Chương 81: Đồng niên (thượng)

"Các ngươi đi ngăn cản hắn." Gã đại hán thấy Địch Áo hiện thân liền sợ hết hồn hết vía quát lên.


Các võ sĩ rơi ở phía sau hai mặt nhìn nhau, sau đó "phần phật" một tiếng tản ra khắp nơi khác với hướng đi của nhóm Hào Uy Nhĩ, đây đã là cực hạn bọn hắn có thể thừa nhận. Thấy đầu lĩnh lại để cho bọn hắn đi chịu ch.ết, nhất định là không một ai chịu làm, bây giờ mỗi người đi một ngả, dù sao oan có đầu nợ có chủ, Bái Tác Tư không phải là bọn hắn làm hại.


Gãđại hán vừa vội vừa giận, nhưng giờ phút này không phải là lúc truy cứu, hắn đột nhiên tiến lên mấy bước kẹp Hào Uy Nhĩ dưới hông. Sau đó lao nhanh về phía trước, sắc mặt hắn đã đỏ bừng, hiển nhiên đã dùng đến toàn bộ khí lực.


Thân hình Địch Áo chớp động bay nhanh tới trước, hắn không có lòng dạ nào để ý tới những gã võ sĩ chạy trốn. Nhưng nếu có ai cản đường, hắn sẽ không để ý giết thêm một mạng.


Kiếm quang loang loáng, một đường trải dài máu đỏ tươi, Địch Áo nhanh chóng xuyên qua đám người không ngừng tiếp cận gã đại hán.


Gã đại hán đột nhiên nhào vào trong một gian nhà kho, liều mạng kéo ra một cái lồng treo, sau đó bỗng nhiên có thanh âm vang lên dữ dội, một tấm lưới sắt từ phía trên rơi xuống che chắn nhà kho lại.


available on google playdownload on app store


Địch Áo dừng bước ở trước lưới sắt, hàng rào lưới sắt này là do sắt đúc tạo thành, cự ly nhỏ hẹp ngay cả mèo chó cũng đừng mong chui qua. Lúc này gã đại hán quay đầu lại nhìn về phía Địch Áo, miệng phát ra tiếng cười cổ quái, tựa hồ là đang trào phúng chế giễu đối thủ.


Địch Áo hừ lạnh một tiếng, trường kiếm khẽ nhích lên, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng hô của Lôi Mông: "Địch Áo, tránh ra !"


Địch Áo lập tức thu kiếm lui qua một bên, sau một cái nháy mắt, Lôi Mông bao phủ bên trong luồng ánh sáng màu vàng kim lao tới y như một viên đạn pháo, tông mạnh vào hàng rào sắt.


"Ầm..." Hàng rào sắt phát ra thanh âm tan vỡ chói tai, vị trí bị Lôi Mông va chạm chính diện đã lõm vào phía trong hơn một thước, mấy cây côn sắt đã bị gãy ngang lộ ra một cái lỗ rộng chừng hai thước.


Lôi Mông lui về sau mấy bước, đang định tông thêm một lần nữa thì Địch Áo bất chợt lao tới, bay thẳng vào trong khe hở.


Gã đại hán sợ hãi hồn phi phách tán, nhào tới góc tường liều mạng dò tìm, thế nhưng mật đạo đã rất lâu không có sử dụng, hắn không có cách nào tìm được vị trí chính xác của cửa động.


Lúc này Địch Áo đã tiến tới gần, kiếm quang lóe lên, gã đại hán không kịp phản ứng chút nào, một cái đầu lâu phóng lên cao đụng vào vách tường phía sau, sau đó rơi xuống mặt đất lăn lông lốc.


Hào Uy Nhĩ bỗng nhiên ngẩng đầu ngó trừng Địch Áo rất tàn bạo, ngón tay vươn ra chỉ vào chóp mũi Địch Áo, nói: "Tên tạp chủng, bắt được ta thì sao chứ? Ngươi dám giết ta? Lặc Tư Bá tước sẽ không bỏ qua..."
Kiếm quang lóe lên, một ngón tay dính máu rơi xuống mặt đất.


Hào Uy Nhĩ giật mình ngơ ngác, không thể tin được đó là ngón tay của mình. Sau đó nhìn vào bàn tay chỉ còn lại có bốn ngón, vị trí ngón trỏ đã biến mất tiêu, nơi đó bây giờ là một lỗ thủng đang không ngừng tuôn trào máu tươi.


Qua một lúc sau, Hào Uy Nhĩ mới hét lên thảm thiết, che kín vết thương lại, miệng liên tục hít thở gấp gáp, ánh mắt nhìn về phía Địch Áo càng thêm oán hận.


