Chương 77: Huynh đệ tương tàn
Trong lúc quần hùng đang bừng bừng khí thế sẵn sàng lao vào một cuộc chiến sanh tử với tặc đảng Cửu U môn thì chợt nghe từ trên đài vang lên một chuỗi cười rùng rợn.
Chuỗi cười phát ra từ miệng Cửu U giáo chủ Câu Hồn Luật Lệnh, nghe như tiếng phán xử của tử thần, vọng lên từ Địa phủ, chấn động cả núi rừng, như toát ra tử khí...
Quần hùng vừa nghe hết thảy đều run lên!
Không hiểu trong tiếng cười có ma lực gì, nhưng mọi người có cảm giác rằng trước mắt mình tối sầm đi rồi lại sáng bừng lên!
Hiện tượng đó quả là cổ quái!
Khi định thần nhìn lại, mới nhận ra trên ngọn của hàng trăm cây Chiêu Hồn phướn đều được treo một cây đèn nhỏ tỏa ra ánh sáng màu lục.
Quảng trường không vì những ngọn đèn đó mà sáng hơn, trái lại màu lục hòa trong sương núi càng tăng thêm sự u ám ảm đạm.
Tiếp đó, từ trên cao bỗng xuất hiện một đám bụi màu vàng sà thấp dần xuống.
Mọi người thấy trước mắt mình nhòa nhạt hẳn đi, giống như đang trong cảnh mộng, thậm chỉ tự hỏi đây là nhân thế hay đang ở chốn hoàng tuyền?
Bởi vì không những cảnh vật thay đổi mà nhìn sang người xung quanh cũng khác hẳn đi, cả diện mạo lẫn trang phục...
Không biết đó là do tác động của Cấm La Bảo Hương hay do hàng trăm ngọn đèn màu lục đó là sinh ảo giác?
Bất luận do đâu, chỉ thấy vừa rồi bên cạnh mình là huynh đệ thân hữu thì nay lại là những kẻ lạ hoắc, trông tướng mạo hung dữ, mặt mày nanh ác đang trừng mắt há miệng như muốn ăn thịt mình!
Giữa quảng trường trước lễ đài, đám bụi vàng lan tỏa lan rộng dần, càng lúc càng thấp xuống...
Đột nhiên trong đám hỗn mang đó chợt vang lên những tiếng hú điên loạn, tiếp đó là nhân ảnh trùng trùng, tiếng binh khí đánh vào nhau chát chúa giống như đang giữa chiến trường khốc liệt...
Cửu U giáo chủ Câu Hồn Luật Lệnh vừa đứng trên lễ đài bất chợt biến đi đâu không thấy.
Trong lúc đó thì hai mươi mấy hắc y nhân đứng dàn thành hàng xung quanh quảng trường bỗng lao vào giữa quần hùng.
Phút chốc, tiếng la hét và tiếng binh khí tiếp nhau vang lên dữ dội.
Cả bãi đất bằng vốn đã u tối nay càng hỗn độn, cách mấy thước đã không nhìn thấy rõ cảnh vật, càng không nhận ra mặt người. Chỉ thấy quanh mình tiếng thét, tiếng đánh, tiếng rú như trời long đất lở.
Cửu U giáo chủ thật vô cùng độc địa!
Mời cao thủ các phái tới đây, dùng thủ đoạn đầu độc ám toán khiến mọi người trúng độc đang phát tác, tính mạng không còn giữ được bao lâu, bây giờ còn dùng lục quang làm cảnh vật thay hình đổi dạng khiến chúng nhân không phân biệt được địch ta, tạo ra cuộc tàn sát lẫn nhau.
Chúng lại cho người xông vào giữa quần hùng kích động, xen vào giữa các phái xuất thủ đánh bừa.
Trong trường hợp không phân biệt được địch ta, chỉ thấy xung quanh là người lạ tướng mạo hung dữ, đương nhiên phải dốc hết bản lĩnh để khống chế đối phương tự bảo vệ mình.
Thật là cảnh huynh đệ tương tàn thảm khốc!
