Chương 37: Thống phiến

Đến sáng, huyệt đạo của cả hai tự động giải khai, ngay khi vừa cử động được, Đông Phương Phượng Hoàng đã không thể kiềm chế được mà thét lên: "Tên bại hoại đáng ghét! Sớm muộn gì ta cũng phải giết ch.ết ngươi!"


Ngay sau đó đành phát tiết cơn giận ra ngoài, hoả diễm từ thân bùng phát, trong phòng tràn ngập năng lượng ma pháp, Tiểu bảo chúa kịp ôm Tiểu Ngọc nhanh chóng nằm xấp xuống đất.


Đến khi Đông Phương Phượng Hoàng bình tĩnh lại thì cả căn phòng gần như đã bị cô ta phá tanh banh, song cửa sổ và cửa chính hầu như gãy nát, bốn mặt tường đá cũng đã xuất hiện những vết nứt lớn, mái nhà kêu răng rắc, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ sập xuống.


Nghe tiếng động, phòng bên cạnh có vài cô chạy đến, cô tóc vàng Lộ Ti hỏi: "Phượng Hoàng tỷ tỷ làm sao thế?"
Đông Phương Phượng Hoàng nói: "Không có chuyện gì cả, ta chỉ gặp ác mộng thôi, các người ra ngoài đi."
Các thiếu nữ tuy trong lòng hồ nghi nhưng cũng không dám hỏi nhiều.


Lúc này Tiểu bảo chúa mới ôm Tiểu Ngọc đứng dậy, vỗ vỗ ngực nói: "Thật là làm muội ch.ết khiếp đi được, bộ dạng tỷ tỷ lúc nãy thật rất đáng sợ."


Đông Phương Phượng Hoàng nhìn thấy bộ dạng cười hi hi như không có gì của Tiểu bảo chúa, máu nóng lại sôi lên, hằn học trừng mắt nhìn Tiểu bảo chúa nói: "Tiểu ma phiền, ta thật thất vọng về ngươi, không ngờ ngươi tối qua lại không hề có chút nghĩa khí, thí ta cho hắn... Hừ!"


available on google playdownload on app store


Tiểu bảo chúa bất bình nói: "Phượng Hoàng tỷ tỷ, tỷ nói oan cho muội quá, muội biết biểu hiện tối qua của muội làm cho tỷ hiểu lầm."


Đông Phương Phượng Hoàng tức giận nói:"Ta trách oan gì ngươi, giữa chúng ta còn có gì mà hiểu lầm chứ? Đúng thời điểm quan trọng ngươi đột nhiên muốn đưa ta cho tên bại hoại đó. Giờ nghĩ lại vẫn còn tức, ta thật chỉ muốn đập cho ngươi một trận nên thân."


Tiểu bảo chúa nói: "Sao tỷ lại có thể nghĩ thế, muội đã liên tục nháy mắt với tỷ, hướng về tỷ cầu cứu."
"Ta lúc đó cũng bị điểm huyệt, làm sao có thể cứu ngươi, lý do này của ngươi không phải quá vô lý sao?"


"Tỷ không phải ma pháp sư cường đại sao? Muội cứ nghĩ tỷ có thể dùng năng lượng ma pháp tự giải khai huyệt đạo, vì vậy khi đó đã không ngừng cầu cứu tỷ."
"Vớ vẩn, Ma Pháp sư thân thể yếu nhược, làm sao có khả năng tự giải khai huyệt đạo."


"Muội làm sao biết được chứ? Muội đối với vấn đề tu luyện hiểu biết không nhiều, lại chưa học pháp thuật gì cả, nếu không đã không bị tên bại hoại đấy bức hϊế͙p͙."
"Hừm, bây giờ chỉ có quỷ mới tin lời ngươi thôi."


"Phượng Hoàng tỷ tỷ làm muội rất đau lòng, không ngờ tỷ tỷ lại không tin muội."
"Tiểu ma phiền! Ngươi đừng có làm ra cái vẻ đáng thương đó nữa. Ta quyết không mắc lừa đâu."


"Thôi được rồi, chúng ta không nói về chuyện không vui này nữa. Phượng Hoàng tỷ tỷ, chúng ta đi ăn sáng thôi! Muội đói rồi, muội muốn uống trà sen, muốn ăn chân gà."


"Ngươi vẫn còn có tâm trạng để ăn sáng sao? Hừ, từ nay về sau ta sẽ không cho ngươi mượn tiền nữa." Nói xong Đông Phương Phượng Hoàng mặc quần áo chỉnh tề rồi đi ra ngoài.
Tiểu bảo chúa cũng nhanh chóng mặc y phục, đuổi theo.


