Chương 22: Bữa Sáng Phong Ba
Chỉ thấy trước mắt quả nhiên chính là căn biệt thự của gia đình An Tịnh Tuyết, căn biệt thự mà cô đã bỏ rất nhiều tiền mua lại từ tay Lưu Tuệ. Đúng là buồn cười làm sao, vốn là đồ của mình nhưng lại phải bỏ tiền để mang về. Lưu Tuệ hẳn phải vui vẻ lắm, bởi vì căn biệt thự có lời đồn ma quái chẳng ai thèm mua giờ lại được giá cao như vậy. Thật ra, An Tịnh Tuyết không hề cho cái giá bà ta đưa ra là đắt đỏ, bởi vì đối với cô, căn biệt thự này là vô giá. Đó là nơi lưu giữ những kí ức hạnh phúc ít ỏi của An Tịnh Tuyết, nơi mà cô đã từng có thể nở nụ cười thiên chân vui vẻ nhất, nơi từng có vòng tay ấm áp của ba mẹ che chở.
Chính vì căn biệt thự có ý nghĩa vô cùng quan trọng như vậy nên An Tịnh Tuyết luôn muốn tìm ra đội ngũ xây dựng tốt nhất để trùng tu căn nhà. Cô không có tham vọng biến nơi đây thành một cung điện nguy nga hay hiện đại nhất thế giới, mà chỉ hy vọng nó có thể giống hệt mười năm trước, không hề có chút thay đổi nào. Tuy vậy, người không có danh tiếng hay địa vị như cô đương nhiên rất khó khăn để chọn được những kiến trúc sư xuất sắc hay nhân công khéo tay giàu kinh nghiệm. Và, món quà mà Bạc Á Thần tặng cho An Tịnh Tuyết lúc này không thể nghi ngờ chính là chiếc ô dưới trời mưa cho cô.
Đúng vậy, trước mặt An Tịnh Tuyết bây giờ tụ tập hơn một trăm người, điều đặc biệt là bọn họ đều là những nhân vật phong vân trong giới xây dựng và kiến trúc: Jack Huston, Anton Nieo, Trương Dịch, Trần Thấm, Yamayaki Shaba, nhóm thiết kế MK3... bất kì cái tên nào đưa ra đều có thể làm giới báo chí điên cuồng săn đón, họ đều là đối tượng mà bất kì ai đều ước mơ được hợp tác. Vậy mà, chỉ vì căn biệt thự nhỏ bé của cô, tất cả bọn họ lại có mặt ở đây. An Tịnh Tuyết không hiểu sao hốc mắt có chút nóng lên, cô nhỏ giọng nói với Bạc Á Thần đứng sau lưng:
"Cảm ơn."
Tuy giọng nói có vẻ băng lạnh hời hợt, nhưng Bạc Á Thần vẫn nghe ra sự cảm động và biết ơn trong đó. Mặc dù mọi việc diễn ra thua xa những gì anh mong đợi (anh mơ được chị ôm đó), nhưng anh vẫn cảm thấy rất thỏa mãn, cơn mệt mỏi và đau nhức vì thức suốt đêm hôm qua để liên hệ khắp nơi cũng biến mất hoàn toàn. Bạc Á Thần dịu dàng ôm lấy An Tịnh Tuyết từ sau lưng, chỉnh lại áo khoác cho cô, ấm giọng đáp:
"Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy. Nếu muốn cảm ơn thì hãy dùng hành động."
Nói xong, anh còn cố tình chừa ra một bên sườn mặt cho An Tịnh Tuyết, ý cầu "hôn" vô cùng rõ ràng. An Tịnh Tuyết có chút dở khóc dở cười, cô rất muốn hỏi ông trời Bạc Á Thần lạnh nhạt băng giá hôm nào đâu rồi, tên sắc phôi bên cạnh cô là ai a~ Sao một người lại có thể thay đổi nhanh như vậy chứ?!!
--- -------
An Gia.
"Con bé kia đâu? Trưởng bối đều đã dậy rồi mà nó còn ngủ à, chẳng ra thể thống gì cả!"
Lưu Tuệ và An Mẫn Hi khó có bữa chịu ăn sáng ở nhà, phát hiện trong bếp không hề có bóng dáng An Tịnh Tuyết như mọi khi, Lưu Tuệ liền vui mừng ra mặt bắt đầu kiếm chuyện gây khó dễ. Có trời mới biết bà ta muốn tìm lí do để đuổi An Tịnh Tuyết đi như thế nào, nhưng vì cô luôn giữ một bộ dạng thiên sứ ôn hòa, chăm chỉ lễ phép, dù bị nói khó nghe cũng không cãi lại một câu nên kế hoạch của bà ta luôn bị ngâm nước nóng. Bây giờ thì hay rồi, cuối cùng An Tịnh Tuyết cũng đã có kẻ hở để bà ta bắt lấy.
