Chương 37
Tôi bị người ta kéo lên thuyền, trọng tài của đội cầm đồng hồ nói với tôi: “Gần đến kỷ lục thế giới rồi.” Tôi thá lặn ra, nhìn toàn bộ bạn học nữ xung quanh, trong lòng vô cùng đắc ý, Khưu A Minh chuẩn bị xong đang định xuống nước, tôi liền đi ra sau vỗ vai cô ấy: “Này, tôi chờ cô trong trận chung kết đấy.”
Cô ấy khoa tay mua chân mắng thủ thế của tôi rồi xuống nước, tôi vui vẻ đứng trên thuyền cởi đồ lặn ra.
Có cô gái ở bên cạnh nói: “Sao bên trong trang phục lặn của cậu lại ướt vậy?”
Tôi nói: “Đổ mồ hôi đó.”
Trợ lý trọng tài nhìn tôi, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ: “Tuyển thủ giỏi chính là phi phàm như thế, nước lạnh năm độ, cô vẫn có thể đổ mồ hôi.”
Kết thúc vòng đầu loại, tôi với Khưu A Minh giành vị trí thành tích cao nhất và cao thứ hai của bên nữ tiến vào trận chung kết. Thuyền buồm quay về, hai người bọn tôi ngồi trên thuyền, Khưu A Minh nhìn tôi nói: “May mà cô còn đến, trận đấu này mới có ý nghĩa.”
Tôi giơ một ngón tay ra lắc lắc: “Cô nói sai rồi, có tham gia là đủ rồi.”
Cô ấy bước tới dùng tay kẹp chặt cổ tôi: “Đừng có nói suông với tôi, đập ch.ết bây giờ.”
Hai chúng tôi mất trật tự tại chỗ, tôi thở phì phò nói: “Tối nay tổ bọn tôi có lịch đấy, cùng đi uống mấy cô có đi không, này có nghe thấy không hả?”
“Tôi cho cô biết nhé, vừa nãy là tôi nhường cô đấy, hôm nay để xem ai uống bia lợi hại hơn ai...”
Thuyền của chúng tôi chạy vào cảng, tổ đầu tiên bên nam cũng đã kiểm tr.a xong quay về cảng rồi. Diệp Hải nhất mực đứng bên bến tàu chờ tôi. Anh đưa tay kéo, túm tôi lên bờ.
Vẫn là ánh mắt đó, anh mở to hai mắt nhìn, vừa vui vẻ vừa vội vàng nhìn tôi, khiến người ta không thể không nhìn anh, rất nhanh đã tụ thành một đám đông. Trong Slam Dunk, cao thủ Hanamichi Sakuragi thỉnh thoảng cũng biến thành tên ngốc, các bạn à xin hãy suy nghĩ lại.
“Đã nhớ ra rồi?” Anh hỏi.
“Nhớ rồi.”
“Anh là ai?”
“Anh là kẻ thiếu tâm nhãn đó.” Tôi nhìn anh, càng nói càng tức giận, “Hôm qua chúng ta đến đường Hạ Cửu ăn Đại Bài Đương*, cuối cùng phải thêm 567 đồng mua bia, anh đưa ông chủ 700 bảo không cần thối lại, anh có nhớ không đó?”
(*Là phong cách ăn uống bình dân vỉa hè của Hồng Kông.)>
Anh buông tay ra rồi đi thẳng về, tôi đi theo sau không nói không ngừng: “Anh đừng có nói với em là 143 đồng đó đều tính là tiền boa đấy, anh đúng là chẳng biết gì về hóa đơn cả.”
Anh bị tôi chọc giận, quay phắt người lại, cắn răng trừng mắt với tôi.
Tôi nhìn vẻ mặt nổi xung của anh, nhanh chóng im miệng.
“Anh cho em biết đây An Phi, anh nói với em rồi, anh không phải thiếu tâm nhãn,” Anh gằn từng chữ một, những chữ này như cắn vào tận xương cốt tôi, “Em mới thiếu tâm nhãn, trên thế gian này chẳng ai thiếu tâm nhãn bằng em cả.”
“Cả hai đều thiếu hết.” Khưu A Minh ôm bộ đồ lặn của mình, đứng ở sau nói với tới, “700 đồng từ 567 đồng là còn 133 đồng, tính sao ra 143 đồng hay thế?”
Rốt cuộc Diệp Hải cũng mất kiên nhẫn, đẩy Khưu A Minh ngã ra sau, “Cút xuống địa ngục đi.”
