Chương 12
Tôi tỉnh giấc rất sớm, nằm lì trên giường cả buổi không buồn nhúc nhích.
Tối hôm qua tôi vẫn không ngừng khóc, rất tức giận vì bị Diệp Hải dùng sức lực cưỡng chế, cuối cùng anh ta xin tôi, nói: “Em đừng khóc. Nếu không em đưa anh đến chỗ cảnh sát của trường, chịu lần lượt mười cực hình thời Mãn Thanh, không được thì dùng ghế hùm*, nước ớt hạt tiêu gì đó, bởi vì anh cưỡng hôn em.”
(*Ghế hùm là hình phạt tr.a tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duổi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau.)
Anh ta nói chuyện hài hước làm tôi nín khóc mỉm cười?
Lòng tôi còn đang bi thương đây.
Trong đầu tôi toàn là lời Mạc Lượng nói với người khác “Tôi là em gái của anh ấy”; anh nhìn thấy tên Yagyuu Ranko, chỉ nhìn thấy cái tên thôi, liền ngừng ngay công việc trên tay, nhận lấy bưu kiện cứ như báu vật.
Tôi nghĩ đến đây, trong mũi lại cay xót, nhìn từ ánh mắt của anh đến trái tim của anh, trong lòng anh không có người khác. Tôi là con gái, dù có ngốc đi chăng nữa cũng biết điều này.
Tôi dùng vỏ gối lau mắt, bất chợt có một ý tưởng, nếu tôi đột nhiên nhảy đến ba mươi hai tuổi, ngay cả con cũng có, thì thật tốt biết bao, hàng ngày tôi không có việc gì khác, chỉ nấu cơm chăm sóc cho con và bố nó, chỉ cần nghĩ nên bồi bổ cái gì cho con. Tôi muốn khoảng thời gian này mau mau trở thành quá khứ, tôi không thích hiện tại, tôi bi thương.
Tôi nằm đến mỏi cả thắt lưng, từ từ giãy giụa ngồi dậy, đấm đấm thắt lưng của mình như người già, vịn vào đầu giường để đứng lên. Tôi mang tinh thần sa sút cho đến tận trưa, không thể chậm trễ giờ lên lớp buổi chiều được.
Lúc rửa mặt tôi nhìn mình trong gương, trên mặt là đôi mắt thâm quầng, tôi không đắp mặt nạ được, đành mang đôi mắt gấu trúc này ra ngoài. Tôi mặc quần áo xong rồi xuống lầu, thấy Diệp Hải ở trong phòng khách.
“Em đã dậy?”
“Ừm.” Tôi đang mệt lắm, rất biết tiếp nhận giáo huấn, anh ta hỏi một câu, tôi ngoan ngoãn trả lời một câu.
Anh ta theo tôi ra khỏi phòng: “Anh đưa em đến tr
Ánh mặt trời tháng sáu quá gay gắt, tôi không thể không cúi đầu xuống, tránh khó xử, tìm lời nói: “Buổi sáng anh cũng không có giờ à?”
“Không có.”
Anh ta nói dối. Nếu không phải thì anh ta muốn đưa tôi đi học là nói dối.
Anh ta dắt xe đạp lại, tôi vừa trông thấy, ánh mắt đột nhiên nóng lên: yên sau của xe đã được anh ta gắn thêm cái đệm nhỏ rất dày.
Lúc tôi ngồi sau xe đạp anh ta, nhìn ánh nắng chiếu vào những giọt mồ hôi trên cổ anh ta, cổ áo T – shirt đã ướt một mảng, tôi thở dài một hơi.
Tôi nói: “Diệp Hải.”
“Sao?”
Anh ta dừng lại ở ven đường chờ đèn xanh.
“Ngày hôm qua…”
“Ngày hôm qua, tôi nổi cáu với anh, tôi xin lỗi. Tâm tình tôi không tốt.”
Tôi cắn răng mãi mới nói ra được một câu xin lỗi rất thành tâm, ai biết đằng sau có một chiếc xe cảnh sát rú còi inh ỏi lướt qua đường. Anh ta không nghe thấy tôi nói gì, cũng không lên tiếng trả lời, mà tôi lại không có dũng khí lặp lại lần nữa.
Đến khu giảng đường tôi học địa chất, anh ta cho tôi xuống.
Tôi chỉ chỉ cái đệm trên yên sau, nói: “Anh bỏ nó xuống đi, trông khó coi lắm, cứ như lai trẻ con ý.”
Diệp Hải nói: “Không phải em bảo đau mông à.”
Tôi ngại nói lại chuyện tối qua, xoay người lên tầng đi vào phòng học.
Diệp Hải gọi tôi ở phía sau: “An Phi,”
Tôi dừng chân, không quay đầu.
