Chương 7

Đúng là ngốc tử ! Là chủ tâm muốn hắn tức giận sao ? Niếp Vân tức giận buông Thượng Quan Hiên, từ trong ao đứng lên, cầm bộ quần áo lam mặc vào, liền nổi giận đùng đùng ly khai.


Thượng Quan Hiên ngu ngơ nhìn bóng lưng Niếp Vân ly khai, nội tâm cảm thấy có chút không hiểu, không hiểu được tột cùng chính mình làm cái gì để cho hắn tức giận như vậy, hắn đã nói sai cái gì sao ? Hắn thật sự không xứng cùng Vân làm bạn tốt sao ! Chẳng lẽ Vân không muốn cùng hắn làm bạn sao ?


Thượng Quan Hiên ngồi ở ao cau mày nghĩ, ngực có cảm giác phiền muộn trước nay chưa từng có, đột nhiên, một con chim chích bay đến dừng lại ở vai hắn, Thượng Quan Hiên nghi hoặc đem co chim ôm xuống, kéo mảnh giấy từ trong ống trúc trên chân của con chim ra, trong đầu đơn thuần nghĩ, đây không phải là chim đưa tin hoàng đệ dưỡng sao ? Như thế nào lại bay đến đây ? Chẳng lẽ lại tin của Thường Tư gửi ?


Thượng Quan Hiên mang theo tâm tình chờ đợi mở trang giấy kia, lại gặp kinh ngạc, tay hắn run run buông mảnh giấy, mảnh giấy rơi vào trong nước mực ở trong nước nhòe dần, từ khi Thường Tư đi làm nhiệm do hoàng đệ giao, hắn mỗi ngày nhao nhao lấy hoàng đệ, giả như Thường Tư có tin báo tình huống nhất định phải đem tín cho hắn xem,, mấy hôm đầu Thường Tư còn có hồi báo,về sau tin tức liền không có, không nghĩ tới lần này cõi lòng mừng rỡ mở ra phong thư này, đúng là Thường Tư biến mất không có tin tức, cái này làm cho hắn có quyết tâm, hắn làm sao có thể tiếp tục ở chỗ này si ngốc chờ tin tức. Không được ! Hắn muốn đi tìm Thường Tư mới đựơc !


Quyết định xong, Thượng Quan Hiên lập tức ở trong ao đứng lên, cầm lấy áo bào mặc vào, liền vội đi đến ngự thư phòng, tùy ý lưu một phong thư bàn giao : nhắn nhủ lý do hắn rời đi, liền thu thập một chút tiền cùng bao phục vụng trộm rời hoàng cung,


Thượng Quan Hiên cảm thấy hành vi của mình rất không có trách nhiệm, cái này cũng không giống hắn bình thường nhưng là vì Thường Tư, hắn vẫn phải xuất cung một chuyến, sau đó đem Thường Tư mang về.
Cách một  ngày –


available on google playdownload on app store


Mỗi ngày đều vào triều sớm vậy mà hôm nay Thượng Quan Hiên đến trưa còn không xuất hiện ! Trong điện đám đại thần bắt đầu nhao nhao nghị luận, đại bộ phận đều là lo lắng Thượng Quan Hiên có phải sinh bệnh hay không, hay là vì vất vả quá độ mới không thể vào triểu sớm.


Nghe thấy tin tức hoàng thái hậu cùng hoàng hậu lập tức đến điện đường trấn an đám đại thần, cũng phái người đi tìm Thượng Quan Hiên, cũng thông tri Thượng Quan Vân tiến cung một chuyến, kết quả người không tìm thấy được, ngược lại tìm được một phong thư từ biệt, trong thư hắn nói rõ hắn phải đi một chuyến, trong lúc này, hi vọng trong lúc này Thượng Quan Vân có thể hảo hảo chiếu cố Niếp Vân, cũng tạm tiếp nhận chưởng quản quốc sự.


Mà Niếp Vân đối với sự tình này không biết chút nào, thẳng đến khi hắn bị thông tri đến ngự thư phòng gặp hoàng thái hậu, hắn mới biết chuyện này.


Trong ngự thư phòng không khí ngưng trọng, hoàng thái hậu cùng hoàng hậu ngồi ở trước nhìn Thượng Quan Vân cùng Niếp Vân, bốn người sắc mặt đều không tốt lắm, càng có thể nói là tái nhợt, bốn người mang trong mình tâm tư suy nghĩ khác nhau.