Giữa lúc cuộc tàn sát đang kịch liệt thì chợt vang lên tiếng niệm Phật xoáy vào tai mọi người ong ong nhức buốt cùng giọng nói oang oang :
- Mọi người mau dừng tay! Đừng mắc phải độc kế của tặc nhân Cửu U môn!
Đó là thanh âm của Chưởng môn Thiếu Lâm Thiên Nhất đại sư.
Tuy lời của vị cao tăng mọi người đều nghe rõ, biết vậy cũng có lý nhưng để tự vệ, không ai dám dừng tay.
Cuộc chiến tuy kém khốc liệt hơn nhưng vẫn tiếp tục.
Hồng Đăng phu nhân vẫn ngồi nguyên chỗ, vì thế thuộc hạ mình và bọn Thôi Mẫn không dám vọng động.
Sau khi thấy cảnh vật biến đi, bà ta biết ngay đó là độc kế của Cửu U môn nên quát bảo mọi người ngồi yên.
Với kinh nghiệm nhiều năm xông pha trong giang hồ, lại sẵn óc thông minh, Hồng Đăng phu nhân đoán chắc rằng nguyên nhân gây ra ảo giác chính là do những ngọn lục đăng kia, làm cao thủ các phái nhìn bạn hóa thù mà tàn sát lẫn nhau.
Ba đang tìm kế sách đối phó thì chợt nghe Thượng Quan Yến kêu lên :
- Các vị thư thư... sao trông dễ sợ thế?
Giọng nàng run lên vì sợ.
Hồng Đăng phu nhân nói vừa đủ trong bàn nghe :
- Đó là ngụy kế của tặc đảng Cửu U môn đấy! Các ngươi không được vọng động, hãy ngồi yên và làm theo lời ta!
Dứt lấy trong người ra một chiếc ngọc khánh đánh lên ba tiếng :
- Coong... cong... coong...
Nghe âm thanh đó, mười bốn tên hồng y tỳ nữ lập tức lấy hỏa tập đánh lửa lên thắp vào hồng đăng mình vẫn cầm trên tay.
Hồng Đăng phu nhân thấy những tỳ nữ của mình trong nguy nan như thế mà vẫn giữ được bình tĩnh, trong lòng vừa cảm mến vừa tự hào.
Bà ta tiếp tục ra lệnh :
- Bây giờ các ngươi tản ra dàn thành hàng vây thành vòng ngoảnh mặt ra ngoài quay lưng vào nhau. Nếu kẻ nào xâm phạm thì cứ xuất thủ đối địch nhưng không được rời bỏ vị trí!
Lục Thiệu tam kiều, Thôi Mẫn, Thôi Huệ, Thượng Quan Yến, Cầm Nhi và Kiếm Nhi biết rằng tình thế đang khẩn trương, đứng trong vòng vây bọn tỳ nữ, vận sẵn công lực, tay cầm binh khí sẵn sàng xuất thủ.
Chốc lát mọi người đã lập thành thế trận.
Ngoài khu vực Huyền Nữ giáo ra, trong khu vực tân tọa, quần hùng vẫn không ngừng loạn đả.
Tuy ai cũng muốn nghe lời Thiên Nhất đại sư dừng tay nhưng đã có hai mươi mấy tên Cửu U môn đột nhập vào khuấy động nên không thể ngừng chiến được.
Giữa âm thanh vang động của cuộc hỗn chiến, bỗng nghe giọng của Huyền Thanh Chân Nhân nói to :
- Có phải Trí Nhất đại sư đó không? Bần đạo là Huyền Thanh Tử ở phái Võ Đang đây mà!
Trong lúc đó, có một hắc y nhân đang vung trượng tấn công vị Chưởng môn Võ Đang như bão táp.
Huyền Thanh Chân Nhân là người dạn dày kinh nghiệm, nhìn trượng thế đã nhận ra ngay đó chính là Phục Hổ trượng pháp của phái Thiếu Lâm, hơn nữa đối phương có công lực rất thâm hậu.
