Chương 14: Thần Yêu Người Đời 7
"...Tóm lại, mọi chuyện chính là như những gì con đã nói." - Hai tay Morren đàng hoàng đặt lên đầu gối, tường thuật lại chuyện quen biết của cậu và thần linh dưới ánh mắt mang đầy áp lực đến từ một nhà ba người còn lại.
"......"
Đáp lại cậu là một sự trầm mặc kéo dài, thậm chí đến cả Tommy cũng không lên tiếng.
Bọn họ chưa thể tiêu hóa được sự khiếp sợ này.
Nếu như không phải có dì làm chứng, chỉ sợ rằng bọn họ vẫn sẽ nghĩ "Vernes" chỉ là một cái tên do Morren bịa ra.
"Morren, nếu như điều con nói là thật, con có biết như thế có nghĩa là gì không?" - Giọng nói của chú từ trước đến giờ chưa từng nghiêm túc đến vậy.
Tay ông từ lúc trở về nhà đã có chút run rẩy, bây giờ cũng thế.
Ông đang cầm một ly trà, thế nhưng không thể kiềm chế được mà run run, khiến nước trà tràn ra rất nhiều.
"Vị thần linh kia cai quản điều gì? Morren, con phải giới thiệu ngài với chúng ta, con là người gần gũi với thần linh, đây chính là ân huệ tốt nhất trần đời!" - Bây giờ, dì đang là người bình tĩnh nhất trong tất cả, bà đã hiểu rõ chuyện này từ trước, đã nghĩ xa đến mức làm thế nào để "ôm bắp đùi*" thần linh.
Suy nghĩ của bà rất đơn giản: Phàm là thần linh, tóm lại là không gì là không làm được.
Lại chỉ có ít tín đồ, vậy thì chắc chắn là có thể tùy ý yêu cầu.
Bởi thế cho nên, bà mới nổi lên tâm tư làm "cộng sự" cùng Morren.
"Mẹ à, mẹ nói gì vậy?" - Tommy có chút không vừa lòng.
Cậu ta vò đầu, có vẻ không biết phải nói gì.
"Con đừng có chen mồm." - Dì liếc Tommy một cái, tiếp tục ân cần hướng dẫn Morren từng bước: "Con xem xem, chúng ta đã chuyển lên thị trấn rồi, đã rời xa cái việc chăn nuôi và làm nông rồi, với lại giờ tín ngưỡng nữ thần Loami hình như cũng không phải là lựa chọn thích hợp nhất nữa, trái lại, không bằng..."
"Đủ rồi đấy!" - Chú nghiêm mặt, ngắt lời.
Một tiếng trách mắng này của ông có chút bất ngờ, khiến cho khung cảnh bỗng dưng yên tĩnh lại hai giây.
Một lát sau, ông mới dịu giọng, nói: "Hôm nay...!trong miếu thờ của nữ thần, còn có một vị thần linh không rõ tên khác xuất hiện."
Không thể không nói, cách chuyển chủ đề câu chuyện này thật sự rất gượng gạo.
Morren như ngồi trên đống lửa, không hiểu sao cảm thấy chú cậu hôm nay có hơi khác thường.
Nhưng sau khi nghe ông tỉ mỉ miêu tả lại, cậu càng nghe càng cảm thấy không đúng.
Thật giống như, cậu biết được một chuyện kinh khủng nào đó.
Màu tóc bạch kim, vị thần linh lạnh nhạt nhưng anh tuấn, xuất hiện một lúc ngắn ngủi trong miếu thờ của nữ thần Loami...!
Morren sững sờ một lúc lâu, trong lòng dâng lên một phỏng đoán to gan.
Không phải vì Vernes muốn thỏa mãn nguyện vọng muốn nhìn thấy ngài của cậu, cho nên sau khi biết cậu không thể không tới miếu thờ của thần Loami, ngài mới cố tình xuất hiện ở đó đấy chứ?
Lúc đó ngài có hỏi một câu "Tại sao lại không đến miếu thờ của nữ thần Loami", chẳng lẽ không phải là truy cứu tội lỗi của cậu, mà chỉ là do ngài không nhìn thấy mình, nên mới đơn thuần hỏi như vậy?
"Có một vài lời tôi không nên nói ra, nhưng mà thân ái ơi, thần đang nhìn chúng ta chăm chú, nhìn chăm chú mỗi một tín đồ của ngài đấy.
Ăn nói cẩn thận." - Chú cảnh cáo dì.
Nói xong câu cuối cùng, thanh âm của ông hạ nhỏ đến không thể nghe thấy.
Ông dùng ánh mắt phức tạp nhìn Morren, đứng dậy, nói một câu "Ta buồn ngủ rồi", sau đó mệt mỏi trở về phòng.
Tommy cũng im lặng, không nói tiếng nào mà rời khỏi phòng khách.
Hôm nay ở miếu thờ, chính mắt cậu nhìn thấy nữ thần "trừng phạt" đám người thay đổi tín ngưỡng, tâm trạng cậu bây giờ bộn bề trăm lối.
