Chương 64
Xem xong trận thi đấu ở sân nhà Hàn Quốc, buổi tối huấn luyện mọi người đều không tập trung, Phô Mai không nhịn được không ngừng lên mạng lướt web. Ở weibo, các chủ đề # Busan CobraVS Quảng Châu ZC #, #Cobra chỉ giết người không chiếm điểm #, # Trọng tài Hàn Quốc mắt mù # đã chiếm lĩnh trang chủ của bọn họ.
【Cobra làm ra loại chuyện này cũng không khiến tui kinh ngạc chút nào. Đây chính là sân nhà của Hàn Quốc đó các anh em, không gây chuyện xấu thì tui cũng không quen
Chỉ giết người không chiếm điểm cũng không phải lần đầu, di sản văn hóa tốt như vậy, tui khuyên họ nên đăng ký Di sản thế giới
Đau lòng huấn luyện viên của ZC, mệt ch.ết mệt sống nghĩ ra được chiến thuật như vậy mà lại bị nói là “Dơ bẩn”? Tao dơ bản con mẹ mày
Phía trên không xử phạt cái này sao? Là đang vội làm đám ma cho người nhà hả
Nhưng ở trên Twitter của Hàn Quốc lại là một phong cách hoàn toàn khác. Thời Độ đảm đương n trách nhiệm của máy phiên dịch, chọn ngẫu nheien mấy bình luận đọc to.
Trong thể thao điện tử, gà chính là tội lớn. Đã gà thì phải bị giết, rất khó hiểu sao?
Trọng tài cũng chưa bảo ngừng lại, chứng minh Cobra không phạm quy, không biết chiến đội Trung Quôc oán giận cái gì
Tui là fans Hàn Quốc, tui cũng cảm thấy Cobra thật quá đáng. Tui thay mặt tất cả fans Hàn Quốc gửi lời xin lỗi đến ZC. hy vọng fans quốc tế khác không cần bởi vì một câu lạc bộ nhưu Cobra mà giận chó đánh mèo với những chiến đội Hàn Quốc khác, hữu nghị Trung Hàn thiên trường địa cửu
Nghe xong câu cuối cùng, Phô Mai có chút cảm động, “Không ngời Hàn Quốc cũng có fans thấu tình đạt lý như vậy. Em xem người bạn quốc tế này đã sắp bị những fans Hàn Quốc khác mắng vỡ đầu mà vẫn còn cúi đầu xin lỗi ZC kìa.”
Tề Hiến hỏi Thời Độ: “Câu nói cuối cùng là ai nói”
Thời Độ nói: “Một dân mạng có ID là ‘Q’.”
“A, đó tài khoản Twitter phụ của anh.”
Phô Mai: “…… A?!”
“Anh Hiến trâu bò.” Thời Độ cười nói, “Cái này còn có lực sát thương hơn việc mắng chửi với bọ họ.”
Phô Mai bừng tỉnh đại ngộ: “Em cũng phải làm nội gián!”
Lục Hữu Sơn vội vàng nghiên cứu chiến thuật cạm bẫy mà Alligator sử dụng ở lâu đài cổ, không rảnh quản bọn họ. Ngu Chiếu Hàn khoogn có tâm trí huấn luyện liền dứt khoát cho bọn họ nghỉ ngơi sớm, để cho bọn họ lên mạng mắng thêm mấy câu.
Trở lại phòng, Thời Độ liền đi tắm rửa. Lúc tắm xong, bàn làm việc cùng ghế dựa duy nhất trong phòng đã sớm bị Ngu Chiếu Hàn trưng dụng. Thời Độ mang theo một thân hơi nước đi đến sau lưng anh, nhìn thấy anh dùng ipad phục bàn lại trận thi đấu đêm nay.
Thời Độ nói: “ Em muốn đánh đơn mấy ván,Cá Cá lên giường phục bàn đi.”
“Không cần,” Ngu Chiếu Hàn nói, “Thời Độ lên giường đánh đơn đi.”
IPad nằm ở trên giường cũng có thể xem, nhưng chơi game nếu như không có tư thế thoải mái thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc phát huy bản thân. Thời Độ tự cảm thấy bản thân chiếm lý nên không muốn nhường Ngu Chiếu Hàn, trực tiếp ôm lấy người lên, tiến về mép giường.
“Em làm gì…… Không đúng,” Ngu Chiếu Hàn học đi đôi với thực hành, dùng cách nói th ô tục mà Thời Độ dạy cho: “Em làm con mẹ nó gì.”
“Là ‘Em con mẹ nó làm gì’” Thời Độ đặt Ngu Chiếu Hàn lên giường, “Em muốn luyện tuyết nữ một chút, anh nhường em chút đi.”
