Chương 2: Tự hỏi

Lý Hồng hỏi: “Tại sao cậu lại biết rõ như vậy?” Phương Úy Hân này đúng là một tiểu bát quái.
Phương Úy Hân cười đến mười phần đắc ý: “Chúng ta mỗi lần đi học đều rất trễ, vừa bước vào phòng học nhìn qua đã biết rồi? Do cậu quá trì độn thôi.”


Ba nữ sinh đi về khu sinh hoạt. Đại học E dãy phòng học đều ở phía tây, mà khu sinh hoạt lại ở phía đông, mỗi lần đi từ phòng học đến ký túc xá đều đi tới đi lui rất xa.


Gió đêm mang theo cảm giác mát lạnh thổi tới, thổi lên người rất thoải mái.Xa xa còn nghe được âm thanh đánh bóng rổ, trong đêm âm thanh vang dội. Phía sau còn có người ở chơi bóng, sức khỏe tràn đầy.
Vu Thần Khiết đi ở bên phải, cô hỏi: “Chúng ta còn có trợ giảng nào khác không?”


” Hình như không có, dường như Giáo sư La đem tất cả công việc của trợ giảng giao cho Nghiêm Mặc xử lý, bao gồm cả công việc giúp chúng ta sửa bài tập linh tinh, còn cả các loại tiết thí nghiệm như tối nay nữa.”


“ Sau này Nghiêm Mặc muốn ở lại làm giáo viên à?” Lý Hồng một bên gửi tin nhắn một bên không yên lòng hỏi.


”Không biết, nhưng chắc chắn anh ấy sẽ ở lại đây học nghiên cứu sinh.” Phương Úy Hân cảm thấy dường như bản thân đang nói một câu vô nghĩa, bởi vì sinh viên nghiên cứu đương nhiên sẽ ở lại đây học nghiên cứu rồi.


available on google playdownload on app store


Trở lại ký túc xá, sau khi rửa xong chân Vu Thần Khiết đi đến bên giường bắt đầu xem tạp chí, cô nằm ở trên giường, là một cuốn tạp chí âm nhạc, bìa tạp chí là hình ảnh lạnh lùng ngàn năm không thay đổi của Châu Kiệt Luân, cô nhìn tạp chí, cẩn thận nghiên cứu.


Phương Úy Hân đang thu dọn mấy thứ, nhìn thấy cô đang xem tin tức về Châu Kiệt Luân, vui vẻ nói: “ Từ lúc nào mà cậu lại thích Châu Kiệt Luân vậy?” Cô là fan cuồng nhiệt của Châu Kiệt Luân. Tạp chí này là do cô mua, ngày hôm qua Vu Thần Khiết mượn cô để xem.


”Tớ đang suy nghĩ, tại sao Châu Kiệt Luân lại được hâm mộ như vậy?” Vu Thần Khiết ngồi khoanh chân, cô bắt đầu suy nghĩ nghiêm chỉnh về vấn đề này.


Phương Úy Hân cười đắc ý: “Bởi vì anh ấy là Châu Kiệt Luân.” Khi nhắc đến Châu Kiệt Luân hai mắt cô bắt đầu phát sáng, giống như Châu Kiệt Luân là miếng thịt nướng ngon miệng vậy.
Đáp án kiểu gì vậy.
Vu Thần Khiết liếc mắt nhìn cô, rồi lại mở ra tạp chí ra tiếp tục xem.


Lý Hồng từ phòng tắm trở về nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô đang cười của Phương Úy Hân: “Cười ngây ngốc chuyện gì?”
Vu Thần Khiết ngồi nghiêm chỉnh lại, vẻ mặt nghiêm túc trả lời: “Nay Thiên Thanh sơn nghỉ ngơi” Ngay lập tức Phương Úy Hân cầm chiếc gối đầu trên giường lên, chuẩn bị ném qua.


Vu Thần Khiết vội vàng xin tha:“Được rồi được rồi. Đại nhân tha mạng, tớ đầu hàng.” Phương Úy Hân thả gối đầu xuống. Vu Thần Khiết thở dài khép tạp chí lại.


