Chương 53: Ta thuộc về ngươi

Hai người sinh hoạt rất hài hòa. Ngày thứ ba công bố quan hệ, Sở Dục sai người chuyển toàn bộ đồ đạc của Hứa Diệp từ tiểu chung cư kia đến số 8 Hàm Quán.


Cuối cùng thì phòng của cậu hoàn toàn không sử dụng, mỗi ngày Hứa Diệp đều lăn trên giường lớn trong phòng ngủ chủ nhân xem điện ảnh, tính toán lợi nhuận, nghe điện thoại, chơi game. Ngẫu nhiên sẽ vụng trộm ăn đồ ăn vặt, bất quá sau khi bị phạt mười roi thì thói quen này liền nhanh chóng sửa đổi.


Sự nghiệp cá nhân của Hứa Diệp cũng thuận buồm xuôi gió. Thời điểm kiến trúc chính của khu nghỉ dưỡng Đông Lâm hoàn thành, cậu mang mũ bảo hộ rất có cảm giác thành tựu mà tự vỗ ngực làm mấy hành động quái dị, sau đó thừa dịp Sở Dục không chú ý trộm điện thoại di động của anh đổi hình nền cuộc gọi thành hình chính mình. Ngày hôm sau, Nhị Thiếu trầm mặt họp, nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, sắc mặt anh nháy mắt nhu hòa, sau khi nghe xong điện thoại thì tâm tình anh rõ ràng tốt lên không ít, khiến nhóm cán bộ cao cấp câm như hến đồng loạt nhẹ nhõm thở dài một hơi. Mấy cán bộ này đều ngầm nguyện ý thân cận với Hứa Diệp, bất quá có nghiêm lệnh của Nhị Thiếu "Không nên nói thì đừng nói", ai cũng không dám trước mặt Hứa Diệp nhắc tới mấy chuyện xấu xa bẩn thỉu của Hắc Ưng hội kia.


Sau khi công khai quan hệ, phàm là những trường hợp chính thức lộ mặt, bên cạnh Sở Dục đều có Hứa Diệp làm bạn. Ánh mắt, ngôn ngữ giữa hai người, và cả hành động giơ tay nhấc chân đều có mười phần ăn ý. Mọi người cũng càng ngày càng có thói quen thấy bọn họ đồng thời xuất hiện. Rất nhiều người vì nịnh bợ Nhị Thiếu mà tiếp cận Hứa Diệp, thái độ của cậu luôn là lễ phép mà khách sáo xa lánh. Cậu sẽ không vì người ngoài mà can thiệp vào quyết định của Sở Dục. Ở trong mắt cậu, nếu lập trường của Sở Dục có khác biệt với cả thế giới, vậy cậu tình nguyện tin tưởng toàn bộ thế giới đều sai. Từng có người dùng ngôn từ cay nghiệt châm chọc khiêu khích ngay trước mặt cậu, trường hợp lúc ấy phi thường xấu hổ, Hứa Diệp cười trừ không phản bác, sau đó cùng chưa từng nói cho Sở Dục. Những lời này truyền đến lỗ tai Đường Xán, thiếu chút nữa đánh bom nổ ch.ết tên kia, sau đó phái người hung hăng đánh hắn ta một trận. Sau khi biết chuyện này, Nhị Thiếu cái gì cũng chưa nói, vung tay khiến công ty của tên đó sụp đổ. Từ đấy, không có người nào dám có nửa phần bất kính trước mặt Hứa Diệp.


Đầu mùa đông năm ấy, trưởng tôn Sở gia ra đời. Sở Tần được thăng cấp làm cha, vội vã ôm hài tử về Sở trạch để Sở Quảng Nhạc cũng được hưởng thụ niềm vui có cháu trai. Sở Dục thực thích đứa cháu nhỏ này, thường xuyên chơi đùa với em bé.


