Chương 100: Sính Lễ

“Lại quên nữa rồi?” Mạc Thiên Liêu ôm Thanh Đồng chậm rãi rơi xuống đất, mỗi lần hắn luyện khí, mèo đều phải theo tới, nhưng vẫn cứ quên chỗ đặc biệt của luyện khí thất này, mỗi lần đều sợ tới mức dựng thẳng một tầng lông.


Thanh Đồng hơi mím môi, không nói tiếp, rơi xuống đất liền đẩy hắn ra, còn tuần tr.a một vòng.


Cửa vào luyện khí thất nằm ở sườn núi, sàn nhà bên trong cách lối vào mấy chục trượng, giống như một cái tổ trống không. Bởi vì lửa Đoán Thiên nằm trong lòng đất, trong phòng quanh năm nóng bức. May mà Mạc Thiên Liêu có khắc pháp trận ở  trên vách núi, khiến nơi này vẫn ấm áp mà lại không nóng đến mức ra mồ hôi.


Vách đá bên trong không đồng đều, do được lửa Đoán Thiên quanh năm thiêu đốt và được vô số thiên tài địa bảo hun đúc, đều biến thành bộ dáng lóng lánh trong suốt, ngửa đầu nhìn lên, giống như đang đặt mình trong hang thủy tinh. Trên tường thủy tinh, có khắc đường nhỏ quanh co khúc chiết, ước chừng rộng bằng bốn ngón tay, vừa vặn đủ một con mèo đi qua, trên đường nhỏ lại cẩn thận trải thêm một tầng vải nhung, để tiện cho mèo nhỏ đi lại.


Trên vách tường ngoại trừ đường nhỏ, còn đều khảm đèn lưu ly, chiếu sáng toàn bộ luyện khí thất tựa như ban ngày.


Luyện khí thất tầm thường, vì phòng ngừa bị lửa đốt cháy, trên mặt đất đều sẽ trải đá tảng, xa xỉ chút thì dùng ngọc thạch, rồi sau đó đặt vài cái đệm hương bồ ở bên cạnh bếp lò. Luyện khí thất này của Mạc Thiên Liêu lại lót một tầng thảm nhung!


available on google playdownload on app store


Thảm nhung màu xám nhạt phủ kín mỗi một góc phòng, ở chính giữa phòng, một cái lô luyện khí cực kỳ to lớn lẳng lặng đứng ở chỗ đó.


Mạc Thiên Liêu đi qua, chậm rãi nâng tay, xoa xoa thân lô màu bạc, đây cũng chính là đồ kiếm ăn của Đoán Thiên tôn giả — Thái Cực Phần Thiên lô. Bếp lò này là lão khốn kiếp để lại cho hắn, là một bán tiên khí.


“Này cho ngươi, chúc mừng ngươi thoát ly sư phụ.” Lão khốn kiếp nhe răng cười đến không thấy mắt.
“Ai nhận ông làm sư phụ!” Mạc Thiên Liêu cướp đi cái đỉnh lớn bằng bàn tay, phất phất tay ý bảo lão nhanh chóng cút đi, vì thế trên mông trúng một cước.


“Là ngươi cút đi mới đúng, ông đây muốn phi thăng!”


Đầu ngón tay lướt qua quai cầm bên trái, mặt trên có khắc một dòng chữ xiêu vẹo “Tặng ngô đồ kim đan đại thành, còn nữa, ông đây muốn phi thăng rồi”, quai phải cũng có khắc một hàng chữ giống vậy, nhưng mà thể chữ khí phách cuồng quyến, giống hệt như bảng hiệu lớn bên ngoài đại môn kia,“Ngô đồng chắn mây nổi, gió lạnh càng thêm liêu”.


*Nguyên gốc: Thanh đồng già vân khởi, trường phong mạc thiêm liêu


“Oa oa oa, Phần Thiên lô, ta nhớ rõ!” Thái Thủy biến thành miệng rộng, vây quanh bếp lò bay một vòng, năm đó lúc nó vẫn còn là tiểu linh trí mịt mờ vô tri, ngồi xổm một bên giống như vậy, trơ mắt nhìn Mạc Thiên Liêu ném các loại thiên tài địa bảo quý hiếm vào trong, luyện thành một thanh đao giết heo……


“Có muốn đi vào trong luyện một chút hay không?” Mạc Thiên Liêu nhướn mày hỏi Thái Thủy.


