Chương 11: Luôn luôn nhớ kỹ ngươi thuộc về ai

Edit: Tử Linh Lan
Beta: Mộc
Cho đến khi cậu thấy nam nhân mang mặt nạ màu xám nhạt đi xuống cầu thang. Cậu mới đem tâm tư có điểm tiếc hận của mình nuốt xuống, ngẩng đầu hướng nam nhân nở nụ cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề: “Chủ nhân buổi sáng tốt lành!”


Đôi mắt của Hứa Diệp vừa đen vừa sáng, điều này làm cho gương mặt cậu trông không chỉ sạch sẽ mà có linh khí. Ngũ quan của cậu tập trung ưu điểm từ người mẹ Chu Giai, có thể dùng mấy chữ thanh tú xinh đẹp để hình dung. Bất quá bản thân cậu không hề thích loại hình dung này, khi còn học đại học, bởi vì một nam đồng học trêu cậu một câu “Cậu mà đi hóa trang thành mẹ cậu khẳng định có thể đem đi đánh tráo”, cậu nghe xong câu đó liền không kiêng nể, dùng một quyền đánh gãy răng cửa người ta. Sau này, cậu bắt đầu đi tập thể hình, đúng là có lúc cũng đã luyện ra cơ bụng cùng bắp tay. Bất quá mấy năm nay công tác bận rộn, chuyện ȶìиɦ ɖu͙ƈ lại xảy ra vấn đề, cậu không còn lòng dạ nào đi luyện tập, đến bây giờ các cơ nhục cùng đường cong không còn rõ ràng như trước. Nhưng dù sao, dáng người cậu vẫn không mấy khác biệt, khỏe mạnh đầy sức sống, cũng không giống mấy thanh niên thư sinh mảnh khảnh. Chẳng qua gương mặt cậu thoạt nhìn hơi trẻ con, cho nên thời điểm đi làm cậu thường dùng một bộ mắt kính gọng vàng không độ, để bản thân thoạt nhìn càng thành thục có năng lực lãnh đạo.


Mặt nạ nam nhân cũng bị lây nụ cười của cậu, tâm tình trở nên thoải mái, ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, vỗ vỗ chân.
Hứa Diệp quỳ gối bên chân anh. Nam nhân cầm lấy một miếng bánh mì, dùng đao quệt mứt dâu tây, đưa cho cậu: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”


“Ngủ rất say, ngay cả trời đổ mưa cũng không biết.”
“Vậy rất tốt, thoạt nhìn so với hôm trước ngươi có tinh thần hơn rất nhiều.” Nam nhân chậm rãi ăn bữa sáng, như là nhớ tới cái gì, nói: “Lần sau, lúc ngủ không cần đặt điện thoại ở bên gối.”


Hứa Diệp sửng sốt: “Ngài như thế nào biết di động của tôi đặt ở bên gối?” Cậu nhớ rõ tối hôm qua chính mình đặt chuông báo thức, sau đó cầm điện thoại đặt ở bên gối. Kết quả sáng nay lại phát hiện di động đặt tại tủ TV. Kỳ quái suy nghĩ một hồi, cứ tưởng bản thân nhớ lầm. Hiện tại xem ra, là nam nhân đặt ở chỗ đó nha.


Tối hôm qua, anh vào phòng mình. Vì cái gì nhỉ? Bởi vì lo lắng mình ngủ không được hoặc bị ác mộng sao?
“Ta không nhớ đã từng cho phép ngươi được quyền đặt câu hỏi, tiểu nô lệ.” Nam nhân quét mắt, nhìn thoáng qua cậu.


available on google playdownload on app store


Hứa Diệp nghĩ đến anh từng đi đến bên giường lo lắng cho mình, trong lòng vô cùng ấm áp, đôi mắt cong lên cười cười, một bên cắn bánh mì một bên ngửa đầu nhìn người đang ngồi trên ghế, tự động bỏ qua câu nhắc nhở của nam nhân.


Động tác của nam nhân rất ưu nhã, anh quệt bơ lên một miếng bánh mì, cảm giác được ánh mắt của cậu, nghiêng mặt nhìn cậu trong chốc lát, nói một câu: “Thật sự là…” Buông dao, đưa bàn tay tới, dùng ngón trỏ lau đi mứt dâu tây dính trên miệng Hứa Diệp, sau đó đem ngón tay thon dài kia dừng trước miệng cậu, nói: “Há miệng.”


