Chương 78

Ngu Chiếu Hàn nhất định phải khóc, Thời Độ chỉ có thể đến nhà vệ sinh cùng anh. Thời gian không có nhiều, Ngu Chiếu Hàn chỉ cho bản thân mình ba phút để giải tỏa cảm xuacs. Anh đi vào gian riêng, nhờ Thời Độ trông cửa giúp mình, hết ba phút thì gọi anh.


Ngu Chiếu Hàn nhẫn thật sự vất vả, nước mắt nói rơi là rơi. Anh vừa mới khóc xong vòng thứ nhất liền nghe thấy gian bên cạnh truyền đến một tiếng “Đông” lớn, giống như là có thứ gì đó đập mạnh vào vách tường, khiến cho nước mắt của anh cũng bị dọa trở về.


Ngu Chiếu Hàn mở cửa, thò đầy ra, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Thời Độ, ánh mắt đầy vẻ hoang mang.


Thời Độ giơ tay, tỏ vẻ chính mình cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Cậu nhìn khóe mắt Ngu Chiếu Hàn vẫn còn treo giọt nước mắt, ngoài đau lòng ra thì còn có một suy nghĩ kỳ lạ, cảm thấy tuy rằng Cá Cá ngu ngốc nhưng mà thật sự quá đẹp, có thể chụp một tấm ảnh lưu lại thì thật tốt.


Tiếng động ở gian cách vách càng ngày càng lớn, theo đó là một giọng nam hùng hùng hổ hổ. Ban đầu Ngu Chiếu Hàn không nghe ra là ai, nhưng khi anh nghe thấy mấy từ như  “Đáng giận” “Bakayaro”  liền lập tức xác định được mục tiêu.
Ngu Chiếu Hàn: “Huan?”
Thời Độ gật đầu: “Chắc là.”


Ngu Chiếu Hàn: “Không cần để ý cậu ta, chúng ta quay về xem Tề Hiến.”
Huan nghe thấy bên ngoài có tiếng người, đột nhiên mở cửa ra, nhìn thấy Ngu Chiếu Hàn cùng Thời Độ chuẩn bị đi liền cao giọng: “Đặc mị……”
Những người thường xem phim nhật đều biết từ này có nghĩa là “Cậu”.


available on google playdownload on app store


Huan ngăn hai người lại, trợn mắt tức giận nhìn Thời Độ, kích động nói một tràng dài.
Thời Độ nói: “Không hiểu.”
Huan luống cuống tay chân lấy di động ra, dùng phần mềm phiên dịch nói chuyện với Thời Độ: 【Vì sao không chiến đấu với tôi?


Cái này là đang hỏi vì sao không solo trực tiếp với cậu ta.
Thời Độ cũng lấy di động ra: 【Địa điểm mục tiêu là một trò chơi đoàn đội, anh Hiến của tôi có thể C, ai thèm để ý đến cậu
Huân: Sợ hãi sao? Timeless!
Thời Độ: 【……】


Huân: Đối mặt với tôi đi, giống như một dũng sĩ chân chính mà đối mặt với tôi đi!
Thời Độ: 【.
Ngu Chiếu Hàn ỷ vào việc Huan không hiểu tiếng trung mà bình luận không chút kiêng nể: “Hóa ra nam chính nhiệt huyết trẻ trâu thật sự tồn tại.”


Thời Độ chế nhạo: “Anh còn không biết xấu hổ nói người khác trẻ trâu?”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Anh tốt hơn cậu ta nhiều. Ít nhất sau khi thua trận anh sẽ không nhốt mình trong phòng vệ sinh nói ‘ đáng giận ’ cùng ‘ ngu ngốc ’, ta sẽ mắn chó ch.ết.”


Thời Độ khen ngợi từ đáy lòng: “Cá của em thật lợi hại.”


Hai người nhớ thương Tề Hiens, không muốn lãng phí thời gian với thiếu niên trẻ trâu, không thèm để ý đến mấy câu hỏi của Huan đã trực tiếp chạy lấy người. Sau khi đi ra khỏi phòng vệ sinh, Ngu Chiếu Hàn quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, hình như đứa nhóc này sắp nổ tung rồi.