"Giờ mới đúng đó!" Địch Áo cười cười không thèm để tới ánh mắt tàn độc của Hào Uy Nhĩ, huy kiếm vỗ vỗ vào mặt Hào Uy Nhĩ: "Ta không giết ngươi là vì cần phải giao ngươi lại cho bằng hữu của ta, đi thôi, thành chủ đại nhân."


Lôi Mông đã dựa vào man lực cứng rắn giật sập hàng rào sắt, hắn khoanh tay lạnh lùng nhìn Hào Uy Nhĩ. Nếu như Hào Uy Nhĩ có thể hợp tác, hắn sẽ không tàn nhẫn đi hành hạ một người sắp ch.ết, nếu tên này không chịu hợp tác, vậy thì hắn sẽ không khách khí làm gì. Đến lúc này Hào Uy Nhĩ đã bị Địch Áo chém một kiếm làm cho thanh tỉnh, cúi đầu không nói tiếng nào đi tới gần Lôi Mông.


Đợi đến khi Địch Áo và Lôi Mông áp giải Hào Uy Nhĩ trở về, bên kia đã không còn người nào nữa rồi, có thể chạy cũng đã chạy, trốn không thoát dĩ nhiên biến thành thi thể. Ca Đốn và Tác Luân đứng ở trước chiếu, Ngải Phất Lí ở một bên thổn thức không nguôi. Cảm xúc của hắn rất sâu, trước đây không lâu Bái Tác Tư là nhân vật nổi tiếng trong Thủy Tinh thành, không nghĩ tới đảo mắt một cái đã biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, tính mạng mỏng manh như tơ.


Ca Đốn ngẩng đầu lên thấy Hào Uy Nhĩ đi ở trước nhất, hắn mặt mày xanh mét từ từ đứng lên, Tác Luân đang khóc ròng bên cạnh chiếc chiếu bỗng nhiên xoay người lại, hú lên một tiếng ghê rợn rồi lao về phía Hào Uy Nhĩ. Thật ra vóc người Hào Uy Nhĩ tương đối tráng kiện, nhưng khí thế Tác Luân như hổ điên, khí lực cũng được gia tăng lên rất nhiều, thoáng cái đã đẩy Hào Uy Nhĩ ngã nhào xuống đất, sau đó cầm chủy thủ đâm Hào Uy Nhĩ không ngừng.


Động tác của Tác Luân không có quy luật gì hết, chỉ có tốc độ là nhanh, giống như một bộ cơ khí mất đi khống chế, trong chốc lát, trên thân thể Hào Uy Nhĩ đã hiện ra hơn trăm lỗ máu, ban đầu Hào Uy Nhĩ còn cố gắng chật vật né tránh, tiếp theo thân thể càng lúc càng nhu nhược, cuối cùng đã không còn nhúc nhích. Nhưng Tác Luân vẫn không ngừng đâm xuống, lát sau động tác của hắn từ từ chậm lại, có lúc cánh tay giơ lên không trung hồi lâu mới chậm rãi đâm xuống, hiển nhiên hắn đã tiêu hao hết khí lực.


Ca Đốn than nhẹ một tiếng, Tác Luân cũng cúi đầu khóc nức nở.


Địch Áo nhìn sang Bái Tác Tư, hai lỗ máu trên bả vai hắn có điểm kỳ quái, màu sắc da thịt chung quanh đã biến thành màu đen, có lẽ đã rửa nát, nhưng máu ở bên trong chảy ra lại là màu đỏ. Địch Áo cau mày suy nghĩ đại khái tình hình vừa trải qua, khi bọn hắn chạy tới cửa ngục giam yêu cầu trao đổi con tin, Bái Tác Tư hẳn là vẫn bị treo trên thiết câu, sau đó những gã võ sĩ kia mới cuống quít hạ Bái Tác Tư xuống, làm cho vết thương trên vai Bái Tác Tư lại rách ra lần nữa.


Thật ra thương thế của Bái Tác Tư vô cùng nghiêm trọng, căn bản không có biện pháp cứu chữa. Nếu như hắn vẫn bị treo tại chỗ hẳn là có thể kiên trì thêm mấy ngày, lúc nãy bị giằng co hành hạ một phen, bây giờ lâm vào tình thế hít vào ít thở ra nhiều, sắp sửa chịu không nổi nữa rồi.


"Tác Luân." Thanh âm Bái Tác Tư nhỏ đến mức không thể nghe, ít nhất Tác Luân đứng ở bên kia không có nghe được.
"Tác Luân." Ca Đốn quát lên: "Đại ca của ngươi gọi !"


