Chương 96: Pho Tượng Chuyển Động
Chạy trong thông đạo xoắn ốc lên cao, Doraemon tương lai bay phía trước nói:
“Ở trên cùng có cái phòng nhỏ chứa trái tim thần thánh!”
Thấy cả đám chạy bộ mệt nghỉ, lại cảm nhận được truy binh phía sau, Nobita bất lực nhả rãnh vẫn đang chạy việt dã Doraemon:
“Cậu cũng có chong chóng tre sao lại để chúng tớ cuốc bộ thế hả Doraemon”
Nghe Nobita nhắc nhở, Doraemon vỗ đầu một cái, le lưỡi ra nói:
“ch.ết! Tớ quên mất.”
Rồi nhanh chóng lôi ra chong chóng phát cho mỗi người, quay về mỗi người cười làm lành, nhưng chính Nobita thì lại không nhận chong chóng tre, ngược lại nói:
“Mọi người đi trước đi! Có truy binh phía sau, tớ chặn chúng lại cho, Shizuka-chan, cậu nhớ đừng tháo găng tay ra nhé!”
Nghe Nobita nói vậy, Shizuka nhìn về trên tay đôi găng lực sĩ rồi quay về Nobita ừm một tiếng tỏ rõ đã hiểu, Doraemon tương lai thì lại cũng không lo cho Nobita, chả phải cuối cùng Nobita vẫn an toàn để trở lại cứu cả đám đó sao, nên tốt nhất vẫn là lên trên trái tim đã mới là điều quan trọng nhất, vứt cho Nobita cây kiếm điện quang, Doraemon và mọi người nói một tiếng bảo trọng rồi bay mất.
Nhìn trên tay cây kiếm điện quang Nobita cười khóc không được, kẻ lên đuổi theo này chính là nổi tiếng với kiếm pháp được không. Cầm theo cái súng không khí có vẻ còn hơn cái kiếm không lưỡi này, nhưng Nobita cũng mặc kệ, hắn cũng là kiếm khách một thời a…
Không đợi quá lâu, tên Sabel dẫn theo đám lính xuất hiện đầu cầu thang, Nobita một mặt “cao thâm mạt trắc nói”:
“Rốt cuộc người đã đến!”
Sabel cũng âm trầm rút ra kiếm mà nói:
“Ta đã đến!”
Nobita nhập hí mà nói:
“Ngươi không nên đến!”
Sabel cũng như kiếm khách tây lai thiên ngoại phi tiên cái thể loại đó mà đốp chát một câu:
“Nhưng ta đã đến!”
Chunbyou kết thúc, Nobita và tên Sabel cầm kiếm lao vào nhau, đao quang kiếm ảnh chập chờn. Khổng thể không nói Sabel là một vị kiếm khách mạnh, giác quan nhạy bén, mù một bên mắt không làm lão giảm đi tầm quan sát ngược lại như thức tỉnh được bản năng dã thú của tổ tiên, cũng có thể là một phần của Thần Anubis tổ tiên hắn, khiến hắn đã đạt ngưỡng giới hạn của con người( chó ).
Nhưng hắn đang đấu với kẻ không còn được xem là người nữa, mà phải gọi là “khác người” á… Nobita thấy kiếm pháp hai bên sàn sàn nhau khiến hắn bực mình, dùng thêm chút sức mạnh vào nhát chém, Nobita dùng 50 sức mạnh chiến đấu vào một kích, và thế là Sabel bi kịch.
Không nói đến hắn chưa thức tỉnh được là bao nhiêu huyết mạch tổ tiên, mà hắn lại chỉ là chi nhánh của Anubis nên chẳng có bao nhiêu mạnh mẽ hắn như một chiếc áo rách bị Nobita vung đi ɖâʍ thẳng vào tường sau lưng khiến nó rung rung lên.
Phun ra một câu:
“Ngươi rất mạnh.”
Tên Sabel cúp… nói đùa thôi chớ hắn chỉ là ngất đi thôi, Thần duệ, nhất là Thần duệ đã thức tỉnh được chút sức mạnh cũng không đơn thuần bị 50 sức chiến đấu cho đi lĩnh cơm hộp được á.
Mặc kệ lũ lính lác tan đàn xẻ nghé, Nobita tiếp tục đi lên bậc thang, mục đích của hắn không phải là trái tim tượng thần, mục đích của hắn chính là kho báu trong người tượng thần cơ, nhưng nói hắn tham lam vàng bạc châu báu trong đó thì cũng không đúng.
Bước lên đến một khúc cua, bỗng xuất hiện trước mặt Nobita là một cánh cửa lớn, đóng chặt, nhưng trước cửa lại không có khóa, Nobita đưa tay đẩy ra, không sai! Chính là mục đích của hắn “khố phòng” của tượng thần Bauwanko.