Thái Thủy biến thành trống bỏi, dùng sức lắc lắc, nhưng mà nó không biến thành thứ mềm mại được, hai cọng dây từng hai bên trống bỏi cũng cứng như thiết, lắc đến lắc đi cũng không đánh được đến mặt trống, chỉ đành phải từ bỏ. Lại biến trở về miệng rộng:“Không cần, không cần.”


“Ngươi muốn luyện chế cái gì?” Thanh Đồng đi tới ngồi xuống bên cạnh Mạc Thiên Liêu, Thái Thủy lập tức biến thành cọng cỏ đuôi chó lắc lư ở trước mặt hắn.


“Luyện trận bàn, còn có chút pháp khí nhỏ,” Mạc Thiên Liêu đưa mặt lại gần, thừa dịp y còn đang chơi với cọng cỏ kia, trộm hôn xuống gương mặt trắng nõn tuấn tú ấy một cái,“Qua khoảng thời gian là đại hội chí tôn ma đạo, ta cần chuẩn bị sớm một chút.”


Muốn biết, Đoán Thiên tôn giả đánh nhau, từ trước đến nay vốn dùng pháp khí mà nổi tiếng, năm đó chạy trốn tới Thập Sát cốc, hắn dùng hết tất cả các pháp khí nhỏ mà mình có, giờ tới đại hội đánh nhau không thể lấy ra một được một cái, thì rất là mất mặt.


“Chủ nhân, anh đã có thần khí thiên hạ đệ nhất bách chiến bách thắng, không cần pháp khí khác!” Thái Thủy nghe vậy, lập tức mặc kệ, biến thành cái bát màu đồi mồi, hướng Phần Thiên lô thượng mà đụng “keng keng”, chỉ trích Mạc Thiên Liêu đang đập bát cơm của nó.


Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng:“Vậy lúc đánh nhau để ngươi biến thành cây đinh đi đâm bàn chân người khác.”
“Không thành vấn đề!” Thái Thủy tự phát tự giác biến thành cây đinh xấu cực kỳ, đắc ý uốn éo.


Mạc Thiên Liêu thưởng cho nó một đoàn mộc trung hỏa:“Đâm chân người xong, về sau làm sao dùng ngươi làm cây xuyên thịt được, đi sang một bên đi.”
“Óa, nóng nóng nóng!”


Đuổi Thái Thủy đi, Mạc Thiên Liêu từ trong vòng tay chứa đồ móc ra mấy thứ nguyên liệu, bắn hai viên linh thạch nhập vào trận thái cực dưới đáy lô, chính xác ghim vào trong mắt hai con cá âm dương, dùng thần niệm chuyển động. Hai con cá âm dương nhất thời bắt đầu xoay tròn, càng xoay càng nhanh,“Oanh” một tiếng, lửa Đoán Thiên màu đỏ rực từ dưới lòng đất chui đi ra, nháy mắt bao lấy toàn bộ  đáy lô.


Ánh lửa chiếu mặt Thanh Đồng thành màu đỏ, độ nóng có chút cao, khiến y nhịn không được lui về phía sau.


“Bên kia có nước trà cùng đồ ăn,” Mạc Thiên Liêu chỉ chỉ cái quầy tinh thạch nhỏ đặt dựa vào tường, mấy thứ bên trong là hắn vừa mới thêm vào, đều còn tươi mới,“Có chuyện bảo ta.” Nói xong, liền quay đầu bắt đầu xử lý nguyên liệu, tùy ý Thanh Đồng tự mình đi chơi.


Thứ cần luyện lần này rất phức tạp, rất nhiều nguyên liệu cần xử lý trước. Ví dụ như tơ nhện hôm nay, cần phải dùng đao ngọc lột đi vỏ cứng bên ngoài, chậm rãi kéo tơ, tơ nhện chưa thiêu chế rất yếu ớt, cần cực kỳ cẩn thận, phòng ngừa làm gãy.


Thanh Đồng nhìn một lát, cảm giác nhàm chán, liền biến thành mèo nhỏ trắng muốt, bò đến trên vách tường, chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ hẹp hướng lên trên. Trên đường nhỏ có treo đèn lưu ly, vị trí vừa đúng, sẽ không ảnh hưởng y đi về phía trước. Mỗi một ngọn đèn đều không giống nhau, có cái là đèn hoa sen, có cái là đèn tám góc, trên mặt có khắc hoa văn không giống nhau. Mấy cái đèn này cũng giúp Mạc Thiên Liêu lưu trữ hoa văn, có đôi khi không nghĩ ra hoa văn khắc trên đồ vật, liền sẽ ngẩng đầu nhìn mấy cái đèn lưu ly này.