"Đại ca?" Tác Luân cuối cùng khôi phục thần trí, nhanh chóng chạy tới chiếc chiếu, hắn muốn ôm Bái Tác Tư nhưng không dám, vì sợ động tác của mình làm cho Bái Tác Tư gia tăng thương tổn, bộ dạng ngập ngừng đau khổ, lát sau lại bắt đầu khóc rống lên.


Bái Tác Tư miễn cưỡng giơ cánh tay tái nhợt lên, đầu ngón tay khô gầy chỉ vào Tác Luân, nhưng tầm mắt hắn lại chuyển hướng Ca Đốn.


"Yên tâm, ta sẽ tìm địa phương an bình cho Tác Luân." Ca Đốn biết Bái Tác Tư muốn phó thác Tác Luân cho hắn, từ sâu trong hốc mắt không khỏi ươn ướt : "Để cho hắn có cuộc sống không buồn không lo."
"An bình, không..." Bái Tác Tư cười, trong ánh mắt ảm đạm đột nhiên bắn ra tia sáng: "Sinh tử do hắn..."


"Bái Tác Tư?" Ca Đốn chậm rãi cúi người, hắn cảm giác hình như mình nghe lầm.
"Ngươi giúp được hắn nhất thời, không giúp được hắn. Cả đời." Bái Tác Tư cố hết sức nói, hắn thở dốc càng ngày càng lợi hại, cuối cùng đã nói không ra lời.


"Ý của hắn là giúp cho Tác Luân có một cơ hội." Địch Áo nhẹ giọng nói: "Nếu như Tác Luân có thể làm được, tự nhiên sẽ sống sót, nếu như Tác Luân không làm được, hắn sẽ không trách ngươi."


"Ca Đốn, còn nhớ rõ tại sao chúng ta ra ngoài lịch lãm không?" Lôi Mông chậm rãi nói: "Đây vốn là một thế giới mạnh được yếu thua, Bái Tác Tư, còn có những võ sĩ ch.ết ở trong tay chúng ta. Thật ra ví dụ có rất nhiều, tại sao hắn nằm ở chỗ này? Bởi vì hắn không đủ mạnh, tại sao chúng ta có khả năng giết sạch những gã võ sĩ kia? Bởi vì chúng ta đủ mạnh. Ít nhất là mạnh hơn bọn hắn. Ha hả, thế giới này thật sự có địa phương an bình sao? Ngươi có thể bảo đảm cái loại thái bình này có thể duy trì bao lâu? Ca Đốn, thay vì để cho Tác Luân sống sót một cách vô nghĩa, không bằng giúp hắn một cơ hội tôi luyện. Về phần có thể làm được hay không, phải dựa vào chính hắn."


Lời Lôi Mông nói xong cực kỳ chấn động, Địch Áo ngẩng đầu nhìn Lôi Mông kinh ngạc ngoài dự liệu, hắn phải nhìn lại tên này với cặp mắt khác xưa rồi.
Ca Đốn do dự không chừng, một hồi lâu vẫn không biết nói gì.


"Mụ nội nhà ngươi, còn do dự gì nữa?" Lôi Mông không nhịn được hét lên: "Nếu như ngươi không tìm được nơi thích hợp an trí Tác Luân thì giao cho ta."
Da thịt trên mặt Bái Tác Tư không ngừng giật giật, hắn cố gắng gật đầu dùng ngón tay chỉ hướng Lôi Mông: "Hắn… đúng."


Ca Đốn hít sâu một hơi, dứt khoát gật đầu nói: "Tốt, ta đáp ứng ngươi."
Bái Tác Tư cười, chẳng qua là tia sáng trong mắt hắn từ từ ảm đạm, ngón tay chỉ hướng Lôi Mông cũng chậm rãi rũ xuống.
"Đại ca ~!" Tác Luân kêu lên bi thống.


Thế nhưng Bái Tác Tư đã không nghe được nữa rồi, mi mắt hắn lặng lẽ khép lại, lồng ngực phập phồng cũng dừng lại.


Đến khi khuyên nhủ Tác Luân thật tốt, mang theo thi thể Bái Tác Tư trở lại trang viện đã vào giữa đêm rồi. Tựa hồ Ca Đốn không nhịn được Tác Luân cứ mãi khóc lóc rên rỉ, mới vừa đi vào sân đã xoay người bước nhanh ra ngoài, chỉ để lại một câu nói: "Đi, theo ta uống rượu."


Lôi Mông và Địch Áo liếc nhau, cả hai không nói gì cả, lặng lẽ cất bước đi theo phía sau Ca Đốn.






Truyện liên quan