"Không được, Phượng Hoàng tỷ tỷ, ở đây chỉ có tỷ là tốt với muội, tỷ nhẫn tâm nhìn muội ch.ết đói sao?"
Ngay sau khi họ vừa đi khỏi, căn phòng kêu "Rắc" một tiếng rồi đổ ầm xuống.
o0o


Thời gian gần đây trong học viện không ngừng xảy ra những chuyện kỳ quái, đầu tiên là Tiểu ma phiền đem đến vài ngàn tu luyện giả vây khốn học viện, sau đó "Phượng Hoàng thân vệ đội" càn quét truy sát tên bại hoại Thần Nam. Trở thành đề tài để các học sinh thường xuyên tụ tập luận bàn.


Lúc phong ba dần dần yên lặng, thì lại xuất hiện một nhân vật thần bí hành tung xuất quỷ nhập thần, đột nhập vào Thần Phong học viện rồi lại biến mất không để lại đấu vết nào. Một học sinh hệ ma pháp bị tập kích trong đêm, bị người ta đánh đến thâm tím mặt mày ngoài vườn hoa.


Sau khi được giải khai huyệt đạo cứu tỉnh lại, trong lúc mê man chỉ nói đúng hai từ "bại hoại", sau đó cho dù bất kể mọi người có hỏi thế nào, hắn cũng chỉ ậm ừ không trả lời .


Thêm nữa là hành động điên rồ của Đông Phương Phượng Hoàng tự phá hỏng phòng mình ở kí túc xá lúc sáng sớm đã được truyền ra, làm cho nhiều người liên tưởng hai sự kiện này với nhau đều có liên quan đến tên bại hoại.


Lúc này "Phượng Hoàng phong ba" lại bắt đầu nổi lên, những học sinh ma pháp hệ hận không thể đem Thần Nam ra ăn tươi nuốt sống ngay được. Hơn nữa, "vụ đánh sập phòng" này càng làm cho Đông Phương Phượng Hoàng thêm xấu hổ, bởi vì đi đến đâu cũng nghe thấy thanh âm bàn luận của mọi người.


Nhưng cũng may, một điều tốt là lúc này Tiểu bảo chúa "lương tâm trỗi dậy", không nhân cơ hội làm loạn hơn, mà cực lực giúp Đông Phương Phượng Hoàng thanh minh "sự thật". Dưới sự giải thích của nàng ta mọi người đại khái có thể hiểu được sự tình là "tối qua họ thực hiện kế điệu hổ li sơn, ra ngoài bắt trộm nhưng lại bị tặc nhân thừa cơ xâm nhập vào nhà, và kết quả là họ mất rất nhiều đồ vật quý giá". Nên sáng sớm nay Đông Phương Phượng Hoàng vì thế mà nổi xung thiên.


Tuy không nói rõ ra nhưng mọi người trong lòng đều ngầm hiểu rõ rằng kẻ trộm chính là tên bại hoại Thần Nam, "Phượng Hoàng thân vệ đội" lại tự phát một lần nữa, trong toàn thành săn đuổi hắn. Thêm nữa là do hai ngày trước học viện đã tuyên bố hủy bỏ đề khảo hạch "truy tìm cánh tay trái của Thần", và lệnh cho toàn bộ học sinh chọn đề này thoái lui, vô hình chung làm cho đội ngũ săn đuổi Thần Nam tăng lên rất nhiều.


Sáng sớm tỉnh lại, Thần Nam lấy hồng sắc ma tinh lấy trên ma trượng của Đông Phương Phượng Hoàng ra ngắm, lúc này hắn có thể tưởng tượng ra bộ dạng tức giận của Đông Phương Phượng Hoàng.


"Ha ha, cuối cùng ta cũng hả được cơn tức giận, ngày khác nhất định phải thu thập lão Phó viện trưởng tham lam vô sỉ, lão đầu ác ôn đó mới thật sự là kẻ đáng ghét nhất."
Ngay lúc Thần Nam thu lại hồng sắc ma tinh, đột nhiên dừng lại, nảy ra ý nghĩ, lấy ngọc như ý ra, đặt cả hai lại gần nhau.


Ngọc như ý liền phát ra một ánh sáng nhu hoà bao bọc bên ngoài ma tinh, nhưng sau đó từng đạo hồng quang từ ma tinh từ từ bị hút vào ngọc như ý.
Thấy vậy Thần Nam vội vàng tách chúng ra, cẩn thận quan sát thì phát hiện ma tinh đột nhiên xuất hiện nhiều vết nứt nhỏ, ánh sáng ảm đạm đi rất nhiều.


"Trời đất! Ta chỉ là thử thôi, đơn thuần chỉ để gần trong khoảnh khắc, vậy mà ngươi gần như phá huỷ ma tinh. Ngươi đúng là cường đạo trong cường đạo, thổ phỉ trong thổ phỉ!"