Ngu Chiếu Hàn kỳ quái nói: “Em luyện tuyết nữ làm gì.”
Băng nữ giống như Biệt động, đều là anh hùng phiên bản cống thoát nước. Băng nữ dùng băng để gây sát thương lên người kẻ địch ở cạnh, liên tục ba giây có thể đóng băng đối thủ, sau đó thay chùy băng một phát đập nát kẻ địch vẫn không thể cử động được. Cơ chế sử dụng của Băng nữ là dùng để kéo dài thời gian trong những trận đoàn chiến có tiết tấu nhanh, còn lâu mới bằng Ninja có tính cơ động cùng kết liễu đối thủ cao, bởi vậy tỉ lệ lên sân thi đấu cũng không cao.
Thời Độ tu hú chiếm tổ, ngồi xuống ghế chơi game ở bên cạnh, “Em nghĩ là nếu như Biệt động đã có thể lên sân thì Băng nữ cũng có thể.”
Ngu Chiếu Hàn rất ít khi nhìn thấy Thời Độ chơi băng nữ. Ngồi ở trên giường bị Thời Độ che mắt, Ngu Chiếu Hàn không thể nhìn thấy rõ màn hình nên anh chỉ đành xuống giường đứng cạnh bên người cậu để xem.
Ngu Chiếu Hàn nhanh chóng nhìn ra manh mối, “Em chơi Băng nữ là muốn luyện đội hình mới hay là muốn ghê tởm người khác?”
Thời Độ cười: “Anh xem là được.”
Nhìn hai ván, Ngu Chiếu Hàn có chút ngạo kiều, “Đứng mệt mỏi quá.”
Thời Độ vừa muốn nói đi phòng bên cạnh đoạt ghế dựa của Phô Mai thì nghe thấy Ngu Chiếu Hàn nói, “Anh có thể ngồi lên đùi em sao?”
Hầu kết Thời Độ lăn lăn, đem lời định nói lên tới miệng rồi lại nuốt trở lại, “Muốn ngồi thì ngồi.”
Ngu Chiếu Hàn nhìn màn hình, ngồi xuống đùi Thời Độ, còn tri kỉ mà hơi nghiêng người để tiện cho Thời Độ nhìn màn hình.
Hai tay Thời Độ vòng qua người anh, một tay nắm chuột, một tay thao tác bàn phím. Băng nữ tay cầm súng băng luonj một vòng bên người đối thủ, sau khi đông lạnh kẻ địch, còn chưa kịp đổi thành chùy băng thì đã bị xe tăng đối diện đâm ch.ết.
Ngu Chiếu Hàn “A” một tiếng, che lại đôi mắt: “Thao tác thật xấu.”
Thời Độ tức đến cười, kéo bàn tay Ngu Chiếu Hàn xuống nói: “Đầu sỏ gây tội còn có mặt mũi nói em. Anh xem em có hào phóng không, anh muốn ngồi liền cho anh ngồi luôn. Còn anh thì sao?” Thời Độ xùy một tiếng, “Em muốn hôn anh một cái mà anh còn phải suy nghĩ lâu như vậy, thật keo kiệt.”
Ngu Chiếu Hàn tưởng tượng đến hình ảnh bị Thời Độ hôn mặt cùng trán, anh cảm thấy anh hẳn là vẫn có thể ứng phó được. Nhưng nếu như Thời Độ muốn hôn miệng mình… Tai nhỏ của anh nhất định sẽ bị bỏng rớt.
“Xin lỗi, nếu như là chỗ khác thì anh cũng không cần suy nghĩ lâu như vậy đâu.” Ngu Chiếu Hàn chân thành mà nói, “Nhưng em muốn hôn môi anh, anh sợ không chống đỡ được, sau đó sẽ ảnh hưởng đến huấn luyện cùng thi đấu.”
Thời Độ ngẩn ra, khiếp sợ nói: “Anh nói như vậy, chẳng lẽ hiện tại mặt cùng trán anh đều có thể hôn sao?”
Ngu Chiếu Hàn không chút nghĩ ngợi mà nói: “Em nói, có thể hôn. Em muốn hônsao? Muốn hôn thì để anh đi rửa mặt trước đã.”
Thời Độ an tĩnh mười giây, nghẹn ra một câu: “Anh mẹ nó không nói sớm?!”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Em cũng không hỏi anh mà.”
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Hai người còn chưa kịp phản ứng lại thì cửa đã bị đẩy ra. Lục Hữu Sơn thở hổn hển xuất hiện trước cửa, mà Ngu Chiếu Hàn vẫn còn ngồi trên đùi Thời Độ.