‘’Nhị hoàng nhi, ngươi tạm thời tiếp nhận chỗ hoàng huynh xử lí việc trong triều’’ Hoàng thái hậu trước tiên mở miệng đối Thượng Quan Vân nói.
Thượng Quan Vân làm sao có thể đáp ứng, hắn chỉ sợ hoàng thái hậu đem sự tình này ném lên người hắn, hắn lập tức lắc đầu mà nói :


’’ Mẫu hậu, ngươi biết rõ ta lười, ngươi còn bảo ta làm chuyện này, cái này tuyệt đối không thể, ngài ngàn vạn không thể miễn cưỡng ta ‘’
Hoàng thái hậu có chút tức giận, đã đến lúc này rồi, hắn còn có thể trốn tránh trách nhiệm :


‘’ Bất kể như thế nào, cái này ngươi nhất định pải làm ! Ngày mai nếu ngươi không ngoan ngoãn vào triếu sớm, bản thái hậu sẽ kêu người hủy đi phủ nhị vương gia tất cả giường chiếu ! Nhìn ngươi như thế nào ngủ nướng !’’


Thượng Quan Vân đáng thương buồn bã kêu một tiếng, nhận mệnh cúi đầu nói : ‘’Vâng ! Mẫu hậu’’
Đem việc này định xong, Hoàng thái hậu cùng hoàng hậu liền đem chú ý chuyển hướng đến Niếp Vân đang đứng một bên.
Hoàng hậu khẽ thở dài một hơi hỏi Niếp Vân :


‘ Vì sao hoàng thượng mất tích, ngươi không biết cái gì sao ? Ngươi không phải cùng hoàng thượng luôn bên người sao ?’’
‘’Thật phiền ! Cùng lắm thì ta tìm hắn đưa về là được ‘’.


Niếp Vân bực bội nói, tính tình bình thường đều che dấu vô cùng tốt lần này đều lộ hết ra đây cũng là do hôm qua cãi nhau với Thượng Quan Hiên sinh ra phiền muộn, hiện tại hắn lại mất tích, bảo hắn làm sao có thể tiếp tục diễn trò ! Hắn căn bản không có tâm tình !


‘ Ngươi như thế nào có thể nói như vậy …’’ Hoàng hậu kinh ngạc nhìn Niếp Vân nói xong, lời nói mới nói đến một nửa lập tức bị Niếp Vân cắt ngang.


‘’Thật xin lỗi che giấu các ngươi, bất quá vì sư phụ muốn đồ vật, ta không thể không giả trang thành nữ nhân tiến vào hoàng cung, hoàng thượng hắn đối với ta là bằng hữu, mà ta hôm qua lại cùng hắn cãi nhau, sau đó do tức giận ta lưu hắn ở một mình, mới có chuyện hắn mất tích, bất quá ta sẽ đưahắn trở về, coi như là bồi tội !’’


Niếp Vân nói rất khách khí, trên mặt biểu lộ vẻ không kiên nhẫn.
Hoàng thái hậu giật mình đập ghế dựa đứng lên, tựa hồ mang thêm vài phần tức giận, :
‘’Ngươi sao lại trà trộn vào cung ? Là ai to gan cho ngươi tiến vào ? Cái kia theo như ngươi nói là chuyện gì xảy ra ?’’


‘’Những lời này không phải trọng yếu, quan trọng nhất là tìm hoàng thượng.’’
Niếp Vân không hề sợ hãi đối với hoàng thái hậu đang tức giận nói.
Hoàng thái hậu trì hoãn tức giận, một lần nữa ngồi trở lại mặt ghế hỏi :
‘’Ngươi có thể tìm hoàng thượng sao ?’’


Niếp Vân nói không sai, chuyện trọng yếu là đem hoàng thượng tìm về, quốc gia há một ngày không có vua, so với chuyện Niếp Vân trà trộn vào cung, tìm hoàng thượng chính xác là chuyện trọng yếu hơn.
‘’ Có ! Ta tuyệt đối có thể tìm thấy hắn ‘’.


Niếp Vân tràn đầy tự tin đối với hoàng thái hậu ra, hắn có thể nắm chắc như thế là trên người Thượng Quan Hiên có dính mùi thuốc do hắn luyện chế, hơn nữa là mùi thơm đặc biệt, đi qua địa phương nào sẽ lưu lại mùi hương ở đó, không vượt qua ba ngày hắn có thể theo hương khí tìm được Thượng Quan Hiên.