Với hai đặc điểm đó, vị Chưởng môn nhân nghĩ ngay đến vị Trí Nhất đại sư của phái Thiếu Lâm bị thất tích tháng trước liền gọi to lên như vậy.
Thế nhưng hắc y nhân mà Huyền Thanh Chân Nhân cho là Trí Nhất hòa thượng vẫn phóng trượng đánh như bão táp.
Tuy không thấy rõ mặt nhưng Huyền Thanh Chân Nhân tin rằng mình suy đoán không sai, chỉ là Trí Nhất đại sư cũng như Lam Bào tứ kiếm và Thiếu Lâm bát đại hộ pháp bị Cửu U môn làm mê thất thần trí nên không nhận ra bằng hữu mà thôi.
Nhưng vì trong phái Thiếu Lâm, Trí Nhất đại sư võ công chỉ kém Chưởng môn sư huynh Thiên Nhất đại sư nên mình không đủ sức khống chế đành phải lùi tránh.
Thiên Nhất đại sư nghe tiếng liền hỏi :
- Đạo huynh thấy sư đệ của bần tăng hay sao?
Lão chỉ nghe mà hỏi vậy nhưng không thấy gì, vì trong cảnh hỗn mang đó, dù công lực cao bao nhiêu cũng không thể nhìn được quá khoảng cách một trượng.
Tiếng Huyền Thanh Chân Nhân trả lời cách chừng ba trượng :
- Không sai! Tuy nhìn không rõ lắm nhưng bần đạo tin rằng đó là lệnh sư đệ.
Lão còn nói thêm :
- Có lẽ lệnh sư đệ bị yêu nhân ám toán làm mê thất thần trí.
Thiên Nhất đại sư chắp tay nói :
- A di đà Phật! Xin đức Phật từ bi cứu giúp!
Nói xong lướt đến gần.
Quả nhiên thấy một hắc y nhân đang thi triển Phục Ma trượng pháp vung thiền trượng đánh vù vù.
Đó không phải Trí Nhất sư đệ vừa bị thất tích hồi tháng trước thì còn ai?
Trong lòng đầy bi thương, Thiên Nhất đại sư lại đọc một câu Phật chú rồi kêu lên bi thảm :
- Sư đệ...
Trí Nhất đại sư bất chấp đó là Chưởng môn sư huynh của mình cứ vung thiền trượng đánh tràn sang.
Thiên Nhất đại sư đành đưa trượng ra tiếp.
Hai cây thiền trượng đánh vào nhau tạo lên chấn lực cực mạnh khiến cả hai sư huynh đệ đều lùi lại một bước.
Thiên Nhất đại sư quát lên :
- Sư đệ điên rồi sao?
Trí Nhất không đáp chỉ Hừ một tiếng, thiền trượng xuất chiêu “La Hán Thôi Sơn” tiếp tục đánh sang.
Cùng lúc đó trong trường vang lên nhiều tiếng kêu kinh ngạc :
- A! Vị này trong Lam Bào bát kiếm của Võ Đang!
- Hòa thượng này là môn hạ của Thiếu Lâm tự!
- Thiếu Lâm bát đại hộ pháp!
- Ủa! Thanh Thành song hạc...
Thiên Nhất đại sư vừa chống đỡ sư đệ thêm một trượng nữa nhưng vì Trí Nhất đại sư dùng hết công lực tấn công nên uy lực rất lớn, vị Chưởng môn kinh hãi đành lui lại.
Lại nghe tiếng la, Thiên Nhất đại sư đoán rằng tám tên đệ tử bị mình dùng “Nhất Thiền chỉ” điểm vào huyệt đạo ở Ưng Sầu giản nhưng chưa kịp cứu, chắc tặc nhân Cửu U môn lại mang đến đây.
Phân thần chốc lát, vị Phương trượng bị Trí Nhất sư đệ bức lùi mấy bước.
Lại có người la lên :
- Kim Tú Ngân Đạn Phạm lão tam! Sao hạ thủ với huynh đệ...
Lời chưa dứt bỗng rú lên một tiếng!