Ngu Chiếu Hàn không chán ghét Huan, cậu ta khiêu khích trực tiếp thế này còn tốt hơn là làm mấy hành động âm dương quái khí nhiều.


Hai người trở lại phòng nghỉ, sắc mặt của Tề Hiến đã tốt hơn lúc nãy một chút, tay cũng không còn run rẩy nữa. Phô Mai ngồi xổm bên người anh, dùng túi chườm nước đá đắp lên cổ tay anh, gương mặt trắng trắng tròn tròn nghiêm lại, mím môi không nói một lời.


Những người khác đều hoàn thành việc mà Ngu Chiếu Hàn giao cho, im lạng mà vây quanh người Tề Hiến. Thời Độ sợ chứng lo âu của Lục Hữu Sơn phát tác, nhờ Alligator tạm thời dẫn người đi rồi.


Thạch Đầu thấy Ngu Chiếu Hàn trở về, kêu một tiếng “Đội trưởng” khiến cho mọi người đều quay qua nhìn anh, ngay cả Tề Hiến đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng mở mắt. Mái tóc màu đỏ rượu cửa anh vì mồ hôi ra do nhịn đau làm ướt nhẹp, có mấy sợi còn dính trên mặt, nhìn vừa yếu ớt lại chật vật.


Ngu Chiếu Hàn trương trương môi, muốn tiếp tục chủ trì đại cục, lại bị Thời Độ giành trước một bước: “Anh Hiến cảm thấy thế nào rồi? Xe đã chạy đến trước cửa nhà thi đấu, chúng ta đưa người đi bệnh viện trước đã.”


“Anh vẫn ổn, so với việc đến bệnh viện thì anh càng tin vào bác sĩ chữa trị chính của anh hơn.” Tề Hiến nhìn về phía Phô Mai, “Phô Mai.”
“Hiến Hiến……” Phô Mai nói giọng khàn khàn, “Hiến Hiến, em ở đây.”


Tề Hiến vẫn bộ dáng mí mắt cong cong như trước, “Sao em lại yên lặng như vậy? Điểm này không giống em chút nào.”
“Đội trưởng nói em không được làm ồn đến anh, không thể khiến anh thêm phiền toái.” Phô Mai hít hít cái mũi, “Nhưng, nhưng mà em……”


“Không sao, muốn hỏi cái gì thì hỏi cái đó, muốn khóc cũng có thể khóc.” Tề Hiến mỉm cười, “Nghẹn nhiều khó chịu.”


Tề Hiến càng nói như vậy, Phô Mai càng không muốn biểu hiện sự khó chịu của mình: “Em không khóc, cái gì nhỉ… Nước mắt đàn ông không dễ rơi! Có chút khó khăn này đã khóc, em còn là đàn ông sao?”


Thời Độ nói: “Đàn ông không dựa vào cái đó. Ai cũng có thể khóc, dù anh khóc anh cũng là đàn ông.”
Phô Mai quật cường nói: “Không, anh không phải!”
Ngu Chiếu Hàn: “……”
Thời Độ có lệ nói: “Được được được, anh không phải.”


Tề Hiến bất đắc dĩ mà cười cười. Đề tài đã bị kéo đi xa, không khí cũng không còn trầm trọng như trước nữa. Không lâu sau, lão Đàm phụ trách gọi điện cho bác sĩ chữa trị chính đã quay trở lại. Phô Mai lo lắng hỏi, “Bác sĩ nói như thế nào?”


Lão Đàm nhìn Tề Hiến, muốn nói lại thôi. Tề Hiến nói: “Nói thẳng là được, em đã sớm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi.”


Lão Đàm vội nói: “Cậu  đừng nghĩ quá nhiều! Bác sĩ chỉ là nói ông ấy không nhìn trực tiếp nên cũng không kiểm tr.a được, không thể phán đoán được tình huống bây giờ….. Kiến nghị cậu về nước tiếp nhận trị liệu.”