Khi Thần Nam đi ra khỏi khách sạn phát hiện thấy nhiều học sinh săn đuổi tìm bắt mình, hắn thầm than Đông Phương Phượng Hoàng quả thật có sức cuốn hút kinh người, đương nhiên phải có nhiều người ủng hộ. Mặc dù hắn rất tự tin vào bản lĩnh của mình, nhưng cũng không dám đối mặt với những hộ hoa sứ giả đang căm phẫn, càng không muốn lập lại sai lầm như lần đầu bị chúng nhân truy sát đến thảm thương.


Nhưng nếu cứ tiếp tục ẩn mình trong khách sạn thì hắn có thể phát điên lên. Quả thực những ngày qua Thần Nam ở trong khách sạn dưỡng thương, sớm đã buồn chán đến phát bệnh.


Thần Nam quyết định ra ngoài thành vận động, hắn tự cắt một đoạn tóc dài và dán lên mặt, hoá trang thành hình dạng một đại hồ tử, sau đó mượn tiểu nhị chiếc mũ rộng vành đội lên đầu.


Với hình dạng này Thần Nam nghêng ngang đi ra khỏi khách sạn mà ko sợ ai nhận ra mình, nhưng hắn luôn luôn bí mật quan sát các học sinh trên phố, may mắn là không ai chú ý đến hắn, nên Thần Nam thuận lợi rời khỏi Tự Do chi thành.
Tự Do chi thành có núi non sông ôm ấp, rời thành không xa liền nhìn thấy rừng cây xanh um tùm.


"Hây... " Thần Nam thở ra một hơi dài, tự nói với mình: "Sống ở Tội Ác chi thành thật là thoải mái, lúc nhàn rỗi có thể ra ngoài ngắm cảnh, còn khi buồn chán thì đến Thần Phong học viện quậy phá cho thư giản gân cốt, hắc hắc."


Lúc này trong rừng có một lão nhân mặc lam bào bí mật quan sát hắn, nghe hắn nói lời này thì rất tức giận, râu tóc dựng ngược cả lên, lão nhân liền lấy từ trong tay ra một tấm phương sa bịt mặt lại, rồi lẳng lặng tiến đến hướng của hắn.


Thần Nam không có cảm giác gì, nên vừa đi vào rừng, vừa thoải mái dang tay. Đột nhiên một luồng gió nhẹ nổi lên trên đầu, người này đến nhanh như vong hồn, làm hắn không có thời gian né tránh, có thể hiểu được người đến có tu vi khủng bố thế nào, nên trước đó hắn đương nhiên không hề hay biết.


Theo bản năng Thần Nam cúi đầu xuống, nhưng không phải có người đến tập kích, mà trước mặt bỗng tối đen, một chiếc áo choàng đen chụp lên đầu, đồng thời một cỗ ám kình từ trên hạ xuống truyền vào cơ thể, phong bế các huyệt đạo của hắn.


Cùng lúc có tiếng hô to bên tai hắn: "Đánh!" Thanh âm rõ ràng đã được biến âm, làm người nghe không phân biệt rõ ràng tuổi tác, cũng khó có thể khẳng định đây là một nam nhân.


Thần Nam trong tâm kêu thảm: "ch.ết tiệt, không thể, sao tự nhiên có người đánh mình, hơn nữa lại thành công. Mình yếu đến mức này sao, đột nhiên lại bị một tên mao tặc khống chế?!"


Không cần nghĩ thêm cũng biết, hắn phải chịu đựng những cú đấm vào mặt, đau đớn vô cùng, đến mức muốn kêu cha gọi mẹ. Hắn kêu to nói: "Dừng lại, nhanh dừng lại, có gì thì từ từ nói!"


Thần Nam không bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay "Đột nhiên bị bắt và còn bị đánh cho một trận", ngày thường điều này đối với hắn đơn giản mà nói là trò cười to lớn. Nhưng hôm nay chính bản thân lại rơi vào tình huống như vậy, mà hắn lại không thể làm gì, chỉ biết thở dài kêu đen đủi. Hắn bí mật phát thệ, sau này khi khôi phục được võ công sẽ lập tức đánh tên cường đạo này một trận nhừ tử, sau đó chặt hắn thành tám mảnh.


Điều làm hắn khó chịu nhất là tên cường đạo không những không dừng tay, mà ngược lại còn ra tay nặng hơn, liên hồi đấm đá, khiến toàn thân hắn trên dưới mỗi phân da thịt đều được "chiếu cố" đến.


Dường như tên cường đạo vô cùng am hiểu kĩ xảo đánh người, tịnh không đả thương đến xương cốt Thần Nam, nhưng mỗi lần xuất quyền, cước đều làm hắn đau khổ không chịu được, trọng điểm toàn hướng tới các bộ vị thần kinh mẫn cảm hạ thủ, nên trong một thời gian ngắn làm hắn toàn thân toát mồ hôi lạnh.


