Chương 82: 82: Hẹn Hò Bí Mật
Giá trưng bày khép lại kín mít không để lộ một kẽ hở.
Ninh Như Thâm tranh thủ lúc Cảnh Nghiễn còn chưa tỉnh táo lắm, lấy quà cáp trên giá xuống nhét vào tay hắn rồi đánh trống lảng:
"Đi thôi, đi thôi."
Cảnh Nghiễn "ờ ờ" rồi ôm quà đi ra ngoài.
Ninh Như Thâm vẫn còn thấy sợ:
Cậu đúng là thiên tài...
May mà lúc ấy chọn cửa kéo đẩy, nếu như là cửa xoay thì Cảnh Nghiễn sẽ chạy ra ngoài khoe khoang ngay lập tức.
Cậu theo sau Cảnh Nghiễn cùng ra khỏi phòng.
Trước khi đi, cậu ngoái lại nhìn giá trưng bày không để lộ một kẽ hở kia: Cảnh Khuyển không hổ là chó nghiệp vụ.
Hai người cùng quay về bàn ăn rồi phân phát đống quà cáp.
Mọi người đều mừng rỡ nhận quà, ăn uống tới lúc trời chập tối mới cáo từ rời phủ.
Ninh Như Thâm tiễn từng người ra tới cổng.
Trước khi đi, Phàn Uyển còn ôm đống bánh sữa dê và nói với vẻ ngại ngùng, "Ninh đại nhân, lần sau lại ngồi xe ngựa của vãn bối nhé."
"..."
Ninh Như Thâm xua tay, "Không cần đâu, ngươi mau đi đi."
Đưa tiễn xong cả đám người tay xách nách mang ấy, cậu quay về sân viện, lúc này trời đã tối mịt.
Hôm nay bày tiệc chiêu đã cả ngày, cái cơ thể yếu ớt không ra gió của cậu cảm thấy mệt nhoài.
Ninh Như Thâm vệ sinh cá nhân xong thì đi tới cạnh giường.
Ở giá trưng bày cách đó không xa, chiếc đồng hồ cát trang trí vẫn nằm im ở đó, giống như là đang tỏa ra sức hút để dụ dỗ người ta...
Đi từ đây sẽ thông đến nơi nào nhỉ?
Hoàng cung? Hay là đi thẳng vào long ổ của Lý Vô Đình...
Cậu nghiêng đầu suy ngẫm một lát, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được cảm giác mệt mỏi, vén màn leo lên giường.
Không được, hôm nay thực sự mệt lắm rồi.
Ăn cơm, nằm ngủ, nghỉ ngơi.
- --
Nghỉ một ngày, hôm sau lại lên triều như thường.
Mấy ngày qua, ngoại trừ nhìn nhau từ xa trên đại điện thì hai người không có thời gian để ở riêng với nhau.
Bên ngoài Ngự Thư Phòng luôn có các triều thần xếp hàng dài để yết kiến.
Sau khi bãi triều, Ninh Như Thâm đang nghĩ xem mình có nên đi xếp hàng lấy vé tình yêu [1] không thì thấy Đức Toàn đi từ bên ngoài đại điện tới gần rồi gọi cậu:
[1] Lời bài hát Gặp gỡ - Tôn Yến Tư.
"Ninh đại nhân, bệ hạ triệu kiến."
Tim Ninh Như Thâm đập mạnh, "Vâng."
Hai người cùng xuyên qua lối đi dưới bậc đại điện.
Đức Toàn vừa đi vừa nói: "Hôm nay bệ hạ không ở Ngự Thư Phòng, ngài phải đi kiểm tr.a bài vở của Cảnh Vương điện hạ nên đặc biệt gọi Ninh đại nhân tới."
Ninh Như Thâm hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
Đức Toàn vui vẻ quở trách, "Xem ngài hỏi gì kìa, nào có chuyện gì cơ chứ~"
"..." Ninh Như Thâm hiểu rồi.
Cậu hơi đỏ mặt, cố gắng không nhếch miệng cười, "Ồ."
Thư Xá phía Đông hoàng cung chính là nơi dành cho Hoàng tử học tập.
Ninh Như Thâm bước vào phòng thì thấy Lý Cảnh Dục đang nằm bò ra cái bàn nhỏ với vẻ mặt nhăn nhó.
