Chương 68
Trước khi ngủ,Ngu Chiếu Hàn nằm ở trên giường tìm đọc hoàng lịch, suy nghĩ cẩn thận. Anh cảm thấy 14 thàng 2 là ngày lành, vừa là lễ tình nhân lại trong thời gian nghỉ, hôm đấy dù làm cái gì cũng đều không ảnh hưởng đến thi đấu. Anh nói ý tưởng của mình cho Thời Độ. Thời Độ chủi tục một tiếng, sau đó tỏ vẻ tâm mệt, không muốn để ý đến anh nữa.
Dù Ngu Chiếu Hàn có ngốc thế nào đi nữa cũng nhìn ra Thời Độ không hài lòng với ngày mà anh chọn. Anh hỏi Thời Độ vì sao, Thời Độ lại hỏi ngược lại, “Hiện tại là tháng mấy?”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Bảy tháng.”
Thời Độ cạn lời đến tận cùng mà phản ngược lại thành cười, “Anh sợ ảnh hưởng thi đấu thì dứt khoát chờ đến khi nào giải nghệ rồi nói sau?”
Kiếp sống chuyên nghiệp của Ngu Chiếu Hàn đang ở thời kỳ đỉnh cao, anh cho rằng mình ít nhất còn có thể đánh thêm bảy, tám năm nữa.
“Chờ khi anh giải nghệ đã sắp 30 rồi.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Liệu có muộn quá không?”
Thời Độ cười nhạt: “A, hóa ra anh vẫn còn có khái niệm ‘ muộn’ cơ đấy.”
Ngu Chiếu Hàn thỏa hiệp nói: “Được rồi, vậy em nói xem khi nào thì hôn môi.”
Thời Độ năm ở giường bên cạnh quay người, đưa lưng về phía Ngu Chiếu Hàn: “Em không muốn nói.”
Chọn ngày hoàng đạo đúng là thái quá, không có lập tức nói “Không” là nồi của cậu. Nhưng mà tình huống lúc đó, cậu đã bị Ngu Chiếu Hàn ngốc đến hoài nghi cuộc đời, có thể nghẹn ra một chữ đã là quá trâu bò rồi.
Ngu Chiếu Hàn tắt đèn, an tĩnh vài phút, hỏi: “Thời Độ, trước kia em có hôn qua người khác sao?”
Thời Độ: “…… Không có.”
“Anh cũng không có, cho nên đây sắp là nụ hôn đầu tiên của chúng ta.” Ngu Chiếu Hàn trách cứ nói, “Nụ hôn đầu tiên nên được đối xử nghiêm túc. Hiện tại em không muốn thương lượng ngày với anh, anh cảm thấy em có hiềm nghi mặc kệ.”
Thời Độ bỗng chốc ngồi dậy, khó có thể tin nói: “Em mặc kệ?”
Ngu Chiếu Hàn gật gật đầu, nghĩ đến tắt đèn nên Thời Độ không thấy: “Anh gật đầu, em mặc kệ.”
Thời Độ cười: “Anh mẹ nó cũng nói đây là nụ hôn đầu tiên, anh đã thấy nụ hôn đầu của ai còn phải định ngày lành trước không? Có muốn em bày thêm mấy bàn tiệc ở đầu thôn để chúc mừng anh không.”
Một câu của Thời Độ như bừng tỉnh người trong mộng. Ngu Chiếu Hàn nhớ lại những bộ ngôn tình năm đó mình đã cày, nam nữ chính hôn môi đúng là không có thương lượng ngày trước.
Sau khi im lặng một lúc, Ngu Chiếu Hàn nói, “Em đúng.”
Thời Độ thừa thắng xông lên: “Nếu anh nhất định phải thương lượng với em, vậy ý của em là thuận theo tự nhiên.”
Ngu Chiếu Hàn hỏi: “Thế nào tính là thuận theo tự nhiên?”
Thời Độ bị tr.a tấn đến mwucs ngộ ra một đạo lý mới —— mạch não của Ngu Chiếu Hàn không giống như người bình thường, giải thích với anh quá nhiều chẳng những không có tác dụng, ngược lại còn bị anh kéo luôn vào vòng xoáy. Không cần thiết giải thích, trực tiếp nói cho Ngu Chiếu Hàn nên làm như thế nào là được. Cá Cá ngoan như vậy, sẽ nghe lời.