‘’Vậy ngươi liền phụ trách đi tìm hoàng thượng, chỉ cần hoàng thượng về, bổn cung sẽ miễn tội ngươi trà trộn vào hoàng cung, cũng đem đồ vật ngươi muốn tặng cho ngươi’’.
Hoàng hậu lấy uy danh nói với Niếp Vân nói.


‘’Ah ! Cái gì cũng có thể sao ?’’ Niếp Vân cảm thấy hứng thú gảy nhẹ dưới lông mày, lộ ra dáng cười hỏi.
‘’Đúng vậy ! Nếu như có thể hy vọng ngươi lập tức xuất phát, sớm ngày tìm được hoàng thượng, ngươi cũng có thể sớm tìm được đồ vật.’’


Hoàng thái hậu gật đầu nói.
‘’Ta lập tức xuất phát, đợi tin tức tốt của ta !’’
Nói xong Niếp Vân quay người liền rời đi ngự thư phòng, tranh thủ thời gian đem đống xiêm y phức tạp thay ra, sau đó tìm về Thượng Quan Hiên, hảo hảo tính toán  ném hắn xuống giường !
~ ~ ~


Thượng Quan Hiên ly khai kinh thành cũng được mấy ngày rồi, dọc đường này hắn không biết nên chạy đi đâu, đành phải học theo người khác tìm hiểu trước khi hành động, cứ như vậy, vừa gặp được lối rẽ. hắn sẽ ném cục đá đến xem đường, nếu không có cục đá để ném hắn nên lấy cái gì ném ?


Thượng Quan Hiên bất lực nhìn bốn lối rẽ, trên mặt đất có rất nhiều cỏ dại, cát cũng không biết mình đi tới chỗ nào, hiện tại không có đá cho hắn ném, vậy nên làm cái gì bây giờ ?


Kỳ thật lúc hắn rời hoàng cung một ngày hắn đã sớm hối hận, hơn nữa mẫu hậu cùng hoàng hậu nhất định sẽ rất lo lắng cho hắn, còn có Vân không biết bây giờ hắn còn tức giận mình không, haiz… Nếu không phải hắn lạc đường, hắn đã sớm trở lại kinh thành rồi, nếu như hắn về được hắn được sẽ xin lỗi Vân.


Sầu mi khổ kiếm thở dài, đang định quay về lối cũ, ôm theo bao phục ly khai lúc trước cừa vặn sờ thấy bên trong có không ít bạc nặng, mấy ngày nay lưng cõng cái bao phục này cũng đủ mệt mỏi, nặng nề nha ! Bởi vì quá vội vàng cũng không nhìn rõ đồ vật đem theo, ừm … Nhìn xem trong bao quần áo có cái gì tốt rồi, nếu như không dùng đem ném đi được rồi !


Thượng Quan Hiên mở ra bao phục, bên trong có mấy món đồ nhẹ là quần áo cùng mấy đĩnh vàng cùng đĩnh bạc, cũng có thêm vài trang sức quý hiếm, có chút kinh ngạc chính mình vậy mà mang nhiều đồ vật xuất cung như vậy, trong bap cũng có vài thỏi bạc, khó trách nặng như vậy, ừm… Đã không có cục đá để ném, vậy ném một chút bạc hỏi đường là tốt rồi, như vậy có thể giảm nhẹ một chút sức nặng.


Trong lòng hạ quyết định, Thượng Quan Hiên liền cao hứng xuất bạc từ ngực ra, thành tâm bái bái, nhắm mắt lại đem bạc ném ra ngoài, sau đó mở mắt xem bạc lăn đi nơi nào.


Bạc, bạc ngươi ở đâu ? Thượng Quan Hiên cẩn thận tìm, cuối cùng ở lối rẽ thứ ba thấy được bạc, cao hứng nhìn con đường rộng thênh thang trước mặt, vui vẻ đi qua, không có ý định đem đĩnh bạc trên mặt đất nhặt lên.


Cứ như vậy, Thượng Quan Hiên vừa gặp lối rẽ liền đem bạc trên người hào phóng ném lấy hỏi đường, kết quả trên đường đi ném lại ném, bạc trên người cũng bị hắn ném hết rồi nhưng hắn không hiểu cách quý trọng vàng lại cầm ném, tất cả vàng trên người hắn cũng lại ném hết, về sau hắn cũng đi được đến một tòa nhà hoang trên núi, mắt thấy phía trước chỉ có một con đường hắn rất tự nhiên tiếp tục đi.


