Chương 52
Đến gần sáng Thời Độ mới ngủ, trong mơ đều là tiếng rống khẩu hiệu của R. H ở sân thi đấu, thỉnh thoảng còn trộn lẫn mấy tiếng gọi ‘vợ yêu’ không biết phát ra từ nơi nào. Giữa trưa hôm sau cậu mới tỉnh dậy, mí mắt sụp xuống, toàn thân áp suất thấp mà ngồi xuống bàn ăn, cũng không nhìn Ngu Chiếu Hàn đang ngồi ở vị trí đầu bàn kia.
Phô Mai cùng Tề Hiến liếc nhau, liều mạng nghẹn cười: “Người mà, cả đời trôi qua nhanh lắm, em tria đã thấy điểm ra rồi.”
Lão Đàm tự mình rót cho tiểu thiếu gia một bát canh gà, vỗ vỗ vai của cậu: “Timeless, cậu phải hiểu tằng, vì yêu mà cúi đầu không mất mặt!”
“Shine, huấn luyện đêm nay dùng phương pháp mà hôm qua chúng ta thương lượng chứ?” Lục Hữu Sơn cho rằng mình đang thảo luận chiến thuật với Ngu Chiếu Hàn, nói vô cùng hăng say, “Phong cách thi đấu của PPZ là điển hình cho khu thi đấu phía Tây, hẹn thêm với bọn họ mấy lần coi như chuẩn bị cho trận thi đấu quý sau.”
Đêm qua Ngu Chiếu Hàn ngủ muộn nên giờ buồn ngủ không chịu được, không cẩn thận liền gắp một miếng gường bỏ vào trong miệng. Động tác nhai của anh cứng đờ, nhanh chóng nuốt miếng gừng vào trong bụng, nhíu mày: “Ừ.”
Tề Hiến cầm di động, chủ động tiến lại gần Thời Độ, “Em trai xem này, xã ch.ết ngàn ngàn vạn, fans của Shine chiếm một nửa, em không cô đơn đâu.”
Ngày hôm qua sau khi hoạt động chúc mừng sinh nhật bắt đầu không lâu, weibo chính thức của R. H tuyên đố bản Q số lượng có hạn của Shine đã được đưa hết, theo đó, hoạt động “Dục hỏa trùng sinh anh hùng xã ch.ết” cũng kết thúc. Tuy nhiên, vẫn có tất nhiều fans quay video đăng lên mạng, chỉ đơn thuần là muốn chúc mừng sinh nhật của Shine.
Trong đám fans của Shine, trừ bỏ người chơi bình thường còn có không ít streamer, tuyển thủ chuyên nghiệp. Giống như Splendid – tuyển thủ dự bị trước kia của R. H, người ta ngay cả khẩu trang cũng không thèm đeo, trực tiếp dùng tài khoản chính. Không giống như mấy người còn đang trong thời gian hoạt động kia, lén lút, lén lút, đăng weibo cũng phải dùng tài khoản phụ.
Tề Hiến đưa video của một fan cho Thời Độ xem: “Nhìn nữ streamer này đi, fans hơn một trăm vạn, ngày thường là đại tiểu thư kiêu kỳ, em xem người ta kêu vang thế nào này; còn có cụ ông này nữa, còn mang cả loa…”
Thời Độ đang ăn cơm, lười biếng không nói một lời, bên tai quanh quẩn tiếng rống giận cùng chúc phúc của fans.
“Dục hỏa trùng sinh, anh hùng bất hủ!”
“Shine sinh nhật vui vẻ, RH năm nay nhất định đoạt giải quán quân!”
“Chồng yêu sinh nhật vui sướng ~ yêu anh moah moah”
“Vợ yêu hai mươi tuổi cũng phải vui vẻ nha ~”
“Tui chính là chó của vợ yêu! Vợ yêu sinh nhật vui vẻ!”
Nghe được câu cuối cùng là một giọng nam tục tằng, cuối cùng Thời Độ cũng có phản ứng. Cậu liếc nhìn di động của Tề Hiến, quả nhiên là một thanh niên cơ bắp đang kêu vợ yêu, khiến cậu không khỏi nhíu mày. Lại nhìn Ngu Chiếu Hàn, đối phương không có phản ứng nào đặc biệt, giống như đã quen với cách nói này của fans.
Trên thực tế Ngu Chiếu Hàn đang suy nghĩ: Gừng thật là khó ăn quá đi.
Thời Độ: “…… Qua video này lại qua kiểm duyệt được?”
“Có cái gì không thể qua,” Tề Hiến nói, “Kêu ‘vợ yêu’ cũng không phạm pháp.”
