Chương 15
Buổi trưa, trời hửng nắng, thầy không giáo huấn tôi nữa, để tôi lên đảo dựng trại, chuẩn bị ăn cơm, thầy hỏi tôi: “Em có phục không?”
Tôi cao giọng nói: “Em phục. Nhưng thưa thầy, vừa nãy lúc em đẩy Diệp Hải xuống biển thầy còn chạy đến xem trò vui
“Tôi đến xem không có nghĩa là đồng ý với việc em làm xằng làm bậy.” Thầy nói, “An Phi, sáng nay em tức giận, tùy hứng cứ như cô nhóc con ấy, biết điều cho tôi. Nào, lên bờ làm việc đi. Buộc lều trại chặt vào.”
Tôi còn muốn tranh cãi tiếp, nhưng đàn anh đã mặc xong trang bị chuẩn bị lặn lại sợ chậm trễ, giơ cánh tay ra ý bảo tôi nhìn ra phía sau, tôi quay đầu, thấy thuyền đã đến gần đảo.
Đàn anh nói: “Mau đi đi, An Phi, đừng chậm trễ nữa. Quay đầu lại là bờ.”
Tôi bực lắm, nhưng không tranh cãi, nhìn Diệp Hải mới đi lên từ dưới nước, hầm hừ nói: “Anh đừng có đỏm dáng, anh chờ đấy.”
Thầy nói: “Không cần chờ, hai em cùng lên bờ. Tôi cũng không thể để mình em buộc lều được.”
Diệp Hải vừa nghe đã nóng nảy: “Thầy, em còn…”
Thầy nói: “Ngày mai, ngày mai còn lặn mà, ngày mai cho cậu xuống nước.”
Vì thế tôi và Diệp Hải bị họ ném lên đảo chuẩn bị lều trại. Giúp chúng tôi chuyển đồ lên đảo còn có hai cậu em năm thứ nhất, ba cái lều trại, mười bảy cái túi ngủ, sáu thùng bia, nước khoáng, ba thùng bánh mì bánh bao, ba túi than củi, năm nồi thịt, các thực phẩm khác và dụng cụ n
Lúc hai người chúng tôi đi lên bờ, tôi luôn không ngừng quở trách Diệp Hải: “Đều tại anh, đều tại anh, thầy phê bình tôi, anh đi theo xem náo nhiệt làm cái gì, làm hại tôi…”
“Đúng, làm hại em ném anh xuống biển.” Anh ta đi theo nói, ném cái túi đeo trên vai xuống đất, đặt mông ngồi xuống, lấy khăn mặt ra dùng sức lau tóc, “Đều do anh, bị em ném xuống biển, đẩy em lên bờ. Đều trách anh, em quở trách đúng lắm!”
Tôi cũng chẳng có cách nào phản bác lời nói mát của anh ta, thật ra tôi cũng quá đáng, tổ lặn của chúng tôi đã có kỷ luật, không được tự tiến hành trận đấu lặn, không được tiến hành trò chơi nguy hiểm trên biển: hôm nay, một lúc tôi phạm cả hai điều.
Nhưng —— sao tôi thấy khăn mặt trong tay anh ta nhìn quen thế? Tôi chạy vài bước tới, giằng lấy cái khăn: “Sao anh lại mang khăn mặt của tôi đến đây?”
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt dại ra như thằng ngốc, không lên tiếng.
“Anh dựa vào cái gì mà đụng vào đồ của tôi?” Tôi quát lên với anh ta.
Tôi cầm ba lô của anh ta lên, bới tung vài cái, liền thấy một cái túi ni lông trong suốt, hình gấu trúc của đồ bên trong rất quen thuộc.
Tôi hét rầm lên: “Anh muốn ch.ết hử, tại sao anh manglót của tôi tới?”
Trước sự xông lên của cánh tay tôi, Diệp Hải bảo vệ mặt: “Em đừng đánh anh vội, không phải anh muốn, bình thường em rất hay quên chuyện này, thường không cẩn thận, hôm nay chúng ta còn đóng quân dã ngoại bên ngoài, anh sợ quên mang… Ai nha…”
Tôi nhìn anh ta khai báo từ trên cao, loạng choạng trốn không xong, giãy giụa cả buổi mới nắm được tay tôi: “Được rồi, An Phi. Em cũng quá dã man, từ sáng đến giờ em trừng phạt anh thành cái dạng gì rồi?”