"Ta... cường đạo đáng ch.ết ta chửi đến tổ tông mười tám đời nhà ngươi!" Thần Nam thật sự giận dữ điên cuồng, tự nhiên lại bị một tên mao tặc hỏi thăm, không những thế mà còn thất bại một cách thật hổ thẹn.


"Tên thỏ đế này dám chửi ta ư? Ta đánh đánh đánh!" Người bịt mặt lại một phen tay đấm chân đá mãnh liệt hơn, làm cho Thần Nam đau đớn muốn mở miệng chửi bới tiếp, nhưng sau khi suy nghĩ về kết quả, hắn không thể không thay đổi giọng, thấp giọng nói: "Cường đạo đại ca nhanh nhanh dừng lại, trên thân ta tổng cộng có một trăm mười kim tệ, tất cả dâng cho ngươi, đừng đánh nữa."


"Ta đánh, ta đánh tiếp, lại đánh tên tiểu tử bại hoại nhà ngươi!" Một trận mưa quyền đầu rơi trên đầu hắn.


Thần Nam cảm thấy lúc này hắn nhất định là mặt mày bầm đen, tuyệt đối giống như tên ma pháp sư ở Thần Phong học viện bị hắn điên cuồng đánh đấm, nghĩ thấy hai người bọn họ tao ngộ hoàn toàn tương tự.


"Là ta nói không đúng, đại hiệp nhanh nhanh ngừng tay, ta đưa tất cả tài vật trên thân cho người." Hắn thầm nguyền rủa, nhưng bất ngờ tên cường đạo lại nhẹ tay lại, điều này quả là không thể tưởng tượng được.


Tuy nhiên tên cường đạo quyền cước vẫn không dừng, đơn giản là không có quan tâm đến người làm bao cát thịt cho mình, mà khi nào giận dữ thì khi ấy đánh, gần như đến tận khi hắn qua cơn giận mới dừng tay. Sau khi trải qua một trận bị đánh bầm dập, Thần Nam xương cốt gần như vỡ ra.


Khi cơn giận bình tĩnh trôi qua, tên cường đạo bắt đầu tìm kiếm trên thân thể hắn, cuối cùng lấy cái gì đấy ra khỏi người hắn.


"Trời ơi, hồng sắc ma tinh sao lại xuất hiện rất nhiều vết nứt như vậy!" Tên cường đạo lần đầu tiên nói bằng giọng thật của mình, Thần Nam đột ngột nghe thấy âm thanh giận dữ của một lão nhân.
"Tên hỗn trướng tiểu tử ngươi sao dám làm hỏng nó, ngươi định bồi thường thế nào đây?"


Lúc này Thần Nam đột nhiên tỉnh ngộ, đây không phải tên cường đạo nào, mà nhất định là Thần Phong học viện cao thủ không nghi ngờ gì, hơn nữa chắc chắn phải thông cảm với Đông Phương Phượng Hoàng. Nghĩ đến đối phương biết hành động tối qua của hắn, hôm nay đặc biệt đến báo phục. Làm cho hắn muốn khóc mà không có nước mắt, đột nhiên muốn chọc tức lão đầu tử biến thái vừa đáng ghét vừa đáng sợ này.


"Ngươi làm thế nào mà gây tổn hại đến viên hồng sắc ma tinh? Nói nhanh!" Thần Nam có cảm giác hai tay hắn bị bàn tay lớn dùng lực kéo lên.
"Cái này... Lão nhân gia bớt giận, do ta không cẩn thận vỗ một chưởng, vì thế..."
"Cái gì, mi đúng là tội ác đầy mình mà!"


Thần Nam cảm thấy trời đất xoay chuyển, "rầm" một tiếng, hắn bị ném lên mặt đất, nước mắt đau đớn nhanh chóng trào ra.
"Tên tiểu tử vô sỉ nhà ngươi dám trêu chọc tôn nữ ta, lại còn cường hành phá vỡ ma trượng của nó, đúng là vô lại thành tính mà, ta đánh... ta phải đánh..."


Thần Nam lại trải qua sự tr.a tấn một lần nữa, hắn không nghĩ rằng Đông Phương Phượng Hoàng lại có một gia gia cường đại biến thái, lúc này hắn chỉ có khả năng kêu thảm, sau khi đã chán cuối cùng lão nhân giận dữ giậm chân xoay người bỏ đi.


Không biết bao lâu sau huyệt đạo của Thần Nam tự giải khai, hắn kéo cái bao bố ra khỏi đầu, vô lực nằm lăn ra đất, vốn định ra ngoài thư giãn mà đột nhiên lại bị đánh đau đớn, đáng giận hơn nữa là thân hình đối phương còn không nhìn thấy, hắn đơn giản là u uất đến cực điểm.


