Chương 20
Một vài người đến chỗ tôi và Mạc Lượng bắt tay ân cần thăm hỏi, lúc này tôi lại ngẩn người, họ nói cái gì đó, tôi không nghe rõ lắm, cũng không biết trả lời như thế nào. Tôi chỉ theo sau Mạc Lượng, anh đi tới đâu, tôi đi tới đó; anh uống một ngụm cà phê, tôi cũng uống một ngụm; anh tìm được một chiếc máy tính bắt đầu tính toán, tôi nhìn những con số trên đó như đang nhảy múa trước mắt.
Tôi vẫn nhớ khi còn nhỏ, chừng ba tuổi, bố tôi bắt đầu dạy tôi bơi lội. Ban đầu bố dạy tôi nín thở, trên tay và trên chân tôi đều được bố buộc phao, tôi xuống nước là cả người có thể nổi.
Từ trước đến giờ bố không bao giờ nói tôi vì chuyện thành tích học tập, tôi bị trường bồi dưỡng nhân tài đào thải bố còn khuyên bảo tôi nghĩ thoáng một chút, chỉ lo tôi ăn ít một miếng cơm.
Bố tìm cho tôi đủ loại vỏ sò đẹp xếp chồng lên nhau, bố còn dùng những vỏ ốc biển làm thành một bức tượng chim cánh cụt cho tôi, tôi mang nó đến trường khoe, rất là vinh quang.
Aizz, tôi để con chim cánh cụt ấy ở chỗ nào rồi nhỉ? Sao tôi lại không thể nghĩ ra thế này? Tôi phải về nhà tìm mới được.
Tôi đột nhiên thấy vô cùng khẩn trương, đứng bật lên sau lưng Mạc Lượng, tôi nói: “Không được, Mạc Lượng, em phải về nhà một chuyến, bố em cho em một cái này em đã quên để nó ở chỗ nào rồi.”
Anh ngồi trước máy tính xoay đầu nhìn tôi: “Được. Em chờ anh một chút, anh đưa em đi. Nhưng, Phi Phi, em có thể trả lời anh một vấn đề không?”
“…”
“Em nói cho anh biết, sức gió ở trung tâm siêu bão cấp 17, tốc độ gió có thể đạt tới bao nhiêu?”
Cái này tôi đã học trong giờ khí tượng hải dương, tôi cố gắng nhớ lại: “Hơn 51m mỗi giây, nhưng đến nay chưa ghi lại được quá 63m mỗi giây.”
“Tốt lắm.” Anh quay đầu nhập số liệu, “Quần đảo Nam Sa có đặc điểm gì?”
“109 độ 30’ tới 117 độ 50’ kinh đông, 3 độ 40’ tới 11 độ 55’ vĩ bắc, tạo thành từ hơn 200 hòn đảo nhỏ và rạn san hô, vùng phía nam, phía tây và phía đông tạo thành bồn địa, như.” Tôi cẩn thận nhớ lại nội dung từng đọc trong sách, “Bồn địa Tăng Mẫu, bồn địa Lễ Nhạc Sa, Vạn An, vân vân.”
“Độ sâu của bồn địa có thể đạt tới bao nhiêu?”
“Tăng Mẫu có thể đạt tối đa 4300m, Vạn An tương đối sâu, nông nhất là 4000m.”
Anh đưa lưng về phía tôi, phóng to biểu hiện quần đảo Nam Sa, tập trung phạm vi, đồng thời tiến hành tính toán rất nhanh: “Em nói rất tốt, Phi Phi, kiến thức của em rất vững. Vậy mời em cho anh biết, siêu bão gần bồn địa, gió và sóng có thay đổi như thế nào?”
“… Em không biết.” Tôi nói, “Em chưa học.”
“Biển sâu có tác dụng ngưng bão và phương hướng của nó, căn cứ vào độ sâu, ở chỗ này tốc độ gió sẽ chậm lại… Mỗi giây 49,7m, sai lệch 0,3m; vậy sóng biển thì sao?”
Anh như hỏi tôi, hoặc như đang hỏi chính mình.
Tôi đi qua trước anh, nhìn anh đang vô cùng chuyên chú tính toán, phỏng đoán sóng gió đột nhiên sinh ra biến hóa, không chỉ có tôi, lúc này vài vị nhân viên, chỉ huy trong đại sảnh cũng đi tới, nhìn nhà khoa học trẻ này có phải là có thể nghĩ cách cứu viện cho bố anh và bố tôi không.
“Thầy Mạc, vừa rồi chúng tôi cũng tính toán tới đây.” Một sĩ quan đeo kính nói, “Nhưng vấn đề hiện tại là, cho dù dưới tác dụng của bồn địa, tốc độ của sóng gió có giảm bớt, chúng ta cũng không thể tiến vào trung tâm để cứu viện.”
“Có lẽ…” Mạc Lượng ngẩng đầu nhìn vị sĩ quan, “Họ không ở trung tâm gió lốc, có lẽ…”
Anh cúi đầu, chăm chú quan sát màn hình: “Siêu bão gặp bồn địa, lớn nhất có thể là…” Anh ngẩng đầu nhìn mọi người, “Lốc xoáy.”
