Chương 10: Tin tức về khóa phú quý làm toàn thành đều sôi trào lên
Thiếu phu nhân Tề gia mất tích đã lâu tiết lộ hành tung, xuất hiện ở khách điếm hàng đầu trong thành. Người trong thành tất cả đều bỏ công tác trong tay xuống, hướng khách điếm tiến đến.
Bọn họ đối Tiền Bảo Bảo cảm thấy tò mò, đối với khóa phú quý trong truyền thuyết, lại càng tò mò hơn.
Khóa phú quý rời khỏi Tề phủ, không có Tề Nghiêm bảo hộ, lúc này lại lưu lạc bên ngoài, coi như không có chủ nhân. Bởi vì tài phú, trong lòng người nào không tham niệm, nghe thấy có thể gặp cơ hội có đuợc tài phú thiên hạ, không người nào nguyện ý bỏ qua, tất cả đều muốn tranh đoạt.
Tin tức cũng rơi vào tay Tề Nghiêm.
Hắn lao ra khỏi Tề phủ, hướng khách điếm chạy đi.
Đám người đó đã sớm phá đại môn của khách điếm, còn đem nàng đưa đến tường thành.
Tề Nghiêm liên thanh mắng, chuyển hướng tường thành mà đi. Càng tới gần tường thành, đám người liền càng dày đặc, lời đồn đãi lưu truyền thì thầm cũng càng vớ vẩn.
Thời điểm còn cách nàng muời con phố, mọi người đồn rằng, Tiền Bảo Bảo muốn tự tay tháo khóa phú quý xuống.
Thời điểm còn cách nàng năm con phố, mọi người lại nói, Tiền Bảo Bảo muốn rời khỏi Tề gia, chia ly cùng trượng phu.
Thời điểm còn cách nàng ba con phố, mọi người kháo nhau, Tiền Bảo Bảo muốn chọn phu quân, ai nhận được phú quý khóa, chính là trượng phu mới của nàng.
Thời điểm còn cách nàng một con phố, mọi người hô hào, vị hôn phu mới của nàng có thể có được tài phú vô tận.
Hắn đi vào dưới tường thành, rõ ràng phát hiện trên ngã tư đường, trên tường thành, thậm chí trên nóc nhà nhà lầu phụ cận tràn đầy người. Mỗi người đều cổ dài quá thân, hướng về trên tường thành kêu gào đánh trống reo hò.
" mau quăng đi, mau quăng đi, không phải nói muốn kiếm chồng sao?"
" đúng vậy, đem khóa phú quý ném đi!"
" mau lên,mau lên!"
Đám người không ngừng la hét, Tề Nghiêm trên trán nổi gân xanh, phẫn nộ mà co rúm. Vài người gần hắn nhất, cổ áo đột nhiên bị nắm lấy, ngay cả thời gian kêu rên cũng không có, bị ném đi ra ngoài, nằm dài trên mặt đất.
Con ngươi đen lợi hại, nhìn thấy thân ảnh kiều nhỏ kia, đang treo ở bên cạnh tường thành, chật vật trốn trốn. Trên cần cổ nàng không có khoá phú quý hoàng kim, lại bị vây quanh bởi một vòng băng vải.
Hắn nheo hai mắt lại, thân hình cao lớn buộc chặt, phóng xạ ra tức giận kinh người.
Bảo Bảo không nhìn thấy hắn, còn đang vội vàng lui về phía sau, trên tay nhỏ bé là khóa phú quý mà mọi người đỏ mắt muốn tranh đoạt.
Húc Nhật tìm đến công tượng, dùng hết phương pháp mới tháo được khóa vòng, nhưng đúng như dự đoán lúc trước, bất luận cẩn thận như thế nào, dụng cụ bén nhọn vẫn là ở gáy tử nàng vẽ ra vết thương.
Đau đớn kịch liệt, làm cho nàng ngất đi. Húc Nhật sợ hãi, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, kéo lấy công tượng, thiếu chút nữa chặt đối phương thành mười tám khúc.
