Quyển 1 - Chương 16: Nụ cười gian của chính nghĩa
“Sư phụ, sư phụ người đừng đi, không cho con chút ưu đãi nào sao?” Trùng Trùng sắp bị người ta vác lên mà vẫn còn liều mạng giành lấy lợi ích. Ai, một thân một mình đi vào động, nghe nói nơi đó không phải nơi thoải mái gì, đương nhiên là sống ch.ết cũng phải giành lấy chỗ tốt rồi, bằng không thì đêm dài đằng đẵng, khó lòng say giấc, Trùng Trùng cô nương phải làm sao đây?
Nhưng Bạch Trầm Hương là người có trái tim sắt đá, ngay cả đầu cũng không quay lại, cũng không biết lấy từ đâu ra thanh kiếm của mình, phất tay một cái đã ngự kiếm bay đi, rất nhanh bóng dáng đã hóa thành một điểm sáng màu đỏ, lại nhìn Đao Lãng và Mặc Vũ sư thúc, hai người mỉm cười vẫy tay với nàng, rất giống như đôi cha mẹ đang quang vinh tiễn con mình nhập ngũ vậy, chỉ thiếu việc cài lên ngực nàng một đóa hoa hồng nữa thôi.
Ha đại thúc, người thương nàng nhất, vẫn một mực gật đầu với nàng, ý là bảo nàng yên tâm, ngoan ngoãn đợi vài ngày, rất nhanh sẽ không sao. Đáng ghét nhất là Đào Hoa sư thúc, hắn len lén dựng ngón cái lên với nàng, cũng không thấy hắn động môi, nhưng giọng nói lại truyền vào trong lòng Trùng Trùng: “Nha đầu quỷ, con được lắm, ta sống chung với chưởng môn sư huynh đã mấy trăm năm, chưa từng thấy huynh ấy thất thố trước mặt người khác như vậy, hôm nay con liên tiếp làm huynh ấy nổi trận lôi đình cả ba lần, sư thúc phục con luôn rồi!”
Đào Hoa sư thúc có gương mặt đẹp đẽ, cử chỉ hào hoa phong nhã, một bộ dáng của con người nghiêm túc, trên thực tế lại là người thiên hạ không loạn thì không yên! Trùng Trùng nghiến răng nghiến lợi nghĩ, cũng không còn sức phản kháng nữa, gần như là bị thủ hạ của Dương lão đầu vác trên đỉnh đầu đem đến động Côn Ngô Liên Thiên.
“Chúng ta cũng đi thôi, xem làm sao dọn dẹp tình hình rối ren này đây.” Mặc Vũ nhìn bóng dáng Trùng Trùng biến mất trong đám mây, khẽ than rồi nói: “Hiện giờ đang là thời kỳ biến cố, chỉ mong tìm được cách cứu lại Khước Tà Kiếm, không thì –” Hắn không nói nữa, rút cây bút sắt của mình ra, ngự bút bay đi, Đao Lãng và Đào Hoa cũng đi theo sau.
Ba người đến thành băng trên đỉnh cao của núi Vân Mộng cũng không ngừng lại, mà bay thẳng lên điện Tát Tinh tại Quân Thiên mới đáp xuống, thấy chưởng môn Bạch Trầm Hương đang chậm rãi bước đi trong điện, có thể thấy là nội tâm vô cùng sầu lo, ba người nhất thời cũng không biết nói gì cho đành, chỉ im lặng.
“Hay là — thả Thương Khung ra, huynh ấy đầu óc linh hoạt, nói không chừng có thể nghĩ ra biện pháp nào đó.” Qua hồi lâu, Mặc Vũ nhịn không được lên tiếng.
“Không được, Thương Khung trước nay luôn to gan lớn mật, say mê rượu chè[1], lần này không cho hắn một bài học thì có ai biết sau này hắn sẽ còn nghịch ra tai họa gì nữa.” Bạch Trầm Hương lắc đầu nói, cứ nghĩ tới vị sư đệ này thì lại đau đầu cực kỳ, đột nhiên lại nhớ đến con kiến Diêu Trùng Trùng, cảm thấy đầu cũng sắp nổ tung ra.
[1] Nguyên văn là “trầm mê vào vật trong ly”, mà vật trong ly hiển nhiên là chỉ rượu rồi.