"Đông Phương Phượng Hoàng sao đột nhiên có loại gia gia tu vi khủng bố vậy, ta nhất định, XXXXXX......" Hắn muốn khóc mà không thể có nước mắt.


Ngay khi Thần Nam vừa nhặt kim tệ vung vãi trên mặt đất rồi chuyển thân định bỏ đi, thì sau lưng nổi lên tiếng cười nhè nhẹ, Lão yêu quái phảng phất từ không trung xuất hiện phía trước hắn.


"A, tiền bối......" Lúc này Thần Nam sắc mặt xám xịt, nhìn Lão yêu quái trước mặt hắn có đôi chút lúng túng, nhất thời im lặng không biết nói gì.
"Ha ha, thật thú vị, ngươi đột nhiên dám đến Thần Phong học viện tìm phiền toái, thật là gan to bằng trời!"


"Ta chỉ là không cẩn thận khiêu khích một nữ sinh không thể động vào thôi, không ngờ nha đầu này đột nhiên hồ loạn cáo trạng, thúc dục gia gia ả ra mặt. Lão già này thật sự độc ác, đêm sau ta tới Thần Phong học viện nhất định phải phóng hoả, ai hô......" Thần Nam khi nói làm động đến vết thương ở khoé miệng, đau gần ch.ết.


Lão yêu quái cười nói: "Ngươi nghĩ Thần Phong học viện là nơi gì mà muốn đến là đến, muốn đi là đi?"
Thần Nam nói: "Hừ.Ta cũng đến đó tìm kiếm hai đêm rồi."
Lão yêu quái hỏi:"Ngươi đã tìm kiếm tất cả các nơi?"
Thần Nam ngạo mạn nói:"Ta đã dạo một vòng lớn trong đó."


Lão yêu quái cười nói: " Nếu ta đoán không sai, bên trong có nhiều người phát hiện ra ngươi, chỉ là bọn họ không muốn cản trở ngươi thôi."
Thần Nam ngạc nhiên, nói:" Sao có thể?"


Lão yêu quái nói:"Nơi đó sinh ra nhiều kì nhân, nhất định không phải chỗ tầm thường." Sau đó lão liền chuyển để tài, nói:"Hừm, ta nghe có người nói Tiểu ma phiền làm người đau đầu cũng đã gia nhập Thần Phong học viện, ta vốn muốn giải khai cấm chế trên thân thể nó, để nó học ở đấy, nhưng không tưởng xảo ngộ gặp ngươi tại đây, nhìn thì có lẽ không cần ta phải ra mặt rồi."


Thần Nam nghe xong mồ hôi lạnh toát ra, nói:"Tiền bối không đến gặp cô ta?"
"Không cần, có ngươi giúp ta trông nom nó là tốt rồi." Nói xong, lão yêu quái bước hai bước sau đó biến mất trong rừng.


Trong một thời gian ngắn mà trưởng bối của Đông Phương Phượng Hoàng cùng Tiểu công chúa trước sau tìm đến, làm Thần Nam trong tâm một trận u sầu, nhưng đối với gia gia Đông Phương Phượng Hoàng, hắn hiện tại đơn giản chỉ muốn cùng lão đầu đáng ghét này đại chiến một trận.


Sau biến cố này hắn không có tâm trạng tiếp tục ngắm cảnh, liền bơ phờ đi về phía Tội Ác chi thành.Trước khi vào thành hắn không quên sụp cái mũ trên đầu xuống, với tình trạng thảm thương hiện tại, hắn không mong bị người khác nhìn thấy.


Tội Ác chi thành, trên đường người đi lại hối hả, trong đám đông đi qua thường có học sinh Thần Phong học viện. Thần Nam ở ngoài thành bị đánh đến thống khổ, lúc này lại thấy người truy tìm đuổi bắt mình thì nổi giận, hắn thật sự muốn bắt lấy một tên để đánh một trận cho bỏ ghét...


Đột nhiên phía trước truyền lại sự náo loạn, có người hô: "Phía trước có người muốn quyết đấu, nhanh đến xem..."


Trên phố chúng nhân hiếu kì đổ xô về phía trước, Thần Nam không trụ được cũng bị cuốn theo. Lúc này hắn mặt mày bị đánh đến bầm dập, không lo lắng bị người khác nhận ra, mà chỉ có chút lúng túng, bởi vì không ít ánh mắt nhìn hắn đầy quái dị.


Phía trước chỉ thấy khoảng không rộng rãi có đứng tầm mười thanh niên, nhưng xem xét cẩn thận không khó để phát hiện ra những người này đều là tu luyện giả, trong đó phần lớn là ma pháp sư, trong tay một thanh niên có giương cao một lá cờ lớn, trên có viết to bốn chữ: Khiêu chiến bại hoại.


