Chương 56: Lần Đầu Đánh Tan Lũ Hành Tinh Đen (Hạ)
Bay qua các khu nhà thưa thớt, Nobita không thể không cảm khái:
“Hành tinh này đã nhỏ, người các cậu lại còn ít nữa a, chả bù cho trái đất chúng tớ, đất chật người đông, tấc đất tấc vàng.”
Raper nhìn về xung quanh thưa thớt dân cư thở dài giải thích:
“Trước kia chúng tớ sống ở hành tinh khác kìa, nó còn nhỏ hơn cả Kuzakuza nữa, nhưng bọn hành tinh đen đã xuất hiện và chiếm đoạt nó, chúng tớ mới đành chạy nạn đến đây, may sao bố tớ đã tìm ra nơi này để chúng tớ có cơ may sống sót.”
Đang nói chuyện thì bỗng Sami-chan la toáng lên:
“Nguy rồi! Bọn hành tinh đen đến, mọi người nhanh trốn đi!”
Phản xạ lại, cả bốn người cùng khom lưng núp sâu mấy tảng đá núi nhìn về phương xa.
“Là phi thuyền của bọn hành tinh đen, không ngờ chúng mò đến tận đây…”
Raper nhíu chặt lông mày nhìn phía chiếc phi thuyền bọn hành tinh đen mà nói.
Krim-chan lo lắng hỏi:
“Tại sao bọn chúng lại tìm đến nơi đây nữa?”
“Chắc là chúng đến đây hòng khai thác chiếm đoạt mỏ đá quý li tâm của hành tinh này đấy!”
Raper lông mày vẫn không thả ra, suy đoán mà nói.
“Người dân của các cậu có hiền lành quá mức không đấy? Để chúng lộng hành vậy? Đất nước nơi Trái Đất chúng tớ “dù có phải hi sinh tất cả cũng quyết không để mất nước, kiên quyết không làm nô lệ” á.”
Nobita nhìn về chiếc phi thuyền xa xa, liếc sang Raper nói.
“Anh Nobita xin đừng nói vậy! Bọn hành tinh đen vô cùng tham lam và tàn bạo, chính bố anh Raper và Krim-chan đã vì liều mình chống lại chúng mà bị tàn nhẫn sát hại.”
Sami-chan một mặt đau lòng giải thích.
“Thôi! Đừng nói nữa Sami-chan! Tớ cũng muốn đánh lại lắm chứ, nhưng tiếc không đủ sức mạnh, cả dân tộc chúng tớ chỉ có hiếm hoi mấy khẩu súng lục kiểu này.”
Nói đoạn, Raper đưa ra cây súng lục nhỏ mà cậu luôn mang ra.
“Nó còn là kỉ vật cuối cùng của bố tớ.”
Liếc đến chiếc phi thuyền đang hoành hành vô kị kia, Nobita ngứa mắt nói:
“Cậu không có sức mạnh? Tớ có! Tớ sẽ cho cậu mượn nó đánh lui bọn hành tinh đen kia!”
Nói đoạn không đợi tất cả kịp phản ứng, Nobita đã đưa tay nắm một tảng đá lớn như tòa nhà rồi hấp, tảng đá bay nhanh với vận tốc kinh khủng, phá vỡ bức tường âm bạo, để lại phía sau từng đóa từng đóa vân bạo.
Đang đi ngang như cua bọn hành tinh đen còn chưa kịp phản ứng đã nghe tiếng còi báo động vang inh ỏi, rồi… Không có rồi!
Một tòa nhà không rỗng ruột mà tất cả đều đặc bằng đá tảng va vào một chiếc phi thuyền sẽ là cảnh tượng gì?
Nhìn xa xa như pháo hoa vậy Nobita quay đầu trở lại phủi phủi tay, lại vung vung tay về phía trước mặt vẫn đang mộng bức mọi người nói:
“Xong rồi a, mọi người vẫn muốn ngắm pháo hoa à? Để lần sau bọn chúng đến nhiều chút tớ sẽ cho mọi người chiêm ngưỡng hoành tráng hơn a.”
Nhặt lại hàm dưới đã rơi dưới đất, Doraemon nhìn Nobita nói:
“Nobita-kun, hồi nãy cậu không khác gì siêu nhân luôn ấy!”
]
“Anh Nobita-kun thật khốc quá đi….”
Krim một mặt mê trai nói, hai mắt cô bé mạo tinh tinh như đang ngắm cái bóng đèn chứ ngắm người gì?