Vành tai Hứa Diệp nóng lên, cậu vươn đầu lưỡi ra, ɭϊếʍƈ đi mứt màu đỏ trên ngón tay anh, sau đó đem ngón tay ngậm vào. Miệng lưỡi một tấc lại một tấc ngậm sâu hơn, ɭϊếʍƈ láp, khẽ cắn, ʍút̼ vào, vị ngọt nhàn nhạt của mứt dâu tây tràn ngập trong miệng, ánh mắt cậu có chút mông lung. Nam nhân thoáng nhướn cao ngón tay khiến cho nô lệ của anh kéo thẳng thân thể, cổ cậu rướn cao, trên cái cổ thon dài là hầu kết run run, có vẻ thực yếu ớt mà khiến người ta rung động.


Ngón tay bị khoang miệng nóng ướt vây quanh, có thể cảm giác rất rõ đầu lưỡi mềm mại và trơn ướt. Thân hình nhân nhi trần trụi quỳ gối dưới chân, không chút kháng cự nào, tùy anh xâm nhập, cảnh tượng như vậy chính là một loại kích thích to lớn, khiến con ngươi sau mặt nạ cũng trở nên thâm trầm. Ngay khi Hứa Diệp thử đem ngón tay ʍút̼ đến mức sâu nhất, nam nhân nhanh chóng rút ngón tay ra, kéo theo một sợi chỉ bạc ra khỏi khóe môi cậu.


Hứa Diệp bị sặc hai tiếng, xấu hổ đỏ mặt.
“Lấy trình độ của ngươi thì chưa thể nắm vững phương pháp nuốt sâu vào cổ họng, đừng cố tỏ vẻ”. Nam nhân lấy khăn ướt lau ngón tay, ngữ khí thản nhiên.


Trên mặt Hứa Diệp càng nóng, cậu cúi đầu xuống. Cằm cậu hoàn toàn chưa đủ thả lỏng, vội vàng đè đầu lưỡi để ʍút̼ sâu hơn sẽ gây ra bản năng bài xích của thân thể. Cậu biết vừa rồi nếu không phải nam nhân kịp thời đem ngón tay rút ra, cậu sẽ có phản ứng càng không ổn, chính mình có khả năng đột nhiên nôn khan hoặc là ho khan mà cắn nam nhân bị thương.


“Nô lệ, lấy lòng ta có thể có rất nhiều phương thức, không cần bắt buộc chính mình làm một số sự tình còn chưa được chuẩn bị tốt, nhất là một số chuyện có khả năng sinh ra nguy hiểm.” Nam nhân đem sữa đổ vào thìa, đút cho cậu.


Sữa tươi vừa kịp săn sóc cho tiếng nói đang không khỏe, Hứa Diệp nhẹ giọng nói: “Cám ơn chủ nhân…”


Sự việc xảy ra trong bữa sáng khiến cậu có điểm uể oải, thời điểm rửa bát cũng buồn thỉu buồn thiu. Chờ cậu đem mọi thứ thu xếp thỏa đáng mới nhìn sang nam nhân. Anh đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại. Đại bộ phận là đối phương đang nói, anh chỉ đáp lại ngắn gọn, dư quang thoáng nhìn Hứa Diệp đang đứng ngốc ngốc, ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo cậu lại đây.


Hứa Diệp đang suy xét có nên quỳ xuống hay không, bị nam nhân từ phía sau ôm chặt eo. Tấm lưng trần trụi dán vào người đối phương ăn mặc chỉnh tề, sinh ra ma sát rất nhỏ. Một tay nam nhân đưa điện thoại di động sát bên tai, một tay vòng ra trước mặt cậu, đùa bỡn hai điểm nổi lên trước ngực cậu, hoặc là kẹp hoặc là niết, khiến hai vật nhỏ thẹn thùng kia nhanh chóng đứng thẳng lên. Hứa Diệp khẽ thở gấp, muốn né tránh, lại bị thanh âm đè thấp của anh ghé vào tai ra lệnh: “Không được nhúc nhích, cũng không được lên tiếng.”


