Chương 40: Dỗ Mèo
Mạc Thiên Liêu cứng ngắc, nuốt nuốt nước miếng, làm ra vẻ không có việc gì cầm bàn tay móng vuốt kia:“Ban đêm lạnh, lúc không lông cần phải đắp chăn kín vào.”
“Ngươi mới không lông!” Thanh Đồng ngước đôi mắt có thể nhìn thấu mọi vật trong đêm, trừng hắn.
“Ta quả thật không lông,” Mạc Thiên Liêu nhịn không được nở nụ cười, da mặt dày ngồi xuống bên giường, nhét bàn tay hơi lạnh kia vào trong chăn,“Nhưng mà ta có lá.” Nói, thò một bàn tay đến trước mặt sư tôn, tay kia chậm rãi biến thành khúc gỗ, mang theo hoa văn màu xanh, không bao lâu, tại đầu ngón tay chầm chậm mọc ra một cái lá non thật nhỏ, từ một cái nhánh thật mảnh.
Thanh Đồng co chân lại, ban đầu tính đạp tên khốn dám tùy tiện xâm nhập địa bàn xuống, nhưng nháy mắt đã bị cành lá nhỏ run run rẩy rẩy này hấp dẫn chú ý. Ngón tay thu hồi móng vuốt, nhẹ nhàng chạm lên cái lá be bé kia, một luồng sinh lực rất nhỏ liền dọc theo đầu ngón tay lan tràn ra, mang đến một chút mát lạnh. Chọt một cái, lại chọt thêm một cái nửa, chiếc lá con con nhấp nhô theo ngón tay kia, sau đó răng rắc một tiếng, đứt, lảo đảo rơi xuống chăn.
Mạc Thiên Liêu:“……” Đây là cái lá be bé mà hắn hao phí tích tụ linh lực cả ngày, mới thôi thúc nó mọc ra, cứ như vậy mà biến mất.
Rụt tay vào trong ổ chăn, Thanh Đồng liếc liếc nhìn đồ đệ ngốc khoe lá:“Ngây thơ.”
Nói cứ như thể người chơi cái lá vừa rồi không phải là em vậy? Mạc Thiên Liêu bị chọc tức đến cười, nói chuyện đạo lý với mèo đại gia là điều không thể, lắc đầu, biến tay trở về, giúp sư tôn dịch dịch góc chăn, tay đụng tới cái cằm non mịn kia, nhịn không được trong lòng run lên một chur1.
“Chuyện hôm nay, ta……” Mạc Thiên Liêu thu hồi bàn tay sắp nhịn không được muốn sờ sờ tay sư tôn, hai tay lồng vào nhau thành thành thật thật đặt ở trên đùi.
Thanh Đồng lạnh lùng trừng hắn, ngược lại muốn nhìn coi nghiệt đồ dám cợt nhả sư tôn này có cái gì muốn nói.
“Ta không có ý định cợt nhả em, chỉ là nhìn thấy em cắn môi mình gần nát ra, nhất thời……” Nhất thời khó kìm lòng nổi? Không không, không thể nói như vậy. Nhất thời hồ đồ? Nhất định sẽ bị cào thành cái bàn xát giặt đồ!
“Cợt nhả sư tôn mà ngươi còn dám nói lý sao!” Thanh Đồng ngồi dậy.
“Đâu phải chỉ có mình ta cợt nhả với em đâu,” Mạc Thiên Liêu nhỏ giọng lầu bầu,“Sau đó em cũng cợt nhả ta lại chứ bộ.” Mới đầu hắn hoàn toàn là đau lòng mèo đại gia cắn nát miệng, hai tay ôm y, nhất thời tình thế cấp bách liền dùng miệng ngăn lại, sau này ý thức được không ổn liền nhanh chóng lơi miệng đi, là người này tự mình dính sát vào. Dụ hoặc như vầy ai mà chịu nổi?
“Cút cút cút!” Tai mèo bén nhạy đương nhiên nghe rõ ràng rành mạch câu oán giận thầm này, trong lòng Thanh Đồng nhất thời nổi lửa, một chân đạp qua, đá tên nghiệt đồ này xuống giường. Nếu không phải bị lực sinh sôi ấm áp kia dụ hoặc, sao y có thể làm ra loại chuyện này. Lúc ấy đau đến sắp ngất, bỗng nhiên thoải mái như vậy, cũng giống như cái cằm đang ngứa vô cùng đột nhiên có người gãi gãi cho, đương nhiên y sẽ đưa cằm qua cho tên nô lệ ấy tiếp tục cào!