Thời Độ nói: “Fans nữ thì thôi đi, những fans nam này sao lại có thể mwor miệng nói được?”
Vì sao tối hôm qua cậu thử nửa ngày cũng không thể kêu được?
“Bởi vì bọn họ chỉ là đùa giỡn mà thôi,” Tề Hiến cười cười khai sáng cho em trai, “Những fans nam này thường không thấy được đội trưởng, cũng biết đội trưởng vĩnh viễn không thể trở thành vợ thực sự của bọn họ. Đội trưởng cũng sẽ không để ý đến bọn họ, bọn họ đương nhiên có thể không kiêng nể gì, thích kêu thế nào thì kêu.”
Biểu tình của Thời Độ còn lạnh lùng hơn Ngu Chiếu Hàn bị ép phải nuốt miếng gừng: “Ngu ngốc.”
Vào ngày sinh nhật của Ngu Chiếu Hàn, ban ngày vẫn huấn luyện như thường ngày, buổi tối đoàn đội hoạt động sắp xếp một buổi phát sóng trực tiếp. Để tri ân fans, bọn họ còn chuẩn bị gần 50 vạn phần quà rút thăm trúng thừng. Phần thưởng có di động, Ipad, bàn phím, vật phẩm quanh thân của chiến đội, còn có mấy loại son môi, mỹ phẩm dưỡng da mà con gái hay dùng.
Phía đoàn đội hoạt động vô cùng hiểu rõ phong cách phát sóng trực tiếp của Shine, chỉ biết im lặng mà chơi game, cả buổi phát sóng cũng không nói được mấy câu với fans. Ngày thường thì không sao, nhưng hôm nay tốt xấu gì cũng là tổ chức sinh nhật, phòng phát sóng trực tiếp vẫn nên náo nhiệt một chút mới tốt.
Lão Đàm hỏi Ngu Chiếu Hàn có muốn tìm một trợ lý phát sóng trực tiếp tạm thời hay không, vừa ngồi ở bên cạnh thông báo hoạt động rút thăm trúng thưởng lại có thể thay anh cảm ơn quà tặng của fans. Ngu Chiếu Hàn nói không cần tìm người khác, để cho Phô Mai làm thay là được.
Chi quý phi biết được mình được lật thẻ mà thụ sủng nhược kinh, nói phải về phòng tắm gội thay quần áo. Lão Đàm nói: “Vai chính của phòng phát sóng cũng không phải là cậu, cậu trang điểm hoa hòe lòe loẹt cho ai xem.”
Phô Mai ngẫm lại cũng thấy đúng: “Đúng đúng đúng, em không thể đoạt nổi bật của đội trưởng được.”
Thời Độ: “Phụt.”
Giang Địch: “Không, anh sẽ không.”
Ăn xong cơm chiều, đội hoạt động còn đang điều chỉnh thử thiết bị, độ hot của phòng phát sóng của Ngu Chiếu Hàn đã vọt tới vị trí thứ hai. Trong sự mong chờ của muôn vàn fans, cuối cùng phòng phát sóng trực tiếp cũng mở cửa, một khuôn mặt tròn tròn với mái tóc vàng tươi cười xán lạn chào hỏi bọn họ: “Buổi tối vui vẻ nha, chào mừng mọi người vào phòng phát sóng trực tiếp của Shine. Tới có chút muộn, trước tiên tung một bao lì xì 688……”
Ngu Chiếu Hàn vô cùng vừa lòng với biểu hiện của Phô Mai, không hổ là người phát ngôn kiêm gương mặt đại diện cho chính anh khâm điểm,. Không sai, phải cười như vậy, dùng sức mà cười, tốt nhất là hở cả lợi luôn đi.
【
Tui đi nhầm phòng phát sóng trực tiếp? Chồng yêu của tui đâu, chồng lớn như vậy đâu rồi
Phô Mai nói xong, tự giác tránh khỏi màn ảnh, khuôn mặt của Ngu Chiếu Hàn xuất hiện ngay giữa màn hình.
Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc với fans, không có biểu tình mà rũ mắt. Có thể là bởi vì hôm nay ăn sinh nhật, lại có thể là bởi vì trên người mặc đồng phục màu hồng nhạt của đội, mặt mày của Ngu Chiếu Hàn dường như dịu dàng hơn trước kia một chút.
“Chào buổi tối, cảm ơn đã ủng hộ.” Ngu Chiếu Hàn lời ít mà ý nhiều, “Tôi tùy tiện phát, mọi người tùy tiện xem.”