Lời của anh làm nhóm nghiên cứu đều sửng sốt.
Tôi nghĩ anh đã tìm được hy vọng cứu viện, nhưng anh lại nói cho tôi biết một đáp án vô vọng nhất.
Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh khủng bố, tàu của bố tôi xoay tròn trong cơn lốc xoáy hung dữ màu đen, giống phiến lá cây bị gió lốc và biển lớn nuốt trọ
Tôi cắn môi, cảm thấy càng ngày càng lạnh, toàn thân lại bắt đầu run run. Nhưng không chỉ có tôi, phần lớn mọi người trong phòng này, hải quân, sĩ quan, nhân viên nghiên cứu sau khi nghe được hai chữ “Lốc xoáy”, nhìn biểu tình của họ, đều làm cho người ta cảm thấy hy vọng nghĩ cách cứu viện càng thêm xa vời.
“An Phi.” Mạc Lượng nhìn tôi, “Không được khóc.”
Sau đó anh tiếp tục nhìn màn hình, vòng hai vòng hình bầu dục phía tây bắc vùng biển Nam Sa, chính là khu vực hai bồn địa, Mạc Lượng hỏi: “Có thể cho tôi biết bây giờ tốc độ gió bão ở khu vực trung tâm này?”
Có người trả lời: “49,85m trên giây.”
“Vị trí cuối cùng mà tàu chiến báo cáo?”
“Tám giờ năm mươi sáu phút trước, kinh độ 115 độ 32’ Đ, vĩ độ 10 độ 45’ B.”
Mạc Lượng tính toán cực nhanh trên máy tính, sau đó bỗng nhiên trầm mặc, nhìn màn hình rất lâu, đang lúc tôi lo lắng đến không thở nổi, anh lại nói với tôi, hay chỉ lẩm nhẩm: “Chúng ta còn có hy vọng rất lớn… Lốc xoáy sẽ di chuyển dọc theo bồn địa phía tây bắc và phía bắc, tốc độ gió và sóng sẽ… chậm lại trong quá trình di chuyển…” Anh nói xong dùng bút điện tử đánh dấu ở khu vực vòng hình bầu dục, sau đó ngẩng đầu nói với mọi người, “Họ nhất định ở đây, nơi này, rời xa trung tâm gió lốc, vẫn có khả năng cứu viện.
Kết quả tính toán chính xác của Mạc Lượng lập tức được báo cáo cho quân khu tư lệnh, hai mươi phút sau, sĩ quan chỉ huy vừa rồi bắt tay chúng tôi báo cáo cho chúng tôi biết: Quân khu Quảng Châu và hạm đội ở Nam Hải đã phái tàu tuần dương và máy bay trực thăng tiến hành cứu viện suốt đêm ở khu vực Mạc Lượng đánh dấu.
Anh nghe được việc này, bắt tay cảm tạ đối phương, sau đó nói với tôi: “Đi, vừa rồi em muốn tìm cái gì? Anh đưa em về nhà?”
Tôi vừa mới dấy lên một tia hy vọng, lúc này bất động tại chỗ, mãi đến khi họ nói với tôi, tìm được bố tôi rồi.
Tôi đặt mông ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Em ở đây chờ tin tức, thế nào cũng không muốn đi.”
Mạc Lượng ngồi xổm xuống nhìn tôi: “An Phi, trên đó không chỉ có bố em, cũng có bố anh. Anh thấy bây giờ chúng ta nên làm gì thì làm cái ấy, dù sao cũng tốt hơn hoảng hốt lo sợ.”
Lời nói của anh, ánh mắt của anh có một sức mạnh làm người ta yên lòng, trong lòng tôi thật ra vẫn không muốn, nhưng lại bị anh túm lấy cánh tay kéo lên. Binh sĩ cam đoan có tin tức gì là báo cho chúng tôi biết ngay, có người đưa chúng tôi rời quân cảng, ngồi lên xe của Mạc Lượng, tôi bỗng phát hiện, mưa to đã ngừng, lúc này trời có ánh sao, chim biển đang bay lượn ca hát trong gió sau cơn mưa ẩm ướt.
Tôi vùi mình trong xe, ngửa đầu nhìn phía trước, lúc này, tại nơi đây yên lặng và thái bình, ở vùng biển phía nam Trung Quốc có thể cho bố tôi một chút cơ hội sống sót không
Trước khi khởi động xe, Mạc Lượng mở CD, là bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng, giọng nữ ngọt ngào, hát về câu chuyện ngày hôm qua và ngày hôm nay, cô độc và cái bóng.
Tôi nghe mãi, bỗng phát hiện không biết từ lúc nào anh đã đi đến dưới lầu nhà tôi.
Tôi nói: “Làm gì thế?”
Mạc Lượng nói: “Không phải em nói về nhà tìm cái gì đó sao?”
Lúc này tôi mới nhớ, đúng vậy, vừa rồi tôi nói muốn về nhà tìm con chim cánh cụt bố làm cho tôi, tôi ngây ngốc nói: “Em quên mất, anh chờ em, em đi lấy. Sau đó chúng ta vẫn nên về thành phố, về trường học.”