Mạc Thiên Liêu lảo đảo một chút, cũng bị chọc nổi nóng một chút, nhịn không được nói:“Em vốn chính là mèo của ta, hôn một chút thì đã làm sao?” Lúc trước đây hai người bọn họ bộ không phải cũng thường xuyên hôn hôn sao? Mặc dù có lúc sẽ bị mèo đại gia cắn, nhưng dưới đại đa số tình huống thì cục bông nhỏ vẫn là tình nguyện để cho hắn hôn.
Thanh Đồng ngẩn người một chút, chậm rãi buông mắt, không nói một tiếng một lần nữa nằm xuống, đưa lưng về phía Mạc Thiên Liêu, không nói thêm lời nào nữa.
Trong phòng lặng im một lát, Mạc Thiên Liêu ý thức bản thân mình dường như nói sai lời rồi, trườn mặt ngồi xuống bên giường:“Sư tôn, ta……”
“Ngươi đi đi.” Thanh âm lạnh lùng trong trẻo có chút mỏi mệt.
“Ngày mai ta muốn đi qua chỗ Ma đạo, sợ là không thể cùng em về tông môn,” Một tay Mạc Thiên Liêu nắm lấy bả vai người nằm trên giường,“Trở về để tông chủ xem cho em, coi có thương tổn đến thần hồn hay không, đợi ta trở về thử xem có cách nào làm pháp khí nào ngăn chặn hồn lực huấn linh giác.”
“Cút đi.” Bàn tay giấu trong chăn chậm rãi nắm thành đấm, Thanh Đồng động bả vai một chút, muốn thoát khỏi bàn tay tên khốn kiếp kia.
“Không cút, ta muốn ngủ nơi này.” Mạc Thiên Liêu nói rồi cởi giày dép, trèo lên giường sượt đến bên cạnh sư tôn.
“Ngươi……” Thanh Đồng xoay người lại trừng hắn, vừa vặn đối lại với gương mặt trườn tới gần sát kia, chóp mũi hai người chạm nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
“Móng Nhỏ,” Mạc Thiên Liêu cười hì hì dùng mũi chọt chọt sư tôn,“Đừng tức giận, hôm nay là ta không tốt, ta háo sắc, nhất thời không nhịn được, nếu như em giận thì…… Á, đau đau đau!”
Dùng mũi chọt mũi mèo là rất nguy hiểm, một không lưu ý thì sẽ bị hung hăng cắn, dù cho mèo đại gia đã biến thành mỹ nhân sư tôn đẹp lạnh lùng, cũng là giống nhau.
Vì thế, Mạc Thiên Liêu dỗ mèo thất bại bịt mũi cái bị cắn lại, mặt mày xám xịt đi xuống lầu dưới bồi dưỡng tình cảm với đại sư huynh.
Giường hạ phòng không rộng, cũng không mềm mại, hổ mập ngủ trên giường bốn chân xõa ra, đuôi to thô thô còn chiếm chỗ không ít, có người tiếp cận, cũng không mở mắt, buông thần thức ra cảm giác một chút, lúc phát hiện ra là sư đệ, liền trầm tĩnh lại, tiếp tục ngáy khò khò.
Mạc Thiên Liêu thở dài, đã là tu sĩ kim đan mà còn ngủ, chẳng lẽ không nên dùng đủ mọi thời gian có được ngồi thiền tu luyện, nhường giường cho sư đệ nhu nhược ngủ sao?
Nâng tay đẩy đẩy con hổ mập xích vào trong giường, Mạc Thiên Liêu trèo lên, tựa vào người hổ, bụng lông mềm mềm ấm áp rất là thoải mái, khó trách sư tôn vẫn thích dựa chỗ này này. Hổ mập có lẽ là bị sư tôn khi dễ quen rồi, có người nằm ở trên bụng cũng không tỉnh.
Mạc Thiên Liêu cọ cọ một chút đám lông dày kia, lông hổ có chút cứng, không mềm mại như lông mèo, một tay gối ở sau đầu, lẳng lặng ánh trăng xuyên qua cửa sổ vào trong phòng, chậm rãi vươn tay, sờ sờ môi mình, nhớ tới cảm giác mềm mềm ngòn ngọt hôm nay trong lòng khỏi có chút rung động không lý do.
Tội lỗi quá tội lỗi quá, đó là sư tôn nhà mình, đó là mèo nhà mình! Mặc niệm mười lần, lại niệm Thanh tâm khu ma quyết một lần, Mạc Thiên Liêu mới nhắm mắt ngủ.
Ngày kế, giao thuyền bay cho đại sư huynh, Mạc Thiên Liêu nhìn căn phòng trên lầu còn chưa mở cửa, dặn dò đại sư huynh chăm sóc tốt cho sư tôn, liền rời đi.