Thiên Nhất đại sư hiểu ra Cửu U môn lần này lợi dụng cảnh hỗn mang cho người vào kích chiến đều là cao thủ của Cửu đại môn phái bị chúng bắt và làm mê thất thần trí trong thời gian mấy tháng vừa qua.
Lão chua xót nghĩ thầm :
- “Cửu U giáo chủ độc ác đến thế là cùng! Làm cho cao thủ Cửu đại môn phái tàn sát lẫn nhau, cho đến khi sức cùng lực kiệt, còn chúng đứng ngoài làm ngư ông đắc lợi... Biết làm cách gì để đình chỉ cuộc huynh đệ tương tàn này đây?”
Trong lòng đầy bi thảm, lão vận hết thần công đánh ra hai trượng bức lùi sư đệ, tuyên một câu Phật hiệu nói :
- Huyền Thanh đạo huynh có nghe những tiếng quát khắp nơi không? Câu Hồn Luật Lệnh xua những người vào khiêu khích đều là cao thủ của Cửu đại môn phái bị chúng bắt làm cho mê thất thần trí cả đó!
Huyền Thanh Chân Nhân đáp :
- Không sai! Ngoài lệnh sư đệ ra, hình như còn có cả Thiếu Lâm bát đại hộ pháp, Vạn Giao của Thái Sơn, Phạm lão tam ở Chung Nam, Thanh Thành song hạc... Ba tên đệ tử của bổn phái trong Lam Bào bát kiếm dường như đều ở đây cả...
Tùng Linh đạo trưởng phái Thanh Thành đứng gần đó nghe rõ hai người giao đàm với nhau, liền lên tiếng :
- Vô lượng Phật! Hai vị có cao kiến gì không?
Bàn Thạch bảo chủ Thạch Thằng Thiên tiếp lời :
- Theo huynh đệ thấy thì không thể không chế người của Cửu đại môn phái bị Cửu U môn làm mê thất thần trí được. Chỉ có cách nén chịu hy sinh mà trừ đi...
Lão nói chưa xong bỗng “A” lên một tiếng.
Nguyên Trí Nhất đại sư bị sư huynh bức lùi, nghe Thạch Thắng Thiên nói liền vung thiền trượng đánh sang.
Lão Bảo chủ kêu lên vội tránh đi thì nghe gần đó có người thét lên, chắc không tránh kịp bị Trí Nhất đánh trúng.
Trí Nhất đại sư một chiêu đắc thủ, cười hắc hắc mấy tiếng vẻ đắc ý, tiếp tục vung thiền trượng đánh như vũ bão.
Lại mấy tiếng rú thảm vang lên.
Thiên Nhất đại sư trầm giọng nói :
- Đành phải làm theo cách của Thạch huynh thôi, không còn biện pháp nào khác. Huyền Thanh đạo huynh tuyên bố với mọi người đi! Nếu không sẽ muộn mất đấy!
Dứt lời nghiến răng vung trượng truy theo sư đệ.
- Vô lượng Phật!
Huyền Thanh Chân Nhân vận huyền môn cang khí cao giọng tuyên một câu đạo hiệu rồi nói tiếp :
- Toàn thể cao thủ đến dự Mạnh Lan Thắng Hội nghe đây! Bần đạo là Huyền Thanh Tử Chưởng giáo Võ Đang, thay mặt cho Cửu đại môn phái phát ngôn. Lúc này trong trường đã phát hiện nhiều người của các phái bị yêu đảng Cửu U môn bắt làm cho mê thất thần trí đưa tới đây đối địch với quần hùng. Vì tình hình khẩn cấp, lấy an nguy của võ lâm làm trong, đành nén đau hy sinh những đệ tử đó. Mọi người hãy xuất thủ không cần lưu tình!
Giọng lão vang như chuông nhưng không khỏi ẩn nỗi nghẹn ngào.
Cao thủ trong trường đều nghe rõ, bấy giờ mới biết rằng những người vừa tấn công mình không phải là phỉ đồ Cửu U môn mà là đệ tử của Cửu đại môn phái bị địch nhân ám toán làm mê muội thần trí.