Không khí trong phòng nghỉ lại trở nên nghiêm trọng lần nữa. Tề Hiến im lặng một lát, cười nói: “Có phải em nên cho bác sĩ ở Hàn Quốc một cơ hội hay không? Nếu như em ở lại Hàn Quốc chữa trị….”


Ngu Chiếu Hàn tiếp lời Tề Hiến: “Chẳng những sẽ ảnh hưởng tới sự khôi phục của bản thân anh mà còn khiến những người khác phân tâm. Tề Hiến, em đã cho phép anh tùy hứng một lần. Lần này, anh phải nghe đội trưởng.


Ý cười trong mắt Tề Hiến dần dần rút đi. Có lẽ là vì anh luôn cười nên một khi không cười sẽ đột nhiên hiện ra một mặt tăm tối.
Hắn nhìn Ngu Chiếu Hàn, nói: “Thi đấu còn chưa kết thúc.”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Cho nên?”
Tề Hiến trầm giọng nói: “Anh còn có thể đánh tiếp.”


Ngu Chiếu Hàn không thích ánh mắt bây giờ của Tề Hiến, anh không thể lùi bước, là Tề Hiến buộc anh.


Ngu Chiếu Hàn sử dụng kỹ năng nheo mắt lại, ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm sâu không lường được , “Em không phủ nhận điểm này. Nhưng so với trận thường quy, nửa mùa sau, vòng bán kết, thậm chí là trận chung kết mới là thời điểm R. H cần anh nhất.”
Thần sắc Tề Hiến bỗng thay đổi.


Thời Độ hỏi lão Đàm: “Hôm nay chúng ta chiến thắng đội Sakura hẳn sẽ tiến vào nhóm thắng chứ?”


Giải thường quy dần kết thúc, bằng vào thành tích toàn thắng đã đứng đầu bảng khu thi đấu phía Đông, dù cho những trận còn lại bọn họ đều bị 0:3 thì cũng không ngăn cản bọn họ tiến vào nhóm đội thắng trong nửa mùa giải cuối.


Mười sáu đội ngũ tiến vào nửa mùa giải cuối sẽ được phân chia vào nhóm thắng cùng nhóm thua dựa vào điểm tích được trong giải thường quy này. Nhóm thua nếu như thua một trận cũng sẽ bị đào thải, nhóm thắng thua hai trận mới bị loại, tương đương với việc cầm một vé hồi sinh lại.


Lão Đàm hiểu được ý của Ngu Chiếu Hàn cũng Thời Độ, nhanh chóng nói giúp: “Đúng vậy, chỉ còn lại mấy trận đấu, dù chúng ta có bị người khác 3: 0, chúng ta cũng là nhóm đội thắng —— nhưng chúng ta nhất định 3: 0 người khác mà! Trong khu thi đấu phía Đông cũng chỉ có DSD, Sakura, IPL, TCO là có khả năng đấu với chúng ta, mà cả bốn đội này chúng ta đều đã đánh qua rồi, cũng đều thắng được thì hoàn toàn không cần lo lắng những đội còn lại.


Khóe mắt Tề Hiến cong lên, “Mấy lời này của anh đừng để cho huấn luyện viên nghe thấy.”


Thời Độ không sao cả: “Đây là lời nói thật, anh ấy có nghe được hay không cũng thế. Khu thi đấu phía Đông không quá mạnh, ngược lại khu phía Tây —— anh Hiến, nếu em là anh thì em sẽ dưỡng thương cho tốt để chuẩn bị đánh với Lawman hoặc là PPZ. Đem tất cả tinh lực đều đặc ở trên người kẻ yếu không có nghĩa gì cả, cũng chơi không vui.” Thời Độ lơ đãng mà “À” một tiếng, “Đột nhiên em nghĩ đến, Triều Tịch của Lawman hình như là đồng đội cũ của các anh mà.”


“Timeless đúng là có thể chọc đúng vào chỗ đau của người khác.” Tề Hiến cười, rũ mắt nhìn đôi tay của mình, “Nhưng mà, anh thật sự có thể dưỡng được chứ.”


