Chương 13: Côn Ngô bảo kiếm

Mai Quân Bích quyết không để đối phương có thời gian thi triển khí độc liền quát to một tiếng vung Côn Ngô kiếm lao vào tấn công dồn dập.


Lúc đó Độc Tý Thiên Vương Lý Tàn vừa mới bấm cơ quan điều khiển nghe “Tách” một tiếng nhưng con Thanh Lân Đai còn chưa kịp lao ra thì ánh thép xanh biếc đã lóe lên...
Chợt vang lên ba tiếng Choang! Choang! Choang! Độc Tý Thiên Vương chợt thấy cánh tay nhẹ bỗng, kinh hãi nhảy lùi lại.


Nguyên cây Thanh Trúc xà trượng bằng thép tinh luyện rất cứng bị thanh Côn Ngô kiếm của Mai Quân Bích chém đứt liền ba đoạn, chỉ còn lại trong tay Độc Tý Thiên Vương chưa tới hai thước!
Lão Đại trang chủ phát ngơ, hết nhìn Mai Quân Bích lại nhìn xuống ba khúc trượng bị chém rơi xuống đất...


Ngay cả Thanh Trúc xà trượng trông vẻ ngoài giống cây trúc nhưng thực chất là loại thép được đặc chế to bằng bắp tay còn bị chém đứt phăng, nói gì con rắn nằm trong đó?


Độc Tý Thiên Vương tiếc đứt ruột đứt gan, nhìn con Thanh Lân Đai mà lão mất rất nhiều tâm huyết suốt ba mươi năm mới nuôi dưỡng và huấn luyện thành, nay chưa kịp xuất sư đã bị chém nát đầy máu me nằm quằn quại trên mặt đất...


Từng tung hoành giang hồ suốt mấy chục năm, đã bao giờ Độc Tý Thiên Vương thảm bại đến thế?
Đột nhiên lão gầm lên một tiếng rồi vung tay ném đoạn thiết trượng còn lại thẳng tới ngực Mai Quân Bích...
Sau đó lão thu tay về rất nhanh để trước ngực, năm ngón tay xòe rộng đẩy ra...


available on google playdownload on app store


Mai Quân Bích vừa vung kiếm đánh bật đoạn thiết trượng xong thì lập tức cảm thấy một luồng khí âm hàn kèm theo mùi tanh tưởi vô cùng khó chịu ập tới!
Chàng nghĩ nhanh :
- “Nhất định đây là một loại độc chưởng bá đạo nào đó, mình phải hết sức cẩn thận mới được!”


Nghĩ thế liền vận Cang Khí Phật môn vào tả chưởng ngưng tụ vào chưởng tâm, chờ luồng khí âm hàn của đối phương đánh tới mới đẩy mạnh ra.
Đó chính là tuyệt học Phật môn Tiểu Lôi Âm chưởng được ký tải trong pho Đại Thừa Phục Ma Pháp Tạng.
Uỳnh!
Một tiếng nổ vang rền như sét...


Tiếp đó lại nghe Độc Tý Thiên Vương Lý Tàn rú lên, thân thể bị chấn bay xa hai trượng ngã xuống đất, cả cánh tay phải bị đứt ngang đến tận vai máu phun ra như suối.
Chỉ trong chốc lát, Độc Tý Thiên Vương đã biến thành Vô Tý Thiên Vương!


Nhưng bản tính vốn kiên cường lại có nội công thâm hậu, lão gượng lên hít vào một hơi chân khí, phong bế huyệt đạo cầm máu, sau đó nhún chân bật lên cao ba trượng, từ trên không chao người rơi chếch xuống sườn núi...


Chân vừa chạm đất, lão lại nhảy lên lần nữa, khi rơi xuống thân hình chỉ còn lại một chấm nhỏ xa tít dưới chân núi, chẳng bao lâu thì mất hút.


