Chương 23
Tôi đưa Mạc Lượng ra ngoài, trở về thấy bố mẹ tôi đang ngồi đối diện nhau ăn cơm, bố ăn mì, mẹ ăn salad; bố cho thêm chút hành vào mì, mẹ bỏ chân giò hun khói trong salad vào bát của tôi.
Tôi đi qua nói: “Nếu mẹ không ăn chân giò hun khói, thì bảo cô ấy đừng cho vào là được.”
“Chỉ mượn hương vì thôi.”
Bố nói: “Con còn nói chuyện này với mẹ con à, mẹ con khiêu vũ nhiều năm, bỏ qua bao nhiên món ngon.”
Tôi cúi đầu ăn cơm của mình.
Trong một lúc trên bàn cơm không có tiếng nói.
Cô giúp việc rửa bát xong rồi ra về, bố gọi điện thoại cho chiến hữu. Tôi thấy mẹ mặc quần áo chuẩn bị ra khỏi nhà, tôi đuổi theo đứng trước mặt mẹ nói: “Mẹ đi đâu vậy?”
Mẹ nói: “Mẹ đến đoàn vũ đạo.”
Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết mẹ nói dối, tôi nói: “Đã trễ thế này, mẹ đến làm gì?”
Mẹ lấy chìa khóa xe, nhìn tôi từ trong gương: “Sao con nhiều chuyện như vậy? Con quản tốt chuyện của mình đã có được không?”
Tôi vô cùng bực bội, bố tôi vừa trở về bà ấy đã đi ra ngoài, cũng quá kiêu ngạo rồi. Tôi lập tức chặn ở cửa: “Mẹ nói rõ ràng đã, nếu không đừng mong đi đâu.”
Bà ấy túm cánh tay của tôi kéo đi, bà ấy rất khỏe, nhưng tôi cũng có một thân cơ bắp. Dây dưa nửa ngày, tôi đặt mông ngồi xuống, an vị ở cạnh cửa: “Mẹ đi đi, con xem mẹ đi ra ngoài thế nào.”
Trong chốc lát bà ấy không có cách nào, nhìn tôi, hô hấp dồn dập nhưng hết đường xoay xở.
Bố tôi ở trong phòng nói: “Ầm ĩ cái gì thế? Phi Phi, con lại đây, tìm kính lúp cho bố.”
Tôi không nhúc nhích, h về phía trước trừng mắt với mẹ.
Bố tôi đi ra, nhìn thấy trận thế đó của chúng tôi thì tựa như hoảng sợ.
Mẹ tôi quay đầu nói: “An hạm trưởng, tôi không dạy tốt con anh, bây giờ nó thành đàn bà chanh chua rồi.”
Bố đi tới túm tôi lên, không biết nên khóc hay cười: “Con mau tìm kính lúp cho bố. Con ở đây làm gì?”
Tôi nên nói với bố thế nào? Tôi nói mẹ đang ngoại tình, mẹ sắp bỏ bố chạy theo người khác rồi? Tôi nói với bố, tôi ngồi xếp bằng ngoài cửa như con gái nông thôn bán rau là để giữ lại người vợ của bố, người mẹ của tôi? Tôi nói với bố, bố tìm bà vợ xinh đẹp như vậy thì có gì tốt, từ khi con còn bé bà ấy đã ở bên tình nhân của mình rồi.
Tôi có nên nói không?
Tôi nên nói thế nào?
Tôi không còn cách nào, đương nhiên không thể nói những điều đó với bố tôi, tôi vỗ vỗ mông đứng lên, nói với bố: “Ở ngay trên bàn học của con ấy. Bố tự lấy đi.”
Bố thấy tôi dường như đã không tranh chấp với mẹ, chần chừ một chút, vẫn tự mình đi lấy đ
Tôi nhìn mẹ thấp giọng nói: “Có phải mẹ đi tìm ông ta?”
Bà ấy mang chiếc găng tay ren màu đen rất dài của mình, không nhìn tôi: “Đúng thì thế nào?”
Bà ấy cũng không phủ nhận.
Tôi lập tức giận đến nóng mặt, đáng tiếc bà ấy là mẹ tôi, đáng tiếc bố tôi mới trở về dưỡng bệnh, nếu không, nếu không, tôi… Giọng tôi run run, nước mắt muốn vọt ra ngoài, tôi nhịn xuống được: “Không được tốt lắm, nhưng con muốn nói với mẹ: Nếu con có con gái, con sẽ không để nó xem thường mình.”
Bà ấy đã mở cửa, nghe thấy lời này của tôi, quay đầu nhìn tôi, gương mặt xinh đẹp thoa phấn nhẹ nhàng, không có biểu tình: “Lời này nói rất có khí phách. Nhưng, không liên quan gì đến mẹ.”