“Anh đừng nghĩ quá nhiều,” Thời Độ nói, “Chờ em hôn là được.”
Trong bóng đêm, Ngu Chiếu Hàn nhìn bóng dáng mơ hồ của thanh niên đang ngồi trên giường, đột nhiên có chút muốn nhào vào lồ ng ngực cậu.
Loại cảm giác này, giống như lúc trước thấy em trai gây chuyện với Cobra, bị ngầu tới rồi.
Ngu Chiếu Hàn không khỏi khen ngợi thật lòng, “Thời Độ thật hiểu biết.”
Thời Độ cười khẽ, “Không dám nhận, nhưng mà nhất định là hiểu hơn anh.”
Ngu Chiếu Hàn nghe Thời Độ nói, cũng không còn rối rắm cái gì mà ngày hoàng đạo nữa, ngoan ngoãn chờ Thời Độ hôn mình.
Buổi sáng phòng huấn luyện chỉ có ba người Ngu Chiếu Hàn, Giang Địch cùng Lục Hữu Sơn. Ngu Chiếu Hàn đánh đôi với Giang Địch hai giờ chỉ thua một trận, đó là do đồng đội ngu ngốc treo máy nên thua. Thao tác của Giang Địch vẫn không có chỗ nào bắt bẻ được, nhưng không biết vì sao, Ngu Chiếu Hàn lại cảm thấy Tiểu Giang có chỗ nào đó không giống trước kia. Nhưng mà cụ thể là khác ở chỗ nào thì anh lại không thể nói ra được.
Ngu Chiếu Hàn lưu lại trận đấu trong hai giờ này, chuẩn bị khi nào rảnh rỗi thì phục bàn lại dưới góc nhìn của Giang Địch, tìm xem vấn đề ở đâu.
Lúc này lão Đàm cầm cơm hộp trở về, hò hét một trận trong nhóm chat. Ngu Chiếu Hàn không thấy Thời Độ trả lời lại, tự mình lên tầng kêu em trai đang ngủ nướng rời giường.
Trong phòng, trên giường của Thời Độ không có người, trong phòng tắm lại truyền ra tiếng nước. Ngu Chiếu Hàn vào phòng tắm, nhìn thấy thanh niên vừa mới tỉnh ngủ, mái tóc lộn xộn như tổ quạ, vừa đánh răng vừa lướt di động, trên mặt còn mang theo chút buồn ngủ vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cả người đầy vẻ lười biếng.
Thời Độ đối diện với tầm mắt của Ngu Chiếu Hàn ở trong gương, phun bọt trong miệng ra, nói: “Không phải chuẩn bị ăn cơm sao?”
“Đúng vậy.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Anh tới gọi em ăn cơm.”
“Anh gọi đi.”
Ngu Chiếu Hàn gọi: “Thời Độ, ăn cơm.”
Tâm tình của Thời Độ rất tốt: “Xong ngay đây.”
Thời Độ đánh răng xong, tùy tiện vốc nước lạnh vào mặt mấy cái rồi lấy khăn mặt lau sạch, mắt cũng không thèm nhìn đến sữa rửa mặt dành cho nam ở trên kệ.
Hôm qua đám người Phô Mai cùng Tề Hiến lượn đi mua sắm khắp nơi ở Seoul, mang theo một vali lớn đủ loại chai lọ về nhà, còn tặng cho đồng đội không ít.
Thời Độ lau mặt xong liền nói, “Đi thôi.”
Thanh niên tiến lại gần, Ngu Chiếu Hàn ngửi thấy được một mùi hương thơm mát tỏa ra, hình như là mùi chanh.
Ngu Chiếu Hàn hỏi, “Em đổi kem đánh răng sao?”
“Đúng vậy, dùng thử kem đánh răng Tề Hiến đưa một chút. Cũng không tệ lắm.” Thời Độ nói, “Anh có muốn…”
Ngu Chiếu Hàn bỗng nhiên chợt lóe ý tưởng: “Có phải em muốn hôn miệng anh không?”
Thời Độ hơi giật mình, theo bản năng mà trả lời: “Không phải.”
Ngu Chiếu Hàn nhẹ nhàng thở ra, lại có chút thất vọng: “Vậy em nhắc đến chuyện kem đánh răng với anh làm gì?”