Cuối cùng, là Mạc Tiếu đủ bình tĩnh, vội vàng tìm đến đại phu, lại pha thanh tỉnh trà, mới làm cho Bảo Bảo tỉnh lại.
Miệng vết thương không sâu, cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng rất đau. Nhưng loại đau này, so với mất mát trong lòng nàng, có vẻ bé nhỏ không đáng kể.
Đám người cứ tiến lên, khiến tường thành tễ chật như nêm cối. Đến nỗi Húc Nhật và Mạc Tiếu cũng sớm bị đám người tách ra, căn bản nhìn không thấy bóng dáng.
"Đừng lại đây!" nàng sợ hãi hô, không ngừng lui về phía sau, mạo hiểm vạn phần thối lui đến bên tường thành.
Trong ánh mắt những người này toàn lóe ra tham lam, từng bước lại từng bước bức đi lên. Không có người để ý tới cầu xin của nàng, ánh mắt toàn nhìn chằm chằm khóa phú quý.
Nàng cắn môi đỏ mọng, trong lòng khó chịu cực kỳ.
Lời chúc phúc lúc trước của lão nhân, nay trở thành nguyền rủa đáng sợ. Rốt cuộc, nàng còn muốn cùng phó khóa phú quý này dây dưa bao lâu? Chẳng lẽ người trong thiên hạ, trong mắt cũng chỉ có phó khóa này?
Tay nhuyễn nộn nhỏ bé nắm chặt khóa vòng.
Nàng quyết định hạ quyết tâm!
Thân hình kiều nhỏ mấp mé chỗ cao nhất trên tường thành, tay nhỏ bé đem khoá phú quý ánh vàng giơ lên cao cao,người toàn thành một lòng cũng bị kéo thật cao, toàn bộ đã quên hô hấp.
Sau đó, liền thấy hai tay nàng buông lỏng, trước mặt mọi người đem khóa phú quý vô giá ném xuống sông đào bao quanh thành!
" a!"
Mọi người cùng kêu lên, tiếng gọi ầm ĩ chấn động toàn thành, ảo não có, tiếc hận có, phẫn nộ có.
Tiếp theo, những người đó như là bị ma nhập, tập thể đổi phương hướng, "bùm bùm", tất cả đều phấn đấu quên mình nhảy xuống, không sợ nước sông mùa xuân giá lạnh, lao vào sông đào bao quanh thành bơi lội tìm khóa phú quý.
Trên tường thành nháy mắt thanh tràng trở nên trống rỗng, nửa thân ảnh cũng không còn.
Bảo Bảo toàn thân buông lỏng, mềm ngã ngồi ở trên tường thành,gió đầu mùa xuân thổi tới trên người phá lệ rét lạnh, không mang theo nửa phần ấm áp.
Nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, nàng cúi đầu xuống ghé vào trên tường thành khóc.
Thật sự không ai muốn nàng, sau khi ném phó khóa kia, nàng cái gì cũng không phải, những người đó thậm chí không có hao tâm tốn sức liếc nhìn nàng một cái …
Có cái thân ảnh khổng lồ đứng ở trước mặt nàng, chặn Húc Nhật lại. Nàng ngẩng đầu lên, trong hai mắt đẫm lệ lờ mờ thấy được khuôn mặt quen thuộc.
Là Tề Nghiêm!
Hắn trừng mắt nàng, sắc mặt buộc chặt, cả người không nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, nàng ngừng khóc thút thít nghẹn mở miệng, dù sao cũng từng là vợ chồng, nàng nghĩ nên nói cho hắn biết chuyện.
" ta đã đem khóa ném xuống."
Hắn vẫn đứng đó.
" ta biết."
" Chàng không đi tìm khóa sao? Bị người khác đoạt đi rồi làm sao bây giờ?" hắn không phải thực để ý phó khóa phú quý kia sao?
"Cái ta muốn không phải cái đó."
Nàng lăng lăng nhìn hắn, thân mình buộc chặt.