Phương Úy Hân ngạc nhiên nói: “Đêm nay cậu làm sao vậy? Đa sầu đa cảm quá?” Dường như không bình thường. Bình thương chưa khi nào nghe cô ấy thở dài bao giờ.
“ Hôm nay tớ luôn thắc mắc một vấn đề.”
”Vấn đề gì? Nói ra nghe một chút.” Lý Hồng cũng rất ngạc nhiên.


”Bây giờ tớ còn chưa nghĩ ra, chờ tớ suy nghĩ kỹ rồi hỏi các cậu.” vừa nói xong cô liền nhận được ánh mắt xem thường của hai cô bạn.
”Tiểu Tiết sao giờ này vẫn chưa về?” Lý Hồng nhìn nhìn di động, đã hơn 11 giờ rồi.


Tiểu Tiết mà Lý Hồng nói chính là Tiết Băng Băng. Phương Úy Hân gọi tên người khác đều gọi cả tên cả họ, không biết bắt đầu từ khi Vu Thần Khiết đều thêm trước tên mỗi người các cô một chữ “Tiểu”, vì thế Tiết Băng Băng đổi thành tiểu Tiết, Phương Úy Hân thành Tiểu Phương, Lý Hồng thành tiểu Lý. Lý Hồng thì không có gì, nhưng gọi Tiểu Tiết lại có nghe giống như “Tiểu giày” (Giày nhỏ), nhưng mà bản thân Tiết Băng Băng lại rất thích cái tên thân mật này, vui vẻ khi được mọi người gọi như vậy. Nhưng Phương Úy Hân lại không giống vậy, Cô nghiêm trọng kháng nghị khi bản thân bị kêu là “Tiểu Phương”, Tên gọi thân mật này làm cô nhớ đến một bài hát được lưu truyền từ nam chí bắc 《 tiểu phương 》. Sau này Vu Thần Khiết không gọi cô là “Tiểu Phương” nữa, chỉ duy nhất “Tiểu Tiết” bảo mọi người cứu gọi cô như vậy. Sau đó Lý Hồng cũng bắt đầu gọi Tiết Băng Băng là “Tiểu Tiết”.


”Tiết thí nghiệm ngày hôm nay cô ấy cũng không đi đúng không? Hẳn là đi hẹn hò rồi.” Phương Úy Hân cuối cùng cũng sắp xếp xong, cầm đồ dùng chuẩn bị đi rửa mặt.


Trong phòng ký túc cô Tiết Băng Băng là người yêu đương sớm nhất, sau kỳ một năm nhất đại học cô ấy đã là hoa có chủ. Khoa tài chính số nữ sinh luôn nhiều hơn nam sinh, hơn nữa lại có rất nhiều mỹ nữ, cho nên chuyện tình cảm rất thịnh hành. Mỹ nữ gương mặt đẹp như Tiết Băng Băng vừa vào đại học đã là con mồi của phần đông nam sinh năm cuối. Nhưng ý của Tiết Băng Băng là cô ấy muốn thả dây xa câu cá lớn, vì thế vẫn chưa chọn ai, cho đến hết kỳ một năm nhất rốt cuộc cô cũng bị một nam sinh cao lớn vạm vỡ chinh phục, nhưng ngày vui ngắn, đến học kỳ một năm thứ 2 đại học, hai người bỗng dưng cãi nhau ầm ĩ sau đó chia tay, nguyên nhân cụ thể thì mọi người trong phòng không ai biết cả, ý của Vu Thần Khiết là kiểu chia tay như thế này trừ phi đương sự nói ra nếu không người ngoài như các cô không nên hỏi cái gì, cho dù hỏi cũng chẳng khác gì không hỏi. Sau qua một học kỳ nữa, Tiết Băng Băng với kia nam sinh lại hòa hảo như lúc ban đầu. Đến nay tuy rằng đã qua nhiều học kỳ, nhưng hai người vẫn ngọt ngào như cũ. hai ba ngày không thấy bóng người không hề kỳ lạ chút nào.