Tôi nghe thấy anh ta nói: “Anh không muốn nghe em nói lời xin lỗi gì cả, em thích đùa giỡn với anh thì cứ đùa giỡn đi, nhưng anh muốn em nhìn anh.”
Tôi phải trả lời thế nào đây, liếc mắt một cái thấy cậu bạn Tây Tạng mặc áo dài đi tới, tôi vẫy vẫy tay: “Này, Trát Tây Vượng Đôi, cậu đưa vở ghi sáng nay cho tớ mượn…”
Sau đó thấy cậu ta cũng không vui, Vượng Đôi nói: “Trước đây chúng ta vui đùa thế nào cũng được, nhưng từ sau cậu đừng đi lên túm áo tớ, tớ có bạn gái rồi.”
Đây là tin tức tốt.
Nhưng bây giờ nó không phải với tôi.
Tôi nói: “Cậu còn dám diễu võ dương oai với tớ, lúc nào đó tớ cho cậu biết tay.”
Cậu ta không dám tranh luận, buồn bực nghe giảng.
Giáo viên nói về tính không ổn định của thềm lục địa, cuối giờ để lại mấy vấn đề nói với mọi người: “Cuối tuần, các bạn tr.a tìm những bộ sách có liên quan, làm mấy đề bài. Sắp thi cuối kỳ rồi, hai vấn đề cuối cùng chúng ta sẽ cùng giải đáp sau, các bạn chuẩn bị bài tốt nhé.”
Tôi thu dọn túi sách, trong lòng nghĩ, nhanh vậy sao, đã đến cuối tuần rồi? Dường như cuối tuần này tôi có rất nhiều chuyện để làm, nhưng bây giờ trong đầu tôi không có gì cả, tôi không nghĩ được
Tôi ra khỏi phòng học rồi đến thư viện, lúc tìm sách trên những giá sách, tôi phát hiện có hai cô gái đi theo mình, tôi hung tợn nhìn lại, ai biết hai cô nàng đó thấy tôi lườm họ, liền dứt khoát đi về phía tôi?
Cô nàng cao hơn nói: “Bạn tên là An Phi?”
“Bạn ở lớp nào?” Tôi nói.
“Bạn ở cùng với Diệp Hải?”
“Chú ý cách dùng từ. Tôi thuê cùng nhà với anh ta.” Tôi nói.
Tôi lập tức hiểu tại sao lại thế này, cô thấp hơn trông dễ nhìn hơn cô cao, cô cao ra mặt cảnh cáo tôi, bởi vì cô thấp thích Diệp Hải, mà cô cao là đàn em phải lên tiếng mở lời trước.
Cô thấp nói: “Mày vốn không xứng.”
Tôi muốn cười quá, không phải đang diễn kịch chứ? Sao trông giống lời kịch thế?
Tôi cầm cuốn sách trên tay vỗ vỗ vào giá sách bên cạnh hai cô nàng, số lượt mượn sách chuyên ngành của khoa địa chất cực ít, thế nên trên giá sách bám đầy bụi bặm, lập tức tung ra một lớp bụi khí, cô thấp k lập tức nhắm chặt mắt, tôi chống tay bên hông nói: “Tôi không xứng với anh ta, không cần đợi các cô tính hộ! Con gà già.”
“Sao mày không có tố chất như vậy hả?” Cô cao vừa lấy khăn giấy ra vừa lên án tôi, “Mày cũng đáo để ghê?”
Tôi còn muốn rống lên mấy câu, nhưng chợt nghe thấy có người ho khan, vừa quay đầu đã thấy là Mạc Lượng, cách hai giá sách vừa vặn trông thấy chúng tôi. Giữa điện quang đá lửa lập tức đổi giọng, đứng đắn và hòa hoãn nói với hai nàng kia: “Bạn này, không phải các bạn nhận lầm người rồi chứ? Xin lỗi nhé, nhường đường cho tớ một tí, tớ còn muốn tìm sách.”
Tôi cầm sách đi về phía Mạc Lượng, anh đi từ sau giá sách ra đón tôi: “Sao vậy?”
“Không có gì đâu ạ.” Tôi ngẩng đầu nhìn nhìn anh, đang bị người ta trách móc làm khó dễ, lại đột nhiên gặp được anh, tức giận cũng vơi đi một nửa, “Sao thầy lại ở đây? Thầy Mạc.”
“Tôi cũng đến tìm sách. Ở đây có những cuốn sách cũ của Liên Xô từ những năm năm mươi, tôi muốn mượn.”
“Thầy còn chưa làm thẻ thư viện đúng không?” Tôi nói.
“Tôi lấy tiền đặt cọc.”