Tôi nhìn anh ta, khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai, tóc ướt sũng, mắt đen sáng long lanh, môi hơi nhếch, giả bộ tức giận cắn răng, thật ra mặt mày đang cười rất đắc ý. Tôi muốn tức giận, nhưng lại phát hiện không có hứng thú.
“Ai cho anh vào phòng của tôi?” Tôi nói.
“Anh không vào, anh lấy từ móc treo ngoài ban công.”
“Hừm.”
“Hừm cái gì?”
Tôi nghĩ trong chốc lát: “Thực ra tôi thật sự quên mang.”
Anh ta lập tức vui vẻ, cườiúc rồi nói: “Anh bảo em không cẩn thận mà.”
“Anh mới không cẩn thận ấy.”
Tôi còn muốn đánh tiếp, anh ta lại tiến lên hôn vào mặt tôi một cái, động tác cực nhanh, tôi trốn tránh không kịp, nói: “Anh mà động tay động chân lần nữa, tôi liền…”
Anh ta buông tôi ra: “Không nói nhiều nữa, mau làm việc đi. Người anh ướt cả rồi, còn phải đi thay quần áo.”
Tôi từng tới đảo này, cũng là hoạt động của tổ lặn, chúng tôi cắm trại ở đây. Thì ra vùng biển này từng có ngư dân nuôi cá nước sâu, sau đó vì có cá voi thường tới, nên nhà nước khoanh vùng thành khu bảo vệ. Ngư dân rời đảo, để lại bến cảng nhỏ, vùng biển phía bắc ít có bãi cát mịn, đi vào trong, còn có ngô được họ gieo trồng; đi sâu thêm nữa, có cả rừng cây, giữa hè mùa, cây cối xanh tươi, um tùm.
Lúc tôi dở lều bạt, Diệp Hải đã thay quần áo xong.
Anh ta đi tới đóng cọc, hỏi tôi: “Chỗ này tốt thật, đảo tên gì vậy?”
“… Tôi không biết.”
“Không có tên thì anh sẽ đặt cho nó một cái tên.” Anh ta rất khỏe, cọc được đóng cực chắc chắn.
“Tên gì?” Tôi rũ bạt xuống, chờ anh ta ba hoa.
“Hoa Quả Sơn phúc địa, Thủy Liêm Động động thiên.”
Tôi vừa buộc dây thừng vừa nghĩ, tôi nói: “Ừm, không tệ.”
Lều trại đã dựng xong, là hình nón, Diệp Hải mở khóa kéo sửa lại đệm, nghe tôi nói vậy, kinh ngạc hỏi: “Em không biết thật à?”
Tôi nhíu mày nói: “Tôi không nói đùa đâu, đại ca ạ. Dù tôi không có văn hóa, không đọc sách, tôi cũng từng xem phim truyền hình. Đó không phải là động của Mỹ Hầu vương sao.”
Anh ta ở bên trong nói: “Này, sao lều nhỏ thế nhỉ?”
“Bởi vì đây là một gian của tôi.” Tôi nói, “Dựng chắc rồi, tôi muốn ngủ một lúc, anh ra ngoài.”
Anh ta đi ra nói: “Em thật xấu, còn hai cái lều trại nữa thì sao?”
“Còn lại à, còn lại chờ một lát nữa. Bây giờ tôi rất buồn ngủ.” Tôi chui vào lều trại, đứng ở ngoài nắng lắm. Tôi sốt ruột đi vào ngủ, vì tôi không thoải mái, cả đêm qua tôi không ngủ, vừa nãy còn lặn xuống cùng Khưu A Minh, bây giờ thể lực cạn kiệt, hai mí mắt đang đánh nhau.
Diệp Hải không nói gì, một lát sau, ném từ cửa sổ nhỏ vào cho tôi hai chai nước khoáng và một lọ dầu: “Em không muốn nuôi muỗi thì bôi cái này vào.”
Tôi thật mơ hồ, chuyện quan trọng như vậy mà cũng quên, muỗi trên hải đảo ghê như hổ. Tôi bôi dầu lên người, ngả đầu xuống thực muốn ngủ, nghe thấy tiếng dựng trại của anh ta ở bên ngoài.
Không biết đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại tôi không muốn nhúc nhích tí nào. Nắng buổi chiều xiên qua bạt lều màu xanh, gió biển làm lay động lều trại, vù vù, tôi hé mắt, có cảm giác không thật.
