Chương 18

Tôi cắn một miếng bánh nhân đậu, nói: “Em không vội, à, anh Mạc Lượng này, sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, em ở nhà ôn tập cái gì đây.”


Bánh nhân đậu rơi xuống đất anh đều nhặt lên, chúng tôi bỏ phần vỏ dính bụi bên ngoài rồi tiếp tục ăn. Hai người ngồi vào căng tin của nhân viên trong trường, ở đây ít người hơn, còn có TV xem, Táp Bối Ninh* đang nói về án kiện trong “Báo cáo pháp lý”.


(*Táp Bối Ninh là MC của đài truyền hình CCTV Trung Quốc, bạn trai của Chương Tử Di.)
Tôi ăn bánh nhân đậu, chăm chú xem chương trình TV.
Táp Bối Ninh nói: “Như vậy chó nhà ông Trương cắn đứt môi dưới, chuyện này và ca khúc nàng dâu hát, rốt cuộc có quan hệ trực tiếp gì không?”


Tôi vẫn xem rất chăm chú, nhìn không chuyển mắt.
Mạc Lượng nói: “Hay vậy sao?”
“Vụ này rất quan trọng và cũng điển hình mà.” Tôi nói.
Anh uống một ngụm canh: “Phi Phi, “
“…”
“Hôm chủ nhật, anh định đến nhà em đón em về thăm trường cũ, nhưng mẹ em nói, em ra biển.”


“… Tổ lặn của chúng em có hoạt động.” Tôi nói, tôi không nhìn mặt anh, tôi cắn một miếng bánh nhân đậu thật to.
“À.”


Chúng tôi ngồi gần cửa sổ, bên ngoài căng tin, hoa hòe bị gió thổi vào, tôi thấy một cánh hoa bé nhỏ bay bay rồi rơi vào bát canh của Mạc Lượng, anh từ từ vớt nó ra, canh suông trên cái thìa trắng, thìa nằm trong ngón tay thon dài của anh, cổ tay anh đeo một chiếc đồng hồ la bàn, cánh tay gầy mà chắc khỏe, anh mặc áo sơmi cộc tay màu trắng, cuối cùng, tôi vẫn ngẩng đầu nhìn anh. Anh cũng đang nhìn tôi, anh có gương mặt đẹp lại mang vẻ trí thức, đôi mắt sáng ngời, nụ cười nhu hòa, cũng giống Diệp Hải, Diệp Hải chính là một chàng trai kỳ lạ và thích bại lộ, Mạc Lượng là một học giả trẻ, có một vũ trụ nhỏ mạnh mẽ, xinh đẹp hơ


available on google playdownload on app store


“Anh có biết Phó Tân Bác không?” Tôi hỏi.
“Không.”
“Vậy Bách Nguyên Sùng thì sao?”
“… Là diễn viên trong phim “Điều kiện của ma nữ” đúng không?”
“…”
“Sao vậy?”
“Chính là bộ dáng của anh có điểm giống họ.” Tôi nói, “Tổng hợp lại chia đôi.”


“Lúc về anh sẽ nhìn xem.” Anh ra vẻ nghiêm túc gật gật đầu, “À đúng rồi, anh còn chưa có phiếu cơm. Mấy ngày nay mua cơm đều dùng tiền mặt.”
“… Em cho anh mượn.” Tôi nói.


Anh cao hứng nói “Cảm ơn”, sau đó uống một ngụm canh nói với tôi: “Thật ra, thật ra lần trước em nói, làm giúp anh, còn làm giúp mấy thầy cô nữa.”
“Ai nha, em quên mất, được rồi.” Tôi nói, “Em còn nói chuyện gì mà vẫn chưa làm không đây.”


Anh còn nhớ rõ chuyện này, anh muốn tôi làm? Tôi vội uống một ngụm nước, không muốn để anh nhìn thấy tôi đang vui vẻ muốn cười.
“Phi Phi, bao giờ em thi xong?”
“Trong vòng hai tuần.”
“Thành tích học tập của em tốt chứ?” Anh hỏi tôi.
Tôi vẫn chờ câu hỏi này của anh đây.