Bàn tay kia ở trên thân thể cậu tùy ý dạo chơi, mỗi một nơi đi qua phảng phất như lửa đốt. Từ bụng đến ngực, từ xương quai xanh đến má, khi thì trêu đùa hầu kết cậu, khi lại khiêu khích môi lưỡi của cậu. Kích động sự mẫn cảm của cậu, lại bắt buộc cậu phải nhẫn nại. Hứa Diệp cứ như vậy trần trụi đứng ở bên cạnh tường thủy tinh sát đất phòng khách tầng một, mặc cho người phía sau “dư thủ dư cầu” 


(ta cần ta cứ lấy – nghĩa là tùy ý trêu đùa)


. Cậu thậm chí có thể nhìn thấy cách đó không xa có hai công nhân làm vườn đang đứng trên cái thang cắt tỉa cây cối. Dù cho Hứa Diệp biết rõ ràng người bên ngoài không nhìn thấy, nhưng vừa vặn cảnh tượng bên trong như vậy, cậu vẫn có ảo giác bại lộ trước mặt mọi người. Thủy tinh mơ hồ phản chiếu bộ dáng cậu bị nam nhân khống chế, tình sắc mà diễm lệ. Cậu tựa như một món vật phẩm, bị tay người nọ khi dễ, tùy ý khinh nhờn. Mỗi một tấc trên thân thể cậu đều không thuộc về cậu.


Khi bàn tay kia di chuyển đến dưới bụng cậu, như có như không đụng chạm vào tính khí yếu ớt đang dâng trào, Hứa Diệp run rẩy cắn chặt môi. Nhưng rên rỉ khó nhịn vẫn từ trong cổ họng phát ra nửa phần, tựa như thanh âm nức nở đang gắt gao nè nén của thiếu niên cấm dục.


“Ân, việc này giao cho cậu đi xử lý, có kết quả báo lại cho tôi biết.” Nam nhân rốt cuộc cúp điện thoại, đem di động bỏ vào túi. Một tay còn lại nhàn rỗi xoa ngực cậu, cố ý niết niết một chút. Thanh âm bình tĩnh ghé vào lỗ tai cậu nói: “Ai cho ngươi lên tiếng, hả?”


Cảm giác đau nhức vọt qua thân thể, mang đến khát cầu càng sâu. Hứa Diệp không nhịn được nữa, nghẹn ngào kêu ra tiếng.
“Không nghe lời sẽ bị phạt, tiểu nô lệ.” Tiếu ý trong mắt nam nhân càng đậm, không hề đụng chạm thân thể cậu, mà là bắt hai tay cậu đặt ở sau lưng, chặt chẽ chế trụ.


Âu yếm đột nhiên thu lại như vậy khiến dục vọng sôi sục của Hứa Diệp không thể phá tan giới hạn cao trào. Giống như mất đi phương hướng trên vách đá, không biết nên leo lên tiếp thế nào. Một mảnh nước mắt ươn ướt trong đôi mắt tràn đầy cầu xin. Cậu không dám mở miệng, bởi vì người phía sau không cho phép. Cậu cũng không dám động, mặc dù hai chân có chút run, vẫn cố gắng đứng thẳng.


“Nói cho ta biết thân phận của ngươi.” Thanh âm trầm thấp từ phía sau vang lên.
“Tôi là…… nô lệ của ngài.” Dày vò như vậy khiến Hứa Diệp có chút mê muội, cậu bắt buộc chính mình lấy lại một tia thanh tĩnh trong đầu.
“Nói cho ta biết quyền lợi của ngươi.”


“Mọi thứ của tôi đều thuộc về ngài, chủ nhân. Tôi không có bất cứ quyền lợi nào.” Đáp án được thốt ra.
“Nói cho ta biết nghĩa vụ của ngươi.”
“Sự tồn tại của tôi là vì khiến ngài cao hứng.” Bả vai cậu run rẩy, nỗ lực thở sâu làm cho chính mình bình tĩnh trở lại.