]
Mặc kệ vàng thau đầy rẫy, tượng vàng cốc vàng cái gì Nobita không hề quan tâm, hắn ta lao thẳng vào trong góc lục tìm.
“Không phải! Không phải! Không phải!”
Mồ hôi đầy đầu, đến lúc này Nobita vẫn chẳng tài nào tìm ra, càng ngày càng vội vàng, đang cúi đầu lục tìm bỗng Rầm! một tiếng động to lớn rung chuyển cả pho tượng, Nobita đang cúi đầu bỗng bị cả núi vàng bạc châu báu chôn sống tại bên dưới.
……………………………………………….
Doraemon tương lai dẫn cả đám đi lên đến cuối cầu thang, chỉ vào cánh cửa tại cuối con đường sơn màu đỏ, đường vân khó hiểu, cổ xưa, cậu ta nói:
“Chính căn phòng kia là nơi để trái tim của tượng thần!”
Peko nghiêm túc bước lên mấy bước đến trước cánh cửa, tại cánh cửa có hai vệt mài mòn, có vẻ là người xưa tạo ra để cho tay vào đẩy hai cánh cửa ra, cậu ta đưa tai tay vào dùng lực đẩy ra hai bên, cánh cửa không bị nghẽn hay kẹt lại như các cánh cửa cùng tuổi của nó mà là chậm rãi, chậm rãi tách ra hai bên.
Ánh sáng tỏa ra từ căn phòng chiếu rọi mặt của mọi người, từ cầu thang tối đen bỗng thấy cường quang khiến mọi người phải đưa lên tay che mắt, đến khi mắt thích nghi được cường độ ánh sáng thì xuất hiện trước mắt của mọi người đó chính là một căn phòng có một cái bệ cao tại trung tâm, vật phát sáng duy nhất đó chính là hình tượng một quả tim được tạo ra từ chất liệu chưa biết, phát ra ánh sáng vàng lấp lánh, một bộ “Ta muốn lấp lánh sánh ngang các vì sao” vậy.
Đi vào bên trong, cả bọn thấy xung quanh các bức tường được điêu khắc đủ các hình vẽ về tượng thần Bauwanko, còn trái tim tại trung tâm thì có đáy đính tại bệ đá cao, gắn chặt vào một trục xoay, nhưng như lời tiên tri thì có vẻ trục xoay này không dễ xoay chút nào cả.
Doraemon tương lai nói:
“Bây giờ chỉ cần xoay động trái tim này là tượng thần sẽ tỉnh lại ngay, chúng ta sẽ có sức mạnh đánh bại tên Daburanda ấy.”
Jaian một mặt hăng hái nói:
“Yép! Chúng ta cùng chuyển nó nào.”
Thế là hai người Jaian, Suneo, hai mèo Doraemon, một chó Peko hò dô mà xoay trái tim, nhưng trái tim đã làm lâu không dễ xoay chuyển hay vốn thiết kế của nó là chỉ những quái thai có sức mạnh phá trần mới xoay nổi hay sao mà mấy người gồng sức mãi cũng chẳng thể nhúc nhích.
Cũng đúng thôi, dẫu sao pho tượng này tạo ra là cho thần duệ sử dụng á, chỉ có thần duệ thức tỉnh sức mạnh, và lại phải trực thuộc dòng họ Bauwan ko mới có thể xoay chuyển, trực hệ thì Peko đã đạt định rồi, nhưng sức mạnh thì chưa đủ.
Nhìn hai chiếc găng đang đeo trên tay, Shizuka nhớ đến Nobita trước khi chia tay nói, nắm nắm hai tay, cảm nhận sức mạnh vượt trội của nó mang lại, Shizuka lại nhìn mấy người đang ẻ đầu mà xoay trái tm kia, cô mới ấp úng nói:
“Thế… Tớ cũng thử xoay nó nhé?”
Jaian một mặt giận dữ nói:
“Tớ đã bảo tất cả cùng xoay nó kia mà! Cậu nhanh lên đi! Một chút nữa thôi là được rồi!”
Shizuka vốn sợ sức mạnh quá mức của găng tay có thể hủy hoại trái tim nên vẫn chưa dám khinh cử vọng động, nhưng coi bộ trái tim này không dễ hỏng như vậy, bởi thế Shizuka cũng thả tâm ra đưa hai tay đặt tại cạnh bên trái tim, và… vèo….
Trái tim vốn cứng đầu cứng cổ vững như bàn thạch bỗng xoay như trước đến nay vẫn xoay vậy, trái tim xoay nhanh chóng khiến mấy người ôm nó đều bị văng ra tứ phía, cùng một mặt được vòng nhìn hóa thân bạo lực nữ Shizuka.