Còn Lý Vô Đình thì ngồi ở bên cạnh, sườn mặt rất nghiêm nghị và lạnh lùng.
Nghe thấy tiếng động, Lý Cảnh Dục ngẩng đầu lên, "Ninh đại nhân!"
Lý Vô Đình cũng quay ra nhìn.
Ánh mắt chạm nhau, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm ấy hơi xao động, giống như là mang theo nét cười: "Tới rồi à."
Ninh Như Thâm cảm thấy tim đập thình thịch, "Bệ hạ, tiểu điện hạ."
Lý Vô Đình nhìn cậu rồi đột nhiên đứng dậy.
Thân hình cao lớn hoàn toàn che khuất ánh nhìn phía sau, hắn đi tới trước mặt Ninh Như Thâm rồi cúi đầu ngắm nghía một lát, khẽ lên tiếng hỏi: "Có nhớ trẫm không?"
Cảm xúc dồn nén mấy ngày qua lập tức dậy sóng.
Ninh Như Thâm chỉ cảm thấy đôi mắt hắn như đang chứa đựng một ngọn lửa, giống như là muốn nói: Trẫm rất nhớ khanh.
Hơi thở của cậu cũng nóng lên, khẽ đáp: "Nhớ ạ."
Hàng mi rũ xuống của Lý Vô Đình hơi run lên.
Nhìn nhau một lát, Ninh Như Thâm đang bị mê mẩn đến mức quay cuồng thì đột nhiên thấy một cái đầu thò ra phía sau Lý Vô Đình...
Lý Cảnh Dục nghiêng đầu nhìn, đôi mắt chớp chớp đầy ngây thơ.
Cậu, "..."
Ninh Như Thâm lấy lại bình tĩnh, khẽ đẩy Lý Vô Đình một cái, "Ngồi xuống trước đi."
Chỗ này không phải kênh dành cho thiếu nhi.
- --
Quay về ngồi xuống bên bàn.
Lý Vô Đình ngồi ở một bên, còn Ninh Như Thâm ngồi đối diện Lý Cảnh Dục.
Cậu cúi đầu nhìn, thấy trên mặt bàn bày vài quyển sách luận, còn có vài trang giấy đang sao chép lại sớ tâu.
Mấy ngày qua cậu luôn phê duyệt sớ tâu trong Nội Các.
Chỉ cần nhìn lướt thôi cũng có thể nhận ra nội dung: Có vấn đề thủy lợi và lũ lụt, có trật tự dân sinh, còn có một quyển sớ tâu nói về nạn thổ phỉ ở Nghiêu Tân.
Ninh Như Thâm hơi quay người ra, "Bệ hạ, chuyện Nghiêu Tân sao rồi?"
Có lẽ đây chính là đề bài tập mà hắn đã ra cho Lý Cảnh Dục nên Lý Vô Đình không đáp, chỉ lắc đầu với cậu.
Ninh Như Thâm, "?" Lắc đầu là sao?
Lý Vô Đình nhìn cậu một lát rồi đột nhiên nhúc nhích tay.
Bàn tay nóng ấm kéo lấy tay cậu ở dưới mặt bàn.
Ninh Như Thâm lập tức giật mình, tim đập loạn xạ.
Ngón tay mang vết chai thô ráp lướt qua lòng bàn tay cậu, Ninh Như Thâm thở gấp, ngẩng đầu lên nhìn:
Cảnh Dục vẫn còn ở đây...!
Gò má hơi ửng đỏ, cậu không có tâm trạng để ngẫm xem hắn đã viết gì lên tay mình.
Lý Vô Đình nhìn vành tai đỏ rực của cậu, mỉm cười rồi kiên nhẫn viết lại một lần nữa.
Ninh Như Thâm kiềm chế cảm giác ngứa ngáy, cẩn thận cảm nhận hai chữ được viết vào lòng bàn tay: Chiêu hàng.
Cậu khẽ nắm tay lại rồi nhìn Lý Vô Đình...
Lý Vô Đình muốn chiêu hàng? Lắc đầu có nghĩa là tiến hành không thuận lợi?
Trtong lúc phỏng đoán, phía trước mặt đột nhiên vang lên một tiếng "Bộp."