Dưới tình huống bình thường, người bình thường không dám tự tiện xông vào phòng của Ngu Chiếu Hàn, nhưng từ góc độ nào đó, Lục Hữu Sơn kích động đến mất khống chế cũng không được coi là người bình thường.
Lục Hữu Sơn vẫn còn đắm chìm trong thế giới của mình, mắt giống như đã mù, “Alligator, tôi muốn cậu ta!”
Ngắn ngủn vài giây, trong đầu Thời Độ bắt đầu suy nghĩ đủ loại lý do giải thích khác nhau. Mà Ngu Chiếu Hàn vẫn trấn định đứng dậy khỏi người cậu, bình tĩnh nói, “Anh đã quên gõ cửa.”
“Không có thời gian gõ cửa!” Lục Hữu Sơn vọt tới trước mặt Ngu Chiếu Hàn, “Tôi đã phục bàn lại bản đồ lâu đài cổ kia mười mấy lần, càng xem càng cảm thấy Alligator thật mẹ nó là một nhân tài, tại sao cậu ta lại có thể nghĩ ra được chiêu này……Shine, chúng ta nhất định phải đào được cậu ta đến RH, RH còn thiếu một phó huấn luyện viên. Tâm lý tôi không được, cậu ta vừa hay có thể lấp vào vị trí này.”
Thời Độ dựa vào ghế chơi game, nói: “ZC tuy rằng gà, nhưng ở ZC, Alligator chính là huấn luyện viên duy nhất, tuyển thủ cũng nguyện ý phối hợp với chiến thuật của anh ta. Tới RH lại chỉ là phó huấn luyện viên, lại còn bị huấn luyện viên quản lý, rất không thoải mái.”
Lục Hữu Sơn nói: “Ông chủ ZC bỏ mặc, huấn luyện viên thì có thể được bao nhiêu tiền chứ? Phó huấn luyện viện viên của RH còn kiếm được nhiều tiền hơn huấn luyện viên bọn họ. Alligator ở ZC thuần túy là lãng phí, vì sao cậu ta không đến?”
Thời Độ tùy ý suy đoán: “Bởi vì từ vị trí đầu đếm ngược đến số hai cũng là một điều thú vị.”
“Không có khả năng.” Lục Hữu Sơn chắc chắn nói, “Năng lực của tuyển thủ ZC ở đó, hạn mức cao nhất quá thấp, Alligator dù có tài đi nữa thì cũng chỉ đưa đội đến hạng trung mà thôi.”
Ngu Chiếu Hàn trầm ngâm nói: “Chuyện này em sẽ suy xét, anh cứ đi trước đi.”
Lục Hữu Sơn đi ra khỏi phòng của Ngu Chiếu Hàn cùng Thời Độ, mơ hồ cảm thấy không đúng, hình như là anh đã bỏ qua cái gì, rồi lại sống ch.ết không nghĩ ra được có cái gì không đúng ở đây. Anh quay đầu nhìn lại cửa phòng đang đóng chặt, không hiểu ra sao mà rời đi.
Alligator là một trong số ít huấn luyện viên mà Ngu Chiếu Hàn có ấn tượng tốt. Lý giải trò chơi cùng suy nghĩ kỳ diệu là một nguyên nhân, ở điểm này thì Alligator cùng Lục Hữu Sơn có không ít chỗ giống nhau. Nhưng điều đáng quý nhất của Alligator chính là tâm lý của anh ta. Nếu như là Lục Hữu Sơn mang mội đội ngủ hết cả nửa mùa giải rồi mà vẫn chưa thắng một trận nào, phỏng chừng Lục Hữu Sơn đã sớm phải vào ICU vì đau tim rồi.
Nếu như Alligator nguyện ý tới RH, đối RH mà nói khẳng định là chuyện tốt. Nhưng Ngu Chiếu Hàn cũng nghĩ giống như Thời Độ, cũng cho rằng Alligato có khả năng cao là không muốn rời đi ZC.
Ngu Chiếu Hàn gửi wechat cho lão Đàm: Anh có biết Quảng Châu ZC ở chỗ nào không
9 giờ sáng hôm sau, Thời Độ vẫn còn đang chìm vào giấc ngủ say, Ngu Chiếu Hàn đã bò lên giường cậu, túm lấy cánh tay cậu lay một hồi, “Thời Độ, Thời Độ……”
Thời Độ bị lay đến mí mắt giật giật, gian nan mở mắt ra, nhìn thấy là Ngu Chiếu Hàn lại đóng lại.
Không tức giận vì bị đánh thức với vợ yêu chính là sự dịu dàng lớn nhất mà cậu có thể nghĩ ra rồi.
Ngu Chiếu Hàn xốc chăn Thời Độ lên, “Rời giường, Thời Độ, chúng ta đi làm chuyện quan trọng.”