Thời Độ buồn cười nói: “Không phải anh nói trước sao. Hơn nữa, kem đánh răng cùng hôn miệng có liên quan gì?”
“Em vừa mới đánh răng xong, nếu như bây giờ hôn môi, anh có thể nếm được hương vị kem đánh răng của em.”
Thời Độ rũ mắt nhìn Ngu Chiếu Hàn, chậm rãi nói: “Em phát hiện, hóa ra anh cũng không phải là hoàn toàn không hiểu gì.”
Thời điểm nên hiểu thì không hiểu, lúc không nên hiểu thì phản ứng còn nhanh hơn những người khác.
Buổi tối, mọi người ở R. H như thường lệ huấn luyện đến rạng sáng. Đồng đội lần lượt lên tầng, phòng huấn luyện tạm thời chỉ còn lại Ngu Chiếu Hàn cùng Thời Độ.
Thời Độ đánh xong ván cuối cùng, duỗi người một cái: “Cá Cá còn bao nhiêu lâu?”
Ngu Chiếu Hàn dự đoán chuẩn xác: “Ba phút.”
Thời Độ ngồi trên ghế đẩy đến cạnh người Ngu Chiếu Hàn xem anh chơi. Ngu Chiếu Hàn bổ xung vào vị trí ɖú em, dùng anh hùng chiêu bài của Giang Địch là Tăng giả, cách chơi cũng chính là của Giang Địch ——thanh máu của đồng đội thấp thì cứ thấp, chỉ cần không ch.ết là được, đừng có cản trở anh hành động. Phổ độ chúng sinh không liên quan gì đến anh, anh chính là một võ tăng vô tình.
Sau khi kết thúc trận đấu, Ngu Chiếu Hàn vinh quang trở thành MVP của trận đấu. Anh quay đầu lại tìm Thời Độ cầu khen ngợi, “Mau nhìn này, ɖú em của anh có sát thương đứng đầu.”
Vốn dĩ Thời Độ cách Ngu Chiếu Hàn rất gần, Ngu Chiếu Hàn vừa quay đầu, bọn họ gần như là mũi chạm mũi.
Tầm mắt của cậu dừng ở trên đôi môi ửng đỏ của Ngu Chiếu Hàn.
Ngu Chiếu Hàn nhìn thấy hầu kết của Thời Độ lăn lăn mấy cái, tim bỗng chốc đập liên hồi, môi cũng có chút khô. Anh muốn li3m li3m khóe miệng, nhưng lại lo sợ động tác này không được xinh đẹp.
Hàng mi dài của Ngu Chiếu Hàn khẽ rung, đảo qua mặt Thời Độ: “Thời Độ……”
Qua mấy giây, thanh nên mới “Ừ” một tiếng.
Ngu Chiếu Hàn nhỏ giọng hỏi: “Hiện tại bầu không khí không tồi, em có muốn hôn anh hay không?”
Tim Thời Độ cứng lại, héo nhanh đến mức không kịp đề phòng.
Vốn dĩ là muốn, nhưng mà Ngu Chiếu Hàn vừa hỏi như vậy, nếu như cậu hôn chẳng phải quá mất mặt sao. Quan trọng nhất chính là, Ngu Chiếu Hàn vừa hỏi xong, không khí liền thay đổi.
Thời Độ vô dục vô cầu mà nói: “À, hiện giờ em lại không nghĩ.”
Ngu Chiếu Hàn nghiền ngẫm lời nói của Thời Độ: “Vậy vừa nãy em mới nghĩ?”
“Anh quản em nghĩ hay không làm gì.” Thời Độ đột nhiên bá đạo, “Lần sau không cho anh nói, dù anh có cảm thấy em muốn hôn thì cũng đừng hỏi.”
“…. À.”
Trở lại phòng, Ngu Chiếu Hàn vào phòng tắm tắm rửa trước, lúc đánh răng còn cố ý dùng kem đánh răng hương chanh mới. Anh tắm rửa xong, Thời Độ vẫn đang nghịch di động. Thời Độ nghịch cũng không tập trung, thường xuyên liếc nhìn Ngu Chiếu Hàn một cái.
Ngu Chiếu Hàn bị nhìn đến bắt đầu hoảng hốt. Tay chân anh cứng đờ mà ngồi xuống mép giường, Thời Độ cũng tỏ vẻ không có việc gì mà buông di động xuống, hai người ngồi trên giường của mình đối diện nhau.