Bàn chân nhỏ trắng muốt, đạp lên trên vải nhung xanh thẫm, không nhanh không chậm, đi một lát cúi đầu nhìn Mạc Thiên Liêu phía dưới, vẫy vẫy cái đuôi, vẫn bò đến chỗ cao nhất, chỗ đó có một ngọn đèn lưu ly dễ nhìn nhất, điêu thành hình dạng cá nhỏ. Nâng vuốt khều khều đèn cá, vòng qua đó, chính là một thang trượt thật dài.


Mèo nhỏ nhìn nhìn thang trượt, lại nhìn nhìn Mạc Thiên Liêu bên dưới đã kéo xong tơ nhện bắt đầu ném mấy thứ này nọ vào trong lò, bèn nằm sấp xuống thang trượt, oạch một chút trượt xuống.


Mạc Thiên Liêu dựa theo trình tự ném loại nguyên liệu đã xử lý tốt vào trong bếp lò, chỗ tốt của Phần Thiên lô là, bất kể ném vào trong đó bao nhiêu, đều có thể đồng thời thiêu chế, mà không để chúng ảnh hưởng lẫn nhau, chỉ cần dùng thần niệm khống chế chúng nó tự mình đứng một chỗ trong lò là được. Nhắm mắt, dùng thần niệm thông nhập vào trong lô, đẩy nguyên liệu ra.


Cục bông trắng tuyết từ trên trời giáng xuống, trực tiếp trượt đến bên cạnh Mạc Thiên Liêu.
Luyện khí là chuyện cực kỳ tốn thời gian, Mạc Thiên Liêu vừa thiêu mấy thứ này nọ, vừa tu luyện, linh khí trong thiên tài địa bảo rất hữu dụng đối với thân thể thần mộc.


Thái Thủy cũng không sợ đốt, trực tiếp ngồi xổm trên đỉnh Phần Thiên lô, hấp thu hết thảy linh khí tán ra ngoài, đợi đến lúc Mạc Thiên Liêu điêu khắc bán thành phẩm, liền ngồi xổm bên cạnh nhai răng rắc các vật liệu còn thừa.


“Hồn tinh mới vừa để ở đây đâu rồi?” Mạc Thiên Liêu chỉ chỉ tinh thạch rõ ràng thiếu một khối.
“Ai, ai biết được? Có lẽ đã ném vào trong bếp lò.” Miệng rộng màu đồi mồi uốn éo, phủi đi bột phấn tinh thạch còn dính trên mặt.


Mạc Thiên Liêu nheo mắt, nâng tay ném Thái Thủy vào Phần Thiên lô.
“Óa, nóng nóng nóng!”
Không biết qua bao nhiêu ngày sau, Mạc Thiên Liêu lại mở mắt ra, thở dài một hơi, phất tay, nắp Phần Thiên lô tự mở, một trận bàn màu xanh nhạt nhảy ra, vững vàng dừng ở trong tay Mạc Thiên Liêu.


Toàn bộ trận bàn có hình dáng như mạng nhện, đáy là một cái khay màu xanh biếc, bên trên cũng là tơ nhện xanh biếc, được từng cây cột nhỏ chống đỡ, thoạt nhìn tựa như một cây đàn tranh phức tạp.


Trở lại hóa thần kỳ, chân nguyên trong cơ thể hùng hậu vô cùng, sẽ không xuất hiện tình huống luyện một linh khí liền mệt thành chó ch.ết. Cảm giác được bên hông ấm áp, cúi đầu nhìn xuống, liền thấy mèo nhà mình biến thành hình người, dùng thân thể thon dài cuốn lấy hắn, đầu đặt ở trên đùi hắn, ngủ say sưa.


Tâm nhất thời mềm xuống thành một bãi nước, cúi đầu, nhẹ nhàng hạ một nụ hôn xuống cái trán trơn bóng kia.
Thanh Đồng khò khè một tiếng, xoay người, ôm eo Mạc Thiên Liêu, cọ cọ mũi trên đó một chút.


“Ưm……” Mạc Thiên Liêu rên lên một tiếng, hắn thân có thuộc tính hỏa, tu luyện mấy ngày chính là lúc dương hỏa tràn đầy, bị cọ như vậy, dưới bụng lập tức căng cứng.
Ném trận bàn qua một bên, ôm người trên đùi lên.


