Chương 71: Va chạm
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đã nhận ra vấn đề ở chỗ nào, cả hai cảm thấy có chút băn khoăn. Nếu như tranh giành vị trí đội trưởng, vậy thì về tình về lý cũng phải nói cho Địch Áo biết, mặc dù lấy thực lực hiện tại của Địch Áo còn không đủ khiêu chiến bọn họ. Nhưng đây lại là sự tình liên quan đến ba cá nhân, bọn họ bỏ qua Địch Áo là không đúng. Thế nhưng, hai người đều cho rằng người kia đã nói cho Địch Áo biết, tạo thành kết quả là cho tới bây giờ Địch Áo không biết gì hết.
"Là như thế này." Ca Đốn ho khan một tiếng, nói: "Trước kia Lôi Mông từng đề nghị, chúng ta quyết định thành lập một tiểu đội mạo hiểm giả."
Ca Đốn còn chưa nói hết đã bị Lôi Mông bất mãn cắt đứt: "Ta nói như thế lúc nào? Rõ ràng là ngươi nói trước."
"Nhưng ngươi và ta cùng nhau thảo luận chi tiết, nói thế cũng không sai mà?" Ca Đốn Bị phản đối nhưng không hề bối rối, hắn vô cùng bình tĩnh phản ngược lại Lôi Mông.
Lôi Mông gật đầu theo bản năng
Ca Đốn tiếp tục nói: "Trở lại đề tài lúc nãy, tiểu đội mạo hiểm giả này là do Lôi Mông đề nghị với ta. Ặc, tại sao Lôi Mông đá ta?"
"Ta lấy làm kỳ quái, ngươi cần gì phải lôi kéo ta vào chuyện này?" Lôi Mông bất đắc dĩ nói.
"Ngươi có thể lừa gạt Địch Áo một chuyện lớn như vậy, tại sao ta không thể lôi kéo ngươi?" Ca Đốn nói vô cùng oanh phong lẫm liệt.
"Hình như ngươi cũng không nói mà?" Lôi Mông quả thực muốn điên lên rồi.
"Được rồi, được rồi, đừng cãi." Địch Áo vội vàng lên tiếng ngăn cản, nếu để cho hai người này tiếp tục ầm ĩ, sợ rằng mãi cho đến lúc mặt trời lặn cũng không có kết quả gì: "Tiểu đội mạo hiểm giả là sao? Ta biết rồi, các ngươi muốn ta tham gia?"
"Đã có tiểu đội thì sẽ xuất hiện vấn đề, đó là ai làm đội trưởng? Vấn đề này chúng ta cần phải cẩn thận phân tích phân tích..." Lôi Mông lập tức nổi lên hứng thú, chỉ có điều trong miệng hắn nói "phân tích", thực tế chỉ là lặp lại trận đánh cuộc ngày đó hắn và Ca Đốn bàn với nhau mà thôi.
Lôi Mông kể chuyện thao thao bất tuyệt, nướt bọt tung bay, hoàn toàn không có chú ý tới sắc mặt Địch Áo đang từ từ trở nên cổ quái. Đợi đến khi Lôi Mông nói xong, Địch Áo mới dùng ánh mắt phức tạp nhìn hai người, tựa hồ đang cố gắng nhẫn nại chuyện gì đó.
"Các ngươi nói là ai có thể theo đuổi Tác Phỉ Á thành công, người đó sẽ có tư cách làm đội trưởng?"
"Ta đây cũng suy nghĩ vì ngươi." Ca Đốn vỗ vỗ bả vai Địch Áo rất tình cảm, nói: "Nếu như dùng quả đấm để quyết định thắng bại, chẳng phải ngươi không có cơ hội nào hay sao?"
"Là ngươi nghĩ cho bản thân mình thì đúng hơn, nếu như so sánh lực lượng, đoán chừng ngươi cũng không có cơ hội nhỉ?" Lôi Mông ở một bên lạnh lùng nói.
"Ngươi nói gì?" Ca Đốn giận tím mặt, trừng mắt nhìn Lôi Mông chằm chằm, nếu như không phải Địch Áo đứng ở giữa hai người, chỉ sợ hắn đã sớm nhào tới ẩu đả rồi.
Địch Áo im lặng nhìn kỹ hai tên này, mãi mới há miệng nhưng không biết nên nói gì nữa, theo đuổi Tác Phỉ Á? Nói đùa gì vậy?
Không biết vào thời điểm hắn dẫn Tác Phỉ Á đứng ở trước mặt bọn họ, bộ dạng hai người này sẽ đặc sắc đến thế nào nhỉ? Địch Áo thật sự rất mong đợi giây phút đó mau đến.