“Dùng thẻ của em mà mượn. Như thế tiện hơn.”
Chúng tôi cùng nhau đi ra thư viện, trong lòng tôi lo sợ, vừa rồi phân tranh anh ấy đã nghe được bao nhiêu? Mạc Lượng nói với tôi: “Từ hôm qua đến giờ anh luôn bận việc, lát nữa anh về nhà, em có về không? Anh đưa em về.”
Tôi còn chưa trả lời, di động trong túi tôi đã vang lên, tôi lấy ra xem, là tin nhắn của Diệp Hải, bên trong viết: chúng ta còn đi xem phim đấy nhé, em không quên chứ?
Tôi nói: “Em còn thiếu tiền điện thoại, họ cứ thúc giục nộp.”
Tôi xóa bỏ cái tin nhắn đó.
Mạc Lượng chờ câu trả lời của tôi.
Tôi tự hỏi, tôi có nên về cùng anh ấy không? Hy vọng của tôi hiển nhiên không lớn, nhưng tôi có cần không có điều kiện cũng phải tạo nên điều kiện nữa không?
Một giây sau di động lại vang lên làm tôi giật cả mình, tôi sợ là Diệp Hải, nhưng đó là mẹ tôi. Mẹ đã trở về từ Thái Lan, bảo tôi cuối tuần về nhà.
Tôi nói: “Vâng, anh Mạc Lượng, mẹ em cũng bảo em về nhà, phiền anh vậy.”
Anh cười rộ lên: “Nói cái gì vậy?”
Tôi không về chỗ trọ lấy đồ, trực tiếp ngồi lên xe của Mạc Lượng về nhà. Trước khi đi, anh đưa cho tôi một gói nhỏ, nói: “Nếm thử xem.”
Tôi lấy ra, là miếng bánh tròn tròn, tôi không ăn.
Tôi biết đây là cái gì, tôi biết là ai gửi đến.
Anh thấy tôi ngẩn người, rướn người thắt dây an toàn cho tôi: “Sao vậy? Phi Phi.”
~Tôi nhìn anh, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, tôi hỏi: “Đây là bánh hạt dẻ?”
“Đúng.”
“Yagyuu Ranko gửi từ Nhật Bản cho anh à?”
“… Đúng.” Mặt anh còn hướng về phía tôi, nhưng ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe, “Sao em vẫn còn nhớ cô ấy?”
Tôi nhớ rõ cô ấy, tôi đương nhiên nhớ rõ cô ấy, tôi còn nhớ rõ hơn chính tôi, anh không thấy mái tóc em vẫn còn để kiểu giống cô ấy à? Tôi cố gắng học tập, chính là vọng tưởng muốn trở thành một người như cô ấy.
“Bây giờ cô ấy làm gì ở Nhật Bản?” Tôi hỏi, “Còn làm trong sở nghiên cứu không? Vẫn thắp hương cho con khỉ nhỏ à?”
Mạc Lượng khẽ cười, ánh mắt đen nháy của anh càng long long hơn, tôi thấy ảnh ngược của phù dung ở bên trong: “Em biết không, Phi Phi, rất nhiều cô gái Nhật Bản sau khi kết hôn sẽ không đi làm. Bây giờ cô Yagyuu chủ yếu ở nhà chăm nom nhà cửa.”
Tôi không biết nói gì.
Trước khi khởi động xe, Mạc Lượng đeo kính râm vào, giọng khoan khoái nói với tôi: “Không ngờ em còn nhớ cô ấy, anh mà nói với cô ấy, nhất định cô ấy sẽ rất vui.”
Chúng tôi chạy trên đường cao tốc, rừng cây và núi hoang lướt qua nhanh chóng.
Rất lâu, tôi và Mạc Lượng đều không nói gì.
Lúc gần trông thấy biển, có thể rốt cuộc anh mới tìm được một chủ đề, anh hỏi tôi: “Vừa rồi ở thư viện, hai nữ sinh kia cãi nhau với em à? Là vì một nam sinh?”
“Không phải đâu.” Tôi nói, “Nhận lầm người ấy
Một mực chắc chắn, không muốn nói đến.
Tôi vẫn cắn một miếng bánh hạt dẻ đang cầm trong tay, vừa thơm vừa mềm, vị hạt dẻ tràn đầy trong miệng, làm tôi hạnh phúc muốn nhắm mắt lại, tôi nên hình dung thế nào đây? Đây có lẽ chính là hương vị của tình yêu. Tôi đã biết vì sao cô gái trong phim lại cười đáng yêu như vậy, họ có thể ăn được chiếc bánh thơm ngon, có thể có được tình yêu quý giá.
Mã não đỏ, lòng tràn đầy hâm mộ.