Sau khi bị quở trách, dì vẫn nghiêm mặt, để cho Morren đỡ bà về phòng.
Bà còn chưa từ bỏ ý định, miệng cứ lẩm bà lẩm bẩm: "Nếu về sau con giàu sang thì cũng đừng quên chúng ta.".
Morren không còn cách nào khác phải lên tiếng đáp lại.
Cậu phỏng đoán, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra trong ngôi miếu.
Chú cậu từ trước đến giờ không phải là một người quá đáng tin, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc đến vậy.
Cả ông và Tommy đều khác thường.
Có liên quan đến chuyện thần linh coi trọng tín ngưỡng không nhỉ?
Nếu không, tại sao chú lại nhạy cảm với suy nghĩ muốn đổi tín ngưỡng của dì như vậy?
Morren không hề biết.
Thế nhưng, ở một mặt nào đó, chuyện này cũng mang lại kết quả được coi là tốt.
Bởi vì, nó giúp cậu tránh khỏi phiền phức khi phải tín ngưỡng Vernes "dùm" cả người nhà.
Chỉ có điều, song song với chuyện tốt thì cũng có chút tác dụng phụ phát sinh.
Ví dụ như việc, không khí trong ngôi nhà dần dà trở nên cứng ngắc, nhất là lúc mọi người ở gần Morren.
Từ khi chuyển lên thị trấn, Morren đã tìm một nơi đi làm thợ mộc.
Mỗi ngày ra sức làm cho mình bận rộn, một là để phòng ngừa tới ngày cậu tiêu hết tiền bán dê, hai là để trốn tránh sự lúng túng khi sống chung cùng người nhà.
Nhưng mà mấy ngày nay, công việc đã ngừng sản xuất từ lâu.
Khí hậu ở nơi này rất hài hòa, mùa hè không nóng, mùa đông không lạnh.
Thế nhưng mùa đông năm nay dường như có chút lạ thường.
Sau ngày thần giáng thế, tuyết đã rơi xuống nhiều ngày, so với năm trước thì lạnh hơn rất nhiều.
Mỗi lần tuyết tan sắp tan đi, lập tức sẽ có một đợt tuyết mới rơi xuống.
Đêm nay, tuyết đã rơi đến mức chất thành một tầng dày trên mặt đất, việc đi lại của mọi người cũng trở nên hết sức khó khăn.
Morren kéo rèm cửa sổ, nhìn ra bên ngoài vẫn còn có những bông tuyết đang bay bay, trong lòng có chút lo lắng.
Dưới tiết trời mà tuyết rơi nhiều thế này, mấy ngày rồi bọn họ không có ra ngoài.
Hình như lần ra ngoài cuối cùng của cậu là bốn ngày trước để lắp đặt tủ gỗ cho một gia đình, trên đường về mua một chút nguyên liệu nấu ăn.
Nếu như tuyết vẫn không ngừng rơi, việc kiếm sống sẽ là một vấn đề lớn.
Tuy rằng tuyết không rơi với cường độ mạnh, thế nhưng khó mà chịu nổi với tần suất lâu và kéo dài dai dẳng như thế này.
Morren thậm chí nghi ngờ, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng sẽ có bão tuyết.
Cậu thở dài một hơi, cắn môi kéo rèm lại.
Trong phòng cậu không có lò sưởi, nhiệt độ bên trong rất thấp.
Thế nhưng cậu suy nghĩ một chút, có rất nhiều người còn không có nhà để về, bọn họ sẽ sống như thế nào trong thời tiết băng giá như thế này cơ chứ?
Tâm trạng của Morren vì tưởng tượng của mình mà có chút xíu trầm xuống.
Thế nhưng, cậu không thể cứ mãi lo lắng như vậy, bèn xoay người lại, lật gối lên, cầm lấy một viên đá trắng bạc và một khúc gỗ nhỏ đã được mài bóng nằm bên cạnh.
Mấy ngày qua, mỗi lần cậu cảm thấy phiền muộn trong lòng, thì sẽ đều ngồi chạm khắc vài cái.
Nói ra thì có chút buồn cười, cậu muốn khắc ra một tượng thánh* bằng gỗ giống y chang thần linh.
Mặc dù vật liệu không được tính là tốt nhất, cũng không giống mấy bức tượng uy nghiêm, to lớn, tráng lệ bên ngoài những ngôi miếu của các vị thần khác, nhưng cũng có thể coi là một chút lo lắng của cậu dưới thân phận là một tín đồ đi.
Mặc dù, đại khái là thành phẩm cũng không đáng giá gì cả.
Trải qua một buổi chiều tỉ mỉ ngồi điêu khắc, trước khi đi ngủ phải cầu nguyện thì mới tính là xong xuôi mọi việc.
"Thần linh thân mến, thời tiết gần đây càng ngày càng trở lạnh.