Ngu Chiếu Hàn nhớ rằng Thời Độ không cho mình nói chuyện, yên lặng không hé răng, chỉ là ánh mắt đầy vẻ dò hỏi: Muốn tới sao?
Thời Độ trả lời lại anh bằng ánh mắt sống không còn gì luyến tiếc: Không muốn tới, hỏi lại tự sát.
Biết được trong khoảng thời gian ngắn mình sẽ không bị hôn, Ngu Chiếu Hàn có chút thả lỏng hơn. Lau khô tóc, anh nửa ngồi nửa nằm ở trên giường nghịch di động một lúc, sau đó nói với Thời Độ: “Anh gửi cho em ít tài liệu, em có thể tham khảo một chút.”
Thời Độ đã sinh ra bõng ma với “Tài liệu” của Ngu Chiếu Hàn, “Em có thể không xem sao.”
Ngu Chiếu Hàn ngẩn người, có chút chán nản nói: “Nhưng mà anh đã sửa sang lại thật lâu……”
Thời Độ lập tức nói: “Em cần phải xem.”
Ngu Chiếu Hàn không muốn miễn cưỡng cậu: “Được rồi, không xem cũng không sao.”
“Em muốn nhìn,” Thời Độ nói, “Em cầu anh cho em xem.”
Thời Độ hít sâu một hơi, chuẩn bị đầu đủ rồi mới ấn vào tài liệu mà Ngu Chiếu Hàn vừa gửi tới.
Làm thế nào để vừa ngầu lại vừa hôn môi
Hoàn cảnh: Hoàn cảnh sẽ tạo ra bầu không khí, vẻ đẹp và sự lãng mạn là điều không thể thiếu.. Tham khảo: Dưới cây tầm gửi, dưới tuyết rơi đầu mùa, dưới màn pháo hoa.
Kỹ xảo: Mỗi loại hôn lại có kỹ xảo không giống nhau, ở đây đề cử nên trượt và đẩy. Cái trước là hai bên đẩy nhau, cái sau chú trọng từ trong ra ngoài.
Giọng nói: Đừng quên thì thầm vào tai nàng những lời âu yếm để sưởi ấm nàng cả ngày nhé!
Thời Độ từ từ nói: “Anh dùng từ “nàng” ở đây là sai rồi, phải là “chàng” mới đúng.”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Câu nói kia là anh sao chép, anh quên sửa lại.”
Thời Độ tiếp tục xem tiếp.
Những việc cần chú ý: Tay cần phải đặt vào vị trí chính xác, có thể ôm eo hoặc là nắm cằm nàng. Vì thể hiện tôn trọng nàng, tay không thể để lung tung, trừ phi nàng ngầm đồng ý
Ngu Chiếu Hàn quan sát phản ứng của Thời Độ, chỉ thấy Thời Độ mặt không thay đổi mà xem hết tài liệu rồi nói, “Quá hữu dụng, đây đều là tinh hoa nha. Cá Cá vất vả quá, em nhất định sẽ nghiên cứu kỹ càng.”
Ngu Chiếu Hàn không chắc chắn hỏi: “Em thật sự cảm thấy hữu dụng sao?”
Thời Độ gật đầu: “Thật sự.”
“Vậy em sẽ dựa vào đó mà làm sao?”
Thời Độ mỉm cười: “Sẽ.”
Bả vai căng thẳng của Ngu Chiếu Hàn trầm xuống.
Nói như vậy, Thời Độ sẽ chỉ hôn anh trong bầu không khí lãng mạn thôi. Trong căn cứ tuyệt đối không tính là lãng mạn, cho nên anh không cần phải khẩn trương khi ở trong căn cứ nữa.
Cuối tuần này không có lịch thi đấu của R. H, tuần sau bọn họ sẽ đối chiến với đội ngũ xếp hạng ba trong khu thi đấu phía Đông, một tuần trống này vừa vặn để cho bọn họ có đầy đủ thời gian chuẩn bị cho trận chiến.
“Tuần này là EAU đánh TCO, DSD đánh Cobra—— nếu như DSDkhông thể 3-0 Cobra, em liền trồng cây chuối gội đầu cho anh xem.” Phô Mai nhìn lịch thi đấu nói, “A, còn có ZC cùng JSE! Liệu chiến thắng đầu tiên của ZC chuẩn bị tới sao!”
