Chương 11: Số phận của Psyche
Khi đức vua bước vào phòng của Psyche vào buoir sáng hôm sau, ngài thấy con gái đang dứng bên cửa sổ, dõi mắt nhìn xuống đám đông đang háo hức chờ đợi sự xuất hiện của nàng. Đức vua có thể thấy nỗi e sợ câm nín đầy căng thẳng toát ra từ người nàng.
"Ta đã làm được gì cho con chứ?" Đức vua khẽ hỏi
Psyche quay người lại
Đức vua thấy những giọt lệ tuôn rơi từ đôi mắt nàng. "Ta đã đặt những mong muốn và nhu cầu của người khác lên trên những mong muốn và nhu cầu của con gái ta"
"Cha là một vị vua mà", Psyche khẽ đáp. "Những mon muốn của thần dân cần phải được ưu tiên trước nhất, trên cả mong muốn của cha và thậm chí cả hoàng thất nữa."
Đức vua gật đầu. "Những liệu ta có cần phải hy sinh cả niềm hạnh phúc của con gái út của ta không?"
Psyche nở một nụ cười yếu ớt. "Con gái út của phụ vương hy vọng là không".
"Đức vua cũng vậy. Ta sắp đến đền thờ của thần Apollo. Con đã sẵn sàng tuaant heo phán quyết của thần chưa?"
"Làm sao con biets được khi con chưa được nghe phán quyết ạ?"
"Điều thần phán truyền, con phải tuân theo"
"Và nếu con từ chối?"
"Thần sẽ giáng sự trừng phạt xuống đầu tất cả chúng ta."
"Con sẽ không bao giờ có được một sự lựa chọn ư? Có phải cuộc đời của con sẽ luôn bị chi phối bởi những gì mà cha hay thần linh cho là tốt nhất?"
Đức vua chưa bao giờ thấy vẻ giận dữ tren gương mặt con gái hay nghe thấy sự chống đối trong giọng nói của nàng. Ngài băn khoăn không biết liệu ngài có thực sự hiểu đứa con này của mình không. Thật xấu hổ, ngài nhận ra là mình chưa từng ngồi trò chuyện với con về những gì nàng muốn có cho cuộc đời nàng. Nàng là một công chúa, con gái của đức vua và hoàng hậu. Nàng sinh ra để gách vác những bổn phận của nàng. Nhưng nếu nàng không muốn như thế thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra?
Không biết phải nói gì, đức vua thầm thì: "Cha phải đi rồi. Cha sẽ quay về sau khi mặt trời lặn để nói cho con biết lời phán truyền của thần linh. Cha hy vọng những lời của thần sẽ xoa dịu trái tim con và làm con vui"
"Con cũng hy vọng như vậy, thưa cha. Con cũng hy vọng như vậy."
Psyche tin rằng dso là ngày dài nhất trong cuộc đời nàng. Mặt trời dường như mất cả tuần lẽ mới leo lên được đỉnh trời, rồi ở đó thêm một tuần lẽ nữa trước khi bắt đầu trượt xuống chiếc giường của màn đêm.
Cuối cùng, đêm tối cũng tới. Psyche nghe thấy, hay nàng đã nghĩ thế, tiếng vó ngựa của đức vua và những cận thần trở về. Nàng bồn chồn chờ đợi cha đến hé lộ cho nàng biết về số phận của nàng theo những lời thần Apollo phán truyền. Nhưng tối hôm đó đức vua không đến.
Từ trên đỉnh Olympus, Cupid thấy nhà vua trở về, đầu gục xuống trước ngực như thể người đang phải chịu đựng một nỗi thống khổ. Có điều gì đó nhầm lẫn rồi sao! "Nhân danh nữ thần Juno, Apollo đã nói gì với nhà vua vậy?" Cupid tự hỏi thành tiếng. Hiển nhiên đó không phải là điều Cupid đã yêu cầu vị thần này nói rồi.
