Chương 36
Trần Tố đi Sơn Tây coi như biết chịu khó, sự thật là sợ Vương Tuấn làm chuyện gì đó bất chính mà liên lụy đến cậu, giám sát là nhất định phải có.
Kì thật thời gian Vương Tuấn ở Sơn Tây rất ít, ba năm trôi qua, than đá hiện tại đã không phải là ngành chủ yếu nhất của công ty Vương Tuấn, anh làm gì? Trần Tố như trước không hay biết, dù sao Vương Tuấn ba ngày hai bữa chạy bên ngoài, Trần Tố vì điều tr.a xem Vương Tuấn có phải làm cái gì bất hợp pháp hay không cũng theo anh chạy hai lần, kết quả mệt mỏi muốn ch.ết, theo không kịp bước tiến chân không chạm đất của Vương Tuấn, nhưng cũng nhìn thấy thành phố đang chuyển biến từng ngày, đâu đâu đều giống như công trường kiến trúc quy mô cực kì lớn, Trần Tố học điều tr.a xã hội nhìn nhiều một chút cũng tốt. Bất quá sau đó Vương Tuấn không mang theo Trần Tố nữa, Vương Tuấn nói quá phân tâm.
Mỗi lần đến Sơn Tây, Trần Tố đều có đủ loại cảm giác đau mắt.
Tỉnh thành xây dựng rất tốt, nhưng địa phương có tài nguyên khoáng sản phong phú rất hoang vắng, đường xá còn không bằng đường lót gạch đỏ ở thôn nhà mình, xe vận tải lớn quá tải run qua lắc lại chở quặng thô than đá liên miên không dứt đè nghiến tới lui, trên con đường nhựa nhấp nhô bị xe chở hàng quá tải đè nghiến này thỉnh thoảng lại có từng chiếc xe sang trọng nổi tiếng đi qua cùng đoạn đường tụt hậu này rất không tương xứng, Trần Tố đến khu khai thác mỏ làm điều tr.a xã hội, xem như là bài tập trong kì nghỉ, Trần Tố quyết định nhân lúc đến đây viết một bài luận văn. “Công ty mậu dịch đầu tư năng lượng đối ngoại” thành lập tại thành phố Thái Nguyên, bên dưới có người quản lí giúp anh.
Lúc này, Vương Tuấn đã tích lũy được đủ hạn ngạch mong muốn ban đầu, đang hướng đến bất động sản Bắc Kinh, bất quá muốn lập tức buông tay khai thác mỏ có lợi nhuận kinh người này Vương Tuấn vẫn còn do dự. Cộng sự Lưu Trấn Đông cũng hiểu được hiện tại tình thế, nhiên liệu cung ứng đi cùng với các thành thị trong nước mở rộng xây dựng mà tăng trưởng hàng năm đều tận mấy phần trăm, hiện tại thu tay còn hơi sớm, mặc dù cuộc bầu chọn Trung Quốc làm Ủy ban Olympic sắp tới gần, thế nhưng trước khi kết quả công bố vẫn không thể khẳng định, mười năm trước Trung Quốc lẽ ra đã thành công ứng cử còn không phải quan viên nước Mỹ ra hiệu mấy cái nên thua Sydney sao, lần này xác xuất ứng cử thành công rất lớn, nếu thành công, biên độ tăng trưởng bất động sản Bắc Kinh mười năm tới sẽ rất kinh người, bọn họ đương nhiên biết ngành nghề chân chính kiếm ra tiền nếu không phải liên quan đến phạm pháp thì chính là làm bất động sản và công nghệ phần mềm, bọn họ không có hứng thú với cái thứ hai, cắm đầu làm việc không phải cá tính bọn họ.
(mình ko hiểu tại sao chương 28 nói Olympic bắt đầu mà bây giờ 2,3 năm sau còn bảo đang vote Ủy ban?? Hay chương 28 mình edit thiếu chữ “sắp”?)
