Chương 69

Tại trung tâm thủ đô mỗi một ngày đều nghe thấy chuyện lớn chuyện nhỏ trong nước ngoài nước, đại sự quốc tế mỗi năm vẫn là mấy chuyện cũ rích không đổi từ lâu như quan hệ Palestin với Israel, vấn đề Iraq, chuyện quốc nội cũng là phương châm thiết lập chủ nghĩa xã hội hài hòa trên văn kiện khiến Trần Tố mở không ít hội nghị học tập, còn có phóng tàu Thần Châu VI* cũng là tin tức lớn trong năm 2005, thế nhưng, những chuyện đó không có bao nhiêu quan hệ với Trần Tố, chính là giá nhà đất gia tăng mạnh trong bản tin kinh tế khiến Trần Tố cảm thấy giá nhà thật sự tăng lên rõ rệt, Trần Tố tính toán bất động sản đầu tư mấy năm trước sẽ tăng giá trị lên bao nhiêu, lợi tức ngân hàng thấp xuống một chút.


(*Tàu Thần Châu VI được phóng lên vào 12/10/2005 từ Trung tâm vũ trụ Tửu Tuyền trong vùng Nội Mông Trung Quốc, chở hai nhà du hành vũ trụ là Trung tá Phi Tuấn Long 40 tuổi và Trung tá Nhiếp Hải Sinh 41 tuổi. Sau khi bay 76 vòng quanh Trái đất trong vòng 115 giờ 32, trên quỹ đạo cách Mặt đất 343km, tàu vũ trụ “Thần Châu VI” đã hạ cách an toàn xuống khu tự trị Nội Mông, cách điểm dự kiến một km. Nguồn: vietbao)


Chuyện lớn chuyện nhỏ có liên quan chặt chẽ tới cuộc sống quốc dân mới là tin tức tốt chính sách tốt!
Lại một năm cũ qua đi năm mới bắt đầu, chuyện khiến Trần Tố vui vẻ nhất chỉ có vào năm mới bắt đầu này Quốc Vụ Viện tuyên bố chính thức bãi bỏ thuế nông nghiệp toàn diện.


Dưới sự hỗ trợ thực lực kinh tế toàn diện và thí điểm vài năm nay, trong sự điều chỉnh của các ngành, rốt cuộc dưới sự hỗ trợ quốc lực tổng hợp hủy bỏ chế độ thuế nông nghiệp kéo dài hơn hai ngàn năm. Nhân khẩu TQ đông đảo, điều chỉnh một chính sách cần hệ thống khổng lồ toàn diện điều tiết khống chế, muốn mỗi người đều thoả mãn là không có khả năng, không thể nghi ngờ, việc này khiến người thành phố mấy đời không trồng trọt đều vỗ tay tán thưởng chính sách tốt đẹp lợi nước này!


Chính sách này vừa ra khiến Trần Tố…Không! Là khiến nông dân toàn quốc, có thể khiến thế hệ nông dân mới cảm thấy không lớn, nhưng những người lớn tuổi một chút đều thì thầm vạn tuế luôn miệng.


Trần Tố ra đời ở nông thôn tuy rằng luôn học bài ít làm việc nông, cũng hiểu rõ bây giờ việc đồng áng cũng không nhiều hơn thế hệ trước, nhưng nhìn ba già nua trước cả tuổi lại hoàn toàn có thể cảm thụ được chính sách có lợi cho dân này là chuyện tốt chuyện lớn khiến quần chúng nông dân thu nhập thấp phấn chấn tới cỡ nào!


available on google playdownload on app store


Chính sách ấm áp bắt đầu năm mới hoàn toàn trái ngược với gió rét căm căm bên ngoài, vào đêm đen kịt trốn trong phòng ấm áp cũng là một loại hưởng thụ nhà.


Nhóm khách trọ cũng sắp được nghỉ, nơi đây lại trở thành thế giới của riêng hai người, Trần Tố và Vương Tuấn trò chuyện liên miên năm nay mua hàng Tết gì, nói không ngừng mấy ngày đầu năm tới nhà nào chúc Tết.