Thần Nam tức giận mũi gần như vỡ ra, hắn nắm chặt hai tay, làm cho các khớp xương liên tục phát ra âm thanh. Nhưng hắn lại hắc hắc cười lạnh, thầm nghĩ: "Ta không tìm các ngươi đã là may mắn lắm rồi, giờ lại dám đích danh khiêu chiến ta. Lần này phải lấy cho đủ cả vốn lẫn lãi".


Giơ cao đại kỳ, thanh niên cao giọng hô: "Bại hoại đến chưa? Ta biết ngươi sớm nghe tin đã chạy đến đây, nếu ngươi là nam nhân thì hãy ra đây cùng chúng ta quyết chiến."


Xung quanh chúng nhân bàn luận ồn ào, có người tìm hiểu:"Bại hoại là loại người nào mà lại có khả năng làm cao thủ của Thần Phong học viện muốn phát động can qua?"


Một người trẻ tuổi nói:"Hắn là tên đại vọng cuồng đồ, là tên vô sỉ bại hoại, đương nhiên không dám đối diện với chúng ta. Bại hoại ngươi đến chưa, có nghe ta nói không? Ra quyết chiến cùng ta, nếu ngươi có thể đánh bại ta, ta cùng các huynh đệ bảo đảm ngươi có thể an toàn rời đi, hơn nữa sau đó bọn ta tuyệt đối không tiếp tục truy tìm ngươi, còn nếu ngươi sợ thì có thể rút lui!"


Trước đó Thần Nam vừa mới nhận được món nợ to, trong tâm cảm thấy vô cùng không thoải mái, lúc này nghe xong giận dữ bốc lên, hét lên một tiếng rồi bỏ cái mũ che mặt xuống, sau đó khởi thân nhảy qua đầu chúng nhân đáp xuống sân.


Bên ngoài chúng nhân đứng xem thấy vẻ mặt bị đánh đến như vậy của hắn cười đến không nhịn nổi, trên mười thanh niên lộ ra vẻ vui mừng, thanh niên cầm cờ giao cho người khác, cẩn thận quan sát Thần Nam, nói:"Ngươi là bại hoại? Ngươi cuối cùng cũng lộ diện..."


"Phì, ngươi mới là đồ bại hoại!" Thần Nam cắt ngang lời hắn, nói:"Những lời ngươi nói lúc trước có chính xác không?"
Người trẻ tuổi nói:"Đương nhiên, ta trước mặt nhiều người sao có thể không giữ lời hứa?"
Thần Nam nói:"Ngươi có thể đại diện cho tất cả học sinh Thần Phong học viện?"


"Cái này......" gã lúng túng, nói:"Ngươi yên tâm hôm nay chỉ cần ngươi có thể chiến thắng ta, ta bảo đảm để ngươi thong dong bỏ đi, không ai làm khó ngươi, hơn nữa những huynh đệ giúp đỡ chúng ta quyết không tiếp tục truy đuổi ngươi."


"Được, theo lời ngươi nói, ta XXXX, hôm nay ta nhất định không thể nương tay, nhất định phải đánh các ngươi đến bầm dập mới thôi, Thần Phong học viện các ngươi đã nợ ta quá nhiều. Lão Phó viện trưởng gian trá, Đông Phương xú lão đầu đáng ghét, ta XXXXXX, trước hết để ta thu chút lợi từ trên thân các ngươi đã!"


Thấy Thần Nam nói ra những lời không thể khống chế, mưòi học sinh trên mặt bộc lộ vẻ ngạc nhiên, không hiểu tại sao hắn lại kích động như thế.


Nghe được tin tức các học sinh kéo tới càng ngày càng nhiều, không cần nhiều thời gian trong tràng đã có hơn mười người, chúng nhân đứng xem càng ngày càng nhiều, vây quanh nhiều đến mức nước cũng không lọt.
Thanh niên nhân nói:"Bại hoại ngươi đã chuẩn bị chưa?"


"Ta XXXXX, ngươi mới là bại hoại, lão tử ta họ Thần."
"Vậy Thần bại hoại ngươi chuẩn bị đi, ta động thủ đây."
"Ði ch.ết đi bọn nhãi nhép không biết trời cao đất dày." Thần Nam tung ra một quyền, quyền kình mãnh liệt, uy thế kinh nhân.


Thanh niên nhân vội bay lên không trung, nói:"Thần bại hoại ngươi thật không có võ đức, đột nhiên đánh lén ta, hừm, giờ bắt đầu thôi."