Chính vị Chưởng môn phái Võ Đang đã đại diện cho Cửu đại môn phái ra lệnh hạ sát đệ tử của mình!
Mọi người đều hiểu mệnh lệnh đó phát ra với nỗi đau đớn như thế nào!
Nhưng quả là không còn phương sách nào khác!
Trong trường lặng đi một lúc rồi mọi người đồng thanh hưởng ứng.
Bấy giờ quần hùng đã biết rằng do tác động của loại lục đăng kỳ ảo mà diện mạo người ta biến đổi đi, bởi thế muốn nhận ra thù bạn đều phải dùng âm thanh.
Cách đó quả nhiên có hiệu quả.
Thế là trong quảng trường bắt đầu rộn lên tiếng hỏi, tiếng kêu la hò hét.
Cuộc chiến lại tiếp tục.
Lần này tuy vẫn còn hỗn loạn nhưng so với trước thì đã trật tự hơn nhiều, quần hùng không đánh lộn nhau nữa mà nhằm mục tiêu vào những kẻ đã xác định mê thất thần trí.
Dần dần cao thủ các phái giành được ưu thế.
Vì tình cảnh bức bách phải xuất thủ nhưng đối phương đều là nạn nhân nên quần hùng hạ thủ lưu tình, cố khống chế nhiều hơn là hạ sát thủ.
Cục diện xem ra sắp sửa giải quyết xong thì đột nhiên từ phía lễ đài vang lên một tràng tiếng hú.
Tiếng hú nghe quái đản, đáng sợ không phải từ miệng người phát ra mà giống tiếng ma gào quỷ khóc...
Trong cảnh u tối, khắp nơi cắm đầy cờ phướn, trên đài vẽ đầy hình quỷ sứ đầu trâu mặt ngựa, xung quanh là người mặt mũi hung ác, thêm tiếng hú ma quái đó khiến người ta phải phát run, không khác gì đang ở quỷ vực.
Nghe tiếng hú, bọn hắc y nhân mê thất thần trí càng tỏ ra hung mãnh.
Tiếp đó, từ bốn xung quanh có tới hai ba chục bóng đen vừa thét vừa lao vào giữa quần hùng.
Đi đầu là mấy tên trong Thập Đại Du Hồn, Chiêu Hồn bài giương lên, âm phong chưởng phát ra như cuồng phong bão lốc.
Đây đó tiếng rú thảm vang lên bất tuyệt.
Mới rồi, đối với quần hùng cục diện đã thấy khả quan, nhưng lúc này lại trở nên nghiêm trọng.
Hầu hết tinh anh của võ lâm các phái giao chiến với quần ma, quả là một cuộc đại chiến kịch liệt xưa nay hiếm thấy.
Vừa rồi biện pháp dùng thanh âm nhận dạng đối phương để khỏi đánh nhầm bây giờ do tình hình hỗn loạn nên không còn có hiệu quả nữa.
Mọi người chỉ thấy kẻ xông vào mình là đánh, không phân biệt được địch ta, người trúng thương ngã xuống ngổn ngang, không biết là cô nương hay bằng hữu.
Cho dù trong trường đấu có rất nhiều vị Chưởng môn nhân võ công cao cường, đức cao vọng trọng nhưng đã rơi vào cuộc quần đả này bản lĩnh có cao cường bao nhiêu cũng đành thúc thủ bó tay.
Hơn nữa tất cả đều bị trúng độc, nội lực hao kiệt nhanh chóng, còn lực lượng của địch nhân chưa biết còn bao nhiêu, Câu Hồn Luật Lệnh vẫn chưa hiện thân, ai có thể cứu được võ lâm thoát khỏi họa kiếp này?
Ngay cả Hồng Đăng phu nhân, tuy đã cho người mình co cụm lại trong khu vực hồng đăng nghiêm mật phòng bị, nhưng thấy tình thế nghiêm trọng đó cũng vô cùng lo lắng.