“Tốt ạ. Thành tích cả năm của em đứng đầu trong tổ.” Tôi thản nhiên nói.


Anh không hề kinh ngạc hay tán thưởng, nói còn nhạt hơn tôi: “‘Poseidon’ cần một thực tập sinh, biết tiếng Nhật, bình thường phụ trách tiếp điện thoại, gửi fax, giữ gìn máy móc, nếu em có thời gian, thì ngày nghỉ có thể tới thực tập…”


Lòng tôi sục sôi nghiên cứu hai giây, sau đó thản nhiên nói: “Có trợ cấp không? Ăn cơm có miễn phí
Anh thản nhiên nói: “Không hỗ trợ tiền cơm, em có tới….”
“Tới chứ ạ,” tôi nhàn nhạt nói, “Cho ăn cơm là được.”


Anh không thể thản nhiên được nữa, cười rộ lên: “Em cũng dễ đồng ý quá. Phi Phi, trợ cấp cho em, cũng không ít đâu, 1500 tệ một tháng, thế nào?”


Tôi ngoài miệng thì không nói, trong lòng lại mừng thầm, đây đúng là chuyện tốt, có thể làm thực tập sinh ở “Poseidon”, có thể ngày ngày ở bên Mạc Lượng, mà còn được tiền nữa. Vì điều này, họ trợ cấp thế nào cũng được.


Tôi và Mạc Lượng đi ra căng tin, anh trở về phòng nghiên cứu, tôi đi tới phòng thi. Giữa đường đi ngang qua sân thể dục, cạnh sân thể dục là hai cái xà đơn cao. Mạc Lượng nói: “Em chờ anh một chút, anh thử đã.”


Còn chưa chờ tôi nói chuyện, anh đã đi trước vài bước, thả người nhảy lên, đứng thẳng động thân, sau đó hai cánh tay xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, động tác tiêu chuẩn lưu loát, lúc nhảy xuống, lập tức đứng vững trên mặt đất, không nhúc nhích chút nào.


Tôi vỗ tay: “Mạc Lượng, sao anh còn có cả ngón này nữa?”


“Cái này ấy à,” anh vỗ vỗ tay, “Thường ngồi trong phòng nghiên cứu, xem máy tính, phân tích địa cầu, rất dễ đau vả vai, thường xuyên vận động duỗi thân sẽ tốt hơn. Khi anh ở Nhật Bản, phòng nghiên cứu cũng có hai cái xà đơn, lần trước em đến không để ý à? Mọi người hễ có thời gian là đều lại đó đu hai vòng.”


“Em nhớ rõ cái điện thờ con khỉ.” Tôi nói.
Anh cười rộ lên.
“Em không muốn luyện xà.” Tôi nói, “Em sợ. Lúc đầu lao xuống, nếu bị ngã đầu sẽ chúi về phía trước, đập vào mặt đá hoa cương, thì làm sao bây giờ?”


“Vậy…” Anh dừng bước, “Không thành công sẽ thành người thực vật.”
“Thành người nào?” Tôi nghe không hiểu, tiến tới hỏi anh.


Lá cây hòe tạo thành cái bóng loang lổ trên nước da trắng trẻo của Mạc Lượng, mi mắt anh hơi hạ xuống, nhìn tôi, khóe miệng như có ý cười, bỗng mở ra thành nụ cười tươi, Mạc Lượng trêu tức nói: “Người thực vật. Người của trái đất thì đều biết cả.”


Tôi nhớ đến bộ dáng anh khi cười với mình, cảm thấy tâm tình rất vui vẻ; nhớ anh nhắc tới Nhật Bản, trong lòng lại nảy lên chút lo lắng; tôi dùng khoa học để xem xét tình yêu, quá khứ của anh thật ra không liên quan đến tôi, điều liên quan đến niềm vui của tôi là anh của hiện tại và sau này; tôi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, tôi cũng có đủ dũng khí, nhưng có thể đổi lại tình yêu của anh không?