Thủy Tinh thành không lớn, ít nhất là Địch Áo nghĩ như vậy. So sánh với Thánh Đế Tư thành, nơi này có hơi thở tự nhiên và gần gũi hơn, bớt đi vài phần khí thế của thành thị.
Khi Ca Đốn và Lôi Mông tiếp tục đấu võ mồm thì chiếc xe ngựa đã quẹo vào một hẻm nhỏ. có thể là vì lâu năm không được tu sửa, mặt đường trong ngõ hẻm gồ ghề khó đi, cơ hồ không có chỗ nào bằng phẳng, xe ngựa chạy qua xóc nảy kịch liệt.
Thế nhưng mọi người không có ảnh hưởng gì nhiều, so với sóng thần và gió lốc thì mức độ xóc nảy thế này hoàn toàn không đáng kể.
Ca Đốn bảo phu xe dừng xe ngựa trước một đình viện, hắn nhảy xuống xe vung tay vỗ ầm ầm lên cánh cửa. Nhìn bộ dáng không hề giống tới làm khách, ngược lại giống tới phá nhà cướp của hơn.
Nhưng Ca Đốn vỗ hồi lâu vẫn không có ai đáp lại, gã phu xe chờ được kêu lên: "Mấy vị thiếu gia, chúng ta sẽ đi đâu nữa?"
"Ngươi đi đi." Ca Đốn quay đầu lại phất phất tay, sau đó nói với Lôi Mông và Địch Áo: "Bọn họ không có ở nhà, chúng ta ra đầu hẻm chờ một chút?"
"Trước tiên nên đi tìm một gian lữ điếm." Lôi Mông nói.
Trong khi mấy người bọn họ thương lượng, An Kỳ Nhi đột nhiên rời khỏi vòng tay Ngã Lệ chạy đến trước cửa một đình viện khác, ngơ ngác nhìn vào bên trong. Bởi vì trong đó có một đứa bé gần bằng tuổi An Kỳ Nhi đang há mồm gặm một bánh bao. Thật ra An Kỳ Nhi đã ăn nó lúc ở trên thuyền rồi, thế nhưng những người có kinh nghiệm đều biết con nít không biết ăn no hay đói. Nếu như cảm thấy đồ ăn ngon, nó vẫn cứ tiếp tục ăn, chỉ sợ ăn no vỡ bụng cũng không biết cách dừng miệng.
Giờ phút này An Kỳ Nhi là như thế, thằng bé trai có tướng ăn quá mê người rồi, bộ dạng nhai nhồm nhoàm trông rất ngon miệng. Làm như cái bánh bao nó đang ăn là ngon nhất thế giới vậy, làm cho An Kỳ Nhi nhịn không được, thậm chí bắt đầu đút ngón tay vào trong miệng, không ngừng chấm ʍút̼.
Thằng nhỏ cũng nhìn thấy An Kỳ Nhi thèm thuồng, dùng sức nuốt miếng bánh trong miệng xuống, sau đó cười hì hì vươn tay ra đưa bánh bao cho An Kỳ Nhi.
An Kỳ Nhi mỉm cười ngọt ngào đưa tay ra đón lấy, thằng nhỏ đột nhiên giật cái bánh bao trở về, hô lên: "Giành ăn đồ của người ta, đúng là không biết xấu hổ."
An Kỳ Nhi rất ít khi tiếp xúc với đứa nhỏ bằng tuổi mình, nó có cảm giác thân cận từ trong nội tâm, nhưng cử động của đối phương đã làm thương tổn nó. An Kỳ Nhi vểnh miệng lên, hai hàng lông mày khẽ run rẩy tỏ vẻ giận dữ.
Thằng nhỏ càng cười lên đắc ý, sau đó lại đưa cái bánh bao tới trước.
An Kỳ Nhi ngẩn người, lại vươn tay ra lần nữa. Thật ra con nít phải ở chung một chỗ chơi đùa với nhau mới có lợi cho phát triển trí lực. Nhưng An Kỳ Nhi thường xuyên ở bên cạnh Ngã Lệ trong tửu điếm, rất ít khi đi ra ngoài. Nếu đổi lại một góc độ để nói, mặc dù tình trạng trị an ở Đôi Tháp trấn thời kỳ Mã Tát Nhĩ Đa thống trị tương đối tốt, nhưng cục diện vẫn rất phức tạp, phần lớn chỉ có thương đội và mạo hiểm giả lui tới. Ngã Lệ không thể nào để cho An Kỳ Nhi ra ngoài đùa bỡn được, vì thế trí lực An Kỳ Nhi phát triển hơi chậm, ít nhất là không so được với thằng nhỏ đối diện.