Anh nói được.
Lúc tôi quay lại gõ cửa kính xe anh, là đánh thức anh từ giấc mộng.
Mạc Lượng xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Em làm gì thế? Chậm quá. Trời sắp sáng rồi.”
“Em quên mang chìa khóa nhà.
“Mẹ em không mở cửa cho em à?”
“Mẹ em không ở nhà.”
“… Em gọi điện thoại cho cô chưa?”
“… Em gọi điện thoại cho mẹ suốt hai tiếng… Mẹ không nghe.”
Anh nghe xong không nói nữa, đi một đoạn dài mới hỏi tôi: “Phi Phi, có đói không? Anh đưa em đi ăn đã nhé?”
Tôi kề đầu bên cửa xe, trán bỗng lạnh buốt, lúc này tôi mới phát hiện mình hơi nóng, tôi nói: “Em không đói. Anh Mạc Lượng, em buồn ngủ, muốn đi ngủ.”
“… Anh đưa em về…”
“Khu cán bộ nghỉ hưu cạnh trường học, anh có biết không?”
Mãi đến lúc về tới nhà, đầu tôi vẫn xoay vòng vòng. Tại sao đột nhiên không thấy bố mẹ tôi? Tôi nhớ rõ vừa rồi lên lầu, đứng ngoài cửa nhà tôi mới phát hiện đã để chìa khóa ở nhà bên này. Lúc ấy tôi nhìn đồng hồ, hơn một giờ sáng, tôi ấn chuông cửa, mẹ tôi không có ở nhà. Sau đó tôi gọi điện thoại cho mẹ, vẫn không thấy trả lời.
Mạc Lượng đưa tôi đến nơi, trước khi xuống xe tôi hỏi anh: “Hình như em nhớ nhầm số điện thoại của mẹ em rồi. Anh Mạc Lượng, anh đọc lại cho em xem.”
Anh chậm rãi mở điện thoại di động, tìm số của mẹ tôi, đọc cho tôi một lần.
Tôi nói: “Đúng.”
Anh khẽ thở dài.
Tôi chạy vào trong sân, trên tán cây hồng, mặt trời đã dần ló ra.
Mạc Lượng ở phía sau gọi tôi lại: “Phi Phi, ngủ một giấc thật ngon nhé. Có tin tức anh sẽ lập tức tìm em.”
Tôi nói: “Anh cũng vậy. Anh cũng phải nghỉ ngơi thật tốt, anh Mạc Lượng.”
“Em vào nhà đi.”
“Anh đi trước đi.”
“Em vào nhà đi.”
“Anh đi trước đi.”
Anh khẽ cười rồi lái xe đi.
Tôi vừa quay đầu, trong mắt đều là lệ.
Cửa chính không khóa, tôi đi vào thấy Diệp Hải, mặt không chút thay đổi ngồi trên sofa chơi điện tử, bên người là một đống CD và những chai bia uống cạn.
Anh ta ngồi ở đó, không nhìn tôi, chỉ nói: “Em…”
Điện thoại của tôi vang lên.
Là mẹ tôi.
Là bà ấy.
Tôi nhận điện thoại, áp lực cả đêm, lục phủ ngũ tạng đều đau, rốt cuộc tôi hét rầm lên như người điên: “Mẹ đi đâu?! Tàu của bố bị chìm, mẹ có biết không?! Nếu bố không trở về, con cũng nhảy xuống biển! Mẹ cứ sống đi! Cứ sống vui vẻ đi! …”
Tôi còn chưa nói dứt lời đã cảm thấy trời đất quay cuồng, tai không nghe thấy gì nữa, trước khi ngã xuống được Diệp Hải đỡ lấy. Nước mắt của tôi trào ra như i, tôi bắt lấy cánh tay anh ta, đầu dán chặt trên bả vai anh ta gào khóc. Cánh tay anh ta chậm rãi ôm lấy tôi, tôi nghĩ nếu cứ khóc đến ch.ết như vậy, tất cả liền đơn giản.
Diệp Hải nói: “Em đừng khóc, bố em sẽ được cứu.”
Tôi nói đứt quãng: “Tôi không cần an, an ủi. Anh, nếu anh mà nói dối, tôi sẽ…”
Anh ta rời ra một chút, nhìn vào mắt tôi: “Anh sẽ không nói dối.”
Tay tôi nắm thành đấm muốn đánh anh ta, lại yếu ớt bị anh ta nắm trong tay: “Đánh cuộc nhé, An Phi. Nếu bố em trở về, “
Tôi khóc thút thít nhìn anh ta, gương mặt trẻ con của anh ta không biết vì uống rượu, hay vì tinh thần tôi hoảng hốt, lúc này giống như một thầy phù thủy trẻ tuổi mà pháp lực cao cường, đọc thần chú.
“Nếu ông ấy trở về, tính cả chuyện lần trước, An Phi, em đã nợ anh hai lần trở về.”
Tôi còn đang chảy nước mắt, nhưng vẫn lớn tiếng nói: “Được.”
Ngọc Đông Lăng, tin tưởng.