“Có thể, nhất định có thể, em thề!” Phô Mai chắc chắn nói, “Hiến Hiến anh về nước trước đi, nửa mùa sau chúng ta cùng nhau đánh!”


Tề Hiến vừa đi, những trận đấu còn lại cũng chỉ có dự bị là Thạch Đầu lên sân khấu. Thạch Đầu là người tiến vào đội một của R. H muộn nhất, ngày thường có chút thẹn thùng nhwung bây giờ còn lớn tiếng hơn Phô Mai: “Anh Hiến cứ yên tâm, em sẽ cố gắng, tuyết đối không làm mất mặt xe tăng của R. H!”


Ánh mắt Tề Hiến lướt qua người các đồng đội, sau đó khôi phục lại bộ dáng cười tủm tỉm, nhận thua: “Hầy, nói không lại mấy đứa, đội trưởng cường thế như vậy, anh chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời thôi.”
Ngu Chiếu Hàn nhẹ nhàng thở ra: “Đặt vé máy bay sớm nhất cho Tề Hiến.”


Chuyến bay sớm nhất từ Seoul đến Trung Quốc cũng phải vào sáng sớm mai. Trở lại căn cứ, Ngu Chiếu Hàn miễn phục bàn trận hôm nay, Phô Mai giúp Tề Hiến sắp xếp hành lý. Lão Đàm không yên tâm khi để một mình Tề Hiến quay về, nghĩ nghĩ một hồi lại đặt thêm một vé nữa đi cùng anh.


Tề Hiến nói: “Tay của em chỉ không thoải mái thôi, không phải là đứt gãy”
“Vạn nhất có tình huống gì đột nhiên xảy ra thì sao, còn phải có người giúp cậu xách hành lý gì đó nữa chứ.” Lão Đàm kiên trì nói, “Anh đưa cậu quay về, cũng chỉ là ngồi máy bay 2, 3 tiếng mà thôi.”


Sáng sớm hôm sau, lão Đàm cùng Tề Hiến bay trở về Thượng Hải. Sau khi máy bay đáp xuống đất, lão Đàm đã nhắn vào trong nhóm báo bình an, nói sẽ về căn cứ một chuyến rồi mang Tề Hiến đi gặp bác sĩ. Không lâu sau, Tề Hiến lại gửi một tấm ảnh chụp của Tiểu Quỳ. Hơn một tháng không gặp, hình như lông của Tiểu Quỳ đã ít hơn trước, nhìn có chút trọc.


Phô Mai tự nhận là người quan tâm Tiểu Quỳ nhất trong đội R. H, nhưng hiện nay trong lòng cậu chỉ có tay của Tề Hiến, không còn lòng dạ nào quan tâm đ ến lông của Tiểu Quỳ, ngay cả thời điểm đánh huấn luyện cũng không được tập trung.


Buổi tối, Lục Hữu Sơn giúp bọn hắn hẹn DSD thi đấu. DSD là đội xếp hạng hai trong giải thường quy, cũng giống như R. H chắc chắn sẽ tiến vào đội thắng nửa mùa sau. Hiện giờ hai đội đều đang chuẩn bị cho nửa mùa sau, thử nghiệm không ít đội hình cùng cách chơi mới.


Sau khi chiến đấu được một lúc, R. H cùng DSD lần lượt chiếm được các điểm A, B, bắt đầu tiến hành tranh đoạt điểm C. Lực lượng hai bên ngang nhau, trò chơi bị ép thành hình thức so chiêu, độ nào có nhiều chiêu thì đội đó thắng, lần này R. H tung chiêu lớn giành được thắng lợi thì lần sau đến lượt.


Quyền sở hữu điểm C không ngừng thay đổi, mức độ chiếm lĩnh cuối cùng đã đến 99%: 99%, đội nào thắng trận đoàn chiến cuối cùng này sẽ giành được chiến thắng cuối cùng.