Thời Độ nhắm mắt lại đoạt chăn với Ngu Chiếu Hàn: “Anh muốn làm sao.”
“Anh muốn đánh thức em.”
“Anh đã đánh thức em.”
“Thực xin lỗi.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Lão Đàm nghe được nơi ở của ZC, anh muốn đi gặp Alligator. Nhưng mà anh không biết tiếng Hàn nên không thể gọi xe được, em muốn đi với anh không?”
“Muốn.”Thời Độ trở mình, “Nhưng em càng muốn ngủ.”
Ngu Chiếu Hàn cúi xuống, ở bên tai Thời Độ mê hoặc cậu: “Em đi với anh đi, anh cộng điểm cho em.”
Thời Độ miễn cưỡng mở mắt, ánh mắt nhìn Ngu Chiếu Hàn vừa buồn ngủ lại mang theo chút chế nhạo, “Anh cũng không biết điểm kia để làm gì lại còn muốn thêm?”
“Tóm lại em sẽ không từ chối anh.” Ngu Chiếu Hàn tự tin mà nói, “Em thích tiểu mỹ nhân thích làm nũng, anh chính là đối tượng hoàn mỹ của em —— em thích anh mà.”
Thời Độ bị trực tiếp đánh trúng tim đen, người cứng lại, mạnh miệng nói, “Anh cũng đã 1 mét 8, không tính tiểu mỹ nhân.”
“Tiểu mỹ nhân cùng đại mỹ nhân không kém bao nhiêu.” Ngu Chiếu Hàn an ủi nói, “Em tạm chấp nhận một chút.”
Thời Độ nằm cười anh: “Mấu chốt là, đại mỹ nhân này cũng không làm nũng mà.”
Ngu Chiếu Hàn vẫn luôn phải chống người nên cũng cảm thấy mệt, dứt khoát nằm xuống bên người Thời Độ, lén lút nói, “Anh rửa mặt xong rồi, em muốn hôn mặt anh không?”
Thời Độ rũ mắt nhìn anh. Hai người gần gũi mà nhìn nhau một hồi lâu, Thời Độ bỗng nhiên cười: “Vì để em đi cùng anh mà ngay cả khuôn mặt mình cũng bán đứng, anh không thẹn thùng sao?”
Đương nhiên thẹn thùng. Ngu Chiếu Hàn vốn dĩ chỉ là có chút thẹn thùng, bị Thời Độ nói như vậy, cả khuôn mặt đều đỏ lên: “Vậy anh cho em tiền nhé. Em đi cùng anh một chuyến, anh chuyển cho em 5000.”
“Vợ ngốc.” Thời Độ ôm lấy anh, hôn một cái lên trán anh, sau đó giống như chưa có việc gì xảy ra mà xốc chăn lên, “Chờ, em đi rửa mặt.”
Ngu Chiếu Hàn bị lưu tại trên giường, thật cẩn thận mà vuốt cái trán. Lần gần đây nhất anh bị hôn như vậy, vẫn là khi anh còn đi học tiểu học.
Ngu Chiếu Hàn nói: “Khi còn nhỏ mẹ anh cũng hôn trán anh như vậy”
Thời Độ thiếu chút nữa đụng phải cửa phòng tắm: “…… Anh có thể không nói hay không.”
“Nhưng mà lúc mẹ anh hôn trán cũng sẽ không thấy nóng.”
Thời Độ dừng một chút, xoay người hỏi: “Hiện tại anh nóng sao?”
Ngu Chiếu Hàn gật gật đầu: “Nóng —— Môi Thời Độ nóng sao?”
Thời Độ cười: “Sao có thể, hôn cái cái tràn miệng liền nóng, anh cho rằng ai cũng không có tiền đồ giống anh sao?’
Ngu Chiếu Hàn bội phục nói: “Em thật là lợi hại! Sao em có thể làm được?”
“Lòng yên tĩnh tự nhiên bình tĩnh.” Thời Độ quay người lại, đi được ahi bước thì ầm một tiếng, đụng phải cửa phòng tắm.
“Thời Độ!” Ngu Chiếu Hàn nhanh chóng nhảu xuống giường, “Em không sao chứ?”
Thanh niên che mũi mình lại, chậm rãi ngồi xuống, buồn bực nói: “Không có việc gì.”
“Rõ ràng em hôn trán anh xong cũng thực khẩn trương, vì sao lại muốn giả vờ chứ?” Ngu Chiếu Hàn thương hại nói, “Em thật là, mạnh miệng thành như vậy, dù hóa thành tro thì miệng cũng vẫn cứng.”
Thời Độ: “……”
Vì thế, khi hai người ra khỏi cửa, trên mũi Thời Độ có thêm một miếng dán cá nhân.