“Ta muốn ngươi thời khắc nhớ kỹ ba điểm này.” Nam nhân phía sau buông lỏng bàn tay trói buộc hai tay cậu: “Sau khi ra khỏi nơi này, không có sự cho phép của ta, không chuẩn bất luận kẻ nào lấy bất cứ phương thức nào tiến nhập thân thể ngươi. Phàm là những địa phương tay của ta đã chạm qua, không cho bất cứ người nào khác đụng vào. Nếu để ta phát hiện ngươi vi phạm mệnh lệnh, nô lệ……” Anh dùng đầu ngón tay nâng cằm Hứa Diệp, bắt buộc cậu ngẩng đầu nhìn lên, tựa vào người anh: “Ngươi sẽ biết có hậu quả gì.” Thanh âm nam nhân vẫn thủy chung trầm thấp và thản nhiên, không có một chút thô bạo. Mà cảm giác áp bách kia lại như giòi đục xương, khiến người ta run rẩy không dứt. Ở tư thế này, cái cổ thon dài của Hứa Diệp hoàn toàn bị tay anh nắm giữ. Hầu kết run run trong lòng bàn tay anh, giống như một con thiên nga mĩ lệ mà lại yếu ớt, chỉ cần anh thoáng dùng lực là có thể đem nó bóp ch.ết.


Nam nhân dùng phương thức như vậy nhắc nhở Hứa Diệp, anh thao túng dục vọng của cậu, chưởng khống thân thể cậu, thống trị mọi thứ của cậu, là chúa tể của cậu.


“Vâng, chủ nhân.” Lông mi Hứa Diệp run rẩy, như là cánh hồ điệp bị nước mưa làm ướt nhẹp. Cậu chìm đắm vào hương khí thanh đạm trên thân nam nhân, lạc mất chính mình. Cậu cảm giác mình giống như một con rối gỗ, bị nam nhân điều khiển, bước vào một thế giới hoàn toàn mới, nơi đó chỉ có cậu cùng chủ nhân, không có người ngoài.


“Mặc quần áo, xuống lầu, ta gọi người đưa ngươi trở về.”


Thời điểm Hứa Diệp rời đi, vẫn như trước có bảo an đặc biệt tới đón. Bên ngoài cổng chính Hàm Quán, một người mặc chế phục màu đen đã sớm chờ bên cạnh xe cậu, thập phần ân cần mở cửa xe cho cậu: “Tiên sinh phân phó tôi đưa ngài trở về.”


Hứa Diệp ngồi lên xe, báo địa chỉ nhà, sau đó nhìn cảnh sắc vùn vụt lui về phía sau ngoài cửa sổ mà phát ngốc trong chốc lát, cầm lấy di động, ấn nút gọi lại một cuộc gọi nhỡ.
Ở đầu kia điện thoại, Hứa Đình hiển nhiên tâm trạng không tốt lắm, chất vấn nói: “Cả ngày hôm qua con đi đâu?”


“Mệt mỏi, ngủ nguyên ngày.” Cậu có lệ trả lời.
“Con bị bệnh?”
“Không có.”
“Vậy là tốt rồi. Đêm nay có dạ hội từ thiện, chúng ta cùng đi.”
“Tôi không có hứng thú.” Hứa Diệp có chút không kiên nhẫn: “Cái loại xã giao này tự ông đi mà làm.”


“Con phải tham dự.” Thanh âm Hứa Đình lạnh lùng, nói: “Thiên kim tiểu thư của Vạn Hoa từ nước ngoài trở về. Nhân lúc này giới thiệu cho con vài người, con cũng trưởng thành rồi”.


Hứa Diệp trầm mặc một lát, mặt không chút thay đổi, hỏi: “ Hiện tại, vì muốn hạng mục Đông Lâm ba liền đem con của mình đi bán?”


“Hạng mục Đông Lâm có làm được hay không, đều ở con. Tống Vạn Hoa nếu đồng ý con và con cũng thấy con gái nhà người ta vừa mắt thì sao không để cho nước chảy thành sông? Hứa Diệp, con phải hiểu rõ, nếu không có ba dày công trải đường cho con, kỳ thật con sẽ không có ngày hôm nay. Con đường này, mặc kệ con có nguyện ý hay không, đều phải đi.”


Hứa Diệp cúp điện thoại, đem đầu tựa vào ghế sau, khép lại ánh mắt. Mệt mỏi…






Truyện liên quan