Trong trường đấu, người ngã xuống ngổn ngang, số còn giao thủ được càng lúc càng thưa thớt dần.
Giữa lúc đó, từ phía chân núi bỗng vang lên tiếng hú xé màn đêm vẳng tới, nghe như long gầm hổ rống.
Nghe tiếng hú, vẻ mặt Hồng Đăng phu nhân chợt tươi giãn ra.
Thôi Huệ đứng cạnh đó nghiêng tai nghe ngóng một lúc rồi kêu lên mừng rỡ :
- Đó chính là Mai ca ca! Hồng Đăng thư thư! Mai ca ca tới rồi!
Thượng Quan Yến tiếp lời :
- Không sai! Người đang hú chính là Mai ca ca đấy!
Hồng Đăng phu nhân gật đầu :
- Phải, đó chính là Mai Tam công tử...
Nhưng giọng bà ta chợt trở nên trầm ngâm :
- Nhưng lúc này, bất cứ ai cũng không xoay chuyển được tình thế nữa rồi!
Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn lo lắng hỏi :
- Phó giáo chủ! Mai công tử có tim được chúng ta ở đây không?
Hồng Đăng phu nhân cười đáp :
- Nha đầu ngốc! Tiểu huynh đệ đó thần mục như điện, chúng ta lại ở trên cao, còn có mười bốn ngọn hồng đăng nữa, cho dù sương mù bao nhiêu cũng nhận ra.
Hơn hai chục nữ nhân và hai tên thư đồng Cầm Nhi, Kiếm Nhi đều nghễnh cổ nhìn về hướng đó.
Thế nhưng qua một hồi vẫn không thấy ai xuất hiện.
Căn cứ vào khoảng cách phát ra tiếng hú và thân pháp của Mai Quân Bích thì lẽ ra chàng đã đến lâu rồi mới phải, sao tới giờ vẫn chưa đến?
Thời gian chậm chạp qua đi.
Vẫn không thấy Mai Quân Bích hay người nào khác cả.
Mọi người đều thấp thỏm không yên.
Ngay cả vị Phó giáo chủ Hồng Đăng phu nhân cũng trở nên lo lắng.
Bởi vì không biết Cửu U giáo chủ ở đâu.
Có thể hắn ẩn hiện quanh khu vực quảng trường, nếu cần sẽ cho tăng viện.
Nhưng cũng có thể hắn đang mai phục ở một nơi nào đó dưới sườn núi để chặn viện binh của quần hùng.
Không những Mai Quân Bích mà Huyền Nữ giáo chủ cũng không thấy đâu, trong khi tình cảnh quần hùng đang rất nguy cập, đó là điều rất khó hiểu.
Chẳng lẽ cả hai người đều bị Câu Hồn Luật Lệnh chặn lại?
Không những Hồng Đăng phu nhân cùng các thuộc hạ, bằng hữu lo lắng mà nhiều người trong số các Chưởng môn nhân cũng đang thấp thỏm trông chờ, vừa hoài vọng lại vừa thất vọng.
Giữa lúc ấy bỗng nghe văng vẳng tiếng đàn!
Quái lạ!
Giữa lúc chính tà hai phái đang vong mạng đánh nhau, sao lại có kẻ nhàn rỗi mang đàn đến nơi quỷ vực này mà gảy chứ?
Nhưng đúng là có tiếng đàn thật, không những thế, thanh âm càng lúc càng rõ.
Tình tang... Tích tịch tình tang...
Âm điệu thật khoan thai, thánh thót, lay động lòng người!
Cho dù vậy thì đó cũng chỉ là tiếng đàn thôi, giữa cuộc chiến cuồng điên, tiếng la hét, tiếng rú của người sắp tử nạn, tiếng binh khí đánh vào nhau kinh thiên động địa như vậy, làm sao tiếng đàn còn lọt tới đây được chứ?
Hơn nữa, trong khi mọi người đang đấu nhau vong mạng một mất một còn, lòng dạ đâu mà để ý đến tiếng đàn?