Người bên ngoài đều nhảy xuống tường thành, lao đi phú quý khóa, duy chỉ có hắn không nhúc nhích, đứng ở trước mặt nàng, yên lặng nhìn nàng. Chỗ này cái gì cũng không có, chỉ còn lại nàng …
Cái Tề Nghiêm muốn không phải khóa phú quý, như vậy, hắn muốn cái gì? ( Nhu Nhi:chị khờ thật.mà anh Nghiêm thì cứ bảo thủ ko chịu nói.cứ ôm chị rồi nói: I want you,I need you,I love you thì có ch.ết ai đâu Tiểu sắc nữ: Ơ,thế anh Nghiêm là người mỹ á?)
Nước mắt chậm rãi rơi ra, ngọn lửa hy vọng bởi vì câu này, lại lặng lẽ châm lên. Bảo Bảo ngừng thở, tầm mắt lướt qua khuôn mặt ác liệt của hắn, phát hiện chính mình thật sự rất nhớ rất nhớ hắn.
" còn nằm úp sấp ở đó làm cái gì? Về nhà thôi!" Tề Nghiêm trầm nói.
Nàng không dám tin trừng lớn ánh mắt, nín thở nhìn hắn sau một lúc lâu, mới thật cẩn thận đặt câu hỏi.
" Chàng còn cần ta?"
" vô nghĩa!"
Hắn trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, xoay người hướng tường thành đi đến.
Thật vậy chăng? Thật vậy chăng?! Hắn còn muốn nàng?
Cho dù đã không còn khóa phú quý, hắn vẫn như cũ muốn nàng làm thê tử hắn?
Cho dù hắn dùng khẩu khí thật hung dữ nói ra những lời này với nàng, trong lòng nàng vẫn là vừa ấm vừa ngọt, môi đỏ mọng nhịn không được dương lên.
Tề Nghiêm đi được hai bước, đột nhiên dừng lại.
Hắn không có quay đầu, bàn tay to ngăm đen lại hướng đằng sau duỗi ra, lòng bàn tay hướng lên.
" còn không lại đây!" hắn nói.
Nàng nhìn sông đào bao quanh thành một cái, mọi người tranh giành khóa phú quý, lại ngẩng đầu, nhìn hắn đang chờ đợi nàng, lập tức quyết định.
Tay nhuyễn nộn nhỏ bé, đặt vào trong tay của hắn, nắm lại chặt chẽ.
Con ngươi đen thâm u quét lên người nàng liếc mắt một cái, nỗi tức giận trong lòng, bị vui sướng chợt lóe hòa tan.
Hắn nắm tay nàng, mang nàng về nhà.
*******************
Hỗn loạn một hồi, hai người trở lại Tề phủ.
Tiền Kim Kim đang ngồi ở trong đại sảnh, dáng vẻ nhàn nhã uống trà, trên khuôn mặt tuyệt mỹ nhìn không ra ngay mệt mỏi vì chạy mấy ngày lộ trình.
Mắt thấy Húc Nhật giải quyết không được chuyện, ngược lại làm sự tình nghiêm trọng hơn nữa.
Nàng tự tới rồi tự mình tính toán xử lý, chẳng những vừa vặn vượt qua đám người điên cuồng tụ tập trêntoàn thành, lại còn trên đường nhặt về Húc Nhật bị người giẫm đạp, toàn thân là dấu chân người.
"ta muốn cùng Bảo Bảo nói chuyện một lát." nhìn thấy hai người trở về, nàng lập tức đi thẳng vào vấn đề mà yêu cầu.
Tề Nghiêm nhìn nàng một cái, buông tay Bảo Bảo ra, kính tự đi ra ngoài, mơ hồ đoán được, Kim Kim muốn nói đến tột cùng là cái gì.
Đợi cho ngoại nhân đều đi khỏi, trước mắt chỉ còn người trong nhà, Kim Kim mặt đang cười bỗng trầm xuống dưới.
" ngẩng đầu lên cho ta xem xem." nàng ra lệnh.
Bảo Bảo không dám cãi lời, ngoan ngoãn ngẩng đầu, cho đại tỉ kiểm tr.a vết thương trên gáy.