Phía dưới phần bình luận rậm rạp sinh nhật vui vẻ , quà tặng một cái rồi lại một cái không ngừng xuất hiện khiến cho Phô Mai không thể đọc hết được.
“Cảm ơn chiến hạm của IPL Bỉ Ngạn, Wings, Archer, còn có……Lawman Triều Tịch, cảm ơn cảm ơn……”
Hai người này là tổ hợp gì đây, cha con hả
Đã hiểu, Cheese chính là dây thanh quản bên ngoài của Shine
【Cheese có thể giúp tui ngửi ngửi mùi hương trên người Shine được hông =3=】
Triều Tịch còn có mặt mũi tới tặng lquà sao? Ha hả
Ngu Chiếu Hàn đăng nhập vào tài khoản chính, lại nhận được quà tặng sinh nhật của công ty trò chơi. Anh xếp hàng tiến vào trận đấu, lấy khẩu súng vàng Thiên nga đen của mình ra, sử dụng móc câu bay lên cao. Phô Mai còn chưa kịp nhìn rõ đối thủ đã nghe được tiếng bắn bể đầu, chiến công đầu đã xuất hiện.
Ngu Chiếu Hàn liếc mắt nhìn Phô Mai.
Dây thanh quản bên ngoài nhanh làm việc đi, một súng này chẳng lẽ không đáng khen một cái sao?
Phô Mai ghi nhớ sứ mệnh, chỉ coi mình là một phát thanh viên không có tình cảm, trừ khi có bình luận không thể chịu được mới có thể thay đội trưởng đáp trả lại hai câu.
“Đồng đội trước kia đều tới tặng quà, tại sao đồng đội hiện tại vẫn không có động tĩnh?” Ánh mắt của Phô Mai như nhìn một đứa thiểu năng trí tuệ, “Ngốc hở, đồng đội hiện tại đương nhiên phải đưa trước mặt chứ.”
Hôm nay có thể nhìn thấy đồng đội hiện tại khác sao? Cầu cả nhà R. H cùng xuất hiện
Cả nhà xuất hiện +1, đội trưởng không thể nặng bên này nhẹ bên kia được
“Phô Mai,” Ngu Chiếu Hàn nói, “Đi truyền bọn họ.”
Phô Mai nhảy đi: “Tới ngay!”
Phô Mai kêu những người khác lại đây, trên màn ảnh nhanh chóng xuất hiện nhóm thanh niên mặc đồng phục hồng nhạt của chiến đội.
Tề Hiến, tóc màu đỏ rượu buộc đuôi ngựa, đôi mắt cong cong:: “Hi ——”
Tóc anh Hiến của tui dài quá
Hiến Hiến cười thật là ôn nhu, Shine cùng Timeless về các người, Hiến Hiến về tui
Gần đây Giang Địch càng ngày càng cường tráng, đồng phục đội mặc vào người có chút nó, đường cong cơ ngực rõ ràng đến mức có thể thấy được luôn.
Thật muốn niết cơ ngực của Tiểu Giang ha ha ha
【Trận đấu cuối có thể thể thanh niên cơ bắp lên sân đấu không? ɖú em lực lưỡng quá chọc tui
Cuối cùng là Thời Độ.
Chồng nhỏ tới rồi ~】
Tò mò em trai tặng quà gì cho đội trưởng
Báo ——Timeless giá lâm! Các anh em hiểu ý của tui không?
Hiểu
Dục hỏa trùng sinh anh hùng bất hủ, dục hỏa trùng sinh anh hùng bất hủ, dục hỏa trùng sinh anh hùng bất hủ
【—— Mẹ nó!
Thời Độ cúi xuống: “Đội trưởng, mượn con chuột một chút.”
Ngu Chiếu Hàn còn chưa kịp phản ứng lại, tay Thời Độ đã phủ lên, lòng bàn tay cậu dán lấy mu bàn tay anh.
Trong nháy mắt đầu ngón tay đụng vào đó, Ngu Chiếu Hàn như cảm thấy tay thanh niên cứng đờ. Mà khi anh ngước mắt lên nhìn Thời Độ lại không nhìn ra được điều gì khác thường.
Thời Độ cấm nói tất cả những người nào bình luận “Dục hỏa trùng sinh anh hùng bất hủ” cùng “Mẹ nó”, còn thuận tay thiết lập che chắn từ.