“Nobita-kun! Cậu thật là cứu tinh của chúng tớ! Bọn hành tinh đen chắc sẽ không dám đến đây quấy phá nữa đâu!”
Raper một mặt rạng rỡ nói. Nhìn khuôn mặt đầy hi vọng của Raper và Krim, Nobita không nhẫn tâm chọc thủng hi vọng hão huyền của hai người, vì theo nguyên tác cho dù bị đánh chạy trăm lần thì bọn hành tinh đen vẫn cứ bám dính như đỉa đói a.
“Anh cũng có thể làm như anh Nobita-kun đúng không anh Doraemon-kunnnnn.”
Sami-chan thì sự chú ý hoàn toàn lệch hướng, nhìn Doraemon với ánh mắt trông mong.
Doraemon cuối cùng lại một lần gục ngã trước màn bán manh giả đáng yêu của Sami-chan, đưa tay vào túi rút ra một chiếc găng tay đeo vào.
“Với găng tay lực sỹ thì có lẽ sẽ được a?”
Doraemon không quá chắc chắn nói, găng tay lực sỹ có thể nâng tảng đá như ngôi nhà ở trái đất á, nhưng không biết có thể ném như Nobita không nữa.
Nhưng bảo bối Doraemon không hổ bảo bối Doraemon a, vô cùng cho lực.
Và thế là lũ hành tinh đen đang lụi hụi chui ra từ chiếc tàu vỡ nát thì bỗng thấy một tảng đá không khác mấy tảng đá đánh vào thân tàu bay vút đến và rớt cái Uỳnh… vào cách đó không xa.
Nuốt một ngụm nước bọt, tên mập nói với tên gầy bên cạnh:
“Tao nghĩ ta vẫn nên vào lại bên trong đợi cứu hộ thôi mày ạ.”
Tên gầy cũng ực một tiếng nói:
“Tao… cũng nghĩ vậy….”
Mặc kệ hai mấy tên hành tinh đen đang sợ bóng sợ gió, Sami-chan là một mặt sung sướng đang tâng bốc Doraemon lên trời đi, lời hay ý đẹp nói không có từ lặp luôn ấy.
“À mà cậu có thể giới thiệu cho chúng tớ xem loại đá quý của hành tinh này được không a?”
Nobita cũng muốn xem loại đá quý kia một lần a.
Đá quý là một từ ngữ nói chung để chỉ các loại khoáng thạch khác nhau mà con người coi là quý giá, tùy theo cảm nhận khách quan, chủ quan của mỗi người mà chúng được định vị là đá quý.
Khi con người ăn lông ở lỗ, đến cái ăn còn chả đủ thì lúc gặp một tảng kim cương mấy trăm cara cũng không khác gì gặp viên đá ven đường mà đá đi.
Nhưng khi họ tiền tài danh vọng đủ cả thì lại đi tham lam thứ đá quý ăn cũng chả được, dùng việc cũng gần như không ấy.
Tại Trái Đất thì đá quý đơn giản là “vật hiếm thì quý” mà thôi, hồng thạch a, kim cương a, ngọc thạch a… tất cả chỉ để làm đồ trang sức để thỏa mãn cái đẹp và mặt mũi những người tự nhận là người “Thân cư cao vị” mà thôi.
Nhưng ở đây lại “đá quý” là loại đá có công dụng đầy huyền ảo và thần kì, loại đá quý này không những đẹp mà còn có thể có những tác dụng phải gọi là sự thần kì của tạo hóa a.
Raper cũng không định dấu diếm gì Nobita và Doraemon, quay sang Sami-chan nói:
“Nhờ em cả, Sami-chan!”
“Anh cứ để em!”
Sami-chan nói một tiếng tự tin, rồi ngửi ngửi bên này một chút, ngửi ngửi bên kia một chút, rồi chọn một địa điểm lấy đà khoan xuống đất, không lâu lại lao ra với hai viên đá quý.
Hai viên đá quý mỗi viên đều lớn bằng nắm tay, long lanh sáng chói như kim cương, mỗi viên đều là loại có thể lấy nhan trị khiến các chị em phải thét lên đuổi theo như vịt, độ lớn lại mạnh bạo độ lớn mấy viên kim cương trên Trái Đất.
“Khi ta cầm hai phiến đá này cọ vào nhau… Tứ thì giữa chúng sẽ phát ra một lực đẩy… có thể nâng vật thể lên không trung, đá càng to thì lực đẩy càng lớn, thậm chí có thể nâng cả tòa nhà a.”