”Muộn như vậy vẫn còn chưa trở về nữa?” Lý Hồng lại nhìn đồng hồ, cảm thấy quá muộn rồi.
”Mọi người khi chìm đắm vào tình yêu thì chẳng còn phân biệt được ngày đêm nữa.” Vu Thần Khiết miễn cưỡng nói.
Phương Úy Hân cười ha ha: “Kinh điển! Vu Thần Khiết, kinh điển quá!”


Lý Hồng cũng cười vui vẻ không ngừng, có đôi khi Vu Thần Khiết sẽ đột nhiên nói ra một câu nói làm cả ba người vui vẻ cả buổi sáng.
Phương Úy Hân chuyển sang dạy dỗ Lý Hồng: “Người của cậu nếu học cùng trường đại học với chúng ta, có lẽ sẽ biến thành chúng tớ lo lắng cho cậu.”


Bạn trai Lý Hồng là bạn học trung học của cô ấy, mỗi ngày hai người nhắn tin qua lại với nhau cả ngày. Phương Úy Hân mỗi lần nhìn thấy bàn tay cô ấy điên cuồng qua lại trên bàn phím thì sẽ có cảm giác như giây tiếp theo di dộng của Lý Hồng sẽ bị tr.a tấn hư mất.


Có một lần đang học tiết kế toán, di động của Lý Hồng báo tin nhắn đến không ngừng, mà Lý Hồng cũng vội vàng gửi tin nhắn trả lời lại cho đối phương, Phương Úy Hân nói với Vu Thần Khiết: “Tớ nhìn thấy dáng vẻ Lý Hồng gửi tin như muốn chui hẳn vào trong đó luôn vậy, cô ấy không sợ điện thoại sẽ bị cô ấy chà đạp đến hư luôn hả?” Lúc này Vu Thần Khiết đã ghé mặt xuống bàn cười không ngừng.


Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, loại di động công nghệ cao này là chuyên môn thiết kế ra dành cho những yêu đương điên cuồng như Lý Hồng vậy, gửi một tin nhắn so với gọi một cuộc điện thoại hơn nhau bao nhiêu tiền chứ. Nhưng mà không có tin nhắn không được, chỉ có nhiều hơn thôi. Ngoài nhắn tin ra Lý Hồng còn thường xuyên gọi điện cho bạn trai. Mỗi lần nói chuyện kéo dài ít nhất một giờ đồng hồ.


Học sinh yêu đương khi còn học trung học là “Yêu sớm”, nhưng khi lên đại học lại là thiên kinh địa nghĩa, vì vậy cũng khó trách việc yêu đương ở đại học trở nên thịnh hành, có chút giống với ác tính bắn ngược. Cũng có thể nói là ứng nghiệm với một câu nói của Lỗ Tấn: Nếu không bùng nổ ở trong im lặng, thì sẽ tiêu tan trong im lặng. Mà ở đại học, đa số mọi người đều chọn bùng nổ.


Lý Hồng lập tức phản bác: “Tớ không đến mức về muộn như vậy, sau đó chắc sẽ trở về.”
Vu Thần Khiết nói: “Ngữ khí của cậu đang bán đứng chính cậu rồi đấy ."Không đến mức" "Chắc sẽ", hai từ này không phải là tiêu chuẩn không xác định sao?”


Phương Úy Hân gật đầu như trống bỏi: “Đúng vậy đúng vậy.”


Lý Hồng ảo não sờ sờ đầu, quyết định không cùng hai người này tranh cãi. Lấy một so với hai không khác gì lấy trứng chọi đá, hơn nữa cô chắc chắn rằng độ cứng của Vu Thần Khiết và Phương Úy Hân có thể so sánh với kim cương.


Phương Úy Hân vừa thấy phản ứng của cô ấy, biết cô ấy đã bị đánh cho tan rã, vì thế an tâm “Chặt đứt tranh cãi” đi đến phòng rửa mặt.
Ký túc xá an tĩnh lại.
Vu Thần Khiết mở mp3 ra, đem tai phone nhét vào tai, bắt đầu nghe nhạc.






Truyện liên quan