Tín đồ của ngài có chút lo lắng, việc này liệu có thể biến hóa thành một trận bão tuyết hay không..." Morren nói mãi nói mãi, thân thể vì hoàn cảnh xung quanh mà rùng mình một cái.
Điều kỳ lạ là, sau khi rùng mình, cả người cậu bỗng dần dần ấm lên, tay chân lạnh cóng cũng ấm hơn chút xíu, dường như nhiệt độ của căn phòng đột nhiên tăng cao.
Morren cầm lấy người gỗ nhỏ, trong lúc cầu nguyện, ma xui quỷ khiến mà nói thêm một câu: "Tôi đã chuẩn bị lễ vật cho ngài, tự làm một người gỗ giống tượng thánh..."
Cậu còn chưa dứt lời, đồ vật trong tay đột nhiên biến mất.
Vốn dĩ cậu đã siết chặt nó, không thể nào tự động rơi ra được, sau đó tượng thánh đã biến mất không chút dấu vết.
"Chuyện này, chuyện này..." - Morren ngây ngẩn cả người, tự nắm lấy bàn tay trống rỗng của mình, có chút không kịp phản ứng.
Đúng lúc này, cậu nghe thấy một tiếng "bụp", một viên đá tròn nhưng quả trứng quen thuộc rơi xuống trước mặt cậu.
Viên đá nảy hai lần trên đất, lăn thẳng đến đầu gối đang quỳ xuống của cậu mới dừng lại.
Lần này thì Morren biết, thần linh tiếp nhận lễ vật của cậu, hình như đã cầm lấy tượng thánh mang đi rồi.
Cậu chà lòng bàn tay đang ra mồ hôi lên quần một cái, hai tay kích động nhặt viên đá lên trước mặt, nhìn thấy trên đó có khắc hai dấu chấm tròn và một đường vòng cung.
Thần gửi lại cho cậu một cái mặt cười vui vẻ.
Ý của ngài là, ngài thích lễ vật này.
Morren đứng dậy, cầm lấy viên đá, nhảy lên hai lần, hưng phấn bổ nhào lên giường, lấy chăn cuốn lên người, lăn lộn mấy vòng.
Thần linh nhận lấy kịp thời như vậy, có lẽ đã để ý việc làm của cậu từ mấy ngày trước rồi.
Nói không chừng, nhiệt độ trong phòng cũng là do thần linh quan tâm đến tín đồ của ngài đúng không nhỉ?
Thế nhưng, khoảnh khắc vui sướng này không may bị tiếng gõ cửa dồn dập cắt đứt.
"Morren, thu dọn hành lý đi! Ở biên giới truyền tin tức đến, sắp có chiến tranh rồi!" - Âm thanh vừa sốt ruột vừa hoảng hốt của chú cậu từ bên ngoài truyền tới.
Cả người Morren cứng đờ, kéo chăn thò đầu ra, nghi ngờ rằng mình đang nghe nhầm.
Gần trăm năm qua, người ở trên vùng đất lớn này chưa từng đánh giặc.
Người người đều có tín ngưỡng, mà có tín ngưỡng thì sẽ có ràng buộc, mọi người đều coi chiến tranh là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng, bây giờ nó thật sự xảy ra.
Đương lúc bão tuyết đang buông xuống đêm đông, phát sinh ra chuyện này.
......!
Vernes lấy ra một người gỗ nhỏ, ướt sũng từ trong vũng nước.
Hắn chịu đựng chút khó chịu, dùng tay áo thấm khô lượng nước còn đọng lại, sau đó một tay giơ nó lên, quan sát.
Không được sống động lắm, thậm chí còn khắc họa không rõ gương mặt, nhưng mà thần linh cảm thấy rất hài lòng.
Kho đồ chơi của hắn được thay mới.
Đầu tiên, Vernes dùng một ngón tay chọc chọc bụng người gỗ.
Tiếp theo, cả bàn tay cũng trùm lên, vuốt ve từng đường cong và hoa văn của nó.
Thế nhưng, một giây sau, động tác của hắn đột nhiên ngừng lại.
Vẻ ôn hòa và vui vẻ nhàn nhạt trên mặt đã bị sự nghi hoặc và mất vui thay thế.
Vernes đứng lên, cất người gỗ vào trong tay áo, chậm rãi đi ra ngoài cung điện.
"Các ngươi tới đây làm gì?" - Hắn nhìn các vị thần với các vẻ mặt khác nhau đang đứng ngoài cung điện của mình, nhíu mày thật nhẹ đến mức khó phát hiện ra.
Ymirga dẫn đầu không lên tiếng, mà Ottenubo thì cất lên một tiếng giễu cợt.
Thần Simon cai quản công lý trên thế gian đứng dậy.
Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt của Vernes, không cảm xúc trần thuật lại: Vernes, mời ngươi theo chúng ta đến dưới cây thần..."
"Tiếp nhận xét xử." - Ymirga cười ngắt lời, giành quyền nói chuyện.