Chương 73: Chặt Tay
Bởi vì quả Văn Ngọc dùng để luyện chế nguyên anh đan, nguyên anh đan chỉ hữu dụng đối với người cần kết anh, cho nên hôm nay bị tìm đến đều là tu sĩ kim đan. Nghe muốn phải so chiêu với Đinh Tử Ngọc, mọi người lập tức bất an hẳn lên.
“Ta chỉ có kim đan tu vi, sao có thể nào ganh đua cao thấp với Đinh phong chủ được?” Có người Thanh Vân Tông nhân bất mãn.
“Các ngươi không phải muốn nhân cơ hội giết bọn ta chứ?”
“Chư vị an tâm chớ nôn nóng, chẳng qua chỉ là mấy chiêu thôi, đến điểm là ngừng.” Lưu Mang chân nhân cười nói,“Đại hội trước mắt còn cần bổn tọa chủ trì, nơi này sẽ do Đinh trưởng lão thay ta lo liệu, chư vị sư tôn bên kia, bổn tọa sẽ tự mình nói rõ.”
Chuyện hôm nay, nhiều ít gì cũng có chút không hợp quy củ, làm tông chủ, lưu lại không khỏi bị người lên án. Dứt lời, Lưu Mang chân nhân liền phất tay áo rời đi, giao nơi này cho cha con họ Đinh.
Dù cho mọi người trong lòng bất mãn, nhưng Đinh Hộ nói như thế nào cũng là trưởng lão hóa thần kỳ, tu sĩ kim đan không dám lỗ mãng, chỉ có thể kiên trì so chiêu cùng Đinh Tử Ngọc.
“Những người được đọc tên tiến lên trước một bước,” Lưu Vân Tông đệ tử cầm thẻ tre,“Thanh Vân Tông Siêu Lãnh.”
Người thứ nhất bị điểm tên, hóa ra chính là Siêu Lãnh mấy ngày trước tỷ thí cùng Mạc Thiên Liêu. Sắc mặt Siêu Lãnh không quá dễ nhìn, chầm chậm đi ra ngoài, hướng Đinh Tử Ngọc chắp tay hành lễ.
“Xuất ra chiêu thức mà người quen dùng nhất tấn công ta là được.” Một bàn tay Đinh Tử Ngọc để ra sau lưng, thoạt nhìn rất có phong phạm tiền bối.
Siêu Lãnh nâng tay, một con rồng nước đánh tới Đinh Tử Ngọc.
Đinh Tử Ngọc lập tức gọi ra rồng lửa, giao hòa một chỗ với con rồng nước kia, con rồng lửa này ước chừng lớn gấp đôi rồng nước, nháy mắt nuốt lấy rồng nước, đồng thời nhào qua Siêu Lãnh.
Linh lực tu sĩ nguyên anh vận chuyển nhanh hơn rất nhiều so với kim đan kỳ, giữa các chiêu thức không cần tạm dừng, hỏa long thẳng tắp nhào qua, mắt thấy gần sắp nuốt lấy Siêu Lãnh.
Siêu Lãnh lập tức dưng lên một vách tường băng, còn người thì lăn qua một bên.
Ai ngờ lúc rồng lửa kia chạm đến tường băng thì nháy mắt tự tiêu tán, Đinh Tử Ngọc cười nói:“Đắc tội.” Rồi sau đó, làm thủ thế “Thỉnh”, ý bảo Siêu Lãnh có thể đi.
Mọi người thấy quả nhiên đến điểm là ngừng, yên tâm không ít, từng người lại từng người tiến lên so chiêu.
Mạc Thiên Liêu xếp hạng ở vị thứ tư, người trước mặt đều là Thanh Vân Tông.
“Mạc sư đệ, tới phiên ngươi,” Đệ tử Ốc Vân Tông đứng phía sau hắn cũng đồng dạng bị gọi tới nhỏ giọng nói, gã là đệ tử nội môn bình thường, dưới danh nghĩa Huyền Cơ, nhập môn sớm hơn nhiều so với Mạc Thiên Liêu, cho nên gọi y một tiếng sư đệ,“Ta giúp ngươi ôm mèo đi.”