‘’ Xú tiểu tử ngươi đứng lại ! Ngươi biết chúng ta là ai không ?’’
Hai gã đại hán ở bên một tảng đá to lao ra,dùng âm thanh thô to ngăn cản Thượng Quan Hiên.
Thượng Quan Hiên nghe hắn hỏi như vậy, rất chân thành quay đầu nghĩ xem bọn họ là ai :


‘’Thực xin lỗi ! Ta giống như không biết các ngươi nha !’’.Hắn ngượng ngùng vuốt mái tóc đối với hai gã đại hán nói.
‘’Đại ca, xem ra trong ta phải nói ra lời xuất đạo nổi danh nhất rồi’’.
Một gã đầu rối bù quay đầu đối với người bên cạnh có chòm râu dài nói ra.


‘’Ừm, xem ra thật phải nói rồi, con mọt sách này không biết chúng ta là sơn tặc nhưng cũng có qua đọc sách đấy !’’.
Tên lưu manh có chòm râu dài gật gật đầu, một bộ khó khăn nói.


Thượng Quan Hiên còn chưa hiểu nổi chuyện gì xảy ra, chỉ thấy hai gã đại hán vung chuôi đại đao nhưng lại rống lên một tiếng, hai người tự nhận tư thế này rất uy phong.
‘’Đường này do ta mở !’’
Đại hán đầu rối bù nói xong câu này, lập tức thay đổi tư thế.
‘’Cây này do ta trồng!’’


Đại hán có chòm râu dài nói tiếp, trên tay cầm đao còn phối hợp biểu diễn vung hai cái.
‘’Nếu muốn qua đường!’’
Đại hán đầu rối bù hợp tác khăng khít nói tiếp, sau đó giống như hát hí khúc vung đao giơ lên một chân, bày ra tư thế có độ khó cao.


‘’ Thì để tiền ở lại!’’
Một câu cuối cùng hai gã đại hán trăm miệng một lới hô lên, Thượng Quan Hiên xem đến tròn mắt.
‘’Tốt.. Thật là lợi hại!’’
Thượng Quan Hiên về sau kịp phản ứng, cao hứng vỗ tay tán thưởng hai người.


Đại hán có chòm râu không có ý tứ gãi gãi đầu, cười ha hả đối Thượng Quan Hiên nói :
‘’Không có gì á ! Ta cùng huynh đệ của ta diễn luyện thật lâu !’’


‘’Đúng nha ! Nhất là động tác thứ ba kia, ta phải té mấy chục lần mới thành công đứng không ngã đây này !’’
Đại hán đầu rối bù cũng cười đối với Thượng Quan Hiên nói.


‘’Oa ! Hai vị thật lợi hại nha ! Được hay biểu diễn một lần nữa cho ta xem ?’’ Thượng Quan Hiên mở to đôi mắt, khẩn cầu đối với hai đại hán nói.
Được tán thưởng như vậy, hai đại hán phóng khoáng vỗ vỗ lồng ngực nói :


‘’Cái này không thành vấn đề, khó có được người như vậy, huynh đệ chúng ta ngay tại đây biểu diễn cho tiểu huynh đê ngươi xem !’’


Hai gã đại hán đùa nghịch đao đùa nghịch rất hăng lại làm ra rất nhiều động tác cho Thượng Quan Hiên xem, một bên Thượng Quan Hiên vui vẻ vỗ tay bảo hay, hăng phấn một mực bảo hai ngươi tiếp tục biểu diễn.


Đùa nghịch đao đến gần một canh giờ, hai gã đại hán thở dốc ngồi dưới đất nghỉ ngơi, mà một bên Thượng Quan Hiên xem đến vui đến quên cả trời đất, mãnh liệt thúc giục hai người tiếp tục biểu diễn cho hắn xem.
‘’Hai vị không biểu diễn sao ? Ta còn muốn nhìn lại nha !’’


Thượng Quan Hiên đứng một bên phụ giúp đối hai người thở hổn hển nói.
Đại hán đầu rối bù lấy ống tay áo đã bẩn lau mặt của mình, dùng khuỷu tay đẩy đại hán râu dài hỏi :


‘’Đại ca, chúng ta không phải đến cản đường giật tiền sao ? Vì sao lại phải biểu diễn cho con mọt sách này xem ?’’
‘’Đúng nha ! Chúng ta đến giật tiền nha !’’ Tên đại hán kia bừng tỉnh đại ngộ kêu lên.