DSD tung kỹ năng đầu tiên, vì bảo hộ hàng phía sau nên Thạch Đầu lấy mạng chống lại sát thương, ngã xuống trước đội đối địch. Phô mai nhìn ‘thi thể’ của cậu ta, không có đầu óc mà bay qua muốn cứu sống lại.


Nhưng mà người của DSD vẫn chưa đi xa, vừa nhìn thấy bóng dáng của Phô Mai, bốn người nhanh chóng tập trung công kích thường lên người cậu ta, đủ để đưa cậu ta quay lại điểm hồi sinh.
Thời Độ không thêm che giấu mà “Xùy” một tiếng.


Phô Mai ý thức được hành động ngu ngốc của mình, liên tục nói: “Tui tui tui.”


Nếu như đây là 3V4, bọn họ có lẽ còn có một phần để chống lại, nhưng bây giờ lại thành 2V4, con đường tiếp sữa của R.H bị chặt đứt, DSD lại không phải đội ngũ gà mờ, R. H dựa vào cái gì để giành được chiến thắng.
DSD không hề nghi ngờ mà thắng trận huấn luyện này


Ngu Chiếu Hàn hiểu được tâm tình của Phô Mai. nhưng hiểu thì hiểu, nên mắng vẫn phải mắng. Sai lầm kia của Phô Mai, ngay cả đội học viên cũng đều không mắc phải.
“Từ Lan Chi.”
Phô Mai cúi đầu: “Đội, đội trưởng.”


“Cậu có thể chơi game được không? Ngu Chiếu Hàn lạnh lùng mà nói, “Nếu không thì đi xuống, để Giang Địch lên.”
Phô Mai lau mặt: “Thực xin lỗi, đội trưởng, lần sau sẽ không.”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Trận huấn luyện cuối cùng để Giang Địch lên, cậu đánh đơn ở máy chủ Mỹ.”


Phô Mai áy náy mà rời khỏi đội ngũ, vạn phần may mắn này chỉ là một trận đấu huấn luyện. Nếu như trong lúc thi đấu chính thức mà cậu phạm phải sai lầm như vậy khiến cho R. H bị bại bởi DSD, dù cậu có mười mẹ giả cũng không đủ cho fans mắng.


Ngu Chiếu Hàn mắng Phô Mai, trong lòng cũng không chịu nổi. Sau khi ăn cơm chiều xong, anh đi dạo quanh biệt thự với Thời Độ, đầu óc vẫn còn đang suy nghĩ không biết có phải mình quá tàn nhẫn hay không.


“Thời Độ, có phải lúc nãy anh mắng Phô Mai quá hung hay không?”  Ngu Chiếu Hàn nói, “Anh biết cậu ấy lo lắng cho Tề Hiến. Nhưng mà dù mọi người có lo lắng thì cũng không nên phân tâm lúc huấn luyện mới đúng.”


Thời Độ kỳ quái nói: “Anh có mắng Phô Mai sao? Không thấy được, em chỉ thấy anh phê bình anh ấy một cách công bằng mà thôi.”
Nghe Thời Độ nói như vậy, trong lòng Ngu Chiếu Hàn cũng không áy náy như trước nữa: “Đúng vậy, anh không tàn nhẫn một chút nào cả.”


“Anh đủ ôn nhu,” Thời Độ nói, “Nếu như là em phê bình, nhất định không thể tránh được một câu ‘ngu ngốc’.”


Ngu Chiếu Hàn phát hiện, thời điểm em trai thối không cố ý trêu chọc người khác thì lời nói ra đều rất êm tai. Cậu chính là điển hình cho loại người tùy tâm sở dục, buông thả bản thân, lười duy trì hình tượng EQ cao trước mặt người khác giống như Tề Hiến.


Thời Độ chỉ là lười làm chứ không phải là không làm được.
“Anh được em an ủi xong rồi.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Phiền em giúp anh đi an ủi Phô Mai một chút. Anh làm mặt đen, em làm mặt trắng.”


Thời Độ bày ra một bộ khó xử: “Có chút khó làm. Ở R.H, người có quan hệ tốt nhất với Phô Mai chính là Tề Hiến. Đầu óc Phô Mai đơn giản, nghĩ đến tay anh Hiến thì sẽ không có tâm trí nghĩ đến chuyện khác.”