Bà ấy nghênh ngang mà đi, tôi đứng ở cửa chính thật lâu mới đi vào thư phòng, trước khi đi vào tôi làm cái mặt quỷ mấy lần để giảm bớt nét mặt khẩn trương của mình, tôi không thể để bố nhìn thấy. Bố không có trong phòng, đang đứng ở ban công, quay lưng về phía tôi. Trong lòng tôi nói: Thật ra mẹ là đồ ngốc. Bà ấy không hiểu gì cả. Bố tôi thật tốt, vừa cao ráo vừa đẹp trai, là hạm trưởng chỉ huy tàu tuần dương, lại là một người đàn ông khoan dung hòa khí.
Tôi đi qua, đứng bên cạnh bố, tôi “A” một tiếng ngây ngô cười: “Con bảo mẹ trở về mua cho con hộp kem Haagen-Dazs vị mè, mẹ nói không mua cho con cái gì hết. Con không ăn vạ với mẹ thì phải làm sao?”
Bố quay đầu nhìn tôi: “Haagen-Dazs có vị mè à? Bố đưa con đi ăn Thiên Tân đại quả nhé.”
Tôi cười rộ lên.
Bố cũng cười.
Tôi lại bật khóc.
Bố ôm lấy tôi.
Tôi khóc nói: “Bố, lúc bố gặp chuyện không may làm con sợ muốn ch.ết.”
Bố chụp bả vai tôi: “Không phải bố đã bình an vô sự trở về sao? Con vui vẻ lên nào, cô gái, vui vẻ lên…”
Buổi tối tôi ngủ không ngon, lăn qua lộn lại trên giường. Tôi muốn gọi điện thoại nói chuyện phiếm với Hoa Âm, bên đó tiếng nhạc ồn ào, cô ấy nói: “Cậu về nhà mà không nói một tiếng. Hôm nay dàn nhạc đi chơi, tớ còn muốn Diệp Hải tìm cậu đi cùng.”
“Anh ta cũng ở sàn nhảy?”
“Không.” Hoa Âm ở bên kia cười xấu xa, “Là vì cậu không đến? Oa ha ha.”
“Có thể nói gì đó không vớ vẩn như vậy được không?”
“Sao cậu lại mất hứng thế?” Cô ấy gào thét trong tiếng nhạc rất lớn ở bên kia.
“Tâm tình không tốt.”
“Làm sao vậy? Bố mẹ cậu muốn ly hôn à?”
Cái đồ miệng quạ đen. Tôi trợn mắt, tắt ngay điện thoại. Tôi lấy tay đỡ trán, căm giận nói với chính mình: Tôi thật là không may, kết nhầm bạn rồi. Điện thoại phía sau rung rung, không ngờ lại là Diệp Hải gọi, tôi nhìn màn hình nửa ngày mới mở ra. Tôi hầm hừ: “Gì thế? Tôi đang ngủ đây.”
“Đừng giả vờ.”
“Vậy anh muốn gì?”
“Lần trước giò heo còn thừa em để chỗ nào trong tủ lạnh? Anh tìm mãi không thấy.”
“Trong ngăn ướp lạnh ấy. Sau lọ ô mai
“Em cất giấu làm gì?” Anh ta nói.
“Tôi muốn giữ lại cho mình ăn.”
Tôi cầm điện thoại, lúc nói chuyện với anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm và biển giao hòa với nhau, ánh trăng vàng rực treo bên trên, một cơn gió lạnh thổi đến, cuộc điện thoại của Diệp Hải dường như làm cho đêm nay cũng không phải khó trải qua.
“Anh chỉ vì chuyện này?” Tôi nói.
“Không phải.” Anh ta nói, “Anh muốn nửa đêm gọi em dậy, làm em ngủ không ngon.”
Tôi vừa cười lại tức giận: “Nếu huynh đài có thời gian tính làm chuyện này thì không bằng đi Úc giúp bọ hung lăn phân đi.”
Anh ta ở bên kia cười rộ lên.
Tôi nói: “Sáng nay người đó là em trai anh à?”
“Ồ… Nó á, đúng.”
“Trông giống con lai, sao anh lại có người em trai như thế? Đang
“Là em họ.” Diệp Hải nói thực khinh thường, “Đòi nợ.”
Tôi không rõ “Đòi nợ” tính là nghề nghiệp gì, cẩn thận suy nghĩ một chút: “Người trong giang hồ?
“Đúng. Xã hội đen.”
Càng nói càng không giống thật.
“Tôi không thèm nghe anh nói nữa.” Tôi nói, “Tôi bắt đầu thấy buồn ngủ rồi. Anh cũng nghỉ đi.” Tôi ấn tắt điện thoại, mí mắt đánh vào nhau, trước khi mệt mỏi ngủ thiếp đi, nghĩ: giò heo để một ngày, anh ta ăn thì cứ ăn, còn lọ ô mai xinh đẹp hấp dẫn lòng người của tôi thì anh ta đừng có chiếm lấy.