‘’Chúng ta bị con mọt sách này đùa rồi ! Hắn nhất định là muốn để cho chúng ta đùa nghịch đao đến mệt mỏi, chính mình chạy trốn !’’ Rối bù đại hán thở phì phì nói, đồng thời đứng dậy hướng Thượng Quan Hiên đang sững sờ trừng mắt.


‘’Thật đúng là ghê tởm nha ! Ngươi con mọt sách này ! Nhanh nhanh đem tiền trên người đưa ra đây !’’
Râu mép đại hán cũng đồng dạng tức giận đứng lên, cầm đao chỉ vào Thượng Quan Hiên gào thét.


Thượng Quan Hiên không hiểu tại sao bọn họ bỗng dưng trở mặt, mới vừa rồi không phải rất tốt sao ? Như thế nào một hồi lại đối hắn tức giận ?
‘’Ta… ta làm sai cái gì sao ? Các ngươi vì sao tức giận như vậy ?’’


Thượng Quan Hiên cực vô tội hỏi hai người, ko hiểu tại sao bọn hắn lại phát nóng lớn như vậy.
‘’Đại ca, hắn lại giả ngu, chúng ta nhất định phải hảo hảo giáo huấn hắn một chầu mới được !’’
Đại hán đầu rối bù phẫn nộ đối với người bên cạnh nói ra.


Râu mép đại hán nghe xong lập tức đi đến trước Thượng Quan Hiên lẽ ngươi muốn ch.ết ?’’
Thượng Quan Hiên rốt cuộc đã biết hai người này muốn làm cái gì rồi, hắn sợ hãi cầm chặt lấy bao y phục, thanh âm run run nói :


‘’Ta … ta không có bạc, chỉ còn lại quần áo các ngươi muốn thì lấy đi a !’’.
Nói xong Thượng Quan Hiên liền tranh thủ thời gian đem bao phục trong tay ném cho hai gã đại hán, hi vọng bọn họ có thể bỏ qua cho hắn.


Rối bù đại hán đem bao phục cởi bỏ, bên trong quả nhiên chỉ còn vài bộ xiêm y nhẹ nhàng, một lượng bạc đều không có.


‘’Đại ca, tiểu tử này là thư sinh nghèo, hắn dám làm lãng phí khí lực của chúng ta ! Hại chúng ta đùa nghịch đao cực khổ như vậy, đem y phục trên người ngươi đưa cho chúng ta ! Nhanh thoát !’’


Thượng Quan Hiên rụt lại thân thể, đáng thương thò tay chậm rãi sờ đến chỗ buộc quần áo, giãy giụa lần cuối mà hỏi :
‘’Hai vị đại ca, ta cứ mặc bộ y phục này là được không.. ?’’
‘’Nghĩ cũng đừng nghĩ ! Nhanh thoát !’’


Râu mép đại hán không kiên nhẫn quát, Thượng Quan Hiên bị dọa vội vàng cởi y phục ném cho bọn hắn.


Thoát hết chỉ còn lại áo trắng đơn bạc, Thượng Quan Hiên run rẩy thân hình nhìn hai gã đại hán cầm y phục của mình ly khai, bóng đen cũng dần dần bao phủ, ban đêm trên núi có gió thổi mạnh, con đường bị bóng đêm che kín Thượng Quan Hiên đành phải chạy đến cây đại thụ bên đường núi ngồi xuống, dốc sức liều mạng xoa xoa thân thể sưởi ấm.


Đột nhiên, một đạo bóng đen trên nhánh cây rất nhanh bay vọt đến, bóng đen kia là Niếp Vân, hắn vốn men theo hương khí dọc đường tìm Thượng Quan Hiên kết quả đi được một nửa hắn phát hiện có một ít lối rẽ bị ném bỏ một thỏi bạc, không nghĩ cũng biết chỉ có tên tiểu tử Thượng Quan Hiên kia mới có thể ngốc đến mức dùng bạc làm việc này, cho nên hắn một đường chạy dọc theo đám bạc bị vứt bỏ ở lối rẽ, đi nghiêm chỉnh cả buổi chiều nhặt được khoảng chừng trên trăm lượng bạc, còn chưa kể vật phẩm trang sức, vàng. Đúng là tiểu ngu ngốc có thừa.