Đây là lần đầu tiên từ khi xuất đạo tiến nhập vào giang hồ Mai Quân Bích thi triển Tiểu Lôi Âm chưởng, không ngờ đại pháp đó có uy lực kinh khủng đến thế.
Chàng hết nhìn cánh tay hết máu của Độc Tý Thiên Vương lại nhìn theo hướng lão vừa đi khuất đến xuất thần.


Chợt có hai nhân ảnh từ dưới núi lao lên, vừa tới đỉnh đã quát lên :
- Thì ra lại là bọn yêu nhân các ngươi!
Tiếng quát chưa đứt, cả hai đã lao tới mười sáu tên hồng y thiếu nữ tay xách đèn lồng đứng hai bên chiếc kiệu.


Cầm Nhi và Kiếm Nhi thấy Độc Tý Thiên Vương Lý Tàn bị cụt luôn cả cánh tay còn lại bỏ chạy xuống núi, trong lòng vô cùng cao hứng nhìn theo.
Cho đến khi nghe tiếng quát nhìn lại thì hai người vừa tới đã lao về phía bọn tỳ nữ của Hồng Đăng phu nhân rồi.
Kiếm Nhi tinh mắt hơn, liền kéo tay Cầm Nhi nói :


- Người đi sau chính là Thượng Quan Cô Nương đấy! Chúng ta chạy theo giúp họ một tay!
Thế là hai tên thư đồng rút đoản kiếm cầm tay lao tới chiếc kiệu.
Nguyên hai người trước chính là Thôi Huệ va Thượng Quan Yến.


Sau khi bị Hồng Y La Sát Hạ Long Châu chặn lại cùng mấy chục thủ hạ vây công, được tử y thiếu nữ giúp một tay thoát hiểm.


Thấy Mai Quân Bích đã đi xa, hai người bàn nhau quay lại giải thoát cho mười sáu thiếu nữ trong Mộc Ngẫu trận xong, tìm khắp trong Ca Lạc sơn trang không còn ai nữa, Thôi Huệ và Thượng Quan Yến đưa mười sáu người từng chung hoạn nạn với mình ra khỏi nơi địa ngục đó.


Mới ra khỏi động khẩu thấy trên đồi đèn đuốc sáng trưng, tiếng la hét và tiếng binh khí tiếp nhau vang rền, Thôi Huệ và Thượng Quan Yến dặn mọi người đứng chờ dưới núi, còn hai người vội vàng chạy lên.


Trên đồi, mười sáu tên hồng y thiếu nữ xách hồng đăng cùng chiếc kiệu của Hồng Đăng phu nhân là nổi bật nhất.
Vừa lên tới đỉnh đồi, chưa kịp nhận ra ai khác, Thôi Huệ và Thượng Quan Yến chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra được cừu nhân.


Mấy hôm trước cả hai bi khốn bởi Hồng Đăng Phấn Vũ Trận bên ngoài thành Nhạc Dương nên vần còn hận, nay gặp lại cừu nhân đâu chịu bỏ qua?
Thế là cả hai thét vang lên vung kiếm xông tới.
Bọn hồng y thiếu nữ thấy địch nhân tấn công, không chờ Hồng Đăng phu nhân sai bảo, tám tên liền nhảy ra chặn lại hét to :


- Các người muốn ch.ết hay sao mà dám đến gần kiệu của phu nhân?
Thôi Huệ không thèm tranh chấp với chúng, quát lên :
- Xem kiếm!
Dứt lời vung kiếm quét sang, Thượng Quan Yến cũng không chậm trễ xuất kiếm công vào.
Tám tên hồng y thiếu nữ “Hừ” một tiếng nói :
- Thật là không biết sống ch.ết!


Chúng ùa ra vây lấy hai người.
Bây giờ Cầm Nhi và Kiếm Nhi cũng vừa xông tới, hai thanh đoản kiếm múa lên như bão táp hăm hở tấn công.
Thế là bốn người hai nam hai nữ đấu với tám tên hồng y tỳ nữa của Hồng Đăng phu nhân.