Theo quy định quốc tế mà nói Tết Tây vừa qua chính là năm mới, nhưng trong lòng người TQ, qua Tết Âm lịch mới là biểu tượng qua một năm, ‘Tết’ vẫn là ngày lễ quan trọng nhất của người TQ, cũng là ngày lễ Trần Tố chú trọng nhất, đó là ngày phải mặc quần áo mới.


Dựa vào nhau, đêm lẳng lặng, hai người cùng ngủ.
Nửa đêm tiếng điện thoại trong đêm yên tĩnh phá lệ chói tai, Vương Tuấn lập tức tỉnh.
Đó là tiếng chuông điện thoại của Trần Tố.


Bởi vì công việc bất đồng, Vương Tuấn và Trần Tố đều có điện thoại, nhưng vì thời gian đặc biệt nên vẫn có điện thoại cố định, Vương Tuấn và Trần Tố đều là người bảo thủ thích yên tĩnh, đều không tùy tiện đưa số điện thoại cho người khác, đã trễ thế này còn có người gọi điện thoại tới, nhất định là đơn vị Trần Tố có chuyện? Vương Tuấn đến phòng khách lấy máy cho Trần Tố nghe.


Trong đêm đông lạnh như vậy lại là hơn nửa đêm còn có người thuê phòng? Trần Tố nằm trong ổ chăn ấm áp còn buồn ngủ mông lung giương mắt nhìn chằm chằm điện thoại dán bên tai cậu nghĩ có phải có người đang chơi trò đùa dai không? Đối phương từ đâu lấy được số này? Là thấy trên tờ quảng cáo? Trần Tố nhớ tới chuyện lần trước mua phí keo cường lực, không thể nào là tờ quảng cáo lần trước còn đấy chứ?! Cách lần dán quảng cáo đó cũng là chuyện gần hai năm rồi, nhất định là ai đó đang đùa dai!


Vương Tuấn luôn ngủ không sâu không thể giống Trần Tố dính gối là ngủ như heo được, là ai đang đùa giỡn như vậy? Lưu Trấn Đông? Sẽ không, Lưu Trấn Đông chỉ là miệng tiện, người cởi mở nhất. Tiếp xúc lâu như vậy, Trần Tố cũng rõ Lưu Trấn Đông tính tình thích kể chuyện cười bất nhã, nhưng, hắn không phải người có thường thức cơ băn, huống hồ, Trần Tố cũng không phải người hài hước, Lưu Trấn Đông sẽ không có nhãn lực cao đến thế.


Thanh âm bên đầu điện thoại kia lộ ra run rẩy của người hít khí lạnh, người nọ nói là thấy quảng cáo cho thuê trên buồng điện thoại.


Đó là chuyện gần hai năm trước mà? Vương Tuấn ngồi bên giường nghe nhìn nhìn Trần Tố, keo cường lực Trần Tố mua coi như không uổng phí, Vương Tuấn ở bên cạnh bĩu môi ý bảo Trần Tố treo điện thoại đối phương.


Loại thời điểm này hẳn là nên đi khách sạn! Khu này có khách sạn tương đối sang trọng, thế nhưng, cũng có nhà trọ một đêm chỉ tốn hơn mười mấy hai mươi đồng nha, Trần Tố có chút tức giận, người này không biết cái gì gọi là quan niệm thời gian sao? Hiện tại mấy giờ rồi? Chỉ cần là người bình thường có một chút đạo đức công cộng đều sẽ không gần một giờ sáng gọi tới thuê nhà, lại còn đánh thức Vương Tuấn của cậu.


Trần Tố không khách khí muốn treo máy, bên kia truyền đến tiếng người ho khan, trong gió đêm im ắng thanh âm kia phá lệ rõ ràng, từ trong thanh âm nghe ra được tiếng non nớt của trẻ con nhỏ tuổi, Trần Tố do dự, đã trễ thế này, nếu không có nguyên nhân bất khả kháng, có thể sẽ không như vậu, người gọi điện thoại tới ăn nói rất có lễ phép, hắn còn đang không ngừng thấp giọng nói xin lỗi, trong giọng nói lộ ra run rẩy lạnh giá bất đắc dĩ.