Tuy nhiên Niếp Vân trên đường đi đối với Thượng Quan Hiên ngu ngốc cảm thấy xấu hổ nhưng hắn vẫn phải tìm ra tiểu ngu ngốc ! Hắn không thể không hảo hảo giáo huấn hắn một trận ! Dám trốn đi tìm tình nhân ! Thật không thể tha thứ !


Niếp Vân cẩn thận xem lại địa hình một lúc, ừm.. mùi thơm chỉ dừng lại đây, cái tiểu tử kia có thể ngay gần đây, đang lúc hắn nghĩ như vậy, dưới chỗ hắn đứng phát ra như tiếng hắt xì vang lên.
‘’Tiểu Hiên Hiên ?’’ Niếp Vân hơi nhíu lông mày, không xác định hỏi.


Thượng Quan Hiên ngẩng đầu nhìn xung quanh, vừa mới nãy hắn hình như nghe được tiếng Vân đang gọi hắn nha ? Có phải hay không là ảo giác ? U-a..aaa… Bụng của hắn thật đói ! Thượng Quan Hiên cau mày ôm lấy bụng, hắn chưa bao giờ chịu qua đói, cái bụng lập tức bất mãn phát ra tiếng.


Đứng trên tàng ca Niếp Vân nghe thấy âm thanh quái dị kia lập tức nhíu lại mày kiếm, phi thân nhảy xuống cây, liền trông thấy Thượng Quan Hiên ăn mặc đơn bạc một thân áo trắng ở gốc cây ôm lấy bụng mãnh liệt phát run.
‘’Vân ? Thật là ngươi sao ?’’


Thượng Quan Hiên kinh ngạc nhìn Niếp Vân bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, trong nội tâm xuất hiện mừng rỡ đứng lên hướng Niếp Vân chạy đến.
Niếp Vân đợi Thượng Quan Hiên chạy đến trước mặt hắn liền thò tay gõ trán hắn một cái, thở phì phì mà nói :


‘’Ngươi – ngốc tử này ! Chẳng lẽ không biết thế giới bên ngoài nhiều nguy hiểm sao ? Ngươi trong cung đang là thân phận cao quý, không ai ức hϊế͙p͙ ngươi, nhưng mà người bên ngoài không nghĩ như vậy, ngươi có biết không nếu ngươi xảy ra chuyện gì ta sẽ rất lo lắng, mẫu hậu ngươi cùng hoàng hậu cũng lo lắng nha ?’’


Bị gõ một cái, Thượng Quan Hiên bụm lấy cái trán đau nhức  ngồi xổm xuống, thút tha thút thít mà nói :
‘Vân hung dữ ! Người trong cung không có đánh ta … Ô…ô Ta ghét Vân nhất…’’
Nội tâm xiết chặt, Niếp Vân nhẹ nhàng ôm lấy Thượng Quan Hiên đang phát run, tức giận nói :


‘’Đừng khóc, nhìn ngươi thành ra như thế này sẽ không phải gặp được thổ phỉ cướp tiền a ?’’
Thượng Quan Hiên cuốn vào ngực Niếp Vân, lộ ra kinh ngạc sau đó đói với Niếp Vân bội phục nói :


‘’Vân thật là lợi hại nha ! Vừa rồi thật sự có hai người lớn lên rất hung dữ cướp đi túi y phục của ta, hơn nữa hắn còn mắng ta, muốn đem quần áo ấm trên người ta cướp đi, ta vừa rồi thật sự rất sợ !’’


Niếp Vân đem ngoại bào của mình cởi ra bọc lại Thượng Quan Hiên thân thể gầy yếu, ôm hắn nói :
‘’Người bình thường ngốc coi như xong, bên ngoài cũng ngốc như vậy khó trách sẽ bị người giật tiền !’’


Tuy rất không muốn thừa nhận mình ngốc, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại chính mình cùng hai gã muốn cướp tiền của mình đùa rất vui vẻ, nhưng cuối cùng lại bị bọn họ hung hăng cướp đi quần áo, chính mình còn lại một kiện xiêm y, xem ra hắn thật sự như Vân nói là ngốc, bất quá may mà Vân không biết những ngày hắn trải qua  bằng không hắn khẳng định đưa hắn mắng một chầu rồi.






Truyện liên quan