Đêm đó tuyết rơi đầu mùa, Hứa Diệp ngồi bên cửa sổ, cúi đầu trầm mặc thật lâu mới ấp a ấp úng mở miệng: "Chủ nhân, nếu ngài thích trẻ nhỏ, có thể...... có thể sinh một đứa, ân...... hai cũng được. Em kỳ thật cũng không để ý ngài...... có con nhỏ của mình."


available on google playdownload on app store


Nam nhân nghiêng mặt nhìn cậu hỏi: "Em định để ta sinh với ai?"
Hứa Diệp hơi mím môi, nói: "Theo em được biết, có rất nhiều nữ nhân nguyện ý sinh con cho ngài."
"Em không ngại ta lên giường với người khác, đúng không?" Thanh âm trầm thấp đã ẩn ẩn cảm giác áp bách.


Cậu không được tự nhiên tránh né đạo tầm mắt kia, nhẹ nhàng ân một tiếng.
Trên mặt Sở Dục thanh lãnh một mảnh: "Sau khi mang thai ta nên an trí em ấy như thế nào? Đến số 8 Hàm Quán ở cùng em sao?"
Hứa Diệp cứng đờ, nói: "Nếu ngài nguyện ý, em không ý kiến."


"Đến sau khi con nhỏ được sinh hạ, ta là cha của nó, nữ nhân kia là mẹ của nó, chúng ta ở cùng một chỗ nuôi nấng nó, lại có người dư thừa là em, vậy em định làm gì?"


Hai chữ "Dư thừa" như lưỡi dao sắc bén ngoan độc hung tàn đâm vào trái tim Hứa Diệp. Cậu cúi đầu, hốc mắt phiếm hồng, cố nén khổ sở trong lòng nói: "Em có thể rời đi......"
"Đủ rồi!" Sở Dục cưỡng chế tức giận dưới đáy lòng, lạnh giọng nói: "Quỳ xuống."


Hứa Diệp chưa từng thấy qua biểu tình phẫn nộ như vậy của anh, run rẩy, quỳ xuống.
Nam nhân nắm lấy cằm cậu, khiến cậu nhìn mình, ngữ điệu chậm lại, trầm giọng nói: "Ta hỏi lại em lần nữa, em không ngại để ta lên giường cùng người khác, đúng không?"


Hứa Diệp cảm thấy mình như bị ánh mắt ẩn chứa nộ khí kia lăng trì, bên trong con ngươi màu đen bắt đầu đẫm nước mắt: "Chủ nhân, em có thể cho ngài hết thảy, duy độc chỉ có con nhỏ là em không thể cho ngài được. Nếu ngài muốn có, em không muốn thành trở ngại của ngài."


Nhìn ánh mắt sáng ngời mà đau thương kia, đồng dạng trái tim Sở Dục cũng như bị đao cắt. Anh có chút bất đắc dĩ khẽ thở dài một hơi, nhìn nam nhân quỳ trước mặt mình, nói: "Ba aanh em chúng ta đều không phải là thân sinh nhi tử của cha."
Hứa Diệp ngẩn ra, giật mình nhìn anh.


"Thời điểm phụ thân thu dưỡng ta là lúc ta mới sinh không lâu, bị người đặt ngoài cửa cảnh cục, nghe nói thiếu chút nữa đông ch.ết. Sinh nhật của ta, là ngày cha thu dưỡng ta." Thấy người đang quỳ dùng ánh mắt đen láy kinh ngạc nhìn mình, nam nhân đưa tay sờ sờ mặt cậu: "Không cảm thấy kỳ quái sao? Ta và cậu ba tên là Sở Dục, Sở Huyên, mà anh cả lại gọi là Sở Tần, không ăn ý như vậy?" Anh dừng một chút, nói: "Bởi ba chúng ta đều vì kỷ niệm một người tên là Tần Dục Huyên mà tồn tại. Ông ấy là người mà cha dùng cả quãng thời gian còn lại của cuộc đời để hoài niệm."


"Lời đồn nói, Sở gia vì một huynh đệ đã ch.ết mới tiêu diệt bang Thủy Xà......" Hứa Diệp nói.