Mạc Thiên Liêu quay đầu, nhìn thoáng qua đồng môn râu quai nón kia, lắc đầu uyển chuyển từ chối, lấy mèo trong lòng ra phóng lên trên cây, mèo trắng nhỏ liền từ từ bò lên cây, biến mất dưới tán cây tươi tốt.
“Mạc đạo hữu đêm qua không giữ lời, là có mỹ nhân làm bạn hay sao?” Đinh Tử Ngọc như cười như không nhìn Mạc Thiên Liêu.
“Lời này của Đinh phong chủ từ đâu mà có,” Mạc Thiên Liêu ngoáy ngoáy tai,“Gia sư đã giúp Mạc mỗ đính thân, phong chủ chớ nói như vậy khiến người hiểu lầm.”
“Ngươi……” Đinh Tử Ngọc bị nghẹn một chút, hôm qua gã vì giấu tai mắt người, nên dùng truyền âm, người khác đều không biết, đương nhiên cũng không có cách ở trước mặt mọi người chỉ trích Mạc Thiên Liêu đùa giỡn hắn.
Mọi người nghe được lý do như vậy, đều liếc nhìn. Tướng mạo Mạc Thiên Liêu tuấn mỹ, mấy ngày đại hội này đã nổi tiếng, lời nói kia của Đinh Tử Ngọc bị Mạc Thiên Liêu nói thành như vậy, lập tức làm người ta hiểu sai. Khó trách khoảng thời gian nay Đinh Tử Ngọc cứ tìm Mạc Thiên Liêu gây phiền toái, hóa ra là coi trọng người ta.
Đường đường phong chủ Lưu Vân Tông, thế nhưng lại thích một nam tử, còn là một người cao lớn oai hùng hơn gã, lại nhớ đến đồn đãi về Đinh Tử Ngọc lúc trước là luyến sủng của Đoán Thiên tôn giả, không khỏi tin vài phần.
“Khụ khụ……” Đinh Hộ đứng ở một bên thấy thế, ho khan một tiếng, nhắc nhở Đinh Tử Ngọc chớ vô nghĩa.
Đinh Hộ biết cân lượng của con trai mình, nếu Đinh Tử Ngọc quả thật được Đoán Thiên chân truyền, nó đã sớm tìm ra phương pháp luyện chế thần khí. Đối ngoại tuyên bố như vậy, thứ nhất là vì che dấu chuyện lão đưa con trai đi làm luyến sủng; Thứ hai cũng vì tranh quyền đoạt lợi bên trong tông môn.
Đại hội lần này, vốn nên là Đinh Tử Ngọc vượt trội dẫn đầu, ai ngờ lại thằng nhóc họ Mạc này nhanh chân đến trước, sáng nay nghe Đinh Tử Ngọc nói người này chuẩn bị vạch trần thân phận Đinh Tử Ngọc, lão liền lập tức đạt được nhận thức chung với con mình, Mạc Thiên Liêu này cần phải loại trừ!
“Ta dến đây tham gia đại hội ba phái, vốn là vì tam tông có quan hệ tốt, nay lại bị tha đến đây so chiêu cùng một tu sĩ cao hơn cả một cảnh giới, chỉ vì kiểm tr.a ta đây có phải là kẻ trộm hay không, đạo đãi khách của Lưu Vân Tông, thật đúng là ngoài dự đoán của mọi người.” Mạc Thiên Liêu chắp tay sau lưng đứng tại chỗ, cũng không ra chiêu, bởi vì hắn có thể cảm nhận được, có một cỗ thần thức cường đại đang thử hắn, trong số người ở đây, chỉ có Đinh Hộ là tu sĩ hóa thần.
Mạc Thiên Liêu không thể đảo mắt nhìn, chỉ làm bộ như không biết, nói chuyện kéo dài thời gian, đồng thời nhanh chóng nghĩ đối sách.
Lấy tu vi kim đan trung kỳ của hắn, thêm thần hồn hóa thần kỳ, vượt cấp giết Đinh Tử Ngọc cũng không khó, nhưng muốn chống lại tu sĩ hóa thần, lại không hề có phần thắng. Mà quan trọng nhất là, không thể khiến Đinh Hộ nhìn ra được hắn là lão quỷ đoạt xác trùng sinh.