Tôi ngây ngốc ở nhà ba ngày. Phần lớn thời gian đều lên mạng đọc sách, nói chuyện phiếm với bố tôi hoặc ra ngoài xem điện ảnh, mẹ bề bộn nhiều việc, tôi không biết rốt cuộc bà ấy làm gì. Tôi và bà ấy có việc thì nói, không có việc gì thì cả ngày không muốn nói với nhau. Cứ ngây ngốc như vậy cảm thấy không có ý nghĩa, nhưng điều thật sự thúc đẩy tôi đi chính là vì tôi nhìn thấy đơn ly hôn của họ trên bàn đọc sách của bố. Mẹ tôi đã ký tên.
Tôi đứng ngây ra ở đó nửa ngày.
Tôi ngồi xuống nhìn từng chữ một mấy lần liền.
Bố tôi đi vào nói: “Bảo con tìm bản đồ cho bố mà, không tìm thấy à?”
Tôi cầm cái đó ngơ ngác nhìn bố.
Bố cũng ngây ngẩn cả người, cắn răng thấp giọng nói: “Sao lại quên khóa vào? …”
Tôi hé miệng, nhưng không thể nói ra câu gì.
Bố nói: “Phi Phi, bố nói với con…”
Tôi chỉ hỏi: “Có phải bố đã sớm biết chuyện?”
Bố tìm cái ghế trong thư phòng ngồi xuống.
“Hai người muốn gạt con?”
“Thật ra…”
Tôi không khóc, tôi hai mươi tuổi, đủ lớn để có thể ứng phó với cục diện như thế này. Bố mẹ mà thôi, bố mẹ cũng là người, tình yêu mất, tôi không thể lấy chính bản thân mình để áp chế họ ở cùng một chỗ. Ai muốn đi, người khác cũng không thể giữ. Đôi chân ở trên người người ta, muốn cản cũng không được.
Tôi chỉ cảm thấy thất vọng.
Tôi sống cùng họ rất nhiều năm, chúng tôi là một nhà tương thân tương ái như vậy. Tôi nhớ rất rõ trước đây học ngữ văn, giáo viên giải thích nghĩa của “Thiên trường địa cửu”, lúc ấy trong đầu tôi đã nghĩ, bố mẹ tôi chính là “Thiên trường địa cửu “.
Nhưng bây giờ họ muốn tách ra.
Bố tôi hàng năm phải đi biển, nhưng mẹ tôi vẫn kiên trinh như một với bố. Thật ra, trước đây tôi từng hy vọng rằng, nhiều năm như vậy mẹ vẫn ở đây, chú Lưu kia có phải chỉ là chút nhạc đệm với mẹ không, hoặc là mẹ chỉ nhất thời hồ đồ. Trong lòng tôi sợ hãi, lại vẫn là không muốn tin tưởng, bố mẹ tôi đã đi đến ngày này.
Nhưng bây giờ họ muốn tách ra.
Tôi không chất vấn, cũng không khóc nháo, tôi chỉ chậm rãi trở về phòng mình, thu thập hành lý. Bố đi theo sau tôi, hỏi tôi: “Con làm gì thế?”
Tôi nói: “Con trở lại trường.”
Bố không ngăn cản, có thể bố cũng không biết phải làm gì bây giờ. Lúc tôi ra khỏi nhà, quay đầu nói với bố: “Bố, trong túi con không có tiền. Bố cho con một ít,
Bố lập tức móc tay vào túi áo, cầm một sấp tiền nhỏ đưa cho tôi.
Tôi đoán chừng có khoảng tám trăm một ngàn, tôi cất kỹ nó trong túi, nghĩ: “Sau này nên tiết kiệm một chút, về sau phải dựa vào chính mình.”
Trên chuyến xe trở về Bắc Kinh, tôi thấy một đôi nam nữ tình cảm dựa sát vào nhau, trong lòng tôi nghĩ: chỉ mong họ không tách ra.
Tôi nhìn những đôi hải âu truy đuổi dọc bờ biển, trong lòng tôi nghĩ: chỉ mong chúng không tách ra.
Tôi thấy trong thành phố chỗ nào có McDonalds thì cách ba mươi mét lại có KFC, trong lòng tôi nghĩ: chỉ mong nó không tách ra.
Lắc lư xóc nảy nửa ngày trên xe cuối cùng cũng về đến chỗ thuê nhà, Diệp Hải mở cửa từ bên trong, nhìn tôi cười: “Anh nghe thấy tiếng động, tưởng là người đưa đồ ăn tới.”
Tôi nhìn anh ta.
“Em sao vậy?”
“
Có thể là anh ta bị bộ dáng của tôi làm hoảng sợ, muốn nói chuyện cười nhưng lập tức đã đụng đến chỗ đau của tôi: “Bố mẹ em ly hôn à? Sao em lại như vậy?”
Chẳng lẽ bây giờ đang lưu hành câu nói đùa này sao?
Tôi lập tức sụp đổ, ném túi xuống đất, cúi đầu dựa vào người anh ta: “ch.ết tiệt, anh đoán đúng rồi, mượn bả vai anh dùng một chút.”
Thủy tinh trắng, bất lực.