Kim Kim hí mắt nhìn trong chốc lát, chậm rãi quay đầu, liếc đệ đệ một cái.
"Đệ đó, thật to gan, dám đem mạng của tứ tỉ đệ ra giỡn, để cho người ta động đao ở trên gáy nàng."
Húc Nhật lui đầu, vẻ mặt áy náy.
" ách, đệ cũng chỉ muốn giúp tỉ ấy thôi!"
Lúc này, môi đỏ mọng loan thành cười lạnh.
" chỉ cần nhẫn tâm chút, công tượng nào cũng có thể cởi khóa phú quý xuống, vấn đề là ai dám cho nàng mạo hiểm? Đệ cho là, Tề Nghiêm từ Ba Tư xa xôi mời khéo tượng đến, là vì cái gì?"
" tứ tỉ nói, tỉ phu chỉ cần khóa phú quý, cho nên …"
"Ngu ngốc, hắn là sợ Bảo Bảo bị thương tổn. Mời khéo tượng từ Ba Tư đến phủ, vì là muốn an toàn cởi khóa phú quý xuống.Lần này thì hay rồi, đệ tự cho mình giỏi tìm công tượng tháo khoá xuống, không những không có tác dụng, còn làm Bảo Bảo bị thương, làm Tề Nghiêm mất một khoản tiền lớn, còn thêm vụ lộn xộn trên thành vừa rồi.
Húc Nhật lui đầu, đại tỉ mắng một câu, hắn liền lui về phía sau từng bước, mắt thấy sẽ bị mắng đến dán mình lên tường rồi.
Mắt thấy đệ đệ bị mắng, Bảo Bảo đi lên phía trước, giật nhẹ ống tay áo đại tỉ, không tiếng động cầu tình.
Kim Kim chuyển lực chú ý lại trên người nàng, khẩu khí lại ôn hòa chút.
" vì sao muốn trốn?"
" muội tưởng Tề Nghiêm muốn là khóa, không phải muội." nàng cúi hạ đầu nhỏ.
" hắn không phải cao thủ sửa dở thành hay, đại thần tài sao, muốn kết hôn với nữ nhân nào không được? Làm sao lại để ý cái khóa phú quý kia?"
Mắt hạnh trong suốt, bởi vì đại tỉ cam đoan, lóe ra hy vọng sáng rọi.
" nhưng mà …"
Có thể sao? Hắn thật sự để ý tới nàng sao?
Kim Kim loan môi cười yếu ớt.
" còn không tin sao? Như vậy, muội đi nhìn túi thêu trên người hắn một cái."
"trên người hắn không mang túi thêu a!" nàng cũng chưa nhìn thấy qua.
" khẳng định có, đại khái ở trước ngực hắn, muội tự tay tìm đi!"
Kim Kim phân phó xong, chậm rãi đứng dậy, tao nhã đi ra ngoài.
" Húc Nhật, theo ta trở về."
" a, phải về sao?" hắn ảo não trái nhìn một cái, phải nhìn xem, lưu luyến không rời.
" không quay về, chẳng lẽ lại ở chỗ này sao?"
" ách, đại tỉ, chúng ta ở lại một thời gian được không? Tề phủ không hề thiếu thứ tốt đâu!"
Thanh âm thanh thúy như chuông bạc, từ bên ngoài nhẹ tiến vào.
"Vết thương trên gáy Bảo Bảo còn chưa có khỏi hẳn đâu, Tề Nghiêm nếu biết là do đệ làm, tổn thương da thịt thê tử hắn, có thể không tìm đệ tính sổ sao?"
Húc Nhật sắc mặt trắng nhợt, bước đi ra bên ngoài, đại tỉ uy hϊế͙p͙ cũng không dừng lại.
"đệ lúc này đi theo ta trở về, hay là chờ tỉ phu đệ tính sổ, rồi nằm liệt trên giường cho ta khiêng về?"
