Chương 44: Đại quân vây trang
Ninh Tiểu Xuyên tự nhận thấy mình không đắc tội với kẻ nào, cho dù có đắc tội với ai đi nữa, thì cũng người mình đắc tội cũng không phải là Ngân Trì phu nhân, liên quan gì tới tên Tiêu Ly kia chứ?
Ninh Tiểu Xuyên thở dài một tiếng, liền quay trở về.
Hắn tuy rằng đã đủ cẩn thận, nhưng hắn đã xem thường sức mạnh của ba đệ nhất cao thủ của Long Tượng Thần Doanh. Chẳng qua bao lâu, Cơ Hàn Tinh liền bay tới chỗ hắn vừa lên bờ, đuổi lần theo dấu chân của hắn.
- Thiếu gia, hai ngày qua ngày đi đâu? Tại sao lại biến thành như vậy? Chẳng lẽ gặp phải sơn tặc?
Ngọc Nhan nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên quần áo rách nát, mái tóc trên đầu hỗn loạn, mặt đen nhẻm, toàn thân thương tích, còn tưởng rằng hắn mới đi chạy nạn về.
Quả thực, hắn đúng là mới đi chạy nạn về.
- Xem như gặp phải sơn tặc đi! Hai ba câu rất khó nói rõ, sau này hẵng nói. Đúng rồi! Ngọc Nhan, lần này ta đã mất hết toàn bộ gia sản rồi, trên người ngay cả một đồng lẻ cũng không có, tài chính trong trang viên còn có thể duy trì được bao lâu?
Ninh Tiểu Xuyên liền hỏi một vấn đề tương đối quan trọng.
Lúc đi, hắn đã lấy toàn bộ tiền trong trang viên, cả một trang viên rộng lớn như vậy, chỉ riêng việc muốn nuôi sống mấy trăm hạ nhân cũng đã là một khoản chi tiêu rất lớn rồi.
Bây giờ Hải Đường trang viên còn có thể duy trì được không?
Ngọc Nhan khẽ mấp máy môi, sau đó nói:
- Không sao, đây chỉ là chuyện nhỏ, thiếu gia không cần lo lắng.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ nhíu mày, nói:
- Ngọc Nhan, cái trâm cài của ngươi đâu rồi? Cái vòng lưu ly trên tay ngươi nữa? Cả ngọc bội trên hông cũng không thấy? Tại sao trên người ngươi không có vật phẩm trang sức nào cả?
Trước kia Ngọc Nhan chính là nhạc kỹ ngân bài của Quan Ngọc Lâu, giá trị đến mấy trăm vạn, trang sức có rất nhiều, đều là vô giá, nhưng bây giờ lại không có chút mòn trang sức nào.
Tất cả những điều này, làm sao có thể qua được ánh mắt sắc bén của Ninh Tiểu Xuyên?
Ngọc Nhan khẽ cúi đầu, nói:
- Bây giờ ta không cần dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm nữa, cho nên những trang sức đó cũng không cần. Thiếu gia cho ta làm quản gia của Hải Đường trang viên, tất nhiên là phải giải quyết chuyện trong thông trang, không cần thiếu gia phải vì những tục sự như tiền tài mà lo lắng. Những trang sức này… những trang sức này… ta đều bán để mua đồ gia dụng cần thiết rồi.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ nắm bàn tay nhỏ bé của Ngọc Nhan, nói:
- Ngốc! Có nữ tử nào không muốn trang điểm xinh đẹp chứ? Muốn kiếm tiền còn không phải quá dễ sao?
Ninh Tiểu Xuyên đi vào Tử Khí viên, chặt xuống một gốc Huyết Thiềm Mộc nặng chừng 30 cân, sau đó đánh xe vào nội thành, bán gốc Huyết Thiềm Mộc đi.
Chờ đến lúc trời giữa trưa, hắn lại mua thêm một trăm gốc Huyền dược, đồng thời còn đem về rất nhiều tiền.
- Ngọc Nhan, ngươi lại đây.
Ninh Tiểu Xuyên lấy từ trong lòng ra một chiếc vòng cổ, sợi tơ là do lưu ly mài thành, hột xoàn trên vòng cổ là Thông Linh ngọc bạch sắc, hình dạng cực kỳ giống một cái vỏ sò nhỏ trong suốt lấp lánh.
