Chương 1: Lãnh cảm như vậy thì ngoạn làm sao?
Edit: Tử Linh Lan
Beta: Mộc
Ngươi có hay không tín nhiệm một người như thế, có thể đem tất cả bản thân giao phó cho y, không hề giữ lại cái gì.
Y biết toàn bộ mọi thứ thuộc về ngươi, bao gồm cả những bí ẩn không thể cho ai biết cùng những thầm kín trong quá khứ.
Y là hải đăng lúc ngươi mê mang, là ngọn đèn lúc ngươi cô tịch trên thuyền chài, là lá chắn lúc ngươi sợ hãi, là thanh kiếm lúc ngươi kiệt ngạo.
Y như linh khí của biển cả, khiến ngươi trầm mê, cũng khiến ngươi thần phục.
***
Bóng đêm yên tĩnh, sao đêm lộng lẫy. Bức màn lụa trắng bị gió nhẹ nhàng thổi bay, bờ cát được sóng biển ôn nhu vỗ về. Cạnh cửa sổ sát đất, hai chiếc ly trống rỗng đặt trên quầy bar, thành ly còn lưu lại ánh rượu vang đỏ thẫm.
Trên chiếc giường Âu cực lớn, một nam nhân cả người trần trụi đem thân thể mở rộng thành hình chữ đại. Nhìn kỹ mới thấy tay chân cậu bị vòng da cố định ở bốn chân giường. Trên thân thể phủ đầy ngân ấn đỏ tươi. Đó là dấu vết bị vật mảnh dài quật lên, một số nơi thậm chí đã rỉ máu, khiến cho làn da trắng nõn lộ vẻ yêu mị và mê hoặc. Cậu có gương mặt trẻ tuổi, sống mũi cao khiến hình dáng càng thêm gợi cảm. Lúc này, cậu đang nhắm mắt thở dốc, lồng ngực phủ đầy hồng ngân đang kịch liệt phập phồng.
Một đôi tay di chuyển trên người cậu, đại lực vuốt ve cùng xoa nắn khiến cho toàn bộ cảnh tượng sắc dục hiện ra rõ rệt. Nam nhân bị trói chặt căn bản không có năng lực phản kháng, chỉ có thể để đôi tay kia tùy ý đụng chạm bất cứ vị trí nào trên người mình. Thời điểm đôi tay kia di chuyển xuống hạ thân, cậu mở mắt:
“Đủ rồi!”
Thanh âm cậu trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa như màu sắc con ngươi cậu vậy, không có nửa điểm bị nhiễm sắc thái ȶìиɦ ɖu͙ƈ. Gã nam nhân đang đùa nghịch trên thân thể cậu giật mình, hỏi: “Cậu muốn dừng?”. Mặt cậu không thay đổi nhìn trần nhà, nói: ” Trình độ của anh không đủ khiến tơi hưng phấn, tôi không thể tiếp tục lãng phí thời gian.”
Lời nói hiển nhiên đã khiến gã nam nhân tức giận, mặt gã âm trầm. Gã trở mình xuống giường, cởi bỏ trói buộc ở chân giường cho cậu, sau đó đem roi da trên tay đặt xuống tủ đầu giường. Trước khi chuẩn bị ra khỏi cửa, gã mang theo chút trào phúng bỏ lại một câu: “Đến tột cùng là trình độ của tôi không đủ hay Hứa thiếu rất khó hưng phấn?”
Hứa Diệp vẫn như trước nằm thành hình chữ đại trên giường, không buồn di chuyển, mi tâm nhăn lại thành một đường, có chút chán ghét khép lại ánh mắt.
Không sai!
Vấn đề là ở chỗ cậu.
Hồi bé cậu từng gặp phải vài chuyện không hay khiến bây giờ cậu vẫn không thể chấp nhận loại quan hệ này với người khác phái. Ba của cậu là Hứu Đình kết hôn với mẹ cậu Chu Giai cũng chỉ vì lợi ích của gia tộc, hai chữ “vợ chồng” cũng chỉ là trên danh nghĩa. Sau khi kết hơn, hai người họ ở chung cũng vô cũng lãnh đạm. Việc hạ sinh cậu cũng chỉ xem như hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường.
Chu Giai đam mê du lịch, thời gian ở ngoài còn lâu hơn thời gian ở nhà. Mà Hứa Đình lại thường xuyên mang nhiều loại phụ nữ về nhà. Điều này khiến cho cậu vừa mới tám tuổi đã phải chứng kiến cảnh ba mình đem một người phụ nữ xa lạ đặt trên bệ cửa sổ mây mưa. Cậu còn nhớ lúc đó mình đã hoảng sợ đến mức cả người cứng nhắc. Có lẽ vì vậy mà đến giờ, sự va chạm nhục thể với người khác phái kiểu này luôn khiến cậu buồn nôn.