Trần Tố không do dự nữa: “Xin đợi tôi năm phút.”


Vương Tuấn nhìn Trần Tố xoay người rời giường mặt nhăn mày nhíu, anh cũng nghe được tiếng ho khan non nớt, Vương Tuấn không muốn hỏi, nhưng Trần Tố không đành lòng không đi xem, “Người ta nhất định thực sự có chuyện gì khó xử, huống chi còn có đứa bé.” Trần Tố nói thật nhỏ: “Em đi một lát sẽ trở lại.”


“Để anh đi.” Vương Tuấn nửa đêm tỉnh giấc là không ngủ được nữa, Vương Tuấn không cho Trần Tố mặc quần áo, nói: “Anh đi đưa bọn họ ít tiền để họ tới nhà trọ là được.”


“Không được, em đi với anh.” Trần Tố sao có thể yên tâm, mùa đông khắc nghiệt, bên ngoài vừa lạnh vừa đen sao có thể để Vương Tuấn một mình ra ngoài, nhìn Vương Tuấn mặc quần áo, Trần Tố hối hận chính mình mềm lòng.


Trần Tố kiên trì, Vương Tuấn quấn một tầng áo khoác dài của mình cho cậu mang theo mấy trăm đồng ra cửa. Trần Tố Vương Tuấn thương lượng cho họ một ít tiền ở nhà trọ, dù sao cũng không còn phòng cho thuê.


Thở ra hơi lạnh, sáng sớm vạn vật yên tĩnh, ánh đèn đường mờ mờ trong khu nhà cũ càng lộ ra cũ kĩ âm trầm, Trần Tố nắm tay Vương Tuấn đút vào túi áo khoác cùng Vương Tuấn tay trong tay đi ra ngoài tiểu khu, Trần Tố không quên đem theo cái xẻng nhỏ dùng để chỉnh lí chậu hoa, lát nữa đuổi hai người kia đi xong, Trần Tố quyết định nhất định phải hủy diệt cái quảng cáo dùng keo vạn năng dán dính cứng trong trong ngoài ngoài kia.


Rất xa, trong buồng điện thoại nho nhỏ có hai thân ảnh chen chúc, Trần Tố đua xẻng nhỏ cho Vương Tuấn, chính mình đi tới nghênh đón.


Thấy hai thân ảnh đi về phía họ, bọn họ từ trong buồng điện thoại chật hẹp đi ra, Trần Tố đi tới nhìn xem, cảm giác nhìn gần rất kỳ quái, đó là một người trung niên và một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, có thể là cha con, bọn họ thật sự rất đơn bạc, nhưng kỳ quái chính là quần áo đơn bạc của họ cũng không bình thường!


Bất ngờ là họ mặc rất đẹp, không, là chính trang
(trang phục dự tiệc, nghiêm chỉnh)
vô cùng đẹp. Trần Tố từng thấy, Vương Tuấn khi đi tham dự nơi quan trọng cũng sẽ mặc chính trang như vậy, nhưng trong đêm đông nhìn qua càng giống như từ bữa tiệc xa hoa ấm áp bị đuổi ra vậy, thê lương không thành lời.


“Trễ thế này còn quấy rầy ngài, thực sự xin lỗi.” Người cha sắc mặt tái nhợt trông rất có giáo dưỡng, giọng nói mang theo lạnh run, trên mặt có ẩn nhẫn, thiếu niên sau lưng càng không ngừng run vai liều mạng áp chế tiếng ho khan trong miệng.


Nhìn một đôi cha con ăn mặc tinh xảo lại hết sức thê lương, Trần Tố cũng không tiện lấy ra mấy trăm đồng trong túi, nhìn cũng biết họ không cần tiền, mà là ấm áp. Gọi cuộc điện thoại nhờ giúp đỡ đó dường như là dùng hết tất cả tự tôn của người cha này, đầu người cha luôn cúi thấp, ngón tay nắm thật chặt. Trần Tố nhìn Vương Tuấn, Trần Tố thực sự không thể dùng mấy trăm đồng đuổi họ đi, là không đành lòng.