Cái chân ngắn của Lý Cảnh Dục đụng vào bàn.
Ninh Như Thâm sực tỉnh, thấy Lý Vô Đình vẫn còn nắm tay cậu thì vội vàng rút về! Sau đó liếc nhìn Lý Cảnh Dục.
Dường như hành động đó của cậu đã chọc cười Lý Vô Đình, hắn bật cười một tiếng.
Lý Cảnh Dục đang cúi đầu vắt óc làm bài, nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên: "Hoàng huynh?"
Lý Vô Đình gằn giọng, "Làm bài của đệ đi."
Lý Cảnh Dục lại nhìn sang Ninh Như Thâm, "Nhưng mà..."
Đầu nó bị ấn xuống, "Tiếp tục đi." Dừng lại một lát, Lý Vô Đình lại nói: "Trẫm ra phía sau chọn vài quyển sách cho đệ."
Hắn nói xong thì đứng lên.
Trong lúc tay áo phất qua, lòng bàn tay Ninh Như Thâm đột nhiên bị một ngón tay câu lấy.
Cậu ngẩng đầu nhìn Lý Vô Đình, thấy hắn đang cúi xuống nhìn mình, sau đó hắn đi vòng ra giá sách ở phía sau.
...Ủa là sao?
Tim Ninh Như Thâm đập mạnh.
Cậu nhìn theo bóng lưng vòng ra phía sau giá sách ấy, sững người một lúc rồi cũng đứng lên đi theo:
"Ta...!thần cũng đi xem thử xem sao."
- --
Phía sau sảnh học bài là từng hàng giá sách.
Ninh Như Thâm tìm tới nơi, vừa đi qua hai hàng giá sách thì bị một bàn tay kéo lại...
"!"
Cậu đối diện với khuôn mặt quen thuộc, nhịp tim dần ổn định trở lại.
Lý Vô Đình kéo tay cậu, ngọn lửa trong mắt đang bùng lên.
Phía sau lưng là một chiếc cửa khắc hoa rỗng, ánh nắng vàng ươm chiếu nghiêng vào bên trong tạo ra hai chiếc bóng.
Những đốm nắng đung đưa trên đôi bàn tay nắm lấy nhau của hai người.
Ninh Như Thâm mở mắt ra từ trong cảm giác choáng váng.
Cậu thấy Lý Vô Đình mỉm cười, giống như là đang hỏi: Trốn cái gì?
Cậu thầm nhủ, còn không phải vì em trai của anh vẫn còn ở đây sao.
Ngón tay ấy lại xoa nhẹ lên mu bàn tay cậu.
Mấy ngày liền không được ở riêng, sự đụng chạm hiếm hoi này đã làm bùng lên một ngọn lửa.
Cậu nhìn đôi mắt sâu thẳm của Lý Vô Đình một lúc lâu, sau đó không kiềm chế nổi cảm xúc, nhắm mắt lại và ngửa cổ nghênh đón.
Hơi thở của người trước mặt trở nên nặng nề, đôi môi mềm mại dán vào nhau.
Một tay Lý Vô Đình giữ sau lưng cậu, đôi môi hắn dán sát lên môi cậu rồi bắt đầu hôn một cách đầy kiềm chế.
Thư Xá khá là yên tĩnh, thông qua kẽ hở giữa hai hàng giá sách có thể nhìn ra bên ngoài.
Hai người không dám phát ra âm thanh quá lớn, thậm chí còn đè nén cả hơi thở hỗn loạn gấp gáp, chỉ nhẹ nhàng quấn lấy nhau giữa nơi cánh môi đụng chạm.
Nụ hôn đầy kìm nén ấy không thể đủ để thỏa mãn.
Ninh Như Thâm bị hôn đến mức hàng mi run lên, cậu túm lấy long bào của Lý Vô Đình.
Lúc đôi môi bị ɭϊếʍƈ nhẹ để tách ra, cậu không nhịn được phát ra một âm thanh ngắn ngủi: "Ư..."
Đôi môi nhanh chóng được lấp lại, tất cả âm thanh được nuốt xuống yết hầu.
Giữa nụ hôn say đắm nhưng cũng đầy tiết chế, không biết ai là người không thể đứng vững trước tiên, lảo đảo lui về phía sau một bước: Bộp!