An Mẫn Hi ngồi bên cạnh cũng mang tâm trạng như Lưu Tuệ, vội vàng hùa theo:
"Cô ta bị ba chiều đến vô pháp vô thiên rồi. Mấy biểu hiện trước đây chỉ là giả tạo mà thôi. Con đã sớm biết mà."
"Câm miệng."
An Điền Phong khó chịu đập tờ báo xuống bàn, ông liếc đồng hồ trên tay một chút, sau đó bảo với bà Lưu:
"Bà lên phòng xem Tiểu Tuyết thế nào, không chừng con bé bị ốm rồi."
Bà Lưu nghe vậy liền giật mình, bối rối không biết làm sao. Tuyết tiểu thư cả tối hôm qua không về, bà đang định chờ hai mẹ con Lưu Tuệ đi rồi sẽ lập tức báo với ông chủ, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Làm sao đây, nếu để bà chủ biết được Tuyết tiểu thư qua đêm bên ngoài, không biết sẽ lại gây khó dễ thế nào nữa.
Thấy bà Lưu cứ chần chờ đứng đó, An Điền Phong liền bực bội hỏi:
"Bà không nghe tôi nói gì sao, còn không nhanh đi."
"Ông chủ, thực ra, thực ra...có khả năng Tuyết tiểu thư đã xảy ra chuyện rồi. Tối, tối hôm qua đến giờ...cô ấy vẫn chưa... về."
An Điền Phong nghe vậy liền cả kinh, lập tức quát lên:
"Chuyện lớn như thế sao giờ bà mới nói, mau đi báo cảnh sát."
An Mẫn Hi và Lưu Tuệ nghe xong đều kinh ngạc, sau đó rất nhanh chuyển thành vui mừng hả hê.
"Không cần đâu ba ơi, chẳng có chuyện lớn gì đâu, lát nữa thể nào cũng có người đưa chị ta về."
Câu nói đầy ám muội của An Mẫn Hi vang lên, lập tức có thêm giọng của Lưu Tuệ chen vào:
"Tiểu Tuyết cũng đã lớn, yêu đương rồi qua đêm bên ngoài cũng là chuyện thường mà, có trách thì trách nó không chịu gọi về báo một tiếng làm cả nhà lo lắng..."
"Bà im ngay đi, con bé mới không phải loại người như mẹ con bà vậy. Nó hiền lành ngoan ngoãn, nhất định phải có chuyện gì xảy ra mới không về được. Bà đã không quan tâm thì thôi còn ở đây nói xấu nó, bà còn ra dáng trưởng bối sao???"
Mẹ con An Mẫn Hi bị chọt trúng chỗ đau vừa tức vừa xấu hổ không nói lên lời. An Mẫn Hi từ lúc mười hai tuổi đã tập tành uống rượu hút thuốc, đêm nào cũng lén ra ngoài đi chơi với lũ côn đồ lãng tử không ra gì, việc qua đêm bên ngoài sớm đã không đếm được trên mười ngón tay, cái gọi là trinh tiết đương nhiên cũng đã mất từ lâu. Lưu Tuệ làm mẹ cũng chẳng hơn tí nào, thường xuyên tiệc tùng thâu đêm, qua lại với không biết bao nhiêu đàn ông. An Điền Phong không nói không có nghĩa là ông không biết, việc ông ngủ riêng với Lưu Tuệ hơn ba năm nay đã chứng tỏ điều đó. Không chỉ thế, An Điền Phong cũng nghi ngờ Lưu Tuệ có liên quan đến việc An Tịnh Tuyết mất tích mười năm trước, nhưng vì không có chứng cứ, lại không muốn phá hoại gia đình nên chẳng nói ra mà thôi.
"An Điền Phong, ý ông là như thế nào hả? Mẹ con tôi rốt cục đã làm gì mà phải chịu ông sỉ nhục. Con bé kia chẳng qua là người dưng mà thôi, hay là, hay là nó đã bò lên giường ông rồi hả?!!"
"Bốp!"
Lưu Tuệ ôm một bên má, trừng lớn mắt nhìn về An Điền Phong. Bà ta không thể tin rằng mình vừa bị ông chồng hổ giấy luôn nhát gan sợ phiền phức tát cho một cái. Ngay cả An Mẫn Hi cũng há hốc kinh ngạc.
Lúc này, đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên. Lưu Tuệ hai mắt long lên sòng sọc nhìn ra ngoài cửa, lớn tiếng la hét:
"Nhất định là ông bị nói trúng tim đen nên thẹn quá thành giận mới đánh tôi chứ gì! Hừ, để con tiện nhân đó vào đây, tôi muốn hỏi nó xem các người đã làm những chuyện xấu xa gì!!!"