"Nếu không có Tần Dục Huyên này, sẽ không có Kim Ưng ngày hôm nay, đồng dạng cũng sẽ không có ta hôm nay." Ngọn đèn chiếu vào đáy mắt sâu thẳm của Sở Dục, hiện lên ánh sáng nhu hòa: "Ông từng cứu tính mạng của cha, hai người đồng cam cộng khổ rất nhiều năm. Cha từng hứa hẹn sẽ cùng ông trở thành một người xuất sắc nổi bật, nhưng trước khi lý tưởng này hoàn thành, ông bị người dùng mưu hại ch.ết. Phụ thân đời này không có nữ nhân, không kết hôn. Tuy rằng phụ thân chưa bao giờ mở miệng nói qua, nhưng chúng ta đều biết, Tần Dục Huyên là người phụ thân yêu. Dù cho đã không còn ở đây, những sẽ vẫn nhớ mãi không quên."


Hứa Diệp không đoán được chuyện này lại có ngọn nguồn phức tạp như vậy, nhất thời trong lòng có chút thổn thức.


Bên trong con ngươi của Sở Dục phảng phất như có linh khí của biển cả, sâu thẳm mà sáng sủa: "Hứa Diệp, ta vẫn thực hâm mộ cảm tình như vậy, cho đến khi gặp em, ta tin tưởng mình đã có được cảm tình đó. Ta chưa từng suy xét loại chuyện sẽ cùng nữ nhân sinh hài tử, về sau cũng sẽ không suy xét. Nếu ta quyết định muốn gia tăng thành viên gia đình, ta sẽ thương lượng cùng em, lấy danh nghĩa chung của cả hai ta để nhận nuôi. Ta sẽ tôn trọng ý kiến của em, bởi vì em là người ta muốn cùng đi đến đầu bạc răng long."


"Chủ nhân......" Lời nói này khiến trong lòng Hứa Diệp ấm lên, cậu có chút xấu hổ thấp giọng nói: "Xin lỗi, em chọc ngài sinh khí."
"Biết sai rồi?"
Gật đầu.


"Tốt, nếu em thừa nhận sai lầm, kế tiếp chúng ta nói đến chuyện trừng phạt." Nam nhân cong môi: "Đêm nay, toàn bộ vận động trước khi ngủ đều tùy em chủ đạo, trước khi ta vừa lòng, không được dừng lại."
"...... Chủ nhân, em làm không được...... Cầu ngài......"


Không đợi cậu xin khoan dung, dĩ nhiên đã bị người kia lôi lên giường.
Ngoài cửa tuyết lặng lẽ rơi, mênh mông rộng lớn, rải khắp trời đất.
Trong phòng ấm áp như xuân, tình nùng ý mật, tự thành đất trời.
—-


Mùa xuân năm thứ hai, ngày khu du lịch Đông Lâm chính thức khai trương, Nhị Thiếu tự mình đến đây kéo vải đỏ trên tấm bia. Dưới tấm vải nhung đỏ thẫm, tảng đá cực lớn màu xám xanh có khắc hai chữ "Diệp Dục".
Chúng nó hợp cùng một chỗ, nghĩa là "Ánh sáng".
—-


Cuối mùa xuân, Sở Dục và Hứa Diệp sang Anh quốc đăng ký kết hôn, dưới sự chứng kiến của bạn bè thân thích hai bên, trở thành bạn lữ hợp pháp.


Một khắc đeo nhẫn lên, Sở Dục cúi người hôn lên tay cậu: "Ta từng hứa hẹn với cha em, sẽ dùng cả đời này để yêu em. Hứa Diệp, hết thảy của ta đều thuộc về em."
Trước khi gặp em, ta uống cạn cô đơn. Sau khi gặp em, ta nếm vị hạnh phúc.


Ta cho rằng, khiến ta thần phục là em. Đến cuối cùng mới phát hiện, chúng ta đều thần phục tình yêu.
Tựa như hai ngôi sao trong vũ trụ sẽ ngẫu nhiên giao hội, bởi vì hấp dẫn lẫn nhau mà cải biến quỹ đạo của mình, từ đây dây dưa qua lại, vĩnh viễn không chia lìa.


Cho đến khi vũ trụ hoang tàn, cho đến tận cuối sinh mệnh, vẫn không nỡ nói một câu "tái kiến" với ngươi kia.
CHÍNH VĂN HOÀN






Truyện liên quan