Rùng mình toàn thân, hắn quyết định thật nhanh, cũng không dám ở lâu, ba bước cũng như hai bước, cũng không quay đầu lại chuồn ra cửa, một lòng thầm nghĩ chạy nhanh rời đi.
" Tề Nghiêm, xem trọng thê tử của ngươi, đừng làm cho nàng bỏ đi nữa, ta cũng không muốn thường xuyên chạy tới chỗ này." Kim Kim công đạo, thanh âm dần dần đi xa.
Đại môn lại lần nữa mở ra, nam nhân nàng quen thuộc nhất, chậm rãi tiến vào.
Bên trong vắng vẻ, không có người mở miệng.
Nàng trừng mắt nhìn mũi chân bản thân, trong lòng có thật nhiều nghi vấn, nhưng không dám hỏi.
Tay to ngăm đen vươn ra chế trụ cằm dưới của nàng, con ngươi đen đảo qua vết thương trên cần cổ nàng, nháy mắt bật ra lửa giận.
"ai cho nàng làm bị thương chính mình?" hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi, trong lòng nhói đau.
Bảo Bảo nắm bắt ti váy, không dám nói cho hắn, cái kẻ đầu sỏ gây nên, vừa mới từ bên cạnh hắn chuồn ra đi.
" ta không sao."
" còn đau không?"
" ngô, hết đau rồi." nàng nói dối, không muốn làm cho hắn lo lắng.
Tề Nghiêm hai tròng mắt hợp lại, đột nhiên vươn tay đem nàng ôm vào trong lòng, khuôn mặt vùi vào tóc đen của nàng.
" ch.ết tiệt, nàng vĩnh viễn không được làm như vậy! Nàng quả thực dọa ta ch.ết khiếp!" hắn thô bạo quát, thân hình cao lớn lại kịch liệt run run.
Vòng tay ôm ấp của hắn làm nàng khó có thể hô hấp.
"ách, phu quân, ta, ta … ta không thở nổi …" nàng giãy dụa muốn hô hấp, không khỏi hoài nghi đây là phương thức trừng phạt mới nhất của hắn.
Tề Nghiêm thấp rủa một tiếng, bắt buộc mình buông hai tay ra. Hắn không nên ôm chặt lấy nàng, xác nhận nàng bình yên vô sự, trận run run kia mới có thể dần dần bình ổn.
Thở hổn hển trong chốc lát, nàng ngẩng đầu lên, nhớ tới lời đại tỉ dặn dò.
" phu quân."
Hắn cúi đầu, nhìn sâu vào mắt nàng, dung giọng mũi nghi vấn "hừ" một tiếng, hơi thở ấm nóng lướt qua tóc của nàng.
Ánh mắt chuyên chú cực nóng làm cho nàng má phấn nóng bừng, trong lòng lại càng thấy ngọt. Lời hắn nói lúc trên tường thành, giải thích của đại tỉ, tất cả đều đã chứng minh, nàng dần dần biết, hắn nhìn như vô tình, kỳ thật đối với nàng tình cảm rất sâu đậm.
Chính là, nàng vẫn không yên tâm, không dám tin tưởng niềm hạnh phúc đó, sợ bản thân hiểu lầm, vừa mới lên thiên đường liền ngã xuống địa ngục.
" đại tỉ muốn ta xem túi thêu trên người chàng." nàng nhỏ giọng nói.
Trên xương gò má ngăm đen hiện lên màu đỏ sậm khả nghi.
"không có gì hay để xem." Tề Nghiêm thô lỗ đáp.
Nàng không chịu buông tha cho, nghiêng nghiêng đầu, nghiền ngẫm quan sát sườn mặt hắn, nghiên cứu màu đỏ không bình thường trên xương gò má hắn.
" vì sao không cho ta xem?"
"Đã nói với nàng rồi, không có gì hay để xem." hắn lấp ɭϊếʍƈ trả lời, vẻ mặt cổ quái.
Đầu nhỏ lại nghiêng them một chút.
" Chàng đang mặt đỏ sao?" nàng hồ nghi đặt câu hỏi.