Tu Chân giới nay tuy rằng nâng “Đoán Thiên tôn giả” đã qua đời lên rất cao, cũng cực kỳ tôn sùng thành tựu luyện khí của hắn, nhưng năm đó ở ma cung cùng Thập Sát cốc, hắn đã giết hết một nửa tinh anh của chính ma hai đạo. Nếu biết hắn còn sống, người tìm đến trả thù không biết nhiều bao nhiêu.
Những tu sĩ kim đan khác bị tha đến tỷ thí nghe được lời ấy, cũng nhịn không được lộ ra sắc mặt bất mãn.
Trong số bọn họ có người là muốn tham gia vòng thi đấu cuối cùng hôm nay, nếu ở đây tiêu hao linh lực, lúc nữa ra sân thi đấu tất nhiên là phải chịu thiệt, nhìn quanh bốn phía, bị kéo đến lại không có một tu sĩ Lưu Vân Tông.
“Ta ở đây hao phí khí lực, đệ tử Lưu Vân Tông chiếm hết tiên cơ.”
“Muốn đệ tử môn phái mình đoạt giải nhất, tâm này quả thật ác.”
“Hừ, phái ta mất đi chí bảo, còn các ngươi chỉ là thi đấu nhỏ có cái gì đáng,” Đinh Hộ hừ lạnh một tiếng nói,“Nếu hôm nay tìm ra trộm, tìm về vật bị mất, đương nhiên sẽ bồi thường chư vị.”
Lúc Đinh Hộ phân thần nói chuyện, thần hồn canh chừng kia liền rút lui khỏi. Mạc Thiên Liêu lập tức ra tay, Thái Thủy hóa thành một thanh đao dài, xách đao chém tới Đinh Tử Ngọc.
Bởi vì hai người đều có thần hồn tu sĩ cấp cao, lúc động thủ thần hồn thuyên chuyển, ngươi tới ta đi, giống như đậu đỏ trộn lẫn cùng một chỗ với đậu xanh, nếu ngay từ đầu không có nhìn chằm chằm quan sát đống dậu, lúc này lại nhìn thì sẽ không nhìn ra cái gì.
Đinh Tử Ngọc bất ngờ không kịp phòng, suýt nữa bị hắn chém trúng, lập tức xuất ra một thanh linh kiếm ngăn cản. Làm một luyện khí sư tư chất rất tốt, Đinh Tử Ngọc chính là thổ hỏa song linh căn, giống hệt như Đoán Thiên đời trước. Bên trên trường kiếm có hỏa diễm bám vào, đồng thời, vô số gai đất nhọn phá đất mà ra.
Khác biệt lớn nhất giữa nguyên anh và kim đan ở chỗ, tu sĩ nguyên anh bởi vì có nguyên anh trong đan điền phụ trợ, có thể đồng thời sử dụng nhiều loại thuật pháp, mà tu sĩ kim đan mỗi lần chỉ có thể dùng một.
Nhưng mà, cái này không làm khó được Mạc Thiên Liêu. Đao lớn trong tay hóa thành trường thương, mũi thương chỉa xuống đất, nương theo lực phóng người lên, tránh thoát rất nhiều gai đất, ở giữa không trung hóa trường thương thành cung tiễn. Đại cung màu đồi mồi, chỉ có một mũi tên, giương cung, mũi tên phóng nhanh ra.
Đinh Tử Ngọc lập tức dựng thẳng tường đất lên đón đỡ, ai ngờ mũi tên kia lại không có gì không thể xuyên được, nháy mắt xuyên thấu tường đất dày ba thước, thẳng tắp bắn thẳng về ấn đường gã. Đinh Tử Ngọc lập tức lui lại về phía sau, đồng thời nâng tay kết ấn, từng bức từng bức tường đất không ngừng dựng lên trước mặt, nhưng mũi tên kia lại chẳng suy suyển gì, liên tục xuyên qua ba bức tường mới hết lực, nháy mắt trở lại trong tay Mạc Thiên Liêu.
Không chờ Đinh Tử Ngọc thở ra một hơi, Mạc Thiên Liêu lại giương cung, bắn ra một mũi tên tiếp.
Đinh Tử Ngọc bị kích ra hỏa khí, điều động linh lực, dựng thẳng lên một bức tường đất dày tầm một trượng, đồng thời xuất ra rồng lửa, đánh thẳng về phía Mạc Thiên Liêu.