Thông Linh ngọc, bình thường đều được tạo thành từ trong cơ thể Huyền thú, giấu trong cốt cách của Huyền thú, là ngọc thạch được ngưng tụ từ Huyền Khí và cốt chất, cực kỳ trân quý và thưa thớt.
Cái vòng cổ này là Ninh Tiểu Xuyên đặc biệt chọn lựa cho Ngọc Nhan, tiêu phí mất 120 vạn đồng tiền nhỏ.
Vòng cổ đắt đỏ trân quý như vậy, cho dù là thiên chi kiều nữ của Vương Hầu phủ đệ, cũng chưa chắc đã đeo được.
Ninh Tiểu Xuyên đeo vòng cổ lên cổ Ngọc Nhan, khẽ mỉm cười:
- Như vậy mới đúng! Rất đẹp, có thích không?
Ngón tay Ngọc Nhan không ngừng vuốt ve vỏ sò nhỏ, dùng sức gật đầu, trong mắt khẽ chảy ra mấy giọt nước mắt.
- Tại sao lại khóc?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
Ngọc Nhan quỳ trên mặt đất, nói:
- Trước kia ở Quan Ngọc Lâu, tuy rằng cũng có người tặng cho Ngọc Nhan trang sức, nhưng Ngọc Nhan chỉ cảm thấy giống như người đang bố thí, bản thân ti tiện như tiểu khất cái. Nhưng thiếu gia tăng Ngọc Nhan món trang sức này, trong mắt lại không có chút ý đồ gì, cũng không có ánh mắt bố thí, ý nghĩa hoàn toàn không giống, khiến Ngọc Nhan rất cảm động, cho nên không kìm lòng được mà khóc.
Ninh Tiểu Xuyên đỡ nàng dậy, ngón tay lau khô nước mắt của nàng, nói:
- Chỉ là một chiếc vòng cổ mà thôi, đi nào! Gọi người đến chuyển số tiền này vào khố phòng, sau này ngươi sẽ sắp xếp nó.
- Ừm.
Ngọc Nhan khẽ gật đầu, liền xoay người rời đi, ngón tay nắm chặt lấy vỏ sò nhỏ trên cổ, trong lòng ngọt giống như nếm mật.
Đúng lúc này, tên chấp sự mới được đề bạt của Hải Đường trang viên, đột nhiên lo lắng chạy vào, quỳ rạp xuống đất, hô lớn:
- Trang chủ, đại sự không tốt rồi, quân hộ thành của Nam Sơn Tập đã bao vây Hải Đường trang viên rồi.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức cau mày, quân hộ thành của Nam Sơn Tập tại sao lại dám bao vây Hải Đường trang viên, chẳng lẽ bọn họ không biết đây là trang viên của Kiếm Các Hầu Phủ?
Trong lòng hắn chợt sinh ra một tia dự cảm không tốt.
Để điều động quân đội bao vây trang viên, cho dù là ở khu vực biên giới Hoàng thành thì cũng không phải chuyện nhỏ, tính ảnh hưởng rất nghiêm trọng, nhất định là đã phát sinh chuyện lớn rồi.
Thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên bây giờ vẫn chưa rõ tại sao quân đội lại bao vây Hải Đường trang viên, cho nên lập tức đi ra ngoài.
Ầm...
Hai tên quân sĩ mặc trọng giáp, thân thể cao chừng hai thước, lưng hùm vai gấu, đồng thời đánh ra một chưởng, trên tay bao trùm Huyền Khí nồng hậu, đánh thẳng lên đại môn của Hải Đường trang viên, đánh cho cánh cửa sắt dày chừng nửa thước tư phân ngũ liệt.
Hai tên quân sĩ này đều là cao thủ Võ Đạo, đều là hung nhân có tiếng tăm trong quân đội, thống lĩnh tiểu đội mấy trăm thủ hạ.
- Các ngươi làm cái gì vậy? Nơi này là Hải Đường trang viên, không phải là nơi mà các ngươi có thể tùy tiện xông loạn.