Vương Tuấn dùng ánh mắt ý bảo Trần Tố mang họ về, đối với sự thông cảm của Vương Tuấn Trần Tố rất cảm kích, Vương Tuấn không phải người thích xen vào chuyện người khác.
Thấy thiếu niên kia rất lạnh, Trần Tố nói với Vương Tuấn một tiếng dẫn bọn họ đi trước, Vương Tuấn sẽ theo sau.


Vương Tuấn đi cạo tờ quảng cáo Trần Tố dán bên buồng điện thoại, cũng không biết Trần Tố làm thế nào, xem ra không phá hoại của công là không thể tiêu diệt triệt để được nó. Bởi vì trời lạnh lại sắp nghỉ lễ, bình thường quảng cáo giấy dán một tầng lại một tầng bên ngoài không bị cái mới thay thế thì đều theo gió mưa bong ra từng mảng, lộ ra quảng cáo tận cùng bên trong gắt gao dính chặt lấy bảng đen của Trần Tố, quên đi, Vương Tuấn phí hết sức lực đều vô dụng liền buông tha, mai lấy sơn đen ra quét một lần liền không sao.


Trần Tố mang theo bọn họ nhanh chóng về nhà, vào phòng, hệ thống sưởi hơi ấm áp trong phòng khiến hai người ngừng run rẩy.


Bề ngoài và nội thất gian nhà hoàn toàn bất đồng, từ trang trí trong nhà có thể nhìn ra đây không phải nhà cho thuê thông thường, trong phàn nhàn nhạt mùi thuốc và kệ sách đầy nhà khiến người ta cảm thấy khí tức ấm áp của phần tử trí thức.


“Xin lỗi, thực sự xin lỗi!” Người cha kia cúi đầu càng không ngừng nói xin lỗi, “Tôi thật không ngờ ngài sẽ ra gặp chúng tôi, tôi cũng không ôm hy vọng, kỳ thật,… tôi không có tiền trả tiền thuê phòng.”


Trần Tố đương nhiên không bất ngờ, nếu có tiền sẽ không núp trong buồng điện thoại gọi cuộc gọi quấy rầy vào hừng đông, nếu đã mời người ta về nhà thì không tính toán cái gì nữa, thấy đứa nhỏ kia vừa lạnh vừa đói lại mệt mỏi còn có vẻ như có bệnh, Trần Tố bảo họ không nên câu nệ như vậy, phải đợi Vương Tuấn về mới biết được trong nhà có thuốc cảm hay không.


Người cha đưa ngón tay bị cóng tới cứng ngắc vào trong túi lấy ra một hộp nhung tinh xảo đưa cho Trần Tố cúi đầu thấp giọng nói: “Ngày mai tôi nghĩ biện pháp nhất định đưa cho ngài tiền thuê nhà, đây là nhẫn kim cương, có thể thế chấp cho ngài.”


Trong lúc nói chuyện, Vương Tuấn đã trở về, bọn họ nghiêng người để Vương Tuấn tiến vào, người đàn ông trung niên lúc nghiêng người trông thấy khuôn mặt dưới ánh đèn của Vương Tuấn thất thanh kêu lên: “Vương Tuấn?! Giám đốc Vương?!”


Vương Tuấn bình thản nhìn y một cái, chính vì nhận ra y là ai, Vương Tuấn mới chủ động để Trần Tố dẫn bọn họ về nhà.
“Giới thiệu một chút, phu nhân
(vợ)


của tôi, Trần Tố.” Vương Tuấn giới thiệu Trần Tố, “Vị này chính là một vị làm chung ngành anh biết. Giang Minh Hoa. Đây là con trai anh Giang Diệp nhỉ.”


Thiếu niên kia trốn sau lưng cha, kinh hoảng và bất an trên khuôn mặt nhỏ nhắn khiến Trần Tố cảm thấy đáng thương, người đàn ông tên Giang Minh Hoa kia vẻ mặt khiếp sợ nhìn Vương Tuấn không thể tin!


Vương Tuấn quen họ? Trần Tố ngoài ý muốn và giật mình, vậy bọn họ nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi? Người Vương Tuấn quen đều có tiền, Vương Tuấn là giai cấp tiểu tư sản mà.






Truyện liên quan