Chương 64: Ngoại truyện 10
Tối hôm đó tiệc rượu của Tống Thị kết thúc, một tin tức nào đó do truyền thông tung ra đã dần dần lan rộng thu hút sự chú ý và quan tâm của mọi người.
Truyền thông từ trước đến nay chỉ tung ra những tin về tài chính và kinh tế, hơn nữa tin nào cũng chính xác, không có bộ phận nào bị lên án, nội bộ cũng không thấp, chỉ có một "khuyết điểm" duy nhất là không có khả năng phản hồi như những phương tiện truyền thông giải trí nào đó và khơi dậy sự chú ý cực kỳ sôi nổi, chỉ khi nó liên quan đến những nhân vật nổi tiếng trên bảng xếp hạng tiếng tăm lừng lẫy thì mới thu hút được nhiều người vào xem.
Mà lần này cũng giống như vậy.
Độ dài trên trang tin tức không dài lắm chủ yếu chỉ nói khái quát tình hình về buổi tiệc rượu của Tống Thị, đoạn sau thì toàn bộ kể về nhân vật chính của buổi tiệc rượu này, trên tin tức rõ ràng viết là vị tổng tài trẻ tuổi của Tống Thị này đã dẫn theo bạn gái tham dự, sau đó lại chỉ ra thân phận người bạn gái này---- con gái của nhà họ Chân, là cổ đông lớn nhất của tập đoàn đồng thời cũng là một trong những cổ đông của Tống Thị.
Giữa những dòng tin đó đều nói về hai người có mối quan hệ thân thiết, đánh giá hai người là do ông trời tác hợp, nhưng mà những tin bằng chữ này không có chấn động và sức thuyết phục như hình ảnh đính kèm bên dưới.
Hình ảnh dường như được chụp trong bữa tiệc, người đàn ông cao lớn mặc vest đi giày da đang giơ tay vòng ra sau ôm eo người phụ nữ, hơi nghiêng mắt nhìn về người bên cạnh mình, tư thế vô cùng thân mật. Mặc dù chỉ là bóng lưng nhưng như thế cũng đủ để khiến cho người khác phải nghĩ về nó.
Ban đầu vốn là không có nhiều người chú ý tới tin tức này, nhưng nhiếp ảnh gia Lix người có fan weibo là 7 con số đã ủng hộ blog gốc. Vì vậy một đám người hâm mộ đã nhảy vào để xem tin tức, và toàn bộ khu vực bình luận sôi nổi với những người đang theo dõi tin tức ở ngay blog gốc.
Hôm nay Lix đăng ảnh chưa : Tình huống gì đây?
Bánh bao ngủ không tỉnh : Chị gái này là fan giả sao, Tống Thị đã tung tin là "Lix không chụp được ảnh đẹp thì phải quay lại kế thừa "gia nghiệp" của gia đình" : )
Nằm xuống : Thì ra đây là ảnh của của Lix sao? Trời đất ơi, chỉ nhìn một nửa khuôn mặt liền biết nam nhân này là loại cực phẩm a, chiều cao và đôi chân dài miên man, đầu tóc và thân hình vượt trội hơn hẳn, bờ vai này eo này a a a!
Nông dân trồng dưa : A, có lẽ là cô ấy sao [hình ảnh]
Bình luận kèm theo bức ảnh nhanh chóng được nhiều người biết đến và trở nên phổ biến, bức ảnh giống như được chụp ở buổi biểu diễn nào đó, người phụ nữ mặc một bộ váy dài và đeo hoa tai ngọc trai đặc biệt bắt mắt trên nền tối. Bức ảnh được chụp khi cô ấy đang nghiêng đầu cười nói chuyện với những người bạn bên cạnh, nước da trắng ngần và đôi mắt màu hổ phách ôn nhu rung động lòng người.
Vẫn chưa ăn no : ôi trời, đẹp quá!!
Phế liệu : ch.ết tiệt, làm sao mà tìm được cái này, đó đúng là cùng một người không đó? Nhưng mà độ nét cao của hai bức ảnh này hình như là cùng một người. . .
Nông dân trồng dưa : Đúng rồi, trước kia truyền thông từng tung bức ảnh này ra một lần rồi, nhưng sau đó đã bị xóa đi rồi.
Tê liệt : Nhìn qua có chút quen mắt, sao mà cái thân phận này cũng có chút quen thuộc.
Lại ăn đường của cp béo hơn chục ký : . . . Mấy người có nhớ vụ ảnh chụp riêng tư của Lix bị rò rĩ cách đây ít lâu không? Chính là người trong ảnh đó! Mắt của tôi nói cho tôi biết họ là cùng một người, chẳng qua là trông nhỏ tuổi hơn hai năm trước.
Không biết tên bạn trên mạng : A a a! Nhớ ra rồi! Đó có phải là em gái nuôi của nhà giàu kia có đúng hay không!
Lại ăn đường của cp béo hơn chục ký : Không sai, tôi cũng ship đôi này đây! Ôi mẹ ơi, đây có phải là tập tiếp theo sau nhiều năm không?! Tôi không muốn béo thêm chục ký nữa đâu a!