Dám làm còn sợ người ta nói, có phải cậu không chơi nổi hay không
【Timeless thật sự rất tuấn tú, nhưng phiền cậu cách xa vợ yêu của tui ra, cảm ơn đã hợp tác ~】
Đờ mờ, tui trúng thưởng, nhưng mà đàn ông như tui thì cần son môi làm gì
“‘Đàn ông cần son môi làm gì’,” Thời Độ chọn bình luận đọc lên, trào phúng, “Không phải chứ……Người anh em, cậu không có bạn gái sao?”
【…… Trúng tim
Cùng là chó độc thân, cậu có tư cách gì mà ngang tàng?
Tui đúng là không có bạn gái, nhưng mà tui có Shine. Vợ yêu thân thân ~
“Có thể đừng gọi bậy người khác là vợ được không,” Thời Độ lạnh lùng nói, “Mấy người không cân nhắc đến tâm tình của chồng thật sự sao?”
Em trai Timeless này, chính mình không kêu được lại còn không cho người khác kêu.
Ngu Chiếu Hàn đoạt lấy con chuột từ trong tay thanh niên.
Thời Độ như nhìn thấu sự chế nhạo trong lòng anh, nói: “Anh đừng tưởng rằng những người gọi anh là vợ đều là fans nữ, vạn nhất là chú già gãi chân thì sao?”
Ngu Chiếu Hàn tưởng tượng đến hình ảnh kia, có chút hít thở không thông.
Bị con gái cùng em trai đẹp trai gọi là vợ có lẽ anh không có cảm giác gì, nhưng mà chú già gãi chân thì… Nhưng dù là cô nương dễ thương hay là chú gì gãi chân, đều là fans của anh, anh nên đối xử bình đẳng, ít nhất nhìn vào thì phải đối xử bình đẳng.
Ngu Chiếu Hàn thản nhiên nói: “Tên chỉ là một cái xưng hô, gọi là gì không quan trọng, không cần để ý.”
Thời Độ: “…… A.”
Kết thúc phát sóng trực tiếp, đồ ăn khuya mà lão Đàm gọi cũng đã tới, còn có cả bánh sinh nhật ngọt ngào mà Ngu Chiếu Hàn mong đợi từ lâu. Trước khi bắt đầu tiệc sinh nhật, Ngu Chiếu Hàn nhận được điện thoại của mẹ mình.
Ngu Chiếu Hàn né tránh đồng đội, đứng trong vườn hoa nói chuyện điện thoại với mẹ.
“Bảo bối sinh nhật vui vẻ.” Giọng nói của mẹ Ngu mang theo tươi cười dịu dàng, “Hai mươi tuổi, hôm nay mama cũng muốn giúp bảo bối chúc mừng sinh nhật.”
Từ sau tết Ngu Chiếu Hàn vẫn chưa về nhà, nghe giọng nói của mẹ Ngu cũng bắt đầu nhớ bà, “Vậy chờ khi nào bên này kết thúc con sẽ về nhà.”
Mẹ Ngu ôn nhu nói: “Không cần, chạy tới chạy lui quá mệt mỏi. Mama đến căn cứ thăm con được không? Thuận tiện mang chút đồ ăn cho con.”
Thời điểm Ngu Chiếu Hàn vừa mới đánh chuyên nghiệp, thỉnh thoảng mẹ Ngu cũng sẽ đến căn cứ thăm anh, bưởi vậy mà lúc đó anh còn bị đội hai cười nhạo là bảo bối của mẹ. Sau đó khi anh làm đội trưởng, mẹ Ngu đã không còn tưới nữa.
Ngu Chiếu Hàn không muốn từ chối sự quan tâm của mẹ mình.
“Được nha.” Anh nói, “Ba cũng tới sao?”
Mẹ Ngu nói, “Ba con đi công tác giao lưu học thuật rồi. Nhưng mà ông ấy cũng đã chuẩn bị quà cho bảo bối, đợi lát nữa mama mang đến cho con xem.”
Cúp điện thoại, Ngu Chiếu Hàn trở lại biệt thự.
Trong phòng khách đang mở nhạc nền của một trận thi đấu gần nhất, lão Đàm đã bày biện xong cơm hộp đưa tới, có mấy món thường thấy như pizza cùng gà rán, Coca Sprite, còn cả một con thuyền sushi thật lớn. Phô Mai vừa chụp lại đồ ăn ngon vừa cảm thán lão Đàm đúng là chơi lớn. Giang Địch lại đang tính toán xem sau khi ăn một miếng thì phải tập bao nhiêu mới có thể tiêu được hết đống calo này.
Lục Hữu Sơn vốn muốn thả lỏng một chút ở sinh nhật của Shine, nhưng anh vừa nghe thấy nhạc thi đấu liền không nhịn được mà túm lấy Thời Độ phân tích đủ kiểu. Thời Độ biếng nhác mà nằm liệt trên sô pha, câu được câu không mà ứng phó huấn luyện viên.