Đám hộ vệ của Hải Đường trang viên liền tiến lên ngăn cản, thế nhưng với tu vi của bọn hắn, làm sao có thể so sánh với hai vị quân nhân kia được, chỉ sau hai ba chiêu, tất cả đã bị đánh lăn ra đất, không gượng dậy nổi.
Hai tên quân sĩ này đều là cao thủ Võ Đạo, đều là hung nhân có tiếng tăm trong quân đội, thống lĩnh tiểu đội mấy trăm thủ hạ.
- Các ngươi làm cái gì vậy? Nơi này là Hải Đường trang viên, không phải là nơi mà các ngươi có thể tùy tiện xông loạn.
Đám hộ vệ của Hải Đường trang viên liền tiến lên ngăn cản, thế nhưng với tu vi của bọn hắn, làm sao có thể so sánh với hai vị quân nhân kia được, chỉ sau hai ba chiêu, tất cả đã bị đánh lăn ra đất, không gượng dậy nổi.
Tu vi của hộ vệ trong Hải Đường trang viên đều không cao, ngoại trừ thống lĩnh Diệp Thành Long là cao thủ Huyền Khí tầng thứ chín ra, tu vi của những hộ vệ khác, đều không đến Huyền Khí tầng thứ sáu.
Trong đó, một tên cao thủ quân đội có chòm râu dê dài, một cước dẫm nát ngực một tên hộ vệ, cười lạnh nói:
- Hải Đường trang viên cái chó má gì? Các ngươi dám chứa chấp trọng phạm của triều đình, có tin là mọi người ở đây sẽ đầu rơi xuống đất không?
- Ta lại không tin là ngươi có lá gan này!
Ninh Tiểu Xuyên từ trong trang viên đi ra, nhìn cửa trang viên rách nát, còn có hơn mười tên hộ vệ nằm hấp hối trên mặt đất, ánh mắt liền trở nên trầm lãnh, nói:
- Ngươi là ai? Có biết nơi này là trang viên của Kiếm Các Hầu Phủ không? Ngươi đánh nát đại môn của trang viên Hầu Phủ, lá gan thật sự không nhỏ! Người đâu, trói hai tên này lại, chặt tay bọn chúng!
Ngoài đại môn, xung quanh đều là quân sĩ mặc trọng giáp, ánh mắt hung lãnh, sát khí đằng đằng, khí thế mãnh liệt, trong đó có một người cưỡi trên Huyền thú hung mãnh, vây chặt toàn bộ trang viên.
Trận pháp quân đối đã sắp hàng chỉnh tề.
Đại quân chân chính, trải qua huấn luyện, đều có tố chất thiết huyết vô tình, mặc dù tu vi Võ Đạo của bọn họ không chênh lệch nhiều so với hộ vệ của Hải Đường trang viên, nhưng sau khi sắp thành một hàng trận pháp, 100 quân sĩ đã có thể đánh cho 500 hộ vệ không còn manh giáp rồi.
Toàn bộ bên ngoài Hải Đường trang viên, tràn ngập sát khí, khiến cho hạ nhân trong trang viên sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, trên mặt không còn chút máu.
Những hộ vệ của Hải Đường trang viên, đã có bao giờ gặp qua loại trận thế này? Đừng nói là trói ngươi, bây giờ ngay cả di chuyển bước chân cũng không dám nữa là.
- Đây mới là quân đội chân chính…
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên cũng cảm khái, nếu như đội quân này giết vào Hải Đường trang viên, chỉ trong giây lát, e rằng tòa trang viên này đã bị san thành bình địa, tử thi khắp nơi rồi.
Tên đại hán quân đội để chòm râu chợt liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái, chân vẫn giẫm trên ngực tên hộ vệ nằm trên mặt đất, lạnh nhạt nói:
- Tiểu tử, ngươi là ai?
- Ta chính là Trang chủ của Hải Đường trang viên.
Ninh Tiểu Xuyên rất bình tĩnh, căn bản không thèm liếc nhìn đại hán này một cái, ánh mắt tập trung vào trên người một nữ tử.
Nữ tử này không giống quân đội đang bao vây Hải Đường trang viên, dáng người nàng cao ráo, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, đưa lưng về phía Hải Đường trang viên, hai tay ôm trước ngực, thân thể thẳng tắp, thẳng giống như cây Long Tượng Kích Thương cắm bên cạnh nàng.