Ông chủ tiệm sách :
Không muốn thức dậy : Khóc rồi, bị hành hạ quá trời. Sau khi thông báo chính thức thì Lix còn tán thưởng và chúc phúc.
Kiếp sau sẽ giảm béo: chỉ cần đổi cp thật nhanh thì sẽ không theo kịp tôi! Mọi người không thấy trên ảnh họ xứng đôi lắm sao! Thiếu gia và tiểu thư nhà giàu, cầm ngang đao đoạt tình yêu cũng rất tốt đó nha! Người anh trai có tình cảm với người phụ nữ của em trai mình sau đó ngăn cản hai người họ ở bên nhau, nhưng anh ta đã tự mình thực hiện hành vi sai trái này, nghĩ thôi mà cũng đã thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Bút: Tôi tự đến nè, ai viết!
Blog gốc phát tin ra ngoài không được bao lâu, rất nhiều truyền thông khác đã theo dõi rồi đăng lại nó. Mặc dù có rất nhiều bình luận, nhưng đa số đều là mọi người đang xem náo nhiệt, những bình luận chế giễu cũng chiếm phần lớn, nhìn chung tương đối là thân thiện, số ít lên tiếng hài hước thì rất nhanh liền bị những bình luận kia chiếm lấy.
Tống Lịch Kiêu không ngừng kéo xuống phần bình luận coi, ban đầu cậu ta chỉ muốn xem có ai vu không hay bôi nhọ Chân Diểu hay không, sau đó từ từ cảm thấy hứng thú và thậm chí không kìm lòng mà tức giận đứng lên, trong đầu đổ lỗi cho Tống Lộc Bạch về những việc xấu xa của anh làm không biết bao nhiêu lần.
Cậu ta quả thực ngưỡng mộ bộ não của những cư dân mạng này.
Chẳng qua. . .
Cậu ta lại lướt lên bản tin lần nữa, cười nhạo trang tin tức giả tạo sau đó liền bấm vào góc bên phải ở trên chia sẻ weibo này lên cho nhóm wechat "Người một nhà tương thân tương ái" rồi mới nhanh chóng soạn tin nhắn vào hộp thoại để gửi.
Tống Lịch Kiêu: Anh cả, anh đã trả cho truyền thông này bao nhiêu tiền? Chia sẻ giá một chút, phòng khi sau này em cũng có việc dùng tới nè [ cười ngây ngô]
Tống Lịch Kiêu: Còn nữa ai đã viết bài này? Cho em dùng người chung với [nhe răng]
Đợi qua một lúc lâu sau mới có người trả lời lại.
Chu Huệ: Cái tin tức này viết quả thực không sai [giơ ngón cái]
Tống Tất Xích: Ông trời tác hợp? [mỉm cười]
Tống Lịch Kiêu: Ba, ba đã biết rõ được bản chất của cái mặt cười này rồi.
Tống Lịch Kiêu: Cái gì mà ông trời tác hợp? Gọi là trâu già gặm cỏ non thì đúng hơn.
Tống Lịch Kiêu: Anh cả, xuất hiện nói mấy câu đi nào.
Tống Lịch Kiêu: Anh cả?
Trong phòng ngủ chính của một căn hộ nào đó ở Tầm Thành, người đàn ông mặt không biến sắc xem "trò hề" trong nhóm wechat vào sáng sớm, từ đầu tới cuối đều không trả lời lại, cuối cùng anh đặt điện thoại sang một bên, ôm người trong ngực rồi nhắm mắt lại.
Tạnh mưa rồi.
Sau đêm mưa trên ban công hoa thủy tiên đã bị tàn phá, những cánh hoa bị ép phải nở ra, nhị hoa cũng bị thất điên bát đảo, để lộ ra vẻ đẹp và sự héo úa của những bông hoa đang nở rộ.
Trong phòng ngủ vẫn là một mảnh âm u, rèm cửa che khuất ánh sáng của bầu trời mờ ảo bên ngoài vào mùa đông, đồng thời cũng tắt đi sự ấm áp còn sót lại trong không gian này.
Chiếc chăn mỏng trên giường lớn lưu lại dấu vết hai người chung chăn gối, cả hai người dán sát vào nhau mà ngủ.
Thiếu nữ đang ngủ thì từ từ trở mình, thấy cô chuẩn bị nghiêng người về phía mép giường thì cánh tay dưới gối nhẹ nhàng xoay cô quay trở lại, cô từ từ lăn vào trong vòng tay của người đàn ông sau khi bị kéo vào, gương mặt cô áp sát vào ngực của đối phương.
Cánh tay của người đàn ông để ở ngay thắt lưng cô, cứ tự nhiên mà ôm chặt.
Chân Diểu đã có một giấc mơ.
Lúc ở trong mơ cô không biết mình đang mơ, chẳng biết gì mơ mơ màng màng phát hiện mình đang cưỡi trên một con ngựa, có thể thấy khung cảnh xung quanh giống như trường đua ngựa rộng lớn mà cô đã từng đi.