Sau khi suy xét cẩn thận, bọn họ quyết định tiếp tục giữ lấy bên này không buông, nếu có nhà giàu nào ra cái giá khiến họ thỏa mãn thì mới buông tay. Bất quá, hiện tại cũng là lúc ra sức thu lại tài chính, Vương Tuấn phụ trách công việc mở rộng và hoàn thiện công ty, mà Lưu Trấn Đông phụ trách giao thiệp với bên chính phủ và đem tài chính bên ngoài quay vòng về.
Vương Tuấn luôn không thích Trần Tố đến khu khai thác mỏ, nhưng lần này Vương Tuấn dường như có chuyện cần làm nên phải đi.
Vương Tuấn thu hồi một khoản tiền lớn cần phát lương công nhân. Công nhân bên này là nửa năm hoặc là cả một năm mới lấy được tiền lương, than đá là ngành kiếm ra tiền, nhưng thiếu tiền lại càng thường xuyên hơn, không lấy lại khoản bán ra, công ty cũng không thể lấy tiền của mình trong ngân hàng ra tạm ứng lương, cái này đã trở thành một quy ước, thợ mỏ cũng đã quen, chuyện mỏ than nhỏ làm không công hai năm chưa phát lương không hề hiếm, lao động di trú tại TQ thật sự rất khổ cực.
Tổng cộng có ba chiếc xe, nhân viên tài vụ phụ trách thu chi tiền mặt đều đi theo, phát lương còn phải kiểm tr.a tài khoản của nhân viên chủ quản phụ trách quản lí khu khai thác. Tài xế lái xe, ghế trước còn có vệ sĩ mang vũ khí, dù sao trên xe mang theo tận mấy triệu tiền mặt.
Lưu Trấn Đông bởi vì Trần Tố tới cũng theo đi chơi, Trần Tố nghe nói Lưu Trấn Đông có bạn gái đang nói chuyện cưới xin nên rất hiếu kỳ, Lưu Trấn Đông cười hì hì phủ nhận. Chạy xe trên con đường xóc nảy y như tàu lượn siêu tốc làm Trần Tố có không ít gánh nặng, cũng may xe này là xe jeep Vương Tuấn đặc biệt tìm tới, không gian bên trong rất lớn, nếu như là xe nhỏ Trần Tố liền sống không nổi rồi.
Đoạn đường muốn đi có vài chỗ hẻo lánh, hai nơi đó không bị thu thuế, sản lượng không ít, nhưng vắng vẻ, lần này chính là đi hai nơi đó trả khoản nợ lương và kiểm tr.a đối chứng tài khoản.
Đó thật sự là thôn xóm xa xôi!
Trần Tố ngạc nhiên, TQ còn có nơi nghèo như vậy? So với nhà cửa cũng không cao to ở thôn nhà mình thì nơi đây càng giống trình độ sinh hoạt nhà mình thập niên bảy mươi, than dưới lòng đất chính là nơi phát ra tất cả sinh hoạt phí của bọn họ.
Nhìn hiện trạng ngoài cửa sổ, Vương Tuấn nói: “Không nên suy nghĩ nhiều quá, địa lý và hoàn cảnh như vật không ai sẽ đầu tư vào đây, không có đường, không có ruộng đồng, không có nhân tài, không có tư tưởng cải cách, duy nhất chỉ có than đá, nếu như không có chúng ta tới đây khai thác than bọn họ liền phải chịu đói, đây là hiện trạng thật, bất quá tôi chưa từng nợ họ một phần tiền công nào, thu nhập mỗi năm của bọn họ đã tăng thêm rồi”
Đúng nha, Trần Tố biết đồng tình không phải biện pháp cuối cùng, đây là vấn đề quốc gia cần cân nhắc, thôn xóm hẻo lánh như vậy ra ngoài làm công không có khả năng tìm được công việc nhẹ nhõm, không thành thạo một nghề chỉ có thể sinh hoạt ở tầng dưới chót trong thành phố, ở lại chính là những người bốn năm chục tuổi, bọn họ càng muốn ở lại quê nhà, nghèo túng và hèn nhát, bọn họ sợ đi khỏi ngôi nhà quen thuộc đi đến thành thị xa lạ bài xích chính mình đánh cuộc.