“Ưm……” Thanh Đồng bị đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thò tay chuẩn bị khiến “giường” không động nữa, liền phát hiện bản thân bị đặt xuống mặt đất cứng rắn, bên dưới mặc dù có thảm nhung, nhưng sàn rất cứng, có chút không thoải mái, nhất thời tỉnh táo lại, liền thấy Mạc Thiên Liêu đang cởi áo y.


“Ngươi làm cái gì?” Thanh Đồng nhấc chân muốn đá hắn, bị Mạc Thiên Liêu nắm chặt cổ chân, theo cẳng chân trắng nõn trượt vào.
“Ở bên cạnh bếp lò ngốc vài ngày có chút thượng hoả,” Mạc Thiên Liêu cúi người, hôn lấy môi mỏng trơn bóng,“Chúng ta đến hạ hỏa đi.”


Trận bàn luyện thành, lại luyện vô số pháp khí nhỏ, đợi Mạc Thiên Liêu từ trong luyện khí thất đi ra, liền thu được ngọc giản màu xanh hắc y sử đưa tới.


Ngọc giản kia chạm trổ tinh xảo, trên viết hai chữ “Chí tôn”, dùng cát tinh màu vàng thêm vào, bên trái có một ấn ký thần hồn màu xanh, hình vuốt rồng, chỉ liếc nhìn, liền có thể rõ ràng cảm ứng được lực thần hồn cường hãn vô cùng trong đó.


“Thay ta tạ qua Minh tôn,” Mạc Thiên Liêu nâng tay, giao một bộ trà cụ màu xanh cho hắc y sử,“Vừa luyện chế chút đồ chơi nhỏ, thay lòng tôn kính”
Hắc y sử hai tay tiếp nhận, khom người đáp lại, cũng không nói nhiều, xoay người liền đi.


Mạc Thiên Liêu chắp tay sau lưng đứng ở trước đại điện, nhìn luồng sáng màu đen kia biến mất về phía chân trời, chậm rãi vuốt phẳng ngọc giản trong tay. Minh Yên vẫn là như vậy, làm việc cẩn thận, nhưng lại không biết hắn ta làm vậy, là vì muốn dùng hắn đối phó cái tên “Xích Tường” kia, hay là có mục đích gì khác. Nhưng dù cho Minh Yên có muốn làm cái gì, hắn cũng phải nhận.


“Làm cái gì vậy?” Thanh âm du dương từ phía sau truyền đến, gọi Mạc Thiên Liêu từ trong suy nghĩ về.
Thanh Đồng vừa tắm rửa qua, đầu tóc ướt sũng, cầm cái trận bàn mạng nhện kia nhìn kỹ. Lúc trước ở  luyện khí thất y vốn muốn nhìn, sau lại quên mất.


Mạc Thiên Liêu bất đắc dĩ đi qua, nâng tay hong khô tóc dài cho y:“Đây là sính lễ.”


“Sính lễ?” Thanh Đồng sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, sính lễ y biết, là mấy thứ lúc nam tử phàm trần cưới nữ tử, đưa cho nhạc gia…… Trong đầu lóe qua rất nhiều người, loại bỏ một lần những người từng câu dẫn qua Mạc Thiên Liêu, cuối cùng dừng ở gương mặt lẳng lơ của Phong Tố, muốn đoạt lại vị trí ma tôn, tìm ma tôn tin cậy liên thủ là chuyện rất cần thiết…… Môi mỏng nhạt màu thoáng chốc đã không còn sắc máu.


“Qua  khoảng thời gian chúng ta đi Ốc Vân Tông một chuyến, đưa thứ này cho tông chủ.” Mạc Thiên Liêu hơi hơi cười, nhẹ vuốt đôi môi bởi vì kinh ngạc mà khẽ nhếch, sau đó…… liền bị cắn.
“Đau đau đau!”
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:


Móng Nhỏ: Meo~ đây là đồ cưới của ngươi sao?
Thợ Mộc: Đây là sính lễ
Thiên Lang: Gâu! Đây là đồ cưới của ngươi?
Thợ Mộc: Đây là sính lễ!
Thiên Lang: Không cần! Chẳng lẽ giá trị của sư đệ ta chỉ bằng cái đĩa nát này sao?


Thợ Mộc:…… Được rồi, đây là đồ cưới, mặt khác còn có mười rương xương sơn dương Thiên Sơn.
Thiên Lang: Gâu! Vậy mới được chứ!






Truyện liên quan