Tôi ngồi trên bờ biển rất lâu, rồi đến trạm điện thoại gọi một cuộc cho Mạc Lượng.
Sau ba tiếng tút tút anh đã nhận máy, máy chiếu phim trong lòng tôi bắt đầu từ từ chiếu bộ phim từ lúc còn xa xưa.
Lần đầu gặp anh tặng tôi đá huyền vũ nhiều tầng, còn có hình hoa văn nhìn như một cô gái; ở Nhật Bản, anh lái xe chở tôi chuyên qua chốn kinh đô rợp bóng xanh ngút ngàn, trước điện thờ còn kể lai lịch của con khỉ cho tôi nghe; lần sau gặp lại, dưới ánh mặt trời, trên chiếc tàu trắng tinh là bóng dáng anh chìm trong ánh nắng vàng rực rỡ; còn cả lúc trong lớp học đến mấy trăm người anh đa gọi tên tôi “đúng thế, An Phi, chính là em”...
Có đôi khi, tôi thật trách anh.
Lúc anh nhắc đến Yagyuu Ranko một cách quý trọng; lúc dưới ánh trăng anh bị tôi hôn làm chảy máu mũi; lúc anh kiên quyết, cố chấp, để máy Sonar xuống biển tìm kiếm dấu vết dầu mỏ; lúc anh nói với tôi, anh bận, anh không có thời gian.
Thì ra người này ở trong lòng tôi lại chiếm nhiều cảnh quay như thế, Mạc Lượng, Mạc Lượng à.
Tôi alo một tiếng.
Anh nhẹ nhàng đáp: “Chào em, Phi Phi.”
“Anh Mạc lượng, trận đấu thi lặn, em đã vào chung kết rồi.”
“Thế ư?” Anh nghe vậy liền vô cùng vui mừng.
“Ba ngày sau là chung kết, em muốn,” Tôi dừng lại, “Em muốn anh tới xem em thi đấu. Nếu, nếu anh có thời gian th
“Anh có.” Anh lập tức nói.
“Thế...” Tôi nói cho anh biết thời gian và địa điểm, anh ở bên kia dùng bút ghi lại, anh viết rất nhanh, đầu bút ma xát trên giấy, nghe rõ tiếng soạt soạt. Tôi nhớ bên phải máy tinh của anh tôi luôn đặt một xấp giấy A trắng, mặt trên hơi thô, có thể làm đệm chuột, cũng có thể tùy thời mà biến thành giấy nhớ.
Một lúc sau, cả hai đều im lặng trong chốc lát, sau một hồi anh mới lên tiếng: “Tiểu ban trưởng bây giờ ấy, có thể là định thi vào trường quân đội.”
“Ôi, tuyệt quá rồi.” Tôi suy nghĩ rồi nói, “Vậy còn anh? Mũi có còn chảy máu nữa không?”
“Sao còn chảy được nữa chứ? Đâu phải vòi nước đâu.”
Cả hai đều bật cười, thủy triều bắt đầu dâng, sóng biển khẽ ùa đến chân tôi, tới rồi lại lui, để lại bọt nước nhấp nhô.
Lần nay Diệp Hải tức giận với tôi, cơn giận sánh ngang bằng nhiều cơn trước đây gộp lại, lúc chúng tôi với Thanh Hoa Ở Đại Bài Đương ăn uống, anh trước sau chỉ ngồi một chỗ, không đụng một giọt chẳng nể nang là ai kính rượu, không gắp một sợi, chẳng thèm quan tâm là ai gắp đồ ăn cho, chỉ cầm mía cắn từng đốt ăn. Bạn gái của thầy Hồ Mỹ Lệ ngồi gần tôi, cô ấy thấp giọng hỏi thầy: “Cái cậu Diệp Hải này đẹp trai thật đấy, sao nhìn giống Hyun Bin ghê
Thầy ấy bảo: “Em nhỏ giọng chút đi, Kim Sam Soon* còn ở bên cạnh đó.”
(*Tên của nữ chính trong bộ phim “Tôi Là Kim Sam Soon” do Hyun Bin và Kim Seon Ah thủ vai chính.)
Tôi lén nghe thấy, ăn một thìa cháo mè đen rồi nhìn quanh tìm Sam Soon, nhìn một vòng, mới phát hiện Hồ Mỹ Lệ là ám chỉ tôi.
