, mái tóc nâu hơi xoăn làm tăng thêm nét nữ tính của cô ta. Mà trùng hợp làm sao, cô gái này chính là người bị An Tịnh Tuyết bẻ gãy ngón tay lúc sáng, Thịnh Diệp Hân!


Thịnh Diệp Hân đỏ mặt nhìn khuôn mặt đẹp mê hồn của Bạc Á Thần, một bộ dạng như thiếu nữ tư xuân. Thấy cô ta như vậy, những thiên kim tiểu thư khác đều tức đến giậm chân nhưng vì e ngại thế lực Thị trưởng đều không dám nói gì.


“Anh thần, anh không nhớ em sao, em là Thịnh Diệp Hân, hôm qua chúng ta vừa mới gặp nhau lại nhà hàng Nhật Hiên đó.”


Bạc Á Thần cau mày, cực kì khó chịu vì bị cản đường, sau đó không hề đáp một lời mà vòng qua cô ta tiếp tục tiến về phía An Tịnh Tuyết. Thịnh Diệp Hân ngây ra, cô ta, cô ta cư nhiên bị bỏ qua! Suốt mười hai năm được cưng chiều sung sướng cùng hưởng thụ đủ loại cung phụng của đàn ông, lần đầu tiên Thịnh Diệp Hân được nếm tư vị bị coi thường. Người cao ngạo như cô ta đương nhiên không thể chấp nhận chuyện này, vội vàng quay đầu muốn đuổi theo Bạc Á Thần.


Lúc này Bạc Á Thần đã đứng trước mặt An Tịnh Tuyết, bóng dáng cao lớn hoàn toàn bao phủ lên cơ thể nhỏ bé bên dưới. An Tịnh Tuyết bị hơi thở nhàn nhạt của Bạc Á Thần phả vào khuôn mặt cùng da thịt, cả người dường như run lên. Cô không thích cảm giác này, cảm giác như phụ thuộc vào một ai đó, cực kì khó chịu. An Tịnh Tuyết bước lên một bước ra ngoài ánh sáng nhằm thoát khỏi lãnh địa vô hình của Bạc Á thần, tươi cười nói:


“Chào chú~ “






Truyện liên quan