Bọn này không thi triển Hồng Đăng Vũ Trận vì chưa được lệnh của phu nhân nên dựa vào võ công của từng tên mà đối địch.


Mặc dù mười sáu tên tỳ nữ công lực đều không kém, nhưng cũng chỉ vào hàng nhì, tam lưu trong giang hồ, chỉ nhờ vào Hồng Đăng Vũ Trận mà phối hợp với nhau cùng với mê hương nên mới phát huy được uy lực.
Còn nếu dùng võ công mà đơn đả độc đấu thì tất phải thiết thòi.


Thôi Huệ võ công kiếm pháp từ nhỏ đã được gia gia chân truyền, đâu phải hạng tầm thường?
Lại thêm Cầm Nhi và Kiếm Nhi cả thân pháp và kiếm pháp đều vô cùng linh hoạt đã tạo ra thanh thế không nhỏ.
Thượng Quan Yến võ công yếu nhất nhưng cùng ba người tiền hô hậu ứng, càng đánh càng hăng.


Chỉ sau mấy chiêu, bốn người hoàn toàn giành được ưu thế, làm cho tám tên hồng y thiếu nữ chân rối tay loạn, liên tục lùi lại.
Chính lúc ấy, giữa đỉnh đồi vang lên tiếng quát, tiếng binh khí đánh vào nhau loảng xoảng vang động cả một vùng.
Nghe rõ giọng Thiết Quải Tiên cười hô hô nói :


- Thì ra Sư Tử Hà Đông cũng chỉ đến thế là cùng!
Trong tiếng cưới khoái trá, thiết trượng hoa lên như dông như bão.
Kiệu Tiền tứ sát đã có một tên trúng thương ngồi phệt xuống ôm lấy tay phải bị đánh nát nhừ.


Tiếp đó lại một tiếng rú thảm cất lên, thêm một lão phụ nhân khác bị thiết trượng đánh bay lên cao hai trượng rơi xuống nằm bất động.
Hai tên còn lại nghiến răng rít lên :
- Lão thọt! Chúng ta liều mạng với ngươi!


Giữa lục đó vang lên hai tiếng ngọc khí leng keng từ trong kiệu của Hồng Đăng phu nhân phát ra.
Tiếp đó là tiếng quát :
- Tất cả dừng tay!
Âm thanh đó tuy không lớn nhưng cao vút và rất âm vang xoáy vào tai mọi người, làm tất cả chúng nhân trong trường đấu đều dừng tay lại.


Bọn hồng y thiếu nữ và Thôi Huệ cũng tạm thôi ngưng đấu.
Tiếng quát vừa dứt, một nhân ảnh màu hồng từ trong kiệu lướt ra, nhẹ như cánh chim đáp xuống gần Thiết Quải Tiên và Kiệu Tiền tứ sát.
Đó là một hồng y phu nhân còn trẻ và rất xinh đẹp, vóc người và phong thái đều thanh tú mỹ miều.


Nếu khi căn cứ vào dung mạo vả vẻ ngoài thì không ai nghĩ rằng nhân vật chính là Hồng Đăng phu nhân, đại ma nữ danh chấn võ lâm mấy chục năm nay khiến mọi cao thủ trong hắc bạch lưỡng đạo nghe danh kinh hồn bạt vía!
Hồng Đăng phu nhân quét mắt nhìn.


Trong Kiệu Tiền tứ sát thì một người bị giết một bi trọng thương, còn hai người khác mặt vốn đã xấu xí bây giờ trông càng đáng sợ chẳng khác gì ác quỷ.
Hai lão phụ nhân đến trước Hồng Đăng phu nhân cúi mình đồng thanh nói :


- Bọn tỳ nữ từ khi được phu nhân thu nạp cho di theo bên mình, công ơn đó chẳng khác gì tái tạo. Bốn tỷ muội tì nữ đã nguyện theo hầu hạ phu nhân suốt đời, không ngờ hôm nay nhị muội và tứ muội một ch.ết một trọng thương. Bọn tỳ nữ thề cùng lão tặc này không đội chung trời, quyết chí báo thù. Hiện tại chỉ đành tạm thời cáo biệt, xin phu nhân tha tội!