3000 quân sĩ vây quanh Hải Đường trang viên, mặc dù đều khí thế như cầu vồng, là hổ lang chi sư, nhưng lúc bọn hắn nhìn thấy nữ tử này, trên mặt đều lộ ra một tia thần sắc kính sợ.
Nàng giống như một ngọn núi lớn, khiến tất cả Võ giả đều cảm thấy cao không với tới, lạnh lùng không thể thân cận.
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên có một loại ảo giác rằng, nếu như nữ tử này muốn, với lực lượng của nàng, hoàn toàn có thể giết cho 3000 quân sĩ ở đây ch.ết sạch, không còn manh giáp.
Không chỉ Ninh Tiểu Xuyên có cảm giác này, mà tất cả quân sĩ ở đây, cũng đều có cảm giác như vậy, cho nên mới tràn ngập kính sợ đối với nàng.
- Ngươi chính là Trang chủ của Hải Đường trang viên?
Cơ Hàn Tinh xoay người lại, mái tóc lam dài tung bay, ánh mắt lạnh lẽo như băng, trong mắt bắn ra một đạo huyền mang dài ba thước, nhìn chằm chằm vào dấu chân lưu lại sau lưng Ninh Tiểu Xuyên. Đột nhiên nàng khẽ gật đầu rồi nói:
- Đúng vậy, chính là ngươi.
Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy ánh mắt của nàng vô cùng sắc bén, giống như có thể nhìn thấu huyết nhục của mình, toàn nhân như bị đông cứng, muốn cử động một chút cũng cực kỳ gian nan.
Thật mạnh.
Tu vi Huyền Khí tầng thứ chín ở trước mặt nàng, quả thật chênh lệch giống như đom đóm và mặt trăng.
Ninh Tiểu Xuyên vội vàng vận dụng lực lượng Ma kiếm che giấu khí tức của bản thân, giả vờ làm một người thường không có tu vi, thận trọng nói:
- Ngươi tới tìm ta?
Ninh Tiểu Xuyên có chút ấn tượng đối với nữ tử này, bởi hắn đã từng gặp nàng ở chợ Nam Sơn Tập một lần. Lúc ấy, nàng ngồi trên lưng Long Tượng, chính là Long Tượng Thần Võ mà tất cả mọi người đều kính sợ.
Cơ Hàn Tinh đuổi theo dấu chân của Ninh Tiểu Xuyên mà tìm đến Hải Đường trang viên, vì thế liền lập tức điều khiển 3000 đại quân bao vây Hải Đường trang viên, để phòng ngừa Thiên Thần Tử lại đào tẩu.
Cơ Hàn Tinh chợt nhíu mày, sao có thể? Trong cơ thể hắn, không ngờ lại không có Huyền Khí Võ Đạo?
Cơ Hàn Tinh tu luyện ra “Thanh Hạo Lưu Ly Nhãn”, có thể nhìn thấu tu vi của Võ giả cao hơn mình, thế nhưng lại không phát hiện chút Huyền Khí Võ Đạo nào trên người Ninh Tiểu Xuyên, điều này khiến nàng nhất thời nghi hoặc không thôi.
Một thiếu niên không có tu vi Võ Đạo, làm sao có thể cứu được Thiên Thần Tử?
Một thiếu niên không có tu vi Võ Đạo, làm sao có thể tu luyện Phệ Huyết Ma Công, thậm chí thiếu chút nữa là giết ch.ết cao thủ thiên tài Thần Thể cảnh?
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Cơ Hàn Tinh đi đến trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, thân hình nàng thẳng tắp, vòng eo vô cùng tinh tế, dáng người cao gầy, đường cong u nhã, nhưng lại mang theo một luồng hàn ý bất cận nhân tình, lấy ra một cái lệnh bài, khí thế bức người, nói:
- Long Tượng Thần Võ tróc nã trọng phạm triều đình, hi vọng các ngươi phối hợp!
Ninh Tiểu Xuyên cuối cùng đã nhận ra nguyên nhân đại quân bao vây Hải Đường trang viên, thì ra là vì tróc nã Thiên Thần Tử.
Phiền toái lớn rồi.