Cupid nhanh chóng bay xuống cung điện và tới mái phòng của Psyche. Chàng sốt sắng chờ đợi đức vua đến để kể cho Psyche nghe điều thần Apollo đã nó. Nhưng hàng giờ trôi qua vẫn chẳng có lấy một dấu hiệu nào của nhà vua cả.
Băn khoăn không biết có gì nhầm lẫn, Cupid bay quanh cung điện cho tới khi chàng trông thấy đức vua và hoàng hậu đang ngồi bên nhau trước lò sưởi lớn trong đại sảnh. Họ đang nhìn đăm đắm vào ngọn lửa le lói như thể có ai đó mới ch.ết vậy.
Chẳng lẽ Apollo đã phán truyền về cái ch.ết của Psyche? Nếu ngài ta làm thế, Cupid sẽ khiến Apollo phải ngâm thơ tình trước những cái móng nhân của chính mình và thính giả sẽ là tất cả những vị nam thần và nữ thần.
Một ngày nữa trôi qua, đức vua vẫn không đến chỗ Psyche. Và một ngày nữa qua đi mà vua cha vẫn không đến thăm, Psyche biết rằng thần Apollo đã phán truyền những điều khiến nàng lo sợ nhất, rằng nàng sẽ thuộc về tất cả những kẻ thèm muốn sắc đẹp của nàng. Nàng sẽ miễn xá cho cha nàng khỏi nỗi đau đớn phải kể lại cho nàng nghe những điều mà ông biết sẽ dẫn dắt nàng tới chỗ từ bỏ cuộc sống của chính nàng.
Nàng mở cánh cửa dẫn ra bao lơn và đi thẳng đến bên thanh lan can. Từ phía trên mái nhà, Cupid quan sát, chàng hoảng sợ khi thấy nàng ngồi lên lan can rồi co chân lên. Nàng săp sửa tự vẫn! Thần Tình yêu đã giang cánh, chuẩn bị bay xuống để đỡ lấy nàng, nhưng ngay lúc ấy cửa phòng nàng bật mở.
"Psyche!" đức vua gọi lớn. "Psyche!"
Nàng quay lai. "Cha à?"
"Psyche, hãy vào trong này. Chuyện đó không phải như con lo sợ đâu."
"Không phải ư?"
"Không phải. Nào. Hãy vào trong đi."
Psyche đứng xuống và trở vào trong phòng. Bên ngoài, Cupid thở phào. Thế rồi chàng lẵng lẽ đáp xuống bao lơn nấp sau cánh cửa lắng nghe.
"Thần Apollo đã nói gì ạ?" Psyche háo hức hỏi "Thần nói rằng cha sẽ phải mang con đến ngọn núi cao nhất, nơi chồng của con..." Nhà vua ngập ngừng.
"Chồng của con ư? Xin cha. Hãy tiếp tục đi ạ. Chồng của con thế nào ạ."
"Chồng của con" nhà vua tiếp tục bằng một giọng như vỡ òa. "Một con quái vật và độc ác và dữ tợn sẽ mang con đi để làm vợ hắn".
Người cha và con gái im lặng một lúc lâu. Thế rồi Psyche bật khóc.
"Cha xin lỗi, cha đã không đến ngay để kể cho con nghe", đức vua nói. "Nhưng cha đã bị suy sụp và không thể nói ra được."
Nhà vua ôm lấy con gái và cả hai cùng khóc.
Bên ngoài Cupid giận sôi người. "Một con quái vật độc ác và dữ tợn đó là điều ngài nghĩ về ta sao, Apollo? Ta sẽ cho ngài thấy một con quái vật độc ác và dữ tợn là như thế nào!" nhưng rồi thần Tình yêu dừng lại khi chàng nhận ra Apollo chỉ đặt ra một ít rối rắm trong cái điều mà Cupid đã yêu cầu thần phải nói thôi. Cách Apollo miêu tả chàng thế nào không quan trọng. Miễn là Psyche sắp là của chàng và chỉ thuộc về một mình chàng mà thôi!
Ngay lập tức, Cupid cất cánh bay khỏi cung điện, chàng còn rất nhiều việc phải làm.