Hồng Đăng phu nhân trầm ngâm một lúc rồi gật đầu đáp :
- Thôi được! Các người đã muốn đi, ta cũng không gượng ép. Nhưng hãy nhanh chóng trở về!
Chợt quay sang Thiết Quải Tiên nghiến răng nói :
- Thiết Quải lão tặc nghe đây: Kiệu Tiền tứ sát sớm muộn gì cũng sẽ lấy được cẩu mạng của ngươi!


Thiết Quải Tiên cười hô hô đáp :
- Lão ăn mày ta cừu nhân khắp thiên hạ. Nếu các người muốn lấy mạng ta thì hãy nhanh nhanh lên một chút, nếu chậm là bị người khác tranh mất đấy!


Hai tên còn lại trong Kiệu Tiền tứ sát cúi xuống bế nhị muội và tứ muội lên, trừng mắt đầy căm hận nhìn Thiết Quải Tiên lần nữa rồi phi thân lướt xuống đồi.
Hồng Đăng phu nhân nhìn theo bóng Kiệu Tiền tứ sát từng nhiều năm theo hầu mình cho đến khi bóng chúng khuất hẳn.


Cuối cùng thị quay lại, trên khuôn mặt kiều diễm chợt thoáng hiện sát khí, cười lạnh lùng nói :


- Lão thọt! Hai mươi năm không gặp, ngươi vẫn cứ thích nhúng mõm vào những chuyện không phải của mình như xưa. Chúng ta trước nay không phạm đến nhau, hôm nay ngươi đến Tương Tây xông vào Ca Lạc sơn trang, không những đả thương Lý Tàn mà còn hạ sát thủ với Kiệu Tiền tứ sát, rõ ràng là ngươi ra mặt chống đối lại ta. Nếu hôm nay mà bổn phu nhân không xuất thủ thì thiên hạ sẽ cho rằng ta sợ ngươi. Lão thọt! Chúng ta nên giải quyết việc này thế nào?


Thiết Quải Tiên cười hô hô đáp :


- Phó giáo chủ! Ngươi đúng là La Sát Tiếu Diện! Rõ ràng thách chiến với lão ăn mày ta còn giả vờ giả vịt hỏi nên làm thế nào? Tính lão ăn mày thô lỗ, ưa chuyện gì cũng nói dứt khoát, ngay cả tính mạng cũng chẳng cần biết sống ch.ết. Chúng ta cứ dựa vào bản lĩnh sở học mà phân thắng bại sinh tử là được chứ gì? Giá như lão ăn mày ta có ch.ết thì chằng còn ai mà nhúng mũi vào chuyện của người khác nữa! Nhưng nhược bằng tốt phúc chưa ch.ết được thì sao? Có lẽ lúc đó ta sẽ khuyên quý phu nhân ngươi một câu dựa vào nội công của ngươi hãy tìm nơi ần mật mà tu để sau này thành tiên thành Phật! Lúc đó việc cải lão hoàn đồng, giữ mãi nhan sắc của tuổi thanh xuân chẳng phải là việc khó!


Hồng Đăng phu nhân cười khanh khách nói :
- Ui chao! Thật không ngờ lão thọt ngươi còn là nhà tư tưởng lớn đến vậy! Ngươi khuyên ta từ bỏ Huyền Nữ giáo, thoái ẩn giang hồ chứ gì, Được lắm! Chỉ cần ngươi thắng thanh trường kiếm trong tay ta, nhất định ta sẽ y lời!
Nói xong phất nhẹ tay.