Khi đám Trần Tố đến vừa lúc công nhân ăn cơm trưa, đội công nhân thứ hai thay ca xuống hầm mỏ, tổng đốc công, tổ trưởng các tổ nhỏ, kế toán và cán bộ thôn đều tới.
Giống như lễ Tết, đám người ùa đến với những khuôn mặt lao động mộc mạc tràn đầy hưng phấn rạng rỡ. Ở hầm mỏ chuyện khất lương thường thấy nhất, cả vùng này chỉ có bọn họ tối đa nửa năm là phát tiền lương một lần, tiền mặt cầm trong tay, đám người đó đương nhiên vui không kiềm chế được.
Nhân viên kế toán theo cũng muốn kiểm tr.a bảng chấm công và bảng lao động, muốn tr.a hết toàn bộ bút toán ít nhất phải tiêu tốn một hai ngày, Vương Tuấn không chịu để cho Trần Tố tới là vì nguyên nhân này. Vương Tuấn và Lưu Trấn Đông tới bởi vì ủy ban thôn thông qua đốc công quản lý muốn bọn anh thầu luôn một cái mỏ khác tại thôn này, cho nên Vương Tuấn mới đến một chuyến, còn mang theo lão nhân viên kỹ thuật có kinh nghiệm phong phú đến xem tình huống mỏ.
“Nếu đã tới rồi, thì làm chút công tác mặt ngoài đi.” Đây là Lưu Trấn Đông nói.
Lưu Trấn Đông muốn xuống hầm an ủi hỏi thăm các thợ mỏ một chút, dù sao tính tích cực của thợ mỏ nâng cao dẫn tới sản lượng khả quan, Lưu Trấn Đông nói như thế, Trần Tố không tin, tám chín phần mười là Lưu Trấn Đông ngồi không yên muốn chạy loạn.
Vương Tuấn và Lưu Trấn Đông xuống hầm rồi, Trần Tố vốn là tự dưng muốn theo cùng, Vương Tuấn miệng hầm nhỏ bụi bặm không cho Trần Tố đi, nhờ cán bộ thôn mang Trần Tố đi nghiên cứu hiện trạng nông thôn, cán bộ thôn cũng cảm thấy tiếp đãi sinh viên rất có thể diện. Trần Tố rất buồn bực, Vương Tuấn nói không cho chính là không cho Trần Tố không có biện pháp nào.
Nhân viên kế toán đang vội vàng, vị kỹ thuật viên già kinh nghiệm phong phú kia đi qua đoạn đường xóc nảy này rốt cuộc hồi phục khí lực, ngồi xổm dưới bóng cây chậm rãi uống nước khoáng.
Trần Tố được cán bộ thôn ân cần mang đi xem các gia đình trong thôn, người ở đây không giàu có cũng có chút ngu muội lạc hậu, nhưng nụ cười của họ là chân thật. Bà lão bưng ra nước trà đường đỏ có cùng một loại cảm giác với trà em gái bưng cho cậu, mặc dù Trần Tố không thích uống nhưng vẫn uống.
Tiếng vang kịch liệt có ảo giác trời long đất lở, cán bộ theo cùng Trần Tố đen mặt, “Sập hầm rồi!”
Sập hầm rồi!!! Sập hầm rồi!!!
Từng tiếng rung động toàn bộ thôn, mọi người tựa như phát điên chạy tới hướng hầm mỏ. Trong đám người, Trần Tố cũng chạy, Vương Tuấn thì sao? Lưu Trấn Đông thì sao? Mặt Trần Tố tái nhợt không huyết sắc.
Tất cả đều rối loạn, người vây xem, người kêu khóc đang gào thét vào miệng giếng bị vô số mét khối đất bao phủ, có phụ nữ bò tới trên núi đá lấy tay đào bới, chỉ chốc lát đã máu chảy đầm đìa.