Thế mà lạ thay, chẳng phải tiếng chiêng giục trống dồn gì, thanh âm thánh thót đó lại vang đến tai từng người rất rõ!
Hồng Đăng phu nhân nhíu mày kinh ngạc.
Cao thủ toàn trường cũng lấy làm ngạc nhiên.
Tiếng đàn êm ái du dương là thế, nhưng cho dù tiếng la hét, tiếng sắt thép giao hòa chát chúa đến đâu vẫn không sao át được.
Tuy tiếng đàn nhẹ và khoan thai, nhưng trong trường đều là cao thủ tuyệt đỉnh, vẫn nghe ra người đánh đàn phải là một cao nhân thân hoài võ công tuyệt thế mới làm cho tiếng đàn nhỏ nhưng hàm chứa nội lực thần kỳ như vậy.
Đó là theo lý mà luận, bởi vì có như thế giai điệu mới thắng nổi âm thanh điên cuồng của cuộc kịch chiến của hàng trăm con người chứ?
Thế nhưng trái lại tiếng đang nghe rất khoan thai dìu dặt, thanh bình như không có chút nội lực nào...
Trong tiếng đàn ấy hoàn toàn không có chỗ cho tà niệm!
Dù trong tiếng đàn có hàm chứa nội lực hay không, nhưng có một điều chắc chắn rằng nó có một lực lượng thần bí nào đó làm cho những kẻ điên cuồng nhất cũng phải hòa hoãn lại, tiếng thét nhỏ dần, chiêu thức chậm đi...
Tuy rằng ai cũng biết đó là do ma lực của tiếng đàn nhưng không sao phản kháng lại được!
- Tích tịch tình tang...
Tiếng đàn càng lúc càng cuốn hút, lọt vào tai mê đắm!
Mọi người nghe càng say sưa...
Tiếng đàn như khuyên nhủ người ta quên thù hận, đừng có chiến tranh, hãy làm cho cuộc sống được bình yên...
Cuộc chiến lắng dịu dần, mỗi người bất tự giác buông tay xuống.
Tranh danh gì đây? Đoạt lợi gì đây? Tàn sát nhau vong mạng, rốt cuộc được gì?
Không những mọi người dùng tay mà không ai nói một lời.
Phút chốc, cả quảng trường tĩnh lặng hẳn đi.
Những ngọn lục đăng vẫn phát ra ánh sáng ma quái như trước, sương núi pha lẫn bụi màu vàng vẫn chưa tan, nhưng dường như không ai để ý đến ngoại cảnh nữa mà tâm linh bị cuốn hút cả vào tiếng đàn huyền bí. Giống như người ta đang ở vào một thế giới khác.
Không ai nghĩ đến Mạnh Lan Thắng Hội và những mưu toan cũng như những lo âu trước đây nữa.
Tựa hồ tiếng đàn muốn nhắn nhủ rằng võ công chỉ là một hình thức hoạt động mà thôi, đừng lạm dụng nó để gây tội ác!
Cuộc đấu đình chỉ, đó là một điều tuyệt diệu mà bất cứ ai, kể cả Hồng Đăng phu nhân cũng tin rằng không một lực lượng nào làm được.
Nhưng tiếng đàn của nhân vật thần bí kia đã làm được!
Thế nhưng lại xảy ra một hiểm họa khác!
Đó là quần hùng tùng hai lần nhận thiệp mời có chất kịch độc, sau đó ngửi phải khí độc Cấm La Bảo Hương, ba loại độc chất đó kết hợp với nhau đã bắt đầu phát tác!
Vừa rồi chẳng qua tình thế cấp bách, mọi người đành phải vận công không chế độc chất để tự vệ.
Nhưng bây giờ vừa dừng tay, ai nấy đều thấy đầu váng mắt hoa, ngay cả những vị Chưởng môn nhân nội lực thâm hậu bao nhiêu cũng không cưỡng lại nổi, chẳng mấy chỗ đều thấy ngồi bàn tọa xuống đất vận công trụ khí.
Tình hình quần hùng xem ra vô cùng nguy hiểm.