Màu đỏ trên xương gò má trở nên càng rõ ràng, tò mò của nàng, tâm bị trêu chọc không thể khắc chế, thật sự không thể đoán ra, rốt cuộc là đồ vật gì có thể làm cho hắn đỏ mặt.
Tay nhuyễn nộn nhỏ bé hướng trong ngực rộng lớn hắn sờ sờ, đông phiên phiên, tây tìm tìm, thật đúng là ở trước ngực hắn sờ thấy một cái túi nho nhỏ.
" đây là cái gì vậy?" nàng rút ra đem đến trước mắt coi thử. Đó là một cái túi thêu thực thanh lịch, mặt vải có chút sờn, có thể thấy đã được đeo thật nhiều năm.
Sắc mặt hắn trở nên càng cổ quái, cầm cổ tay nàng, muốn cướp túi thêu về.
Đôi tay to ngăm đen nắm chặt cổ tay nàng, trong đầu nàng chợt lóe linh quang, cúi đầu "ai ui" một tiếng, mày liễu cũng nhíu lại chặt chẽ.
Nàng bị đau!
Tề Nghiêm giống như bị phỏng, nhanh chóng thu tay về, vẻ mặt lại đột nhiên rùng mình, khẩn trương vô hạn nhìn nàng. Đừng nói là đoạt lại túi thêu, hắn còn muốn lao ra đi tìm đại phu, coi thử nàng đến tột cùng là bị đau ở chỗ nào.
A, xem ra, chiêu này rất hữu hiệu!
Nàng chậm rãi mở túi thêu, trong lòng đang tính toán, sau này có thể dựa vào chiêu này những lúc hắn nổi giận hay không.
Bên trong túi thêu, là một đoạn tóc đen nhánh, dùng tơ hồng cẩn thận cột lại.
Bảo Bảo trừng mắt nhìn đoạn tóc kia, thật lâu không thể nhúc nhích. Sau một lúc lâu, nàng mới ngẩng đầu lên, nhìn Tề Nghiêm, trong mắt trong suốt, hiện lên một tầng hơi nước.
Nàng còn nhớ rõ, rất lâu rất lâu rồi, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn, hắn cầm dao nhỏ, bá đạo cắt đi tóc của nàng, làm nàng sợ hãi.
" đây là tóc của ta?" từ nhiều năm trước cho tới bây giờ, hắn thủy chung vẫn mang theo tóc của nàng bên người sao?
Hắn cứng ngắc gật đầu, bạc môi phun ra lời nói chôn dấu đã nhiều năm.
" nàng là thê tử của ta."
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng là một cô bé vô cùng đáng yêu đứng ở trong hoa viên, mắt hạnh xinh đẹp nhìn hắn, e lệ mỉm cười. Nụ cười đó làm hắn thần hồn điên đảo, hắn chỉ mới nhìn nàng một cái, liền quyết tâm thú nàng làm vợ.( Nhu Nhi:chậc chậc! lúc đó ca bao nhiêu tuổi th ế? Yêu sớm ha. Đúng là con nít quỷ!! Tề Nghiêm*hừ lạnh* có ý kiến gì? Nhu Nhi* đổ mồ hôi hột* nào dám,ca cứ tiếp tục)
" Chàng không để ý tới khóa phú quý thật sao?" nàng run run nói nhỏ, nước mắt như trân châu lăn trên má phấn, thanh âm run rẩy.
" ta cho tới bây giờ chưa từng để ý qua mấy cái thứ tầm thường đó." Tề Nghiêm cầm tay nàng, đem nàng kéo vào trong lòng, cằm tì nhẹ lên trán nàng, nhẹ nhàng ma sát.
" Nàng nữ nhân ngốc nghếch này, vì sao không tin ta?"
" ai bảo chàng hôm đó kéo áo của ta, trừng mắt nhìn khóa phú quý xem đến nửa ngày, giống như là nó quan trọng hơn ta." nàng thấp giọng oán giận.
" ta lúc trước xem nó, là vì muốn thấy rõ hình dạng, sau đó tìm người đến tháo nó xuống." Tay thô ráp yêu thương lướt qua má phấn mềm mại, vừa lòng phát hiện nàng đang khẽ run run.