Mạc Lượng nói dưới bóng cây hòe “Người thực vật. Người của i đất đều biết cả”.
Aizz, sao anh có thể nói chuyện như Triệu Bản Sơn*? Học cũng giống thật. Nhưng ngay cả Phó Tân Bác anh ấy cũng không biết.
(*Triệu Bản Sơn là danh hài của Trung Quốc.)
Tôi cắn bút, bỗng cười rộ lên.


Thi xong, cậu bạn Tây Tạng chạy lên nói với tôi: “Sau này đi thi cậu ngồi đằng sau ấy, đừng có làm liên lụy đến tớ.”
“Sao lại liện lụy đến cậu?”
“Cậu làm gì mà cứ nhìn về phía tớ?” Cậu ta nói, “Còn cười quỷ dị như vậy nữa?”
“…”


“Thầy cứ để mắt đến hai đứa mình. Còn tưởng rằng tớ ám hiệu cho cậu. Môn sau là lão đại đầu đỏ coi thi, ông ấy khẳng định sẽ nhìn chằm chằm vào tớ, thật ra cậu không có gì nguy hiểm, nhưng tớ thì thảm rồi.”


Tôi bực bội: “Ai nhìn cậu? Ai bảo cậu ngồi đúng ba mươi độ vĩ bắc của tớ? Ai ngẩn người mà chẳng nhìn về hướng ấy? Mà này, Hán ngữ của cậu tiến bộ nhiều gh cậu dám nói chuyện với tớ nhanh như vậy…”
Cậu ta không nói thêm nữa, bỏ chạy.


Tôi căm giận nghĩ, sao Trát Tây Vượng Đôi lại dám nói chuyện với tôi bằng cái giọng điệu ấy, bây giờ dù là phong độ hay tiếng phổ thông đều là vẻ trượng nghĩa, nhất định là bị bạn gái cậu ta nuông chiều.


Sau đó tôi không muốn về nhà, vào thư viện xem sách, ôn tập nội dung thi ngày mai. Gần đến giờ ăn cơm chiều, phòng đọc dần dần bớt người, tôi gặm nhấm từ đầu tới cuối “phân tích nguyên lý phương pháp lắng đọng bồn địa”, cảm thấy đã học kỹ. Vươn thắt lưng, nhìn sang bên cạnh, có người để lại sách chiếm chỗ, “Cố sự hội” tôi đã đọc qua; mục “Tri âm” rất là đẫm máu, “Cha ghẻ, tôi có con của ông, làm sao bây giờ?” Tôi nhìn qua; đối diện là một quyển “Thần thoại Hy Lạp”, tuy là bản năm 1982, hơi cũ một chút, nhưng miễn cưỡng vẫn thấy vừa mắt.


Mở ra xem, cũng là một đoạn thú vị: Thần biển Poseidon biến thành cá heo theo đuổi người vợ tiên nữ của mình. Trong lòng tôi tán thưởng, có pháp lực thật tốt biết bao, theo đuổi tình yêu mà cũng có thể tùy theo lòng mình như vậy, tên của vợ ông ấy cũng gần giống tên tôi, tên là An Phi Đặc* cái gì ấy. Lại tùy tay dở một đoạn, vẫn rất thú vị, Poseidon cùng một nữ thần sinh ra một đđứa con trai là Cyclops, nữ thần kia tên là cái gì Sa đó (tên đầy đủ là Thoosa, bà sinh ra đứa con khổng lồ một mắt tên là Polyphemus). Lại xem một đoạn, ông ta kết cấu với con gái của một thần sông, cô gái đó tên là La cái gì đó. Dở tiếp lật tiếp, ông ta và nữ thần Aphrodite (thần tình yêu, sắc đẹp và sự sinh nở) cũng có một đoạn tình sâu xa. Rốt cuộc tôi cũng nhìn đến người quen, Medusa nổi tiếng cũng là tình nhân của ông ta, bởi vì nhục mạ Athena mà bị người đàn bà tính tình không tốt này biến thành quái vật mình rắn.>(*Vợ của thần Poseidon tên Amphitrite, Hán Việt là An Phi Đặc Lí Thắc.)


