Chương 1: Du ngoạn nhân gian
Trời xanh cao vút, mây trắng nhẹ nhàng trôi. Ánh nắng ấm áp dìu dịu xuyên qua từng kẽ lá, phủ lên chúng một lớp sáng mỏng nhàn nhạt tựa sương mai. Cạnh bờ suối trong veo chảy qua cánh rừng dưới chân núi Mao Sơn, có một nam một nữ ngồi nghỉ chân, trông dáng vẻ chắc là một đôi phu thê mới cưới.
Cô gái khoảng chừng 20 là cùng, khuôn mặt đẹp không tì vết, từng đường nét ngây thơ mà hiền lành khiến người ta nhìn một lần là khó quên. Cô gái mặc váy xanh nhạt, vén cao tới đầu gối, đôi chân nhỏ nhắn khua nước suối văng tung tóe. Nàng cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo ngân vang như chuông bạc, khuôn mặt tỏa nắng sáng rực với nụ cười hồn nhiên như thiên thần.
Người nam nhân bên cạnh, bạch y trắng muốt, thanh cao thoát tục, mái tóc dài đen óng. Tuy khuôn mặt không phải là tuyệt thế khuynh thành, nhưng cũng xem như xuất sắc ở nhân gian. Người đó ngồi trên tảng đá, tay chống cằm ngắm tiểu nương tử đang chơi đùa vui vẻ, đôi mắt ánh lên vẻ nuông chìu, khóe môi mơ hồ khẽ cong lên một đường cong tuyệt đẹp.
Hai người này không phải ai khác, chính là Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Cốt. Sư đồ, hay nói đúng hơn là phu thê hai người đang trên đường du sơn ngoạn thủy, nhân tiện xả hết buồn chán lâu nay,
Đã gần 2 tháng từ khi sức khỏe của Hoa Thiên Cốt hồi phục hẳn. Suốt thời gian dưỡng thương, nếu không bị kéo vào vụ cược vớ vẩn của Đông Phương thì lại phải ở lì trong Tuyệt Tình điện, nàng sắp chán ch.ết rồi. Hoa Thiên Cốt che miệng cười thầm. Hì hì, lần này nàng kéo sư phụ đi chơi, bỏ Đường Bảo ở nhà, tạo cơ hội cho Thập Nhất làm việc lớn. Thiên thời địa lợi nhân hòa, nàng không tin lần này Đường Bảo còn cứng đầu được. Hahaha!!! Thế là nàng sắp có con rể nha, mà đứa con rể quý này lại là Thập Nhất sư huynh nữa chứ…
Bạch Tử Họa – lúc này đang sử dụng thuật che mắt người trần – nhìn Hoa Thiên Cốt tự cười một mình, trong lòng không khỏi khó chịu. Nàng là đang nghĩ về tên nam nhân nào à?
Hắn đứng lên, phủi phủi vạt áo trắng, cử chỉ tuy hơi mang tính chất kiềm chế:v nhưng vẫn rất tao nhã. Nhẹ nhàng đến sau lưng Hoa Thiên Cốt, cúi sát xuống khẽ hỏi vào tai nàng: “Đang nghĩ gì thế?”