Trần Tố ngỡ ngàng nhìn lối vào bị đất đá chồng chất như núi, Vương Tuấn ở bên trong không ra được nữa, cậu tự do rồi!? Cuộc sống sau này không còn người nào có thể trói buộc cậu nữa!
Một khắc kia, tay Trần Tố run rẩy, không ngừng run, ngoại trừ lối vào bị che phủ, Trần Tố không nhìn thấy bất cứ thứ gì, kỳ dị là, độ nhạy thính giác lại tăng lên, tiếng nói nhỏ nhẹ bên người như sóng triều không ngừng truyền đến, “Ông chủ cũng ở trong hầm, không thể để bọn chúng lấy tiền đi…” “Trông chừng xe tụi nó…” “Mau gọi công an…” “Lần này bọn nó tiêu rồi….”
Trần Tố thấy được ánh mắt tham lam và vẻ mặt nguy hiểm, Trần Tố vỗ vào vai cán bộ thôn tĩnh táo dùng ngôn ngữ gần như không phải chính mình nói: “Nói cho đám người nhà thợ mỏ, tôi là ông chủ.”
Cán bộ thôn kinh ngạc nhìn Trần Tố!
“Nhìn cái gì? Tôi là ông chủ, mấy người kia là quản lí làm việc cho tôi.” Trần Tố giương ánh mặt sắc bén ngạo mạn nhìn chằm chằm cán bộ thôn chất phát đó.
Vị cán bộ thôn này vội kêu gọi đám người thôn này. Đốc công bị Trần Tố hù dọa đi triệu tập đám người nhà của thợ mỏ vùng khác tới, Trần Tố dặn dò vệ sĩ nơm nớp run rẩy coi chừng tiền mặt.
Nhân viên kế toán rất lo lắng, họ biết người trẻ tuổi này không thể nào là ông chủ, nhưng bây giờ phải có một người ra mặt, nếu như sự tình không khống chế được xảy ra vấn đề lớn, đám người nhà này nếu không khống chế được mà bạo loạn không phải là không thể, hơn nữa cậu ta đi cùng ông chủ quan hệ rất không bình thường, cậu ta chủ động ra mặt thì không thể nào tốt hơn, bọn họ trao đổi ánh mắt cùng lựa chọn ngầm thừa nhận.
Trần Tố thấp giọng hỏi bọn họ có số điện thoại cứu viện các loại không, họ đều là nhân viên văn phòng không tiếp xúc những chuyện này nên đều lắc đầu, vị kỹ thuật viên già đi cùng Vương Tuấn khom lưng đi qua vươn tay kéo kéo Trần Tố, “Ông chủ, hầm mỏ này năm đó tôi xem qua, đào từ miệng giếng không kịp đâu, muốn tìm đội cứu hộ tới cũng phải mất hai ba ngày, ở đây rất nghiêng, đường ngài đã thấy, xe đào đất không thể vào được, vẫn là mau chóng ổn định tình hình tự cứu, tôi có phương án.”
Trần Tố lập tức nói: “Có cái gì cần chuẩn bị ngài chỉ cần nói với tôi.”
Ông lập tức nói: “Trước điều động tất cả xe đào đất có thể lấy được xung quanh đây, còn phải nhanh chóng ra ngoài mua dây điện dây cáp bóng đèn, xem ra nhất định phải làm cả đêm, còn có —” ông nói một chuỗi dài những thứ cần chuẩn bị và phương án phải xử lý, kinh nghiệm rất phong phú, cho dù là tiền thuê xe đào đất giá rẻ cũng chỉ điểm cho Trần Tố, Trần Tố rất cảm kích.
Công tác hai mặt đều xong, người tụ tập trước bục cao văn phòng thông, cán bộ thôn theo yêu cầu của Trần Tố mượn một cái đồng hồ để bàn lớn đặt trên cái bàn chuẩn bị phát tiền lương trong thôn, cán bộ thôn còn lấy loa để Trần Tố nói.