Một tên hồng y thiếu nữ liền mang tới một thanh cổ kiếm hay tay cung kính dâng lên.
Thiết Quải Tiên cười to nói :
- Hô Hô! Phó giáo chủ thật là nhanh mồm nhanh miệng! Xem ra trường đánh cược vừa rồi giữa chúng ta cũng có ý nghĩa lắm!
Lai quay sang Mai Quân Bích tiếp lời :


- Công tử lão đệ! Ngươi hãy giúp chúng ta làm người công chứng!
Mai Quân Bích đáp :
- Xin lão tiền bối hãy chậm, xin nhường cho tiểu sinh thỉnh giáo vị phu nhân này mấy chiêu trước có được không?
Nói xong bước lên mấy bước.
Thiết Quải Tiên nhíu mày thầm nghĩ :


- “Vị công tử này quả là không biết trời cao đất dày là thế nào cả! Hồng Đăng phu nhân đâu phải như hạng Lý Tàn hay Kim lão gù?”


Nên biết rằng Hồng Đăng phu nhân là nhân vật số một số hai trong hắc đạo, võ công cao thâm mặc trắc, trong giang hồ tìm ra người đối địch nổi mụ ta chỉ e lơ thơ đếm được trên đầu ngón tay.
Ngay cả Thiết Quải Tiên cũng chưa chắc đã thắng nổi.


Huống chi tiểu tử ngươi cho dù tài hoa xuất chúng thì cũng chỉ mới là một thiếu niên thư sinh thôi, làm sao đối địch nổi với một đại ma nữ như Hồng Đăng phu nhân được?
Thật là bê mới sinh không sợ hổ!
Trong lòng đầy băn khoăn như thế, lão không biết nên trả lời ra sao.


Hồng Đăng phu nhân thấy vị công tử tuấn tú lướt tới gần, khuôn mặt diễm lệ tươi rói lên, mỉm cười khả ái nói :
- Ồ! Mai công tử! Thật là hay quá! Nhân sinh hà xứ bất tương phùng? Từ lúc chia tay ở Nhạc Dương vẫn mong có ngày tái ngộ, không ngờ hôm nay lại được gặp công tử ở đây...


Giọng mụ ta như châu như ngọc, nghe thật ngọt ngào!
Mai Quân Bích bị vẻ quyến rũ của nữ nhân lão luyện này làm cho bối rối, nhưng cố trấn tĩnh chắp tay nói :
- Xin phu nhân thứ lỗi, lẽ ra tiểu sinh không nên chen vào cuộc ước đấu của hai vị, nhưng chỉ muốn thỉnh giáo phu nhân vài chiêu tuyệt học.


Hồng Đăng phu nhân trầm ngâm một lúc rồi cắn môi nói :
- Mai công tử thân hoài tuyệt học thặng thừa của Phật môn, đại thư ta rất khâm phục, nhưng không biết công tử có thể cho biết sư thừa môn phái không?
Mai Quân Bích đáp :
- Phu nhân quá khen. Tiểu sinh là môn hạ ở Thiên Thai.


Hồng Đăng phu nhân ngẩn ra một lúc rồi chợt cười khanh khách nói :
- Mai công tử đã không chịu tiết lộ sư thừa môn phái thì thôi, hà cớ phải nói thế? Đại thư ta tuy không phải là người năm đi khắp giang hồ đã từng nghe nói đến Thiên Thai phái bao giờ đâu?


Mai Quân Bích lần đầu bước chân vào chốn giang hồ nên đâu biết Cửu đại môn phái, Tam đại giáo tông?


Chàng theo ân sư ở trên tuyệt đỉnh Thiên Thai đêm ngày tu luyện. Sư phụ Linh Chi Thượng Nhân vốn là một vị cao tăng thế ngoại chưa từng bước chân ra chốn giang hồ, vì thế cũng không thể nói cho chàng biết tình cảnh trong võ lâm.