Trong lòng tôi rất tức, nhưng thầy ấy là giáo viên của tôi, tôi không thể tùy tiện lên cơn được; tôi có phải Kim Sam Soon hay không cũng không sao hết, nhưng Diệp Hải giống Hyun Bin à? Diệp Hải còn đẹp trai hơn anh ta, Diệp Hải bây giờ giống... Diệp Hải chẳng giống ai hết, Diệp Hải chính là anh, vừa đẹp vừa bướng bỉnh, vừa bá đạo lại thiếu tâm nhãn.
Anh phát hiện tôi đang nhìn anh, liền trừng mắt rồi cắn mạnh vào cây mía.
Tôi ngẩng đầu húp thìa cháo mè đen, ngọt quá đi. Tôi lười đấu mắt với anh, tập trung chuyên môn. Ngọt, cay, mặn, bia đen, dưa vàng, đầu rau cải, thịt kho tàu, chuỗi thịt mỡ nướng kêu tách tách, dạ lá sách trơn bóng đang được chần qua, còn cả roi bò* xào thơm ngát mà cay... Lúc ăn xong thì chụp ảnh chung, có người treo một tấm bảng trên cổ tôi, tôi cười một tay giữ nó, một tay làm hình chữ “V”, khi chụp xong tôi lật tấm bảng nhìn, năm chữ to: Dạ dày lớn Bắc Kinh.
(*Chỉ bộ phận giao cấu của bò đực
Tôi được Diệp Hải cõng quay về ký túc xá của vận động viên.
Tôi nằm trên lừng nhìn gáy anh, cả lỗ tai cùng chiếc cổ trắng nuốt nữa, nhìn rồi lại nhìn, tôi hôn lên tai anh, ngửi một cái: “Anh thơm quá.”
“Em hôi quá.”
Tôi dùng chân kẹp chặt eo anh, anh bị đau suýt chút ném tôi xuống rồi.
Tôi nói: “Á á á, xin hãy hạ thủ lưu tình.”
Anh bật cười bất đắc dĩ: “Sao hôm nay em ăn nhiều thế?”
“Em vui mà, em đứng nhất đấu loại đó, em rất vui.” Tôi nói, “Em còn chưa vui hết đâu, em còn muốn đi hát karaoke nữa, tối mai nhé, thấy được không?” Tôi cười, nhỏ giọng nói, “Chúng ta đi chung đi.”
Anh chậm rãi bước từng bước một lên cầu thang, nói câu được câu không với kẻ say khướt là tôi đây: “Sau đó thì sao?”
“Thì đứng nhất chứ sao.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó quay về trường, đi học, tìm Lâm Hoa Âm với Trát Tây Vượng Đôi, tiếp tục cuộc sống phóng túng.” Tôi choàng mở mắt, “Còn anh? Thi xong anh sẽ đi đâu?”
Anh dừng lại, từ từ thẳng lưng lên, làm tôi từ trên lưng trượt xuống, rồi anh đặt tôi xuống giường: “Anh ấy à, anh cũng về Bắc Kinh, đã tới đây rồi, không thể bỏ dở nửa chừng được, dù thế nào cũng phải tìm bạn gái anh về...”
Tôi tỉnh lại thì đã là giữa trưa ngày hôm sau, tôi gọi điện cho mẹ, nói với bà ấy tôi đứng nhất vòng đấu loại, mốt vào chung kết.
Bà ấy còn nhớ mình thiếu tôi một câu trả lời, bèn nói với tôi: “Bên chỗ mẹ đi không được, con có thể đến đây không?”
Chỗ bà ấy bảo tôi tới là bệnh viện liên kết đại học Y chi nhánh một.
Tôi vào hoa viên đã thấy bà ấy, bên cạnh bà có một chiếc xe lăn, trên xe lăn là một người, người đó chỉ có thể dùng mấy ngón tay chào hỏi tôi, tôi ngồi xổm xuống nhìn kỹ ông ấy, chỉ mới mấy tháng không gặp, ông ấy đã từ một người trung niên tiêu sái trở nên yếu ớt già nua đến nhường ấy.
Mắt tôi thoáng cay sè: “C
“Con hỏi mẹ có yêu bố con không ư?
Từ nhỏ mẹ đã quen chú Lưu, hơn hai mươi tuổi mới quen bố con.
Lần đầu tiên gặp ông ấy, là trước khi ông ấy rời bến đến xem đoàn của mẹ biểu diễn, diễn xong liền đến hậu trường tìm mẹ, chỉ nói chuyện trong vòng năm phút.
