Quyển 1 - Chương 57: Hắn là Người Vượt Biển
Đúng là ngốc mà! Nàng đúng là tiểu bạch tiên giới cộng thêm tiểu bạch giang hồ, cái thế giới này làm gì đơn giản như nàng nghĩ? Tuy Tụ Quật Châu vẫn nằm dưới sự thống trị của nhân đạo, nhưng thực chất lại là địa bàn của ma đạo, ở cửa ải chốt yếu như nơi này sao lại không có sắp xếp người của mình chứ? Nếu đã là người của ma đạo, thì làm sao mà không nhận được mệnh lệnh của Hoa Tứ Hải chứ? Như vậy thì bọn họ dịch dung hóa trang căn bản chính là tốn công tốn sức.
Xấu hổ khi ngụy trang bị lật tẩy, quyết tâm phải chạy về Phụng Lân Châu, ý chí muốn hằn học với Hoa Tứ Hải, tất cả đều khiến Trùng Trùng giận từ tim, ác từ gan, dứt khoát đã trót thì phải trét, đập mạnh xuống quầy: “Lảm nhảm cái gì hả! Ta chính là muốn đi chuyến này, ngươi đưa hay không đưa, nói cho nhanh!”
Dùng sức hơi quá, bàn tay như sắp gãy tới nơi, nhưng mà tuy Trùng Trùng đau đến thầm hít sâu một hơi, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ mặt hung ác, bàn tay dán chặt trên mặt quầy, các ngón tay không kiềm chế được mà co giật, sợ chỉ cần rút tay lại thôi thì sẽ đau đến nhảy cẫng lên.
Mà động tác này của nàng đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả đám người trong tiệm, làm ông chủ giật nảy mình. Trước khi ba đệ tử phái Thiên Môn này lên núi Tiêu Dao, hắn đã nhìn ra Ấn Độ A Tam là nữ rồi, mà sao nàng lại thô lỗ như vậy, đồ đệ Bạch Trầm Hương chọn quả nhiên là không giống người thường, nghe nói còn là đệ tử bát kiếm gì đó, thì ra chính là như vậy!
Lại nhìn ra xa, sư huynh sư tỷ của Ấn Độ A Tam thấy chuyện bị bại lộ, cũng không giấu giếm nữa, tuy lớp hóa trang trên người vẫn còn, nhưng một người thân tựa cây ngọc, một người cử chỉ ưu nhã, ngay cả con thần thú đã khôi phục lại bộ dáng của chó kia cũng tràn đầy linh khí, chỉ có Ấn Độ A Tam trước mặt mang một dáng vẻ lưu manh vô lại, làm người khác vừa đáng giận vừa buồn cười.
“Hỏi ngươi đó, giả câm cái gì!”
Ồ, thật ngang ngược! Nàng còn dám ra vẻ không kiên nhẫn nữa. Ông chủ thấy rất ngạc nhiên, trợn trừng mắt, còn chưa kịp lên tiếng thì bọn ma đạo trong tiệm đã lũ lượt đứng hết lên, có kẻ còn lăm lăm binh khí trong tay.
“Không được đánh nhau tại nơi của ta, làm loạn đi rồi biết.” Ông chủ ngán ngẩm phất phất tay, cử chỉ có chút ẻo lả, các móng tay đen đen vậy mà còn làm hình Lan Hoa Chỉ. Trước đó Trùng Trùng chưa từng thấy qua hành động này, bây giờ nhìn đến ngẩn người.
“Ta không câm, nhưng mà các ngươi có thể nguyên vẹn rời khỏi núi Tiêu Dao thì quả là kỳ tích.”
“Liên quan gì đến ngươi, đồ ẻo lả ch.ết tiệt, đừng dùng kiểu âm dương quái đản này nói chuyện với ta, chỉ cần nói bán hay không bán thẻ đường thôi. Ta nghe nói Người Vượt Biển có một quy tắc, chỉ cần là trả nổi tiền, cho dù là kẻ thù giết cha thì hắn cũng sẽ đưa, lẽ nào lời đồn này là giả?” Trùng Trùng khiêu khích nói.
Nàng thấy người đợi thuyền trong quán trọ có một nửa là người của ma đạo, lòng có hơi run rẩy, hơn nữa bây giờ mới biết, lúc bọn họ tới quán trọ hoang dã nghỉ chân hỏi đường, ông chủ và tên khuân vác thuê kia đã chẳng có gì tốt đẹp, nói không chừng tên khuân vác thuê kia cũng là người trong ma đạo.
Sư huynh muội ba người họ quả là quá “gà” rồi, hai người là kiếm tiên không quản thế sự từ năm này qua tháng nọ, còn nàng lại là một đóa hoa trong nhà kính tự cho là mình rất có kinh nghiệm xã hội, đến khi thật sự vào giang hồ thì lúc nào cũng bị người khác tính kế. Nhưng mà ông trời cũng đối xử không tệ với bọn họ rồi, để họ còn sống được tới bây giờ. Làm người phải biết đủ, biết đủ. Nhưng ―― nếu ông trời để cho bọn họ chạy được về bên Bạch Trầm Hương, thì nàng sẽ càng cảm tạ hơn nữa.
“Đúng là có quy tắc này.” Ông chủ không biết lấy từ đâu ra cái bàn tính, lơ đãng khẩy khẩy: “Chỉ cần ngươi trả nổi tiền, ta sẽ bán thẻ đường cho ngươi. Nhưng ta không đảm bảo việc ngươi sau khi lên thuyền có bị cướp hay không, có được an toàn lên thuyền hay không? Tụ Quật Châu của bọn ta không hòa bình như Phụng Lân Châu, nơi nào cũng giặc cướp đầy đường.” Hắn vừa nói như vậy, bọn ma đạo vừa ngồi xuống lại mang vẻ mặt dữ dằn mà đứng lên.
Á, như vậy hình như là không quá thỏa đáng, nếu như thật sự đánh nhau với bọn ma đạo, trước tiên không nói tới việc có đánh lại nhiều người như vậy không, cho dù miễn cưỡng thắng được, cũng sợ sẽ làm chậm trễ chuyến thuyền, như vậy thì tiền mất, lại không lên được thuyền, có phải là mất cả chì lẫn chài không?
Lén đưa mắt nhìn Yến Tiểu Ất, thấy huynh ấy tuy vẫn mặc trang phục nữ, nhưng thần sắc điềm tĩnh kiên định, làm lòng nàng bỗng tự tin và kiêu ngạo hẳn lên, nghiêng đầu cười hi hi: “Ngươi chớ có ăn no rửng mỡ đi lo chuyện bao đồng, lo bán thẻ đường của ngươi đi. Chọc ta vội, ta đốt cả tiệm ngươi đấy, cả đám cá ch.ết lưới rách, ta qua không được biển, ngươi cũng mất nơi làm ăn. Nếu thật sự có tổn thất thì cũng là chuyện của ta, lão tử không có cái gì khác, lão tử chỉ có tiền.”
Nói rồi lại liếc mắt nhìn cẩu cẩu, nghĩ chỉ cần nó phun vài đốm lửa, che chắn cho họ chạy vẫn không có vấn đề gì. Lúc nãy dưới ánh mắt động viên của Yến Tiểu Ất thì nàng còn có thể văng câu nói nặng, nhưng thực lực quyết định khí phách, dũng khí chuẩn bị oanh oanh liệt liệt đại chiến ma đạo đến mau mà đi cũng mau, Trùng Trùng đã bắt đầu nghiên cứu kế sách bỏ chạy rồi.
“Nhưng mà đã hết chỗ rồi.” Ông