Mạc Thiên Liêu lắc mình tránh né, rồng lửa kia theo đuổi không bỏ. Phi kiếm đạp dưới chân là thứ hắn mới luyện chế, không có bất cứ lực công kích gì, chỉ có thể dùng để phi hành. Nhưng chính bởi vì bỏ qua những loại công năng đó, phi kiếm này cực kỳ nhẹ nhàng linh hoạt, tốc độ cực nhanh, chở Mạc Thiên Liêu, trước khi mũi tên đâm đến tường đất thì đã bay đến bên trên tường đất rồi.
Chỉ cần chủ nhân ở trong vòng một trường, Thái Thủy có thể khống chế thân thể mình. Chỉ thấy mũi tên màu đồi mồi kia, sau khi thẳng tắp xuyên qua tường đất, thì giống như có mắt như vậy, rẽ mình bay về phía Đinh Tử Ngọc.
Đinh Tử Ngọc làm sao mà nghĩ tới, mũi tên này lại có thể thay đổi phương hướng, bả vai lập tức bị bắn xuyên, lại bất chấp tất cả, lập tức chỉ huy rồng lửa nuốt lấy Mạc Thiên Liêu, đồng thời ném linh kiếm trong tay ra, dùng thần hồn khống chế linh kiếm đánh nhau cùng Mạc Thiên Liêu.
Mũi tên màu đồi mồi một lần nữa trở lại trong tay Mạc Thiên Liêu, cùng cung tiễn kết hợp thành một thể, lại ở trong không trung từ một phân hai, biến thành song kiếm, đấu với thanh linh kiếm kia. Linh kiếm của Đinh Tử Ngọc cần thần hồn của gã khống chế, Thái Thủy thì chỉ cần trong vòng một trượng có Mạc Thiên Liêu thì không cần hắn bận tâm, bản thân có thể tự đánh đến khoan khoái. Mạc Thiên Liêu liền có thể chuyên tâm đối phó con rồng lửa kia.
Chỉ thấy vô số cây khô phóng lên cao, dẫn dắt kia rồng lửa kia rời đi, cây khô gặp lửa, bốc cháy rừng rực, nhất thời phá hủy hình dạng rồng lửa, đồng hóa nó trong hỏa diễm vô tận.
Mọi người đều lui về sau, để tránh bị tổn thương.
Bởi vì thần hồn chỉ có một, Đinh Tử Ngọc muốn đối phó linh kiếm thì không thể phân thần khống chế rồng lửa, hỏa diễm không có hình dạng, liền mất đi năng lực đắc ý. Bản thân Mạc Thiên Liêu cũng là thuộc tính hỏa, nâng tay điều động linh lực, tụ đám lửa đang cháy lan tràn lại một chỗ, trong hư không vẽ một Thái cực.
Lửa lớn cuồn cuộn không ngừng hướng về phía hỏa diễm hình dạng Thái cực đồ kia, đợi tất cả hỏa diễm đều thu lại đó, tựa như hồ lô chứa đầy rượu, ở phía sau đẩy một cái, nháy mắt đã tràn ra. Hỏa thái cực to lớn trùm lấy Đinh Tử Ngọc, Mạc Thiên Liêu nhét mấy viên Hồi Khí đan vào trong miệng, linh lực hắn đã gần không đủ, hấp thu linh thạch cần nín thở ngưng thần, các tu sĩ kim đan chờ đợi tỷ thí đều trợn tròn mắt, này hai người này chỗ nào đến điểm là ngừng, rõ ràng là muốn liều mạng!
Đinh Tử Ngọc không thể không rút linh kiếm về, đồng thời dùng pháp thuật hệ Thổ ngăn cản, lửa làm đất chắc, tường đất gặp lửa càng ngày càng rắn, chỉ là song kiếm màu đồi mồi kia một chút cũng không chịu ảnh hưởng, quay trở lại trong tay Mạc Thiên Liêu, hợp thành một thanh đại kiếm, bị Mạc Thiên Liêu quay đầu chẻ xuống dưới.
“Răng rắc!” Tường đất rắn chắc nát tan, Mạc Thiên Liêu nâng tay bổ tới Đinh Tử Ngọc đang hoảng sợ trước mắt.
Thái Cực liễm hỏa quyết, đây là chiêu thức độc nhất của Đoán Thiên tôn giả!