Ngu Chiếu Hàn tuyên bố: “Mọi người, tí nữa mẹ em sẽ đến.”
Phô Mai thực vui vẻ: “A, là Thái Hậu!”
Tề Hiến cười nói: “Đã lâu không gặp dì, không biết dì còn nhớ anh hay không.”
Thời Độ bỏ chân xuống, nhanh chóng ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học, sau đó ‘Không chút để ý’ hỏi: “Khi nào dì tới?”
Ngu Chiếu Hàn lặp lại một lần: “Đợi lát nữa.”
Ngu Chiếu Hàn tính thời gian cũng đã tới, ra cửa biệt thự chờ men mình. Mẹ Ngu tự mình lái xe tới, mang theo điểm tâm ngọt cùng món hầm bà mới làm. Ngu Chiếu Hàn xách đồ ăn, dẫn mẹ mình vào trong, “Mẹ ơi, tí nữa mẹ nhớ kỹ đừng gọi con là ‘bảo bối’.” Anh không ngừng nhấn mạng, “Nhớ đấy, không được gọi ‘bảo bối’.”
“Đã biết bảo bối,” Mẹ Ngu lộ ra nụ cười ôn nhu lại bất đắc dĩ, “Đứa nhỏ này, thật là.”
Mẹ Ngu được các thanh niên xếp hàng chào đón, người nào người nấy gọi dì vô cùng ngon ngọt. Lão Đàm sợ bà không quen ăn mấy món ăn khuya của người trẻ, còn muốn goin thêm cơm hộp tinh xảo hơn.
Mẹ Ngu cười nói, “Không cần phiền toái đâu, dì ăn cơm tối rồi. Chiếu Hàn, chúng ta lấy món hầm ra chia cho mọi người nhé?”
Ngu Chiếu Hàn: “Được.”
Hai người đi vào phòng bếp, mẹ Ngu nói: “Các đồng đội của bảo bối đều rất tốt nha.”
“Đúng vậy.” Ngu Chiếu Hàn chợt nảy ra một ý tưởng, “Mẹ, mẹ đoán xem trong bọn họ ai là người mà con có thể nói ra sự thật?”
Mẹ Ngu suy đoán: “Là người tóc xám kia sao?”
“Mẹ thật là lợi hại! Em ấy chính là em trai mà con kể với mẹ đó, Thời Độ.” Ngu Chiếu Hàn kinh ngạc cảm thán, “Sao mẹ thấy được?”
Mẹ Ngu cười nói: “Bởi vì chỉ có cậu ta nhìn bảo bối không giống những người khác thôi. Nhưng mà, có phải nó có chút sợ mẹ hay không? Mẹ cảm thấy nói hơi ít.”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Nào có, ngày thường em ấy nói siêu nhiều.”
Chia món hầm xong, Ngu Chiếu Hàn bưng hai phần ra ngoài. Thời Độ đã xem chuẩn cơ hội, đi vào phòng bếp, “Dì ơi, để cháu giúp dì.”
Mẹ Ngu mỉm cười: “Cảm ơn.” Bà đưa cái mâm cho Thời Độ, “Thời Độ năm nay mấy tuổi?”
Thời Độ đứng nghiêm, không giống như học sinh cấp ba mà giống như học sinh đại học cả hạnh kiểm lẫn thành tích học tập đều xuất sắc: “Mười tám.”
Mẹ Ngu hơi kinh ngạc: “Chỉ mới mười tám sao……”
Bà vốn cho rằng người có thể khiến cho con trai ỷ lại sẽ là một anh trai không khác Dạ Phong năm đó là bao, không ngờ thật ra lại là em trai nhỏ hơn Ngu Chiếu Hàn hai tuổi.
Nhưng bà biết, tuổi tâm lý cùng tuổi thực tế có đôi khi sẽ khác nhau. Giống nhưu Ngu Chiếu Hàn, hôm nay đều đã hai mươi tuổi nhưng cũng không quá khác biệt với thời điểm mười sáu tuổi nghỉ học để đánh chuyên nghiệp. Có lẽ bên ngoài bảo bối nhìn trưởng thành hơn không ít, nhưng tâm lý vẫn giống như đúc với những học sinh sống trong tháp ngà ở vườn trường.
Thời Độ khẩn trương, buột miệng thốt ra: “Cháu đã trưởng thành.”
Tác giả có lời muốn nói: Cậu khờ quá đi em trai.