Bởi thế khi được hỏi về sư thừa môn phái, chàng chỉ biết trả lời mình thuộc phái Thiên Thai ma thôi.
Nghe Hồng Đăng phu nhân cười mình như thế, chàng đỏ mặt xẵng giọng nói :
- Tiểu sinh nói mình là môn hạ ở Thiên Thai là thật sao phương giá còn cười? Nếu không tin thì cứ hỏi xem thanh trường kiếm này!


Hồng Đăng phu nhân giả vờ sợ sệt nói :
- Ui chao! Mai công tử sao dễ nóng giận thế? Thôi được, cứ cho là có phái Thiên Thai đi cũng được!
Mai Quân Bích vẫn tin rằng mình là người của phái Thiên Thai, nghe giọng lưỡi châm biếm của đối phương càng tức, xua tay nói :


- Không phải tranh luận nhiều nữa! Phu nhân phát chiêu đi!
Dứt lời rút kiếm ra chờ đối phương phát chiêu.
Hồng Đăng phu nhân cười đáp :


- Nếu công tử đã nóng vội thế, đại thư đành phải phụng bồi thôi! Thế nhưng xin cảnh báo trước với công tử rằng đao kiếm chẳng phải là chuyện có thể đùa được đâu!
Hồng Đăng phu nhân tính ra thì ít nhất phải tới sáu mươi tuổi, Mai Quân Bích có thể xưng là bá mẫu được rồi!


Thế mà mụ cứ ngọt ngào xưng là “đại thư” ánh mắt lúng liếng trông vô cùng quyến rũ!
Thế nhưng với vẻ ngoài của mụ thì điệu bộ đó, xưng hô như vậy cũng không phải là quá đáng!
Mai Quân Bích nói :


- Xin phương giá cứ việc xuất thủ hết bản lĩnh của mình, tiểu sinh tự tin có thể tiếp được mấy chiêu. Thế nhưng...
Chàng nói tới đó bỗng dừng lại.
Hồng Đăng phu nhân không rời mắt khỏi khuôn mặt tuấn tứ của chàng, nhoẻn miệng cười hỏi :
- Công tử có điều gì sao không nói tiếp đi?


Mai Quân Bích trầm ngâm một lúc mới nói :
- Nếu tiểu sinh may mà thắng được thì xinh được hỏi phu nhân một câu.
Hồng Đăng phu nhân trả lời ngay :
- Rất sẵn lòng! Thực ra công tử cứ hỏi ngay bây giờ cũng được! Chỉ cần đại thư biết gì, dù thắng hay bại cũng sẵn sàng trà lời ngay!


Mai Quân Bích lắc đầu :
- Nếu bại, đương nhiên tiểu sinh không dám đặt câu hỏi!
Rồi cầm kiếm đứng ở tư thế chuẩn bị nói :
- Mời phu nhân!
Hồng Đăng phu nhân từ từ rút kiếm ra cười đáp :
- Đại thư đã hai mươi năm không dùng đến kiếm rồi. Công tử hãy cứ xuất chiêu trước đi!


Thôi Huệ thấy thái độ nhớt nhã của Hồng Đăng phu nhân thì lộ vẽ khó chịu, lúc đó liền chen lời :
- Mai đại ca! Xuất thủ trước thì cứ việc xuất thủ! Loại yêu phụ đó cần gì phải khách khí cho lắm?
Thực ra chính Mai Quân Bích cũng đã sốt ruột rồi, liền nói :
- Vậy thì tiểu sinh xin đắc tội!


Lời vừa dứt, cánh tay liền vung lên.
Côn Ngô kiếm lóe lên thành năm đạo cầu vồng nhanh như chớp đâm tới năm yếu huyệt trên người đối phương.


Hồng Đăng phu nhân thấy Mai Quân Bích mới xuất chiêu đầu tiên đã kỳ ào đến thế, nhìn không ra trong năm đạo cầu vồng đó đâu là kiếm thật, đâu là ảo ảnh.
Trong lòng đầy kinh dị, mụ nhảy lùi một bước thốt lên :
- Tuyệt kiếm!