Thần khí quá mức sang quý, phòng đấu giá nếu muốn đấu giá cũng phải bán ở chợ đấu giá mấy năm mới mở một lần, mà nếu là bị người khác mua mất, thì càng khó chiếm được. Không thể chậm trễ, hắn phải nhanh lên mới được.
Ngự kiếm vừa bay ra được mười dặm, liền thấy trong không trung có một người đang đứng, trường bào màu tuyết phập phồng trong gió, trong nháy mắt, Mạc Thiên Liêu ngỡ rằng mình ngẫu nhiên gặp được trích tiên lạc đường hạ phàm.
“Sư tôn!” Mạc Thiên Liêu bay qua,“Sao người không quay về?”
“Chỉ bằng tu vi trúc cơ của ngươi mà đòi đi Ma đạo?” Thanh Đồng liếc mắt nhìn hắn, muốn có được chuôi Thần khí này, lại không muốn tiêu tiền, y đã dự đoán được người này muốn làm gì. Một mình đến hang ổ Ma đạo, không cẩn thận sẽ bị người ta đánh thành vụn gỗ, vậy mà còn dám bỏ y lại mà đi?
“Ta không tính cùng người khác đánh nhau.” Mạc Thiên Liêu nhịn không được nhếch miệng, mèo đại gia hẳn là không yên lòng mình đi? Cẩn thận lướt tới, giữ chặt ống tay áo sư tôn.
“Hừ.” Thanh Đồng hừ một tiếng, nhưng không có giật ra.
Hai ngày sau, Ma đạo, cung Thí Ma.
“Tôn giả, có một luyện khí sư trúc cơ cầu kiến.” Thị vệ bước nhanh vào, quỳ xuống đất bẩm báo.
Thí Ma Tôn híp mắt để mỹ nhân bên cạnh đút linh rượu, nghe vậy nhíu mày, tiếng nói như chuông vang:“Một tu sĩ trúc cơ nho nhỏ mà cũng dám cầu kiến bản tôn?” Này thật đúng chuyện lạ đây, gã tàn bạo có tiếng ở Ma Giới, một tu sĩ nhỏ nhoi cũng dám lớn miệng à!
“Vâng, hắn có vài câu muốn chuyển tới ngài.” Thị vệ run run rẩy rẩy nói.
“Là câu gì?” Thí Địa tôn giả ngồi dậy, hừ lạnh một tiếng, tu sĩ nho nhỏ vậy mà còn dám để người giúp hắn tiện thể nhắn mình, nếu là lời nói vô nghĩa, thì lập tức gọi người đi xé xác hắn.
“Hắn nói ‘Ngô là cố nhân, chỉ có thể mong một chữ chùy.” Thị vệ lau mồ hôi, gã cũng không biết những lời này có nghĩa gì, song tu sĩ trúc cơ đó có khí chất trầm ổn, đối với thủ vệ Ma tu không sợ chút nào, lời nói cũng khiến gã không khỏi tin vài phần.
Thí Địa tôn giả trừng đôi mắt hổ thật lớn, người kia là ai? Bên trong tên thật của gã có chữ “Chùy”, sống hơn một ngàn năm, người trong nhà đã sớm không còn, biết tên thật gã, cũng chỉ có mỗi Đoán Thiên, nhưng Đoán Thiên kia cũng đã ch.ết mấy trăm năm rồi!“Gọi hắn tiến vào!”
Mạc Thiên Liêu vỗ vỗ mèo nhỏ trong vạt áo, cùng thị vệ nhấc chân đi vào Ma cung.
Cung Thí Ma xây tại trên một tòa núi đá, bề ngoài thoạt nhìn âm u đáng sợ, vào được bên trong, lại là chim hót hương hoa, tráng lệ không tả xiết. Vì để tăng khí thế, chọn địa thế hiểm trở để xây ma cung, cũng phải tính toán xem linh khí đầy đủ hay không, linh thảo, linh mộc vẫn không thể thiếu.
Nhưng mà, đừng tưởng rằng núi đá bên ngoài kia xấu bẩn kia chỉ để dọa người, nơi này đều là linh mỏ lớn nhỏ, bên trong có linh thạch đếm không hết! Đối với tên khách hàng cũ Thí Địa này, Mạc Thiên Liêu đánh giá là, người ngốc tiền nhiều.
Tác giả có lời muốn nói Vở kịch nhỏ:
[ Phần Ma Tôn nhất định có tên khí phách]
Ma Tu giáp: Nghe nói Thí Địa tôn giả có họ kép Hiên Viên
Ma Tu ất: Nghe nói tôn giả xuất thân từ dòng dõi thư hương.
Ma Tu bính: Nghe nói…… Ta biên không nổi nữa
Thợ Mộc: Đại Chùy, tới cầm vũ khí mới của ngươi!