Một môn phái có một đệ tử không nghe dạy bảo đã là chuyện rất không may rồi, mà phái Thiên Môn lại có tới hai người, mà đứa nhỏ hình như còn đáng sợ hơn đứa lớn, đến nỗi mà bất tri bất giác đã phạm phải tội tày trời rồi!
Hắn quay đầu nhìn về phía bàn đá, trên đó có trải một chiếc khăn lụa tơ tằm trắng tinh, trên mặt khăn trơn mịn đó là những đoạn gãy của Khước Tà Kiếm, chúng lẳng lặng nằm tại đó, không một chút linh khí.
“Đao Lãng, gần đây bên núi Vô Cùng có động tĩnh gì không?”
“Hoa Tứ Hải không ở lân cận, nhưng thủ hạ của hắn ào đến rất nhiều, đi khắp núi, mà lại không đến núi Vân Mộng khiêu khích, cũng không biết là muốn làm gì.”
“Không phải là ở núi Vô Cùng xuất hiện bảo vật gì chứ?” Bạch Trầm Hương cau chặt mày hỏi.
“Đệ đã xem qua rồi, hơi hướng núi Vô Cùng vẫn bình thường, e là không có xuất hiện bảo vật gì. Nhưng thiên tướng có hơi biến hóa, hướng tây có mùi giết chóc, xem ra gần đây ma giáo chắc chắn sẽ có hành động, chúng ta phải đề phòng sớm.” Đào Hoa nói.
Trước nay Đao Lãng làm việc thỏa đáng tỉ mỉ, Đào Hoa giỏi chiêm tinh bói toán, nên hắn cực kỳ tin vào những gì họ nói, mà từ sau lần Hoa Tứ đến tận cửa khiêu khích, hắn đã dặn Mặc Vũ tăng cường phòng thủ núi Vân Mộng, dựa vào năng lực của Mặc Vũ, hắn cũng rất yên tâm. Hiện giờ có hai chuyện khiến hắn sầu lo không thôi, một là làm không rõ vì sao người của ma giáo lại ra vào núi Vô Cùng tới tấp như vậy? Hai là phải làm sao với Khước Tà Kiếm?
Người của ma giáo không thể nào mà vô duyên vô cớ đến núi Vô Cùng, nếu không có bảo vật, vậy chúng đến làm gì? Mà vì sao Khước Tà Kiếm lại bị hủy chứ? Vừa nãy hắn bị lửa giận che mắt nên cũng chưa nghĩ kỹ, bây giờ bình tĩnh rồi bỗng nhớ lại Diêu Trùng Trùng cũng không có dùng quá nhiều sức mà thanh kiếm đó đã tự bắn ra, hơn nữa còn lập tức nứt gãy thành nhiều đoạn.
Không phải là do nhiễm phải ma khí khi đối đầu với Tỏa Lân Long của Hoa Tứ Hải chứ? Tuy Hoa Tứ Hải tiếng ác vang xa, nghe bảo hắn pháp lực vô biên, ma lực khó lường, nhưng e là còn chưa mạnh đến mức có thể tổn hại đến thần binh mà không một ai biết, vậy thì kiếm vừa ra đã bị hủy là vì nguyên do đặc biệt gì? Lẽ nào thật sự là thiên kiếp? Diêu Trùng Trùng rơi từ trên trời xuống, là nàng đưa thiên kiếp đến sao?
“Tiếp tục theo dõi sát hành tung của bọn ma giáo, chúng ta cũng phải cẩn thận đề phòng bọn yêu nhân tập kích. Còn việc có thông báo chuyện này đến các phái bạn để xin chi viện hay không thì huynh phải suy nghĩ lại đã.” Nghĩ hồi lâu vẫn không có kết quả, Bạch Trầm Hương nhìn ba vị sư đệ, lại nhìn tàn kiếm, “Mang Khước Tà Kiếm đến Tử Đằng Các trước, cử trọng binh canh giữ, tất cả mọi chuyện để sau rồi bàn tiếp.” Nói xong, hắn thở dài một tiếng hiếm thấy, phất tay bảo các sư đệ lui ra, còn mình thì tiếp tục khổ tâm suy nghĩ.