Ông ấy mặc quân phục hải quân, dáng người cao to, lúc nói mang theo khẩu âm Đại Liên, mặt trắng, nhưng bị ánh nắng trên biển làm cho đỏ bừng, là một chàng trai vô cùng khỏe mạnh. Bởi vì năm phút đó, mà mẹ chờ ông ấy nửa năm.
Tình yêu trong những năm tháng ấy rất khó khăn, thiếu tàu, mỗi con tàu đi tuần dương đều rất lâu, một năm mẹ có thể ở với ông ấy ba tháng đã không tệ lắm rồi.
Nếu mẹ không yêu ông ấy, mẹ sẽ gả cho ông ấy ư?
Con đã lớn vậy rồi, tự mình ngẫm lại mấy năm qua con gặp được bố con được bao lâu? Cũng phiền con nhớ lại cho rõ, mẹ con có từng oán trách một câu không?
Mẹ.
Vì sao mẹ phải trách chứ?
Bố con tốt như thế, có tài hoa, tính tốt, có nghĩa khí, còn đối tốt với mẹ, đối với nhà bà ngoại con cũng tốt, ông ấy còn đưa con đến bên mẹ, một cô gái ngốc vừa mơ màng vừa thích thú lại xinh xắn. Mẹ còn gì để mà trách nữa.”
Bà ấy nói đên đây, giọng đã có chút run rẩy, nhưng trên mặt vẫn là thần sắc hờ hững, bình tĩnh.
Hai chúng tôi ngồi dưới cây đa, tôi nhìn bà thật kỹ: mái tóc dài bối lên, trang điểm kỹ càng, có nét mỹ lệ và kiêu ngạo đặc trưng của một vũ công.
“Chú Lưu con mãi không kết hôn, có cũng biết điều đó, đúng không?
Mẹ đã sớm nói với chú ấy, mẹ không chấp nhận chuyện này - vô dụng mà thôi.
Nhưng người đàn ông này cũng quá cố chấp.
Sau đó mẹ làm như không nhìn thấy; tiếp đó là đối xử bình thường; sau cùng, chú ấy với bố con thành bạn tốt.
Năm trước làm kiểm tra, chú ấy phát hiện mình bị bệnh.
Bây giờ con xem ch đấy, cả quá trình vô cùng tàn nhẫn: lúc bên mẹ đi Thái, chú ấy chỉ bị liệt tay mà thôi, lúc về ròi, toàn bộ giác quan đều gần như mất đi. Mới đầu là không thể đi đường, sau đó không nhấc tay lên nổi, sau nữa là không mở miệng nói chuyện được, bác sĩ nói, chỉ sợ thị lực cũng...”
Mắt tôi ươn ướt, mũi nghẹn sụt sịt đến đau, nhưng bà ấy không hề kích động, nói đến đây đột nhiên đứng lên, từ gốc đa rảo vài bước đi lên phía trước.
“Trẻ con không nói dối, Phu Phi, chú Thúc không phải người xấu, chú ấy không nên như thế. Con nói đúng không?”
Tôi cũng có đọc tiểu thuyết, rồi xem phim khóc sướt mướt, rất nhiều người chỉ quanh quẩn trong mớ bòng bong là bạn chọn người mình yêu, hay chọn người yêu mình.
Bà ấy ngồi bên tôi, nhìn tôi rưng rưng ánh mắt, nhưng vẫn bình tĩnh: “Mẹ chỉ chọn một người cần mẹ nhất.”
Đây là đáp án tôi chờ đã lâu, nhưng nó cũng không khiến tôi cảm thấy thoải mái hay mất mát. Tôi nặng nề đi ra khỏi hoa viên, chậm rãi băng qua sân viện, chỗ phòng khám, đi ngang qua xe cứu thương đang nhấp nháy đèn rú in ỏi, chào đón tiễn đưa những sinh mệnh mới cũ, tôi ngoái đầu lại nhìn, người trên thế gian này không chỉ có cười vui, ăn ngon, phòng tập hát hay sảnh giải trí, còn cả những nơi đang chờ đợi sự lựa chọn bất đắc dĩ.
“Ăn Phi*!”
(*Cậu ban trưởng giọng nơi khác, nói không rành tiếng phổ thông nên không gọi chính tên An Phi.)
Có người gọi tôi.
Tôi quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh đó, nhìn thấy tiểu ban trưởng đang từ trên xe cấp cứu bên cạnh phòng khám đi xuống, lo lắng vẫy tay với tôi.
Tôi nghe trong lòng mình “ầm” một tiếng, nhanh chóng chạy qua.
Đá vân mây, đáp án mà tôi muốn.