Người nhà thợ mỏ bị chôn đứng trước, người xem náo nhiệt ở phía sau vẻ mặt hăng hái bừng bừng thấp giọng nghị luận, còn có người ngoài thôn từ bốn phương tám hướng tới xem náo nhiệt, Trần Tố thờ ơ lạnh nhạt, đây là thói hư tật xấu không thể sửa đổi của người TQ Lỗ Tấn tiên sinh từng phân tích, chỉ cần chuyện không liên quan đến mình sẽ tận tình xem náo nhiệt.
“Thời gian cấp bách, tôi không nói nhiều.” Trần Tố nhìn khắp bốn phía, “Lần này nếu có người gặp nạn, mỗi người ngoại trừ tiền trợ cấp tai nạn lao động quy định, tôi phát thêm mỗi hộ mười vạn.”
Bốn bề tĩnh lặng cho thấy lời Trần Tố kinh người thế nào, sau khi yên lặng ngắn ngủi qua đi chính là một trận kinh hô, “Thật sao! Thực sự???” Tiếng kêu kinh hãi liên tiếp, cho dù phụ nữ đang khóc lóc thê thảm cũng dừng lại ngây người nhìn Trần Tố, mười vạn là số tiền đám thợ mỏ bọn họ phải không ăn không uống cực khổ chừng mười năm mới có thể kiếm vào túi tiền, mỏ bọn họ gặp tai nạn ch.ết một mạng cũng chỉ có bốn năm vạn, đây là chuyện thường xảy ra, “Ông chủ! Cậu đang nói thật?!”
“Là thật!” Trần Tố khẳng định: “Đây là phần trả thêm, không tính là tiền trợ cấp chính thức, tiền trợ cấp tính khác.”
Nhận được câu trả lời khẳng định, thoáng cái như cái nồi nổ tung, nhấc ngón tay, mỗi hộ gặp nạn có thể cầm được mười lăm mười sáu vạn đó, trong lúc nhất thời thèm muốn cuồn cuộn mà lên, nhiều người hận không thể để nhà mình có người gặp nạn trong hầm mới tốt.
Gõ cái cồng nặng nề một tiếng, khắp nơi yên tĩnh lại nhìn chằm chằm ông chủ nhỏ này, không ai hoài nghi cậu ta không phải ông chủ, mấy nhân viên kế toán kia nói gì nghe nấy đã loại bỏ nghi ngờ của đám người này, bất quá ông chủ nhỏ này rất khó ở chung là thật, gương mặt lạnh lùng, hai mắt như lưỡi dao khiến người nông thôn không qua từng trải đều có chút sợ hãi.
Mọi người yên tĩnh lại nghe cậu nói.
“Hiện tại, công nhân còn lại đều đến tổ trưởng của mình báo danh, chuẩn bị dọn dẹp cửa hầm để cứu người. Mỗi người mỗi ngày ba mươi đồng tiền lương, mặt khác thành lập một đội đột kích tìm kiếm và cứu hộ, tổng cộng đột kích năm ngày, nếu như hôm nay có thể đào người ra mỗi người được năm vạn, ngày mai đào ra được thì bốn vạn, ngày kia chính là ba vạn, cứ như vậy cho tới năm ngày kết thúc thì tính cho đội đột kích mỗi ngày hai trăm phí dịch vụ, muốn đăng kí thì tới chỗ đốc công báo danh, đội đột kích liên quan tới mức thu nhập của chính các người không cần để người nhìn không không làm đến tham gia.”
Trước trước sau sau ồ lên, “Ông chủ! Thợ mỏ bọn tôi không thể gia nhập vào đội đột kích sao? ”
“Đương nhiên có thể.” Trần Tố nhìn đồng hồ để bàn dùng loa cán bộ thôn cung cấp lạnh lùng nói: “Bây giờ là 1h30 chiều, nửa tiếng sau 2h bắt đầu tính ngày đầu tiên!”
Rầm rập, đốc công bị vây chật như nêm cối.