Bị mọi người nhìn phát xấu hổ Shizuka chỉ có thể phân tán lực chú ý của mọi người mà nói:
“Nhìn kìa! Trái tim cứ luôn xoay tron như thế! Có nghĩa là chúng ta thành công rồi đúng không?”
Mọi người nhanh chóng bị phân tán sự chú ý, cùng nhau ôm và cười cười ăn mừng thành quả, không biết bên ngoài chiến sự bỗng dẫn phát gay go.
……………………………………………….
Ngoài chiến trường bỗng xuất hiện máy bay ném bom và phun lửa áp chế không trung, vốn mấy người nếu sử dụng bảo bối đúng cách thì cũng không đến nỗi lo sợ, nhưng dẫu sao cả nhóm cũng chỉ là con nít á, bởi vậy tuy trong tay vũ khí thần kì nhưng trái lại bị dí chạy như chó nhà có tang vậy, còn tên Nobita tương lai thì lại mất tích không thấy tăm hơi.
Chiến dịch cán cân như là đang hướng về bên Daburanda, nhưng bỗng nhiên mây đen kéo đến già thiên tế nguyệt, ánh trăng vốn phát ra mờ ảo nay hoàn toàn bị che đi, đập vào mặt đó chính là mây đen tạo thành một vòng xoáy với trung tâm là đỉnh pho tượng.
Sấm sét ầm ầm, gió bấc gào thét, đang đứng trong thuyền chỉ huy lão Koss run lên nói:
“Chẳng lẽ truyền thuyết là thật? Mười kẻ lạ mặt đã thức tỉnh trái tim của pho tượng?”
Vừa dứt lời, một tia sét từ tầng mây vần vũ trên kia hạ xuống, đánh thẳng vào đầu pho tượng. cả pho tượng lôi quang lấp lóe tựa như một vị thần đích thực vậy.
……………………….
Trong đống châu báu Nobita bị một cái không biết là li vàng hay chậu vàng chấn tỉnh, vỗ đầu một cái:
“Ta thật ngốc! Có khí cảm ứng ngang “thần thức” mà không biết dùng.”
Nói là làm, Nobita nhanh chóng tản ra khí cảm ứng của bản thân, trong phòng khắp chốn đều hiện lên trong đầu, tại một đống hổ lốn chỉ có trân châu tài bảo thì một tấm da dê bỗng phát ra chói mắt.
Tấm da dê là một tấm da dê bình thường vô cùng, được gói trong giấy dầu rồi lại được cho vào ngăn nhỏ trong một pho tượng vàng khắc hình người đầu chó, Nobita biết nếu vật hắn muốn tìm có tồn tại thì chỉ có tấm da dê này mới có thể là nó mà thôi.
Chộp pho tượng, đưa ngón tay vào miệng của con chó, sờ vào chiếc răng gần sát trong cùng của nó, dùng sức một ép. Chiếc răng không cứng rắn mà thật tự nhiên lún xuống, nghe tiếng “tách” nho nhỏ sau đó tại bên dưới phía sau lưng pho tượng đẩy ra một cái ngăn kéo, Nobita nhanh chóng lôi ngăn kéo ra, cầm cả tấm giấy dầu bọc da dê mở ra.
Vừa lúc đó… tượng thần động!
…………………………………………….
Tại căn phòng chứa trái tm lại là khác biệt một bức cảnh tượng, có vẻ trái tim chuyển động hấp dẫn thiên tượng tạo ra sét, như phép dẫn lôi của Nobita vậy.
Sấm sét lại đánh vào thân tượng thần cung cấp cho nó ít ỏi năng lượng, các bộ máy… hay đúng hơn chúng được gọi là cơ quan của pho tượng được khởi động.
Không có bánh răng ma sát thanh âm, không có tiếng xoay của mô tơ hay tiếng nổ động cơ, các cơ quan trong pho tượng cứ thế mà thần kì chuyển động.
Trần nhà chỗ Doraemon mấy người đang đứng bỗng được mở ra, bệ đá cao để trái tim cùng mọi người đặt chân bỗng thế mà nâng lên, có vẻ như nó được một loại như dây leo hay cây đậu thần của Jack đẩy lên vậy.
Cá đám được đưa đến một căn phòng xa lạ, cao hơn, thoáng đãng hơn, thậm chí còn có cửa sổ to lớn được bọc trong tấm kính như viên đá quý màu xanh dương vậy.
Trái tim nhanh chóng an vị tại một điểm trên cao của căn phòng, và mọi người phát hiện ra một điều… bản thân đang đứng tại đỉnh đầu của pho tượng, hay nói đúng hơn là đứng tại trán, vị trí viên đá quý đính giữa hai lông mày của pho tượng.