Hai chân triển khai bộ pháp thay phương đổi vị tránh được chiêu kiếm của đối phương, đồng thời tay phải xuất kiếm công lại một chiêu.
Ba đạo kiếm quang đâm sang vai và ngực Mai Quân Bích, đó chính là chiêu “Mai Hoa Tam Lộng”.
Danh gia xuất thủ quả thật bất phàm.


Ba đạo kiếm quang đâm tới gần Mai Quân Bích chợt biến thành muôn kiếm ảnh khống chế mười mấy huyệt đạo phía trước.
Thượng Quan Yến kinh hãi ồ lên một tiếng, còn Thôi Huệ thì hay tay nắm chặt lại, tim đập dội lên.
Cả hai đều rất lo lắng, mắt nhìn vào đấu trường không chớp.


Chợt thấy ánh hào quang lòe lên giữa màn kiếm công tới Mai Quân Bích, tiếng đó là một chuỗi âm thanh loảng xoảng như sấm rền của hai thanh kiếm tiếp nhau, một lúc đồng thời vang lên mười mấy tiếng!
Hiển nhiên Mai Quân Bích đã phản kích, trực diện tiếp chiêu.
Sau chốc lát, màn kiếm ảnh vụt mất.


Mai Quân Bích không những hóa giải được kiếm chiêu đối phương mà còn thừa thế công sang bảy tám kiếm.
Hồng Đăng phu nhân vừa thu kiếm về lại lập tức biến chiêu xuất kiếm phản công, không chịu để đối phương chiếm được tiên cơ.
Từ đây, hai đối thủ dốc hết bình sinh sở học.


Cả hai đều là danh gia kiếm thuật bậc nhất trong giang hồ, chiêu phát ra đều tinh kỳ ảo diệu nhìn hoa cả mắt.


Kiếm khí nổi lên như bão táp, kiếm ảnh rợp trời bao trùm lấy hai người không sao phân định được địch ra, chỉ thỉnh thoảng thấy hồng y và bạch y loáng thoáng mới biết ai là Hồng Đăng phu nhân, ai là Mai Quân Bích.


Hai người vừa tiến lại lùi, vừa lùi lại tiến, chung thì vẫn giữ khoảng cách năm thước không chịu rời nhau.
Mấy chục người vây quanh quan chiến đều trố mắt nhìn, ngay cả Thiết Quải Tiên cũng không ngoại lệ.


Cả vị kỳ nhân tiền bối từng tung hoành giang hồ suốt mấy chục năm mà chưa từng được chứng kiến một cuộc tỷ kiếm dịch liệt và hoành tráng đến như thế, còn nói gì đến những kẻ hậu sinh vãn bối?


Hai người đều công nhiều thủ ít, lấy công hoàn công, không ai chịu nhường nhịn đối phương một phần nào!
Qua bốn mươi chiêu, hai đối thủ tỏ ra sức bình lực địch, ai cũng cố giành tiên cơ nhưng rốt cuộc vẫn chưa người nào chiếm được ưu thế.


Thiết Quải Tiên mắt mở to đầy vẻ ngạc nhiên, lẩm bẩm :


- Lão ăn mày ta thật có mắt mà không nhìn núi Thái Sơn! Vị tiểu ca này là đệ từ Phật môn đây mà! Kiếm pháp như thế mới là tinh thâm kỳ ảo! Chỉ tiếc rằng kinh nghiệm lâm địch hơi thiếu đi một chút. Nhưng quyết không chịu thua nữ ma đầu kia đâu!
Lão chợt cười to.


- Hô Hô! Lão ăn mày ta quá lo hão mất rồi!
Hồng Đăng phu nhân đương nhiên càng kinh dị hơn, vừa đánh vừa nghĩ thầm :


- “Công lực kiếm pháp của mình, phóng mắt vào thiên hạ võ lâm, cho dù là cả mấy tên Chưởng môn nhân của những phái được tôn xưng Tứ đại kiếm phái Nga Mi, Côn Luân, Võ Đang, Thanh Thành liên thủ lại hợp công cũng không thắng nổi!