Trần Tố đã thông báo mấy người đốc công quản lý sự vụ, tổng cộng chọn ra không quá một trăm người, nhiều người trái lại không hiệu quá, người bình thường biểu hiện không tốt không nhận.
Quan hệ đến lợi ích chân thật, công nhân cũng bài xích người bình thường làm ăn bớt xén, bọn họ đều biết những người này, thợ mỏ vùng khác có ba mươi mấy, thợ mỏ những thôn khác đến xem náo nhiệt vừa nghe vậy toàn bộ đều xông tới báo danh, tiền làm công bỏ vào trong tủ sắt kiểu cũ gỉ sét trong văn phòng thôn, chìa khóa ngay trong tay Trần Tố. Trần Tố lấy ra một phần tiền đưa cán bộ thôn lên huyện mua tất cả mọi thứ lão kỹ thuật viên dặn, Trần Tố lén cho cán bộ thôn biết, mỗi ngày gã sẽ được thêm vào năm mươi đồng phí chạy vặt, cán bộ thôn vui muốn ch.ết. Trần Tố không để người Vương Tuấn mang tới đi mua vật tư là bởi người trong thôn để người già cố ý vô tình đến vây ba chiếc xe hơi thành một vòng, vẫn là không nên kích thích bọn họ mới tốt, Trần Tố thậm chí mua một con heo trong thôn bảo người giết thịt cho hơn trăm người ăn tối.
Lão kỹ thuật viên kia hình như rất là quen thuộc chuyện tai nạn hầm mỏ, chỉ huy bài bản, lúc trước còn có người rất ngứa mắt ông lão không thể đào không thể khiêng tham gia vào kéo chân bọn họ, sau hai tam tiếng đồng hồ thì liền nói gì nghe nấy, hơn nữa thợ mỏ già bên này đều nhận biết lão kỹ thuật viên này, mọi người liền lấy ông cầm đầu, thợ mỏ xuất khí lực, ông xuất đầu óc.
Trải qua phân tích, không đào từ miệng hầm sập lún nghiêm trọng, mà là từ một bên khác tìm cửa vào, đêm đó mướn được gần khu khai thác xe đào đất và máy móc chuyên dụng khác, trên mỏ đầu bếp vội vàng nấu nồi thịt lớn, nhân viên kế toán phân tán ăn riêng tại cái hộ nông gia khác, ở một ngày đưa người ta hai mươi đồng, vẫn là ngay tại chỗ đưa tiền mặt, cho nên đều là ngủ trong nhà chính, mặc dù là ngày mùa hè nóng hầm hập nhưng cũng là cách làm yên ổn nhân tâm.
Trần Tố không phải không muốn xin viện trợ từ bạn bè Vương Tuấn, nhưng Trần Tố không biết số điện thoại Cao Viễn, càng không biết đơn vị của Tống Uy ở chỗ nào trong nước, cũng không biết Cao Viễn làm luật sư ở sở sự vụ nào, loáng thoáng chỉ biết là cha Lưu Trấn Đông là cán bộ tỉnh cao cấp, là ai Trần Tố căn bản không quan tâm tới. Nói thật, Trần Tố còn không biết số điện thoại Vương Tuấn có mấy chữ số nữa, mỗi ngày Vương Tuấn gọi điện thoại cho cậu chậm một giây không tiếp sẽ bị Vương Tuấn truy vấn nửa ngày, làm gì có chuyện Trần Tố sẽ gọi điện cho Vương Tuấn, điện thoại di động bọn họ mang xuống dưới đất bị bịt kín đều không có tín hiệu, hỏi nhân viên nhân viên công ty Vương Tuấn, họ cũng không biết, cái này nằm trong dự liệu của Trần Tố, Vương Tuấn nhạt nhẽo ngoại trừ cùng ba người bạn tới lui cũng chỉ có cậu thôi, giờ khắc này, Trần Tố tin tưởng Vương Tuấn một ngày nào đó biến mất khỏi nhân gian rất nhiều năm đều không có ai biết, trời cuối tháng bảy ở bên người Trần Tố thổi cơn gió lạnh.