Tôi cầm đồ lót Diệp Hải mang đến, áo lót và qυầи ɭót đều có hình gấu trúc, tôi nghĩ, trở về tôi không mặc mấy cái đồ thế này nữa. Mặc lá cây, như vậy có vẻ mát. Có lẽ bây giờ tôi ra khỏi lều trại sẽ trở về thời tiền sử, mà đây là một hòn đảo đơn độc cung cấp đầy đủ vật dụng, trên hòn đảo đơn độc chỉ có tôi và Mạc Lượng. Mạc Lượng vẫn là nhà khoa học, anh ấy nghiên cứu khủng long. Chúng tôi nuôi khủng long làm vật cưng.
Nhưng sau đó trong đầu tôi lại xuất hiện một hình ảnh khủng bố: tôi mặc đồ lót bằng lá cây dắt khủng long đi dạo trên bãi biển dưới ánh hoàng hôn, tôi vừa quay đầu lại, trông thấy một gương mặt đẹp đẽ quen thuộc, đó là Diệp Hải, cắn răng nói với tôi:
“Tiểu hỗn đản, mau buông anh ra.”
Tôi “A” một tiếng, lập tức ngồi dậy. Cả người đổ đầy mồ hôi. Tôi tự mình dọa
Diệp Hải nghe thấy tiếng hét của tôi, nói từ bên ngoài: “Em mê man tỉnh rồi thì ra ngoài xem thành quả của anh.”
Tôi chậm rì rì bò ra ngoài đã thấy anh ta dựng xong hai cái lều trại. Chọn đất, làm móng đều vô cùng tốt, còn tốt hơn tôi nhiều.
Nhưng tôi không nói gì, đi qua xem xét chỗ này, sờ mó chỗ kia, nói: “Anh xem, chỗ này buộc không chặt. Ấy, cửa sổ kia cũng không phải mở ra…”
Diệp Hải nói: “Vậy em nói xem, chỗ nào không đúng để anh làm lại.”
Thật ra tôi sờ mó cả buổi cũng không làm gì. Diệp Hải cần cù đã chuyển túi ngủ vào trong lều. Tôi thấy mình không đúng, vừa rồi anh ta làm mọi việc, tôi không làm gì cả mà còn xoi mói.
Tôi cũng lại gần giúp chuyển túi ngủ. Kết quả là lúc tôi chuyển đến cái thứ năm, mang nó vào trong lều thì có cái gì đó ở trong rơi ra.
Tôi mở ra xem, trong lòng cũng rất kích động.
Không ngờ là cuốn truyện tranh nổi tiếng của Nhật Bản: vợ chồng đối kháng 100 ngày. Tôi nghe danh đã lâu, đây là truyện tranh ɖâʍ giáo dục sinh lý. Nhân vật có tạo hình khoa trương gợi cảm, hình ảnh rất thật, tường tận, tình tiết cực ɖâʍ loạn, làm cho người ta… không thể không xem.
Tôi chu miệng nhìn sách, Diệp Hải ở bên ngoài gọi: “Em lại mê man?”
Tôi nói quanh co: “Không phải, không phải, tôi đi ra ngay đây.”
Tôi nhìn tên thêu trên túi ngủ, không ngờ là cậu em mập, tôi giấu quyển “vợ chồng đối kháng 100 ngày” vào lòng, nghĩ, tôi là đàn chị, cái thứ tốt này, coi như tôi tịch thu.
Tôi vừa đi ra, đã nghĩ, vẫn nên trốn ở trong là tốt nhất. Bởi vì, thử thách trước mặt thật sự rất tàn khốc.
Diệp Hải cởi áo, thu dọn thùng đồ ăn.
Lúc anh ta quay người nhìn tôi, cơ bụng tám múi khoe ra trước mắt tôi.
Lúc anh ta bê thùng, lại thấy lưng eo thon thẳng, còn cả cái mông bên dưới, cơ bắp ở hai bên thắt lưng thật là rắn chắc. Tôi từng xem một chương trình đêm khuya của Đài Loan, hai bên thắt lưng đó còn có tên là: cơ ân ái.
Tôi quay đầu đi về hướng lều trại, tôi muốn đi vào bình tĩnh một chút.
Anh ta gọi tôi: “Trên đảo có chỗ nào tắm không? Anh nóng gần
Tôi ngây ngốc, không biết làm sao bây giờ.
Có, thật sự có. Có một dòng suối nhỏ tắm thích lắm, vừa mát vừa ngọt lành.
Nhưng mà, tôi phải dẫn anh ta đi sao?
Đá mắt hổ, ham muốn nhỏ.