“Dừng tay!” Đinh Hộ thấy thế không ổn, nâng tay đánh sau lưng Mạc Thiên Liêu.
Thế chưởng như vũ bão mang theo linh lực to lớn, đánh thẳng về phía Mạc Thiên Liêu, dù cho hắn có mạnh, chung quy tu vi chỉ có nhiêu đó, không có khả năng có thể gượng ép đỡ được một chưởng của hóa thần tu sĩ cao hơn hai cảnh giới.
Mạc Thiên Liêu lập tức xoay tay lại, hóa Thái Thủy thành tấm chắn, đồng thời thuyên chuyển linh lực có được ra ngăn cản.
“Oành!” Một tiếng vang lớn, Mạc Thiên Liêu bị đẩy ra xa mấy trượng.
“Óa, đau đau đau!” Thái Thủy kêu to bên trong tâm trí, tấm chắn bị sức mạnh cực lớn tấn công làm biến hình, rất nhanh lại tự biến trở về đến, còn chưa đợi người thở ra một hơi, lại là một chưởng theo tới.
“Oanh –” Sức mạnh to lớn nháy mắt nổ tung, khiến cây cỏ phòng ốc trong chu vi mấy dặm hóa thành tro tàn.
Những người đứng xung quanh coi đấu, phản ứng mau thì khởi động phòng ngự kết giới tránh thoát một kiếp, còn phản ứng chậm trực tiếp phun ra một búng máu.
Bụi mù tan hết, liền thấy một thân ảnh trắng tuyết hộ trước người Mạc Thiên Liêu, cánh tay thon dài trắng nõn đang đối chưởng với Đinh Hộ.
Mạc Thiên Liêu cách quá gần, bị lực trùng kích gây thương tích, khóe miệng tràn ra một dòng máu tươi, lấy mu bàn tay lau đi, mở miệng kêu:“Sư tôn!”
Thanh Đồng cùng Đinh Hộ đồng thời thu chưởng, trong nháy mắt thu hồi, lại trở tay tát một cái. Loại này thời điểm không phải nên đồng thời thu tay lại rồi khách khí một phen, ngồi xuống nói chuyện cho tốt sao? Đinh Hộ hoàn toàn không ngờ đến Thanh Đồng sẽ tiếp ra tay, bất ngờ không kịp phòng, bị y tát một cái, khóe miệng lập tức tràn ra máu.
Cái này ngược lại không phải thụ nội thương, mà là bị đánh vỡ khóe miệng.
“Đồ đệ của bổn tọa, còn không tới phiên người khác khi dễ.” Thanh Đồng lạnh giọng nói.
Đinh Hộ sống đến tuổi lớn như vậy, lần đầu bị người đánh mặt, huống chi Thanh Đồng chân nhân này nhỏ hơn lão đến mấy trăm tuổi, nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Phụ thân!” Đinh Tử Ngọc từ bên trong đống đất bò lên,“Mạc Thiên Liêu hắn chính là…… Á!” Một câu còn chưa nói xong, liền bị một bàn tay Thanh Đồng tát một bay, nặng nề ngã xuống đất.
“Thanh Đồng, ngươi không cần khinh người quá đáng!” Đinh Hộ phục hồi tinh thần, thấy Thanh Đồng ra tay đánh con của lão, lập tức nổi giận.
“Ngươi đả thương đồ đệ ta, ta liền đánh con ngươi, rất công bằng!” Hai tay Thanh Đồng lồng vào nhau, đỡ được một quyền Đinh Hộ đánh tới, hai người lập tức ra tay tàn nhẫn.
Tu sĩ kỳ hóa thần đánh nhau, ở lại hiện trường hiển nhiên không phải là lựa chọn sáng suốt, vài tu sĩ kim đan, luôn cả đệ tử, người hầu Lưu Vân Tông, đều né tránh, mau chóng về đi báo cho trưởng lão môn phái biết mình. Toàn bộ đỉnh núi nháy mắt không có người, chỉ có núi đá không ngừng sụp đổ, cây cỏ bắn tung toé chung quanh.