Vị thiếu niên công tử này, lần trước xuất hiện ở Nhạc Dương chỉ một chiêu đánh bại Kiệu Tiền tứ sát, mình đã nhìn ra đó chính là Ban Nhược thần công.


Trong thiên hạ, người luyện được loại thần công chí thượng này chỉ có một mình vị thần tăng ở Đông Hải là Thiên Mộng thiền sư mà thôi.
Vì thế mình tin rằng thiếu niên này tất có quan hệ gì với vị Thiền sư đó không nên dây vào, vì thế mới vội vàng bỏ đi.


Thế mà nay xem lại, thiếu niên này không những thần hoài Ban Nhược thần công mà kiếm pháp cũng tinh thâm dường ấy. Giá như mười năm trước thì chỉ e mình đã sớm bại thủ dưới tay hắn rồi.


Suốt hai mươi năm tiềm tu khổ luyện, lần này xuất sơn mong trả mối hận bị trưởng lão các danh môn chánh phái vây đánh năm xưa.
Ngờ đâu mới chưa qua khỏi Tương Tây đã gặp một vị cao thủ thiếu niên lần đầu xuất đạo có thân thủ đáng sợ thế này?


Đừng nới đến chuyện bại dưới tay hắn, khi đó danh vọng mấy trăm năm bị hủy trong một ngày, mà cho dù có đánh thành bình thủ đã là điều ê chề rồi, còn nói gì đến chuyện báo thù rửa hận, mong chi tranh hùng võ lâm, trùng hưng Hồng Đăng giáo nữa?”


Nghĩ tới đó, sự coi thường cười cợt trước đây đối với Mai Quân Bích hoàn toàn biến mất, mụ nghiến răng dốc hết bình sinh sở học ra đấu.


Thực ra thì không phải bây giờ Hồng Đăng phu nhân mới dốc tận tâm lực mà chỉ sau mười chiêu đầu, cả song phương đều đã dự liệu rằng cuộc đấu này trong vòng trăm chiêu không thể phân định thắng thua được.


Mai Quân Bích tuy mấy ngày vừa qua liên tiếp gặp phải cường địch, nhưng từ xưa nay chàng chưa từng dùng kiếm cùng người khác động thủ quá chiêu, hôm nay mới là lần đầu tiên dùng tới Côn Ngô kiếm.


Khi còn ờ tuyệt đỉnh Thiên Thai chàng chỉ miệt mài luyện kiếm một mình, thậm chí huynh đệ đồng môn giao đấu cũng không có.


Bởi thế tuy đã luyện thành kiếm thuật thượng thừa đến trình độ điêu luyện nhưng lại thiếu mất kinh nghiệm lâm địch, bởi thế vừa rồi phát kiếm có lúc còn phải nghĩ ngợi nên dùng chiêu nào cho phù hợp.


Còn may là trước đó Mai Quân Bích có đấu với Độc Tý Thiên Vương Lý Tàn một trận, qua đó lĩnh ngộ được cách vận dụng kiếm pháp.
Nay đấu với Hồng Đăng phu nhân chàng thi triển tuyệt học Chuẩn Đề kiếm pháp của Phật môn, uy lực càng lúc càng được tăng cường.


Kiếm pháp của hai người đều là tuyệt đỉnh võ lâm, vô cùng tinh thâm kỳ ảo, thiên biến vạn hóa.
Từ ngoài nhìn vào chỉ thấy hai thanh trường kiếm tung hoành phi vũ như muôn ngàn con tiểu long uốn lượn, hết sức ngoạn mục!


Qua trăm chiêu, Mai Quân Bích sử dụng thanh Côn Ngô kiếm đã tới độ thuần thục, phát huy được hầu hết những biến ảo thần kỳ của Chuẩn Đề kiếm pháp đến độ lâm li huyền diệu.






Truyện liên quan