Tề Hiến cười nói: “Nói không chừng đấy.”
“Em muốn đem toàn bộ tiền đặt cược vào ZC, còn là 3-0!” Phô Mai nói xong liền do dự, “Ặc, được rồi, em đặt 3-2 thôi.”
Hiện tại, JSE là đội ngũ xếp hạng hai đếm ngược từ dưới lên ở khu thi đấu phía Đông, từ lúc thi đấu đến giờ chỉ thắng có một trận, lại còn phải dựa vào may mắn mới thắng được đội ngũ hạng ba đếm ngược từ dưới lên. Tuần nào ZC cũng đánh thi đấu huấn luyện với R. H, bọn họ hiểu rõ tiến bộ của ZC hơn bất kỳ người nào khác. ZC chỉ cần phát huy trình độ như lúc đánh huấn luyện, xác suất thắng JSE nhất định không thấp.
Buổi tối, RH lại cùng ZC đánh một trận huấn luyện. Trong trận này, ZC giành được đột phá mang tính lịch sử, tuy rằng vẫn không thắng được một bản đồ nào, nhưng bọn họ đã thắng được hai trận đoàn chiến với R. H.
Trận đoàn chiến đầu tiên là do Giang Địch quá vội vàng nên bị ZC nắm được cơ hội, bỏ mình đầu tiên. Trận đoàn chiến thứ hai, bốn người ZC đều tích cóp chiêu lớn, muốn dựa vào bốn đại chiêu để thắng đoàn chiến. Ngu Chiếu Hàn vẫn luôn tính toán mức năng lượng của bọn họ, đoán được bốn người họ đều có chiêu lớn nên chỉ huy những người khác tùy ý ứng chiến, tiêu hao xong chiêu lớn của ZC rồi lại phản công —— trận đoàn chiến này chỉ có thể xem như chiến thuật lấy lui làm tiến của R. H mà thôi.
Nhưng dù là thế nào, ZC tiến bộ là điều không thể nghi ngờ. Huấn luyện kết thúc, Ngu Chiếu Hàn còn đang suy nghĩ biểu hiện hôm nay ZC, đi qua cửa cũng không biết, bị Thời Độ vươn tay, túm lấy eo của Ngu Chiếu Hàn, kéo người lại, “Nhìn đường.”
Ngu Chiếu Hàn lấy lại tinh thần: “Xin lỗi.”
Thời Độ hỏi anh: “Suy nghĩ cái gì, đường cũng không thèm nhìn.”
“Suy nghĩ ZC.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Thời Độ, em cảm thấy ZC cùng JSE ai sẽ thắng?”
Thời Độ nói: “Nói không chừng. Nếu chỉ nói thực lực, hiện tại ZC hẳn là mạng hơn JSE. Trận thi đấu tiếp theo đành xem liệu ZC có nóng vội lúc sắp giành được chiến thắng hay không, có thể bọn họ sẽ thắng được.”
Ngu Chiếu Hàn vô cùng đồng ý với suy nghĩ của Thời Độ, ZC có thể thắng hay không, mấu chốt chính là tâm lý của bọn họ.
“Còn có một điều.” Ngu Chiếu Hàn đi vào phòng, “Là lựa chọn bản đồ.”
“Ừ, một khi ZC đụng phải bản đồ có tầm nhìn trống trải liền không thể không thuần túy so khả năng bắn súng cùng đối thủ, mà hiện tại khả năng của bọn họ vẫn cay mắt như cũ —— nhưng mà em tin là Alligator sẽ nhằm vào vấn đề này mà tăng cường huấn luyện cho bọn họ.” Thời Độ đóng lại cửa phòng, đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, “Đúng rồi, đội trưởng.”
Ngu Chiếu Hàn lên tiếng, bỗng nhiên bị đẩy nhẹ một cái. Anh không kịp phòng bị mà dựa người vào cửa.
Một bóng đen áp tới, Ngu Chiếu Hàn mở to hai mắt, theo bản năng mà kêu tên Thời Độ: “Thời……”
Anh nhìn thấy Thời Độ hơi hơi cúi người, nhắm hai mắt, cúi đầu về phía mình:,,.