Giá sách bên cạnh bị đụng nhẹ một cái, một quyển sách rơi xuống đất.
Tiếng động bất ngờ khiến Ninh Như Thâm mở to mắt, cậu lấy lại sự tỉnh táo...
Cùng lúc ấy, Lý Vô Đình cũng lui xuống.
Vùng cổ phía trên cổ áo nghiêm chỉnh của hắn đang đỏ ửng lên.
Bàn tay ôm eo cậu cũng buông ra, Lý Vô Đình cúi xuống nhặt quyển sách dưới đất rồi nhìn bên ngoài qua khe hở trên giá sách.
Hắn thì thầm: "Phải đi ra thôi."
Ninh Như Thâm mím đôi môi tê dại, "Ừm."
Cậu đang định quay người thì bàn tay bị giữ lại, "Trẫm đi ra trước, lát nữa em đi ra sau."
Ninh Như Thâm quay đầu lại:?
Sao thế, bọn họ còn rút lui theo chiến thuật xé lẻ à?
Dường như nhận ra sự ngờ vực của cậu, Lý Vô Đình nhìn ra bên ngoài rồi mỉm cười, "Bây giờ em mà đi ra, ai cũng sẽ biết rằng em vừa bị trẫm hôn."
Hắn nói xong thì đi vòng ra ngoài.
"..."
Ninh Như Thâm đứng sững tại chỗ trợn mắt lên: Đù má.
- --
Đợi cho cậu trở lại bình thường và đi ra ngoài.
Lý Cảnh Dục đã làm xong bài tập, Lý Vô Đình đang ngồi trước mặt nó để kiểm tra.
Thấy cậu đi ra, Lý Vô Đình ngẩng đầu nhìn.
Ánh mắt chạm nhau, sự mập mờ lại lặng lẽ dâng tràn.
Ninh Như Thâm lại mím môi, ngồi xuống trước mặt Lý Cảnh Dục.
Quyển sách bị rơi xuống vừa nãy đã được đặt trên bàn.
Cậu thử nhìn: [Trị Lại Sách]
Thật sự là đang đào tạo nhóc chân ngắn để trở thành người nối nghiệp rồi...
"Xem thử đi." Lý Vô Đình đột nhiên gọi cậu rồi đưa bài tập của Lý Cảnh Dục ra, "Khanh thấy thế nào?"
Sao lại kiểm tr.a luôn cả cậu vậy.
Ninh Như Thâm nhìn một chút, bên trên là vấn đề trật tự xã hội, cậu ngẫm nghĩ một cái rồi chụm lại bắt đầu ríu rít.
Hai người chụm đầu vào nhau, ống tay áo xếp chồng lên nhau.
Bên kia chiếc bàn, Lý Cảnh Dục lặng lẽ nằm bò ra bàn mà nhìn.
Nó chứng kiến toàn bộ cảnh tượng Ninh đại nhân vô thức tựa đầu vào vai hoàng huynh và hoàng huynh nhìn Ninh đại nhân không chớp mắt, nhớ lại "Ngây Thơ Tàn Ác Luận" mà Ninh đại nhân đã dạy...
Lát sau, nó hơi hiểu ra vấn đề:
Phải ghi nhớ mới được, sau này dùng để nhử mồi Nhị hoàng huynh.
Để cho Nhị hoàng huynh phải chăm chỉ làm việc ở Giang Nam, khi đã có thành quả nhất định thì sẽ đổi lấy được một phần tình báo về hoàng huynh và Ninh đại nhân.
Lý Cảnh Dục sờ lên mặt quyển "Trị Lại Sách", gật đầu:
Ừm, như vậy rất tốt.
- --
Hôm nay Lý Vô Đình chỉ tranh thủ thời gian rảnh rỗi ít ỏi để đến Thư Xá.
Hắn ở lại hơn một canh giờ rồi phải rời đi.
Ninh Như Thâm theo hắn rời khỏi Thư Xá.
Về tới bậc thang đại điện, ánh nắng chói chang chiếu xuống từ đỉnh đầu, giống như là lại kéo Lý Vô Đình về với những công việc bộn bề.
"Trẫm còn có việc phải đến Tam Ti, em..."
"Vâng?"