Thần Nam nhìn hắn nói:"Nguyên lai ngươi là quỷ pháp sư, ma pháp hệ truy bắt ta nhiều nhất, hôm nay ta nhất định đánh ngươi thành yêu đầu heo, để làm gương cho bọn chúng!" Nói xong hắn nhảy lên cao, hướng về phía ma pháp sư đánh ra một chưởng.


Ma pháp sư nhanh chóng di động bên cạnh, sau đó đọc một tràng chú ngữ, ma pháp nguyên tố tụ tập thành một quả cầu lửa cỡ quả trứng gà hướng Thần Nam nhanh chóng bay đến.


Thần Nam không dám coi thường, lập tức chuyển thân sang ngang, hoả cầu ném xuống mặt đất "ầm" một tiếng lớn, tạo ra trên mặt đất một hố đen lớn. Chúng nhân xung quanh sợ đến biến sắc, nhanh chóng lùi về phía sau, làm cho tràng đấu rộng hơn nhiều.


Tiếp đó ma pháp sư liên tục phát động ma pháp công kích, làm trong tràng liệt diễm đằng đằng, hoả diễm rung chuyển tiếp tục hướng Thần Nam bay đến, đôi khi cũng có thiểm điện giáng xuống, điện hồ cường đại âm thanh ầm ầm không ngừng.


Thần Nam thân hình nhanh hơn thiểm điện, nhanh chóng tránh khỏi, nhưng không cẩn thận bị đốt cháy một góc áo, hắn nhanh chóng vung tay chém đứt. Tại không trung trong lúc ma pháp sư đắc ý, bỗng xuất hiện một đạo kiếm khí lăng lệ đột nhiên trùng bắn lên trời, phong mang rực rỡ gần như xuyên thủng ma pháp sư, làm hắn sợ hãi không dám tiến đến gần.


Ngoài trường, học sinh Thần Phong học viện quan chiến đại kinh thất sắc, bọn họ đương nhiên hiểu rõ kim sắc kiếm khí này đại biểu cho loại thực lực gì, bọn họ không thể tưởng tên bại hoại làm mọi người vạn phần thống hận đột nhiên một bước biến thành tam giai cảnh giới Đông Phương vũ giả.


Bách tính đứng xem tuy không tu luyện chi pháp, nhưng nhìn hoả diễm hùng dũng, thiểm điện lóe lên, cùng với kim sắc phong mang phá không, tất cả đều không kìm được kêu lên, tiếng kêu không ngừng vang lên, ngoài tràng một phen huyên náo.


Ma pháp sư không dám lại gần Thần Nam, ở trên cao thi triển ma pháp tiến hành công kích từ xa, rõ ràng làm giảm uy lực rất nhiều, nên căn bản không tạo ra đả kích hữu hiệu với Thần Nam. Cuối cùng hắn chỉ có thể bay qua lại trên không, tìm kiếm thời cơ hạ xuống phát động một chiêu tập kích, sau đó lại nhanh chóng lùi lại.


Những ma pháp công kích này mặc dù không thể mang lại uy hϊế͙p͙ lớn cho Thần Nam, nhưng lại luôn luôn phải bị động tiếp chiêu làm cho hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái. Ma pháp sư trên không trung vẫn còn uý kị, thế nào cũng không dám đến quá gần, nhất thời làm hắn cũng không có biện pháp gì. Hiện tại biện pháp duy nhất là đợi ma pháp sư sức lực tiêu hao, không thể tiếp tục bay lượn trong không trung là bắt gã giết ngay.


Đột nhiên nghe âm thanh huyên náo truyền đến từ bên ngoài, Thần Nam đảo mắt quan sát tứ phía, thấy Thần Phong học viện học sinh đã đến gần trăm người. Trong lòng thầm kêu nguy, nếu thế này sớm muộn gì cũng có người đem tin báo cho Đông Phương Phượng Hoàng, kinh động đến cô ta thì quả thật hắn không thể nào đào tẩu thoát.


Nhìn ma pháp sư trên không trung, hắn nghiến răng, thầm nghĩ: "Xa thế này mà thi triển Cầm Long thủ chỉ sợ tiêu hao một nửa công lực, nếu không thành công hắn nhất định sẽ đưa ta vào hiểm cảnh. Mặc kệ, lúc này phải tốc chiến tốc thắng thôi."*


Thần Nam ngay lập tức pháp ra mười mấy đạo kiếm khí, phong mang rực rỡ tại không trung tạo ra tiếng "xích xích", ma pháp sư nhanh chóng đảo người tránh né. Đợi sau khi kim sắc kiếm khí đi qua, ma pháp sư nhanh chóng hạ thân, và lập tức liên tục phát ra bảy, tám tiểu hoả cầu, sau đó lại thêm vài đạo thiểm điện.