Tôi dở đến dở đi, chỉ cảm thấy cái ông Poseidon này chỉ có thể dùng hai từ để hình dung: lưu manh; nếu nhất định phải dùng ba từ thì chính là: Trần Quán Hy.


Lúc tôi và Diệp Hải nói về chuyện này, anh ta đang ngồi ở phòng khách nhỏ tầng hai lau ống sáo. Lau rất chăm chú, còn cẩn thận hơn tôi bôi kem mắt. Nghe xong đánh giá của tôi, một lúc lâu không nói chuyện.
Tôi nói: “Anh có nghe thấy tôi nói gì không hả?”


“… Anh nghe được.” Anh ta chậm rì rì nói, “Không phải em nói Poseidon lưu manh à.”
Tôi uống một ngụm sữa chua nói: “Anh học dân tục học, mấy thứ này có phải cũng nghiên cứu chút ít? Anh nói với tôi đi, những vị thần cổ đại có phải cũng đói khát không? Về phương diện đó ấy.”


Diệp Hải xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía tôi.
“Diệp Hải.”
“Nghe thấy rồi. Đang nghĩ.”


Tôi ngồi xếp bằng trên sô pha, đợi cả nửa ngày, Diệp Hải nói: “Em có biết không, Poseidon pháp lực cao cường, cầm trong tay cây đinh ba, mây mưa thất thường, đất rung núi chuyển, đều có thể nắm giữ. Phong lưu một chút, cũng không thể nói tất cả đều là tật xấu của ông ta, những người phụ nữ, họ còn trêu chọc ông ấy. Thân thể thần so với người, đương nhiên yêu cầu về cái đó nhiều hơn một chút. Chính yếu là..” Anh ta quay đầu nhìn tôi, dưới ánh đèn vàng, ánh mắt và biểu tình rất nghiêm túc, “Ông ta còn vô cùng anh tuấn.”


Tôi “Xì” một tiếng rồi cười rộ lên: “Cứ như anh đã gặp ông ta ý.”
Anh ta không đáp, tiếp tục lau cây sáo, qua một hồi lâu hỏi tôi: “Em đi gặp bác sĩ chưa? Họ nói thế nào?”
“Nói tôi mệt mỏi. Cũng có thể sinh ảo giác.” Tôi nói.
Diệp Hải gật gật đầu.


“Tôi muốn đi ngủ.” Tôi đặt hộp sữa chua xuống, “Chiều mai tôi còn phải thi nữa.”
“Ai nha.” Anh ta nói.
Tôi mở cửa, đang muốn vào phòng, anh ta lại “Ai nha” một tiếng mà không có câu tiếp.
Cuối cùng tôi cũng vòng ra: “Đa, anh nói đi, tôi bị anh làm ngột ngạt quá.”


Anh ta cười hì hì nói: “Anh lấy một bộ phim kinh dị từ chỗ bạn học, nhân lúc bác Trương còn chưa về, hai ta xem chứ?”
“Phim gì vậy?”
“The Shining*.”


(* The Shining là một bộ phim kinh dị tâm lý. Phim dựa trên tiểu thuyết cùng tên của Stephen King, với sự tham gia của các diễn viên Jack Nicholson, Shelley Duvall, và Danny Lloyd. Phim nói về một nhà văn cùng với vợ và con trai ông ta – cả gia đình đồng ý làm người quản gia trong suốt mùa đông cho một khách sạn biệt lập.)


“Chẳng có ý nghĩa gì cả, không đủ khủng bố, tôi không xem đâu.” Nói rồi tôi đi vào phòng.


Đêm khuya, tôi và Diệp Hải đắp một chiếc chăn nằm ở sô pha xem đầu bếp người da đen tới cứu nguy cho hai mẹ con, lại bị Jack Nicholson ngăn đón bằng một chiếc búa vào ngực, máu tươi ồ ồ chảy ra, tim tôi nhảy dựng, đập còn nhanh hơn lúc chạy chướng ngại vật.


Tôi run run nói: “Có thể xem Quách Đức Cương tướng thanh* một lúc được không? Chúng ta điều chỉnh không khí một chút.”