Lớn lên, cậu phát hiện chính mình đối với phụ nữ không hề có dục vọng. Dù cậu từng kết giao bạn gái với ý muốn không chỉ một lần phá tan loại xiềng xích tinh thần này. Thế nhưng vẫn không thành công. Sau này, cậu thử tìm bác sĩ tâm lý kết hợp dùng thuốc cùng các phương pháp chữa bệnh khác nhau. Nhưng cuối cùng đều thất bại. Đối mặt với các nữ nhân phong tình vạn chủng, cậu thậm chí thấy cương còn khó khăn.
Dẫn cậu vào giới đồng tính là một người họ Lưu giàu có. Khi đó, việc kinh doanh ăn uống của Hứa Đình đã phát triển từ Nam ra Bắc, thân thế gia đình đột ngột giàu lên. Hứa Diệp đang học năm thứ hai đại học cũng bắt đầu bước vào cánh cửa của hội con nhà giàu “phú nhị đại”, hưởng thụ những cuộc tụ họp xa hoa giàu có. Nhưng khi thấy những vị công tử này có rất nhiều cách chơi đùa mà Hứa Diệp căn bản không tiếp thu nổi. Sau dần cũng không tham gia.
Tuy nhiên, trong mớ những kẻ đó, cậu quen với Lưu Cảnh. Cậu ta là một người thẳng thắn, dễ gần. Cậu ta là công nên bên người thường xuyên xuất hiện các nam tử xinh đẹp. Càng chơi lại càng thấy thân thiết, mối quan hệ cũng dần trở nên quen thuộc. Lưu Cảnh thấy cậu không có hứng thú với nữ nhân, liền đơn giản dụ cậu thử nam nhân, còn thập phần rộng lượng đem nam hài lông mi thật dài bên cạnh mình đưa cho cậu qua đêm.
Một đêm kia, đối phương chủ động khiến Hứa Diệp lần đầu tiên cảm giác được kích thích. Cậu lăn qua lăn lại rồi ép buộc một đêm, thiếu chút nữa đem hài tử lông mi dài kia lộng hư. Ngày hôm sau đem người trả lại cho Lưu Cảnh, cậu đỏ mặt liên tục giải thích. Lưu Cảnh cười ha ha, vỗ bờ vai cậu kêu lần sau đừng mạnh như vậy. Sau này cũng thường xuyên kêu cậu cùng nhau ngoạn.
Thế nhưng rất nhanh, Hứa Diệp nhận thấy dục vọng chính mình đang không ngừng suy giảm. Cậu thậm chí đối với nam nhân dần dần mất đi hứng thú. Khi đó cậu đã tốt nghiệp đại học, tiến vào công ty của Hứa Đình, từ nhân viên mới, dần đảm đương vị trí quan trọng.
Chân chính khiến cậu thay đổi là trong một lần tụ hội, trên di động của một người nào đó có một đoạn video. Vị này là một thiếu gia vô pháp vô thiên, đem cấp dưới đã mạo phạm hắn ta trói lại bằng dây thừng rồi dùng roi quật. Đã vậy còn quay video cố ý lấy ra khoe.
Dây thừng rắn chắc, nhục thể yếu ớt, vết roi đỏ tươi, cổ họng nức nở.
Sắc mặt Hứa Diệp phiếm hồng ngồi tại chỗ, nhìn nam nhân bị bịt mắt trói chặt trong di động. Bộ phận trầm ngủ giữa hai chân cậu bỗng nhiên không thể ức chế mà cứng rắn lên. Buổi tối ngày hôm đó, cậu nằm trên giường căn bản không có biện pháp đi vào giấc ngủ, ảo tưởng bộ dáng chính mình bị trói. Cậu cứ như vậy ảo tưởng đến khoái cảm, sau đó kiệt sức mà phóng thích.
Cậu bắt đầu chủ động tiếp xúc SM, rồi sau đó cậu phát hiện chính mình càng ngày càng khát cầu thủ đoạn kịch liệt hơn, càng ngày càng ỷ lại vào cảm giác đau đớn để đạt được khoái cảm. Cậu bắt đầu sụp đổ. Cậu cảm thấy mình giống như một quái vật, một tên biến thái, cần ngược đãi mới có thể giải thoát được dục vọng ghê tởm. Cậu bắt đầu thống hận bản thân mình, lại không ngừng ỷ lại vào cảm giác đau đớn, muốn ngừng mà không được.
Giờ phút này Hứa Diệp mỏi mệt không chỉ là thân thể mà càng nhiều hơn là tinh thần. Người vừa rồi rời đi là Lạc Đà. Đây đương nhiên không phải là tên thật, chỉ là danh hiệu trong giới gay của gã. Hứa Diệp cùng gã quan hệ giằng co khoảng nửa năm, thủ đoạn của gã không tồi, ngay từ đầu có thể khiến Hứa Diệp thỏa mãn, nhưng sau này dần mất đi hiệu lực, điều này làm cho cậu thập phần bất đắc dĩ.
Cậu đã bắt đầu đối với cảm giác đau đớn dần dần ch.ết lặng, không thể đến được khoái cảm mà cậu muốn. Cậu lo lắng cứ như vậy cậu sẽ thực sự bất lực.
Cậu cần một cọng rơm cứu mạng.