Đối diện ma pháp năng lượng điên cuồng tàn phá, Thần Nam thân hình như điện, nhanh chóng tránh sang một bên, sau đó song thủ huy động tạo thành một trận cuồng phong mãnh liệt, hét lên: "Cầm Long thủ."


Hai đạo kim sắc thủ chưởng như điện quang đều hướng ma pháp sư trên không trung chụp lấy, lúc này ma pháp sư căn bản không đủ thời gian phản ứng liền bị quang chưởng nắm chặt lấy, cương phong dũng động, kính khí bức nhân, dưới đất cát bụi mù mịt, quang chưởng xoay tròn mang ma pháp sư quay trở lại.


Ngoài tràng âm thanh kinh hô vân tiếp tục, bách tính không hiểu võ học, không ngừng có người thét lên kinh hoàng, không khí nhất thời vô cùng hỗn loạn.
"Thần thủ......"
"Trời ơi, thần chưởng......"
......


Thần Phong học viện học sinh cũng đứng ngây ra như ngốc, không ai có thể tưởng Thần Nam đột nhiên lại có tuyệt học này, làm bọn họ ở trong tràng kêu thảm không dứt.


Thần Nam nắm ma pháp sư đè hắn xuống đất, sau đó điên cuồng đấm đá, đem tất cả ác khí trong rừng do Đông Phương lão đầu hôi thối trút hết lên trên thân ma pháp sư này.


Bên cạnh các học sinh nhanh chóng ào ra, nhưng những ma pháp sư này khí lực vẫn còn yếu, một số bị trảo thủ của Thần Nam giữ lại không thể chạy ra. Sau cùng khi các học sinh giận dữ muốn thi triển ma pháp, lúc này Thần Nam đành nhượng bộ, giải phóng tên ma pháp sư đã bị đấm đến thảm thương.


Ma pháp sư bị đánh run run đứng lên, lúc này ai cũng cảm thấy mặt mày sưng tấy, nhãn quyển bầm đen của hắn cùng với gương mặt bị đánh bầm dập của Thần Nam quả thật rất hợp nhau.
"A, thật thoải mái~~~~" Thần Nam duỗi tay chân, thở ra một hơi dài.


"Ngươi..." bên cạnh vài ma pháp sư như phát cuồng, gần như muốn tập thể phát động ma pháp tấn công hắn.
Thần Nam không ngừng xua tay, nói: "Trước tiên chúng ta đã có ước định, sau khi ta chiến thắng hắn, các ngươi không được làm khó ta." Nói xong hắn vẻ nghêng ngang muốn rời khỏi.


Tại tràng các học sinh Thần Phong học viện nhìn lưng hắn, hai mắt nhanh chóng phún hoả, một ma pháp sư cao giọng hô: "Đứng lại!"
Thần Nam xoay người lạnh lùng nhìn những con mắt thèm thuồng của các học sinh, nói: "Các ngươi muốn nuốt lời hứa?"


Ma pháp sư vừa kêu lớn nói: "Bại hoại ngươi muốn triệt để thoát khỏi sự truy sát của chúng ta? Được, vậy ba ngày nữa chúng ta tại học viện thiết lập lôi đài, nếu ngươi có thể đánh bại người do chúng ta cử ra, từ đó về sau chúng ta quyết không truy sát ngươi nữa."


"Vẫn còn có người nguyện ý làm bao cát cho ta sao? Được, ba ngày sau ta nhất định sẽ đến lôi đài."


Tất cả học sinh đều nhìn hắn với ánh mắt sát nhân, thấy vậy Thần Nam lạnh cả người, hắn sợ lũ học sinh này phẫn nộ không kìm được truy sát hắn, liền nhanh chóng rời khỏi tràng đấu biến mất trong đám đông.


Ngay sau khi Thần Nam bỏ đi, Đông Phương Phượng Hoàng cùng Tiểu bảo chúa dẫn theo vài nữ sinh mới chạy đến. Khi biết Thần Nam đã rời đi, Đông Phương Phượng Hoàng cũng không giận dữ, nhưng khi nghe ba ngày sau Thần Nam phó ước đến Thần Phong học viện đánh lôi đài, trên mặt xuất hiện vẻ vui mừng, nghiến răng nói: "Bại hoại đáng ch.ết......Lúc đó ta nhất định phải tự thân gặp ngươi!"


Sau khi Thần Nam trở lại khách sạn, nhìn cái mặt sưng phù lên trong gương hắn muốn phát điên lên, gia gia của Đông Phương Phượng Hoàng trong thâm tâm hắn địa vị ngày càng tăng lên, đã vượt qua độ cao của Phó viện trưởng, đương nhiên đó là tăng mức độ căm hận. Hắn phát thệ nhất định tìm cơ hội báo phục hai lão đầu đáng ghét đáng hận này.






Truyện liên quan