Vô số bông tuyết hóa thánh mũi nhọn tầng tầng lớp lớp vây quanh Đinh Hộ, hư chưởng cực lớn cũng hóa thành băng giữa không trung, đập nát tường đất cao vài chục trượng. Linh lực tinh thuần biến dị hệ băng, hỏa diễm Đinh Hộ thả ra biến nó thành mảnh vụn. Hỏa diễm quấn quăng rồng băng, rồng băng nuốt lấy hỏa diễm, có tăng có giảm. Đồng thời theo đó là vô số mũi băng cùng gai đất đối kháng nhau.
Thông thường thần hồn luyện khí mạnh hơn so với tu sĩ khác, thần hồn Thanh Đồng không toàn vẹn, ngược lại đơn giản so đấu linh lực lại không cần phải sợ, hiển nhiên Đinh Hộ cũng không định chỉ đơn giản đấu chiêu thức. Là luyện khí sư, lão không tu luyện chiêu thức nhiều bằng người khác, ưu thế liền nằm ở thần hồn, đương nhiên sẽ đồng thời dùng thần hồn so đấu.
Thần hồn mạnh mẽ đánh tới, Thanh Đồng nhất định phải dùng thần hồn mình đỡ lấy, dưới một kích, thần hồn xao động động, đầu lập tức bắt đầu hơi hơi phát đau, Thanh Đồng nhất thời chau mày. Đinh Hộ lập tức phát hiện thần hồn Thanh Đồng yếu hơn, thừa thắng xông lên, thần hồn trong suốt vượt ra, dường như hóa thành thực chất, đánh tới thần hồn Thanh Đồng.
Mạc Thiên Liêu lập tức phát hiện không đúng, biến Thái Thủy thành áo giáp che ở trước ngực, liều mạng chịu đau mạo hiểm vọt tới bên cạnh Thanh Đồng, lập tức ôm chặt lấy eo y:“Sư tôn, ta đến giúp ngài!”
Thần hồn mạnh mẽ lập tức chống lại Đinh Hộ, ở trong tâm trí chặn đứng thần hồn Đinh Hộ, nhanh chóng liên tục công kích lão hơn trăm lần.
Đinh Hộ mở to hai mắt nhìn, tru lên một tiếng.
Hai người đứng ở một chỗ, Đinh Hộ nhìn không ra đó là thần hồn của ai, đương nhiên tưởng Thanh Đồng giả heo ăn hổ, yếu thế mới vừa rồi hóa ra là kế dụ địch, lập tức rút thần hồn, lui về phía sau.
“Phụ thân!” Đinh Tử Ngọc bò lên, cố sức bay về hướng Đinh Hộ, ý đồ muốn cha gã che chở, đồng thời ném ra vài mảnh pháp khí nhỏ vụn, vài pháp khí kia nổ tung trên không, che gã một chút.
Thanh Đồng nâng tay gạt ra, một chưởng đập về phía Đinh Tử Ngọc.
Đinh Tử Ngọc hoảng sợ nâng tay đón đỡ, trên bảo hộ cổ tay màu u lam thấy một chưởng này tràn ngập sát ý, nhất thời tuôn ra luồng sáng chói mắt, một chưởng đầy linh lực mạnh mẽ kia nháy mắt bắn ngược trở về.
“Phụt–” Thanh Đồng luồng lực mạnh mẽ này đánh trúng, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
“Thanh Đồng!” Chuyên tâm đối phó thần hồn Đinh Hộ, Mạc Thiên Liêu đột nhiên quay đầu, đằng không tiếp được thân ảnh màu trắng tựa như cánh bướm gãy. Bảo hộ cổ tay đó cùng vòng tay trên tay Thanh Đồng là một đôi, hồi trước đây mèo nhỏ không hiểu chuyện, lơ đãng một chút là công kích Mạc Thiên Liêu. Mạc Thiên Liêu luyến tiếc để nó đeo mấy thứ thuần thú gì đó, liền bổ sung thêm một công năng trên bảo hộ cổ tay, nhưng phàm là công kích có chứa sát ý, liền sẽ bắn ngược lại trên người mèo.
Mèo nhỏ tuy rằng nghịch ngợm, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến thương tổn hắn, thế cho nên công năng này chưa từng dùng qua, Thanh Đồng cũng căn bản không biết, nay lại……
“A –” Mạc Thiên Liêu thét dài một tiếng, ném Thái Thủy ra đi, biến thành một thanh loan đao, một đao chặt bỏ tay Đinh Tử Ngọc.