Thằng nhỏ lại rút tay về lần nữa, rồi cứ cười hì hì kêu lên: "Không biết xấu hổ, thật không biết xấu hổ."
Không chỉ là thằng nhỏ đang cười, mấy người phụ nhân trong viện cũng truyền ra tiếng cười vụng trộm, hiển nhiên các nàng đều thưởng thức thằng nhỏ cơ trí.
Địch Áo, Ca Đốn và Lôi Mông lộ ra thần sắc không vui, Ngã Lệ vội vàng đi tới vươn tay định ôm An Kỳ Nhi trở về. Đúng lúc này An Kỳ Nhi xuất ra một động tác làm cho mọi người trợn mắt líu lưỡi.
Nó vung cánh tay nhỏ bé mũm mỉm lên đánh về phía mặt thằng nhỏ, thằng nhỏ đang rung đùi cười cười đắc ý, không thể nào nghĩ tới An Kỳ Nhi đột nhiên phát động công kích. Vì thế nó không có phòng bị, kết quả một cú đấm này nện thẳng vào mắt.
Cũng may là An Kỳ Nhi chưa từng học qua cách thức đánh nhau, chỉ vung tay lung tung có vẻ giống mà thôi. Nếu thật sự dùng quả đấm hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Thằng nhỏ lảo đảo rút lui mấy bước đặt mông ngồi xuống đất, cái bánh bao trong tay rớt xuống dính đầy bụi đất.
Tiếng cười trộm trong viện biến thành kinh hô, lúc này thằng nhỏ đã lớn tiếng khóc thét, ngay lập tức có một người đàn ông quát lên: "Chuyện gì xảy ra?"
"Lão gia, con nhỏ kia đả thương thiếu gia." Mấy người phụ nhân hô lên.
Ca Đốn lắc đầu bước tới chỗ An Kỳ Nhi, nếu như đã gặp phiền toái, thân là "đội trưởng tương lai", hắn có trách nhiệm "gánh chịu hậu quả".
Lúc này, tiếng gã nam nhân ở trong viện lại kêu lên tràn đầy khủng hoảng: "Không được."
Từ trong viện bất chợt truyền đến một trận ba động nguyên lực, bởi vì quá đột ngột nên Ca Đốn và Lôi Mông không kịp phản ứng, tình cảnh trước mắt đã vô cùng nguy cấp.
Thân hình Địch Áo hóa thành một dãy tàn ảnh xẹt qua Ca Đốn nhanh như tia chớp, trong nháy mắt đã lao tới gần cánh cửa ôm lấy An Kỳ Nhi, mũi chân hắn điểm nhẹ trên mặt đất, thân hình bắn thẳng lên không trung.
Một đạo Liệt Diễm Trảm từ trong nhà bắn ra xẹt ngang qua gót chân Địch Áo, đánh trúng một bên tường viện trong con hẻm nhỏ nổ ầm một tiếng, tường viện đã bị bổ ra một vết nứt rất sâu, cát đá văng ra chung quanh.
Ca Đốn và Lôi Mông mặt mày xanh mét, con nít đùa giỡn với nhau vốn là chuyện bình thường, thế mà có tên khốn nạn dùng bí kỹ công kích một đứa nhỏ yếu ớt, thật sự là quá đáng.
Thế nhưng có người còn tức giận hơn cả bọn hắn, một gã võ sĩ mặc áo giáp màu đen sải bước từ trong viện đi ra, ngó chừng Địch Áo một cách tàn bạo.
"Ba Lỗ, Ba Lỗ ~!" Một người đàn ông từ trong viện đuổi tới ôm lấy cánh tay gã võ sĩ, nói gấp: "Chỉ là con nít đùa giỡn thôi, không cần phải như vậy."
"Côn Ni Nhĩ lão gia, ngài quá nhân từ rồi, đối phó với loại dân đen này không thể khách khí." Gã võ sĩ không nhịn được dùng sức đẩy "Côn Ni Nhĩ lão gia" ra ngoài. Hành động cho thấy, mặc dù hắn dùng từ tôn kính nhưng trong lòng không có thèm ngó đến mặt mũi "Côn Ni Nhĩ lão gia".
"Ca Đốn, nơi này là địa bàn của ngươi." Lôi Mông chậm rãi nói: "Đánh nhau hay nhịn tùy ngươi !"
Trong dĩ vãng nếu hai người bọn họ gặp phải chuyện, luôn luôn là Ca Đốn lạnh lùng xông lên đầu tiên, Lôi Mông thì lại ưu tiên nghĩ đến phương thức rút lui an toàn hoặc là xử lý triệt để.
Hành động tùy ý, thấy máu giết người.