Vừa nói Raper vừa thử nghiệm cho Nobita và Doraemon xem, khi hai tảng đá chạm nhẹ vào nhau thì Raper từ từ lơ lửng lên, đến khi cậu ấy đưa chúng ra xa thì mới dần dần hạ xuống.
Nhìn một màn thần kì ấy Nobita và Doraemon phải nói là như mơ a, Doraemon có không thiếu các bảo bối thần kì, Nobita thậm chí có thể không phụ thuộc bất kì phụ trợ bay nhanh hơn bất kì chiếc phi cơ nào, nhưng vẫn phải há hốc mồm trước cảnh này.
Bảo bối Doraemon thần kì là dựa trên trình độ khoa kĩ quá mức phát triển của thế kỉ 22, Nobita bay được là vì hắn có “Khí” a.
Trong khi đây chỉ là hai viên đá, chỉ là nguyên liệu thô mà có thể làm người ta bay được không thể không nói thật thần kì a.
Đi dạo thăm thú khắp xung quanh, Nobita và Doraemon được một trận vui chơi thoải mái, thấy trời cũng tối rồi, trăng cũng lên cao, hai mặt trăng một đỏ một xanh hòa vào nhau tạo nên một màu tím huyền ảo như mộng.
“Chúng ta về nhà ăn cơm thôi nào…”
Sami-chan luôn là một ăn hàng, không hiểu nếu ăn béo béo mập mập có ảnh hưởng tốc độ bay của cô nàng không nữa.
Thoải mái ăn xong cơm tối, Nobita và Doraemon cũng xin phép trở lại Trái Đất.
“Các anh lúc nào trở lại chơi với chúng em lần nữa vậy?”
Krim-chan ánh mắt trông mong nhìn về phía Nobita hỏi, Nobita cũng gãi gãi đầu một mặt khó khăn nói:
“Vì thời gian hai nơi chênh lệch lớn nên phải gần một tháng nữa anh mới lại có thể trở lại, anh cũng muốn nhanh lắm nhưng cũng đành chịu à, lần sau đến anh sẽ ở lại lâu nhé.”
“Hoan hô! Anh nhớ giữ lời đấy! Móc nghoéo này!”
Vui tươi hớn hở Krim-chan hướng về Nobita đưa ra ngón út.
Một ngày đi học kết thúc, Nobita khoác cặp đi trên đường về nhà, hôm nay hắn định bụng ở xuyên đến tận sáng mai trước 7h mới trở lại, tức là hắn sẽ ở lại hành tinh Kuzakuza tận gần một tháng, một tháng có lẽ đã đủ cho hắn phá mốc hai nghìn đại quan a.
Thực ra sau khi cứu hai người Raper và Sami thì công đức và nguyện lực của Nobita đã tăng đáng kể, lại phá hủy tàu của hành tinh đen khiến công đức nguyện lực của Nobita tăng mạnh, chỉ trong ngày đi chơi tại Kuzakuza mà sức chiến đấu của hắn đã lên quá 1500, nếu tốt đẹp thì trong gần một tháng tại Kuzakuza, Nobita có thể phá ngưỡng hai nghìn thậm chí ba nghìn không chừng á.
Dĩ nhiên là để dùng được thuấn gian di động giữa các hành tinh thì vẫn chưa biết ngày tháng nào á, hắn nhớ mang máng để có thể thuấn gian di động thì Songoku phải có sức chiến đấu 4.000.000
á , đó là khi chưa biến thân a, nếu thuấn gian di động giữa các hành tinh phải biến thân mới có thể dùng thì là 200.000.000 á.
Thiên văn sổ tự, thiên văn sổ tự a…
Nobita phải cứu bao nhiêu người? Tạo bao nhiêu nền văn minh thì mới có thể được đến a
Nhìn chỉ số 1.500 của bản thân, lại nhớ chỉ số max của Songoku là khoảng chừng 300.000.000.000 á, sức mạnh của bản thân chỉ đáng làm hàng đơn vị của cậu ta a.
Đường còn xa lắm a….
Rên lên một tiếng, Nobita lắc lắc đầu vứt hết mấy cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu đi, quay lưng đi về nhà.
Suy nghĩ miên man Nobita không chú ý có một bóng người cứ bồi hồi phía sau không xa, rồi như quyết định một đại sự gì đó mà thẳng tắp đuổi theo bóng lưng của hắn mà chạy đến.