Ngay tức khắc, trong điện Tát Tinh rộng lớn chỉ còn lại bóng dáng cô quạnh u buồn của hắn
—–
Trùng Trùng nhìn Dương lão đầu và thủ hạ của hắn bằng ánh mắt cảnh cáo, sợ họ thi hành tư hình[2] với mình.
[2] Tư hình: hình phạt không phải của luật pháp mà là của riêng một tập thể cá nhân.
Nàng có chút trách sư phụ, biết rõ là Dương lão đầu này nhìn nàng không vừa mắt mà còn bảo hắn đến bắt nàng, đây không phải là muốn Dương là đao thớt, nàng là cá thịt sao. Nhưng ngoài dự liệu của nàng là lão đầu ch.ết tiệt này chỉ kể tội nàng vài câu, sau đó đặt vòng mẹ của Liên Liên Khán lên một tảng đá xanh rồi căm phẫn rời khỏi, rõ ràng là vẫn còn bất mãn với hình phạt nhẹ như vậy của nàng.
Xét theo một phương diện khác, Trùng Trùng bắt đầu cảm thấy Bạch Trầm Hương cũng có vài tay, cả một phái Thiên Môn từ lụn bại gần như diệt môn đến hiện giờ lần nữa đứng vững trên vị trí danh môn đại phái đã rất không dễ dàng rồi, càng hiếm có hơn là thuộc hạ của hắn ai ai cũng nề nề nếp nếp, ngay cả Dương lão đầu có thứ bậc cao vậy cũng không dám giở trò sau lưng hắn, có thể thấy hắn quản lý môn phái rất chặt chẽ và nghiêm ngặt.
Lúc trong lòng nàng khâm phục sư phụ cũng không chịu nghĩ lại, chỉ mới cách đây không lâu thôi nàng còn chỉ vào mũi sư phụ mắng to Bạch Trầm Hương, cái gì mà tôn sư trọng đạo, kính trên nhường dưới đều bị nàng ném ra tận Thái Bình Dương cả rồi.
Cứ ngồi như vậy nghĩ ngợi lung tung một hồi, cảm thấy không có ai quan sát nữa, nàng không khỏi thả lỏng người ra, từ từ đi dạo trong động.
Động Côn Ngô Liên Thiên rất to, từ lúc nàng xuống đây, nhìn lên bốn tầng trên, tầng nào cũng là một cái động to chứa vô số động nhỏ, hơi giống phòng tắm hơi, cũng hơi giống tổ ong, vừa vào động là cứ như bước chân vào một thế giới khác vậy, vô cùng yên tĩnh, giống như có một cánh cửa vô hình phân cách bên trong với bên ngoài động vậy.
Mà tầng năm này lại chẳng có cái động nhỏ nào, đơn giản chỉ là một căn phòng đá hình chữ nhật cực lớn, dưới đất là rải rác những viên đá tròn đường kính không quá nửa mét, cả một nơi này khiến người khác có thể nhìn không sót thứ gì. Tường đá với đỉnh động có trải đầy tinh thạch màu lam, chính bởi vì chúng phản xạ ra ánh sáng nên mới khiến cho cái động không được chiếu sáng này tuy có chút u ám, nhưng hoàn toàn có thể thấy được mọi vật.
Những tinh thạch này không biết là cái gì mà từ tầng một đã có rồi, mỗi tầng đều dùng chúng để chiếu sáng, cứ như vậy tầng nào cũng phản xạ ra ánh sáng, chẳng qua là càng xuống thì càng tối thôi.
Tảng đá được gọi là đá phân giới kia hẳn cũng có thể gọi là bia đá to, cao ba đến bốn mét, rộng hơn một mét, nhưng độ dày thì chỉ bằng bàn tay, cũng không biết là nguyên lý vật lý nào khiến nó có thể đứng vững mà không đổ, càng không biết là làm bằng nguyên liệu gì. Trên bia đá có viết vài chữ to nàng không hiểu, uốn lượn ngoằn ngoèo như chữ người hành tinh.
Trùng Trùng lại gần sờ một cái, mặt bia trơn trợt, xem ra là không thể leo lên lấy vòng mẹ rồi, cũng có nghĩa là nàng không sống ở đây là không được. Nhưng may là nàng đã có chuẩn bị.
Nàng đứng bên tảng đá phân giới, lộ ra nụ cười gian của chính nghĩa.