" Cái truyền thuyết ch.ết tiệt, chỉ đưa tới vô số bọn tham tài phú, nàng là thê tử của ta, ta không cho bất cứ kẻ nào mơ ước tới nàng."
Hắn muốn không phải khoá phú quý, không phải phú quý vô tận,cái hắn muốn là nàng!
Hiểu lầm cùng khúc mắc nhiều năm nháy mắt được giải khai. Nàng cắn môi đỏ mọng, thấp khóc một tiếng, nhào vào trong lòng Tề Nghiêm, ôm chặt lấy hắn.
" phu quân, ta …"
Còn chưa kịp thề non hẹn biển, thổ lộ thâm tình đối với hắn, chợt nghe "oanh" một tiếng, cửa lớn, cửa sổ đều bị phá tung, hơn mười người khẩn trương hề hề xông tới.
" dừng tay!"
" không thể."
" không được đánh thiếu phu nhân mà!"
Người cả tòa Tề phủ nhìn thấy Bảo Bảo trở về phủ, tất cả đều căng thẳng thần kinh, chỉ sợ Tề Nghiêm trách phạt nàng.
Lúc hai người tiến vào đại sảnh nói chuyện, bọn họ núp ở ngoài cửa, khẩn trương hề hề nghe lén, thậm chí có người leo lên nóc nhà nghe trộm.
Vừa nghe thấy Bảo Bảo thấp tiếng khóc, bọn họ còn tưởng rằng Tề Nghiêm động thủ, vội vàng xông tới vội vã muốn cứu nàng. Chỉ là trước mắt họ là hai người gắt gao ôm nhau, bộ dáng nùng tình mật ý, thấy thế nào cũng không giống trượng phu giáo huấn thê tử a!
Đang ở thời điểm xấu hổ, Tề Nghiêm đã mở miệng.
"Trần Cát!"
Tổng quản sợ hãi giơ tay lên, từ trong đám người bước ra.
"Gia, có tiểu nhân."
Con ngươi đen chợt lóe, có giận dữ, cũng có không biết nên khóc hay cười, không còn vô tình lạnh như băng nữa.
" dẫn toàn bộ bọn họ đi chỗ khác." hắn ra lệnh, không được lại có người quấy rầy.
" Dạ!" Trần Cát kinh hỉ đáp.
Ô ô, hắn cảm động quá, gia nhớ rõ tên của hắn!
Tổng quản liền thúc giục bọn họ rời đi, nhiều người sờ sờ đầu, toàn bộ lui ra, trong lòng cuối cùng hiểu được, hai vợ chồng này không cần phải lo nữa rồi!
Trong Đại sảnh, Tề Nghiêm ôm lấy thê tử, hưởng thụ lung tung sau yên tĩnh.
" phu quân." nàng cúi đầu hô một tiếng.
" nếu phó khóa kia thật có thể mang đến phú quý vô tận thì sao? Chàng cũng không để ý sao?"
Bảo bối mà người bên ngoài cầu còn không được, hắn lại chẳng thèm quan tâm đến, ở trong mắt hắn, nàng chỉ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình, ánh mắt nóng bỏng đó làm cho lòng của nàng cũng bị hòa tan vào.
Hắn nâng cằm dưới của nàng lên, gằn từng tiếng, phá lệ thong thả nói.
" cho dù dùng phú quý khắp thiên hạ muốn ta trao đổi nàng, ta cũng xem thường."
Bạc môi nóng ẩm, khắc lên nộn nộn môi, phong giam hứa hẹn ôn nhu nhất.
Phú quý dễ cầu, chân tình khó được.
Bất kể phú quý hay không phú quý, nàng là thê tử kết tóc mà hắn trân ái nhất.
Hắn là cây rụng tiền, nàng là chậu châu báu, cọc nhân duyên này nguyệt lão đã định. Thiên hạ tranh nhau đoạt khóa phú quý không liên quan tới bọn họ.
HẾT