Hoa Thiên Cốt giật mình ngẩng đầu lên, gò má vừa đúng lúc lướt ngang qua khóe môi Bạch Tử Họa. Nàng nhìn gương mặt đẹp đến hư ảo của hắn, ngẩn người mất mấy giây. Hắn khẽ phì cười, ôm nàng vào lòng, kề sát tai nàng, tiếng nói thì thầm cùng hơi thở ấm áp làm Hoa Thiên Cốt khẽ run lên. Ai da ~ khuôn mặt sư phụ nàng nhìn suốt bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa miễn dịch được, tạo điều kiện cho sư phụ liên tục sử dụng “mỹ nam kế” nha. Chậc chậc chậc!!! Hoa Thiên Cốt à mày phải có ý chí một chút, không được để sư phụ thừa nước đục thả câu nha. Nhất định phải theo đuổi quyết tâm bắt chàng nhẫn nhịn trong 2 năm để trả thù vụ đem nàng ra cược… ( nếu ai quên chi tiết này xin xem lại ngoại truyện chương cuối:3)
Bạch Tử Họa thấy nàng im lặng, tưởng là nàng không khỏe, lòng lo lắng vô cùng. Tiểu Cốt sao thế? Mới mấy phút trước còn vui vẻ cười đùa mà? Hắn nào biết nàng đang đấu tranh tư tưởng vô cùng kịch liệt để lựa chọn giữa sắc đẹp và uy tín:3
“ Tiểu Cốt? “ – hắn nhẹ giọng gọi, nhưng giọng nói lại không giấu được sự kích động trong lòng.
Hoa Thiên Cốt nghe câu này, chợi cảm thấy hả dạ. Sư phụ là đang lo lắng nha! Nàng vừa khoái chí khi hù dọa được hắn, nhưng lòng không khỏi ấm áp và hạnh phúc khi nhận được sự quan tâm của người. Thấy sự kích động trong giọng nói của BTH, nàng bèn quyết định không giỡn hắn nữa. HTC quay phắt lại, vòng tay ôm lấy cổ hắn, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đáp nước lên đôi môi mỏng mím chặt của hắn, bàn tay bé nhỏ xấu xa nhanh nhẹn luồn vào áo trong của hắn. BTH hơi sửng sốt, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm khi thấy nàng chẳng những khỏe mạnh mà còn rất nghịch ngợm. Nhưng một nụ hôn dù nhẹ nhưng không có nghĩa nó không phải là một nụ hôn:3, lại còn thêm đôi tay mát lạnh của nàng đang như con rắn nhỏ bò lung tung trên người hắn. BTH dù là tiên, nhưng đứng trước người mình yêu thương, hắn chính xác là một nam nhân hàng thật giá thật. Nàng là đang thách thức hắn? BTH nheo mắt, nghiêng đầu nhìn chăm chăm khuôn mặt hơi ửng hồng của tiểu nương tử nhà mình. HTC dường như cảm nhận được mùi nguy hiểm thoang thoảng, hơi hơi chột dạ lùi một bước về phía sau. Ấy ấy, nàng chỉ là định trêu sư phụ thôi, người không tưởng thật đấy chứ?
BTH đột nhiên mỉm cười, khiến hồn phách HTC lạc mất mấy giây. Đến khi định thần lại đã thấy sư phụ đang nằm đè trên người mình, mái tóc dài đen nhánh rũ xuống mặt nàng ngưa ngứa. Nàng nuốt một ngụm nước bọt, không khỏi run lên. Hình như đùa hơi lố rồi? Sư phụ a người dù gì cũng là tiên nhân phải có sức chịu đựng cao hơn chứ?
“ Sư phụ, đây là giữa thanh thiên bạch nhật nha…”
“ Không sao. Có thử thuật che mắt rồi. “
“ Sư phụ, thiếp còn chưa khỏi bệnh nha…”
“ Đừng hòng lừa ta. Hôm qua nàng còn tắm sông cả canh giờ. Có điểm nào giống người bệnh? Vả lại mấy hôm trước còn theo Sát Thiên Mạch xuống Đông Hải chơi mà không báo ta biết. Hôm nay xem như trừng phạt…”
“Sư phụ a…”
“Có nói nữa cũng vô ích.”
Câu khẳng định chắc nịch của BTH đã cắt đứt mọi hy vọng trốn thoát của HTC. Nàng rất muốn nha, nhưng còn uy tín? Lần trước đã hứa bắt sư phụ chờ a…Sau này nàng sẽ bị người bắt nạt mất thôi!
BTH nhếch môi. Hắn đường đường Trường Lưu thượng tiên lại không thể ăn nổi thê tử của mình sao?