Ngu Chiếu Hàn rất tin vào bạn trai mình: “Em lại không phải trai đẹp ngu ngốc, khẳng định sẽ có cách. Mục tiêu hành động lần này chính là —— để Phô Mai thoát khỏi bóng ma vết thương tay của Tề Hiến.”
Thời Độ hỏi: “Vậy cái già là gì.”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Không tiếc bất kỳ giá nào.”


Thời Độ cười cười: “Đây chính là anh nói, chơi qua đầu đừng trách em.”
Ngu Chiếu Hàn cam đoan: “Không trách em.”


Buổi tối, lão Đàm cập nhật tin tức mới nhất. Vết thương trên tay Tề Hiến đã chuyển biến xấu, trị liệu bảo thủ hiệu quả không nhiều, bác sĩ kiến nghị tiến hành phẫu thuật. Sau khi phẫu thuật xong có thể tham gia thi đấu hay không thì còn phải xem hình hình hồi phục. Tề Hiến vẫn còn đang do dự. Anh sợ thời gian phẫu thuật cùng dưỡng bệnh kéo dài sẽ khiến anh không thể đuổi kịp nửa mùa giải sau.


Ngu Chiếu Hàn nói: “Bảo anh ấy nghe bác sĩ.”
Thời Độ nói: “Nói cho anh Hiến, do dự thêm một ngày sẽ khiến thời gian anh ấy rời sân đấu tăng thêm một ngày.”
Huấn luyện kết thúc, Phô Mai cúi đầu tang thương mà trở lại phòng, nhìn căn phòng trống vắng của mình thì tang càng thêm thương.


Tề Hiến không chỉ là đồng đội của Phô Mai mà còn là bạn cùng phòng của cậu. Hai người chung phòng ngủ lâu như vậy, cậu đã quen rồi. Hiện tại chỉ còn lại một mình cậu…. Tính cách cậu vốn dĩ đã thích náo nhiệt, bảo cậu ở một mình thế này, cậu sợ bản thân sẽ không khống chế được mà nghĩ ngợi về Tề Hiến.


Cậu tình nguyện đến phòng của đội trưởng cùng em trai nằm đất cũng không muốn ở trong căn phòng này, một mình miên man suy nghĩ.


Phô Mai ôm gối cùng chăn của mình, chuẩn bị đi tìm đội trưởng thì Thời Độ đã tới. Cậu nhìn thấy trong ngực Phô Mai ôm một đống thứ, kỳ quái hỏi: “Anh định  làm gì?”
“Em trai đến đúng lúc lắm.” Phô Mai nói, “Anh muốn đến phòng ngủ của em cùng đội trưởng.”


Thời Độ tĩnh tĩnh, hỏi: “Anh có bệnh?”
Phô Mai giải thích nguyên nhân mà mình làm như vậy, đáng thương nói: “Hôm qua vào lúc này, Hiến Hiến vẫn còn đang nằm trên cái giường kia. Bây giờ anh nhìn thấy cái giường kia lại cảm thấy khó chịu.”


Thời Độ nhận lấy gối cùng chăn trong tay Phô Mai, ném lên giường cậu: “Đừng nghĩ đến anh Hiến nữa, quan tâm đ ến những cái khác, dời lực chú ý đi.”
Phô Mai uể oải nói: “Trừ bỏ Hiến Hiến, anh không muốn quan tâm ai cả.”
Thời Độ nhướng mày: “Thiệt hay giả.”


Phô Mai trừng mắt: “Em đang nghi ngờ tình yêu của anh với Hiến Hiến sao?”
Thời Độ hỏi: “Vậy anh không quan tâm đội trưởng?”
Phô Mai không hiểu ra sao: “Quan tâm chứ, nhưng không phải đội trưởng vẫn còn đang tốt sao.”
Thời Độ nói: “Đội trưởng của anh hiện đang là bạn trai của em.”


Phô Mai: “…………”






Truyện liên quan