Cô siết chặt dây cương, con ngựa không đợi cô thúc giục mà đã tự chạy, nhưng kỳ lạ ở chỗ mặt đất ở nơi đây bằng phẳng, nhưng khi cô đang ngồi trên lưng ngựa nhưng lại thấy gập ghềnh hơn bình thường rất nhiều.
Ngay sau đó con ngựa chạy đến hàng rào và bắt đầu vượt rào cản. Lúc đầu cô có thể kiểm soát tốc độ con ngựa bằng dây cương, nhưng sau đó con ngựa giống như bị hưng phấn và bắt đầu chạy không kiểm soát, cả người cô bị xóc nảy đến khó chịu, sau đó con ngựa lại chạy đến một rừng cây xa lạ khiến cô không tài nào hiểu được.
Càng ngày có càng nhiều chướng ngại vật, cô ngồi trên lưng ngựa mà cứ xiên xiên vẹo vẹo, trong người vừa lo vừa mệt vừa đổ mồ hôi, chỉ là tay cô bị dây cương quấn lấy, không ngã ngựa mà cũng không cách nào thoát ra được.
Cô không có mặc đồ bảo hộ khi cưỡi ngựa, chẳng mấy chốc yên ngựa dưới thân khiến cho cô nếm được sự đau điếng, từng cú nhảy và chạy của con ngựa khiến cô hơi bị nhói.
Có con suối nằm phía trước, móng ngựa bước và đạp vào nước, nước bắn tung tóe ướt cả chân cô.
"Chậm một chút------" Chân Diểu dùng chút sức lực cuối cùng nắm lấy dây cương, cúi người muốn ngăn ngựa lại.
Phải chạy đến khi nào nữa? Muốn dẫn cô đi nơi nào?
Một cảm giác hoảng sợ vô tận bao trùm lấy cô.
Chỉ muốn kết thúc tất cả, kết thúc giấc mơ này.
"Chậm một chút, mau dừng lại!" Cô bị dọa sợ đến mức nói âm cuối mang theo chút ủy khuất mà khóc.
"Diểu Diểu?"
Loáng thoáng Chân Diểu nghe thấy có người đang gọi mình.
Mọi thứ xung quanh đột nhiên biến mất, cách càng ngày càng xa cô.
Cô tỉnh mộng.
"Diểu Diểu?"
Tiếng hét dần dần trở nên rõ ràng, đó là một giọng nói trưởng thành chỉ có ở người đàn ông, và nó cũng mơ hồ mang theo chất giọng khàn khàn lười biếng vào buổi sáng.
Chân Diểu đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê khó khăn mà mở mắt ra, qua vài giây sau thì ánh mắt mới từ từ trở lại bình thường.
Đập vào mắt cô là bộ quần áo tối màu mềm mại và những đường xương quai xanh thấp thoáng lộ ra của người đàn ông, gương mặt cô dán sát vào lồng ngực rắn chắc, ngực của đối phương thì phập phồng theo từng nhịp thở của anh.
Đột nhiên cô cảm thấy trên người mình có cảm giác rất lạ, lưng mỏi eo đau giống như cô đã cưỡi ngựa rất lâu.
Cô đang bị Tống Lộc Bách ôm vào trong ngực.
Bọn họ. . .
Chân Diểu nhắm chặt mắt lại, cô cố gắng không nhớ về điều đó.
Đây là lần đầu tiên bọn họ có loại trải nghiệm này, hơn nữa còn là trải qua mọi chuyện ở nơi đây. Cô không biết sau khi tỉnh dậy thì nên phản ứng như thế nào mới tốt, chỉ có thể ứng phó như một con đà điểu .
Còn một điểm nữa rất quan trọng là bây giờ cô đang rất xấu hổ, căn bản không muốn ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Em tỉnh rồi?" Tống Lộc Bách thấp giọng hỏi, đưa tay lên sờ khuôn mặt và vành tai đã ửng hồng của cô, đột nhiên cười và nói "Chậm một chút?"
Chân Diểu sửng sốt, ngay lập tức cô nhớ lại giấc mơ kia!
Cô tự mình nói mớ?
Vừa nghĩ tới đây, cô đột nhiên bị anh ôm lên trên người, dùng bàn tay ấm áp xoa xoa mái tóc rối của cô, sau đó kề môi gần sát lỗ tai.
Cằm anh cọ cọ vào má cô, một lớp râu mỏng xuất hiện chỉ sau một đêm khiến cô vô thức muốn tránh đi, nhưng anh lại ôm chặt lấy eo cô.
"Em mơ thấy gì thế?" Tống Lộc Bạch cắn nhẹ vành tai cô, sau đó hôn cô một cái như để xoa dịu và đền bù, có lẽ vì vào thời điểm và thời gian này nên anh có chút lười biếng nên sinh ra vài phần hứng thú: "Em mơ gì mà chậm một chút vậy?"