Lý Vô Đình ngập ngừng một lát rồi nói: "Không có gì, em về trước đi."
Ninh Như Thâm nhìn hắn.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng ấy vừa uy nghiêm lại vừa cấm dục dưới ánh nắng chói lóa.
Cách đây một canh giờ, hắn vẫn còn ôm lấy cậu rồi trút xuống những nụ hôn động tình ở phía sau giá sách, dưới những đốm nắng chiếu nghiêng.
Cậu lại cảm thấy trái tim xao động rồi.
Ninh Như Thâm bình tĩnh lại, "Vậy thần về trước đây."
- --
Vì Lý Vô Đình bất ngờ gọi cậu đi nên hôm nay Ninh Như Thâm đã trốn được Quý Thái phó, cậu tới Lễ bộ chơi một lát.
Buổi tối tan làm về phủ, cậu chỉ còn sót lại một hơi thở mong manh.
Vệ sinh cá nhân tắm rửa xong xuôi, vầng trăng ngoài cửa sổ đã lên cao.
Ninh Như Thâm ngồi ở cạnh giường để chùi lông xù.
Nghiêm Mẫn đi vào nhìn thấy, thở dài thườn thượt:
"Đại nhân ngài, hầy...!hầy...!"
"Lẽ nào lúc ở Bắc Cương, ngày nào ngài cũng lau tóc rối tung lên như thế này sao?"
Ninh Như Thâm khựng lại, cậu không dám nói là ngày nào bệ hạ anh minh thần vũ cũng lau tóc cho cậu bằng vuốt rồng, đành phải ậm ờ đáp:
"Ờ, thì cũng gần như vậy."
Nghiêm Mẫn lập tức đau đớn nắm chặt tay lại, "Hầy."
"..." Biểu cảm này của ông giống như là cậu đang tự chà đạp bản thân vậy.
Ninh Như Thâm xua tay, "Được rồi, ta đi ngủ đây."
Nghiêm Mẫn tắt nến rồi đi ra khỏi phòng.
Cửa phòng kẽo kẹt đóng lại, căn phòng tối trở nên tĩnh mịch, chỉ còn lại ánh trăng lành lạnh chiếu vào từ khung cửa sổ.
Ninh Như Thâm đang định lên giường thì mắt liếc tới một nơi.
Ánh trăng chiếu nghiêng vào phòng đã rọi sáng bức tường đặt giá trưng bày, cát trong chiếc đồng hồ đang phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Cậu chợt thấy xao động, đứng dậy lại gần chiếc đồng hồ cát.
Từ nơi này có thể thông tới...
Ngập ngừng một lúc, Ninh Như Thâm đảo ngược chiếc đồng hồ.
Giá trưng bày trước mặt lập tức phát ra tiếng "cộp", sau đó chầm chậm tách ra hai bên giống như ngày hôm qua...
Lối vào tối tăm hiện ra trước mắt.
Tim Ninh Như Thâm đập như trống, tự dưng cảm thấy căng thẳng.
Lát sau, cậu hít sâu một hơi rồi cầm một giá nến đi vào bên trong.
- --
Đầu bên kia, trong tẩm cung.
Cổng hoàng cung đã khóa kín, trong điện cũng tắt hết đèn đóm.
Màn giường màu vàng sáng khẽ buông xuống, ánh trăng se lạnh chiếu xuống trước giường, màn đêm lạnh lẽo như nước.
Trên long sàng, đế vương trở mình một cái.
Tấm chăn bằng lụa tơ tằm cũng không thể che đậy được cảm giác nóng rực khắp toàn thân.
Trong lòng trống vắng, hắn lại nhớ về nụ hôn sáng nay.
Nụ hôn chỉ chạm vào rồi rời đi, không chỉ không thể giảm bớt những tương tư mấy ngày qua mà trái lại còn làm bùng lên sự đói khát trong lòng.
Lý Vô Đình nhắm mắt lại, yết hầu đỏ ửng hơi nhúc nhích.
Hắn gõ nhẹ ngón tay lên tấm chăn, trằn trọc một lúc lâu, cuối cùng vẫn ngồi dậy vén chăn lên.
Mặc áo thật nghiêm chỉnh, sau đó đi vào phía trong của tẩm cung..