Chương 3
Cứ thế.
Thừa tướng hoàn toàn không để tâm đến lời thổ lộ của Hoàng đế.
Thừa tướng bắt đầu cảm thấy Hoàng đế thật khó đối phó. Bong bóng phấn hồng "Ta yêu ngươi" "Ta yêu ngươi" "Ta yêu ngươi" đánh ầm ầm vào mặt y.
Thừa tướng thật đúng là phiền toái muốn ch.ết.
Nhưng mà phiền thì thế nào?
Nhiều năm làm quan cho hắn biết, loại chuyện tình này, nên hời hợt cho qua không nên quá bận tâm.
Kết quả là.
Hội hoa đăng đêm Nguyên tiê.
Trên Chiếu Giang lâu.
Hoàng đế tâm tình tốt: "Ái khanh ~ thật sự không nghĩ tới ngươi lại mời trẫm xem hoa đăng."
Thừa tướng dùng tư thái tao nhã rót thêm rượu cho Hoàng đế, khóe miệng ba phần ý cười: "Bệ hạ không phải từng nói qua năm nhiều việc, tâm phiền ý loạn? Chính là vừa đến hội hoa đăng Tết nguyên tiêu, liền muốn đi dạo một vòng."
Hoàng đế khó khăn lắm mới nhìn thấy Thừa tướng cười đến chói mắt, vì thế cũng nâng chén cười yếu ớt, thanh âm khàn khàn: "Kỳ thật trẫm vì sao tâm phiền ý loạn, ái khanh biết rõ nhất mà, ai... Tình cảm trong lòng không thể bày tỏ... Lo được lo mất... Nụ cười này của ngươi có thể làm cho lòng trẫm ấm áp vài ngày."
Thừa tướng bị lời tỏ tình của Hoàng đế làm cho buồn nôn, nổi da gà toàn thân, trên mặt vẫn thập phần bình tĩnh: "Bệ hạ không cần nhắc lại chuyện đó, tối nay là Nguyên tiêu vẫn nên ngắm hoa đăng thì hơn."
Hoàng đế còn cảm thấy Thừa tướng da mặt mỏng, cười: "Được rồi, được rồi... Trẫm không nói là được."