(*Tướng thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.)
“Đi đi.” Diệp Hải nói, “Trong phòng anh trên lầu ấy, em tìm đi.”
Tôi đá một phát vào đùi anh ta.


“Hay là tắt đi, không xem nữa.”
“Nói cái gì thế?”


Lúc đầu còn tưởng anh ta cười nhạo tôi nhát, một lát sau, trong phim diễn đến cảnh Jack Nicholson dùng búa bổ mạnh gỗ chắn cửa của căn phòng hai mẹ con đang trốn, lộ ra cái mặt gian ác bẩn thủi ở lỗ hổng gọi tên con trai hắn, tôi không dám nhìn, chùm kín chăn lên đầu.


Giữa ánh sáng mơ hồ của màn hình, tôi thấy Diệp Hải ở bên cạnh bỗng quay đầu, chắc là trong lúc khẩn trương, tinh thần cao độ muốn tìm kiếm đồng bạn, xác định mình không phải đang ở một mình, anh ta lại nhìn thấy tạo hình dưới chăn của tôi trong bóng tối, thở một hơi khí lạnh, kéo chăn chùm đầu tôi ra, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ và tức giận: “Em sợ thật phải không?”


“Tôi không phải.”
Jack Nicholson đang cười.
Tôi nhìn Diệp Hải, Diệp Hải nhìn ta.
Anh ta ôm bả vai tôi, ôm lấy tôi mà tôi không chút dị nghị, lập tức dán lại.
Nicholson tìm đứa con của hắn trong mê cung, hắn muốn giết nó, hắn thê lương gọi tên con, cười dữ tợn.


Đầu tôi dựa vào hõm vai Diệp Hải, cánh tay phải giữ bả vai tôi của anh ta cũng ngày càng siết chặt.
Hạnh phúc là gì? Chính là khi xem phim kinh dị có người ở bên cạnh.
Bạn vẫn sợ hãi, nhưng trong lòng lại vững vàng, sẽ không để lỡ một màn đặc sắc trên màn hình.


Đứa bé rốt cuộc cũng tránh được sự đuổi giết của hắn, hai người chúng tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi.


Giữa lúc Nicholson hấp hối, cuối cùng tôi cũng thả lỏng, đánh giá một chút, thấy rõ vị trí của hai người, tôi ngẩng đầu nhìn Diệp Hải, đã thấy ánh mắt có vẻ đắc ý của anh ta, khóe miệng có ý cười không nín được, tôi nói: “Là cố ý đúng không?”
“Sao.


“Đã muốn như vậy? Phải không?”
“Bạn học của anh nói, dùng phim kinh dị dọa cô gái tiến vào lòng mình, lần nào cũng hiệu quả.”
“Sao anh lại làm như vậy? Có đạo đức sao?”
“Lúc em bị ốm, còn nhìn cậu em của anh mà.”


Anh ta nói xong trượt người xuống dưới, đưa hai tay ra, vòng lấy tôi như cái gối ôm, mặt dán vào ngực tôi, chân cũng đè chân tôi: “An Phi, em cứ thế này, chúng ta cùng ngủ, được không?”
“Anh được lời quá đấy.” Đây chính là bộ ngực của tôi đó.


Anh ta ngẩng đầu lên, chóp mũi để ở chóp mũi tôi, bỡn cợt uy hϊế͙p͙ nói: “Em nói nữa, anh sẽ hôn em.”
Tôi đã bị anh ta ôm như vậy.


Đừng nói đạo đức hay không đạo đức với tôi, tôi vừa xem phim kinh dị xong; đó là thân thể anh tuấn trẻ khỏe của một chàng trai, vừa rắn chắc vừa ấm áp; chóp mũi cao cao, hơi thở cũng rất đáng yêu; tôi nâng tay vén tóc anh ta, không cẩn thận chạm vào trán, anh ta cọ cọ trên vai tôi


Trước khi ngủ tôi nói với mình, hôm nay cứ như vậy đã, ngày mai thi xong nhất định sẽ phân rõ giới hạn với anh ta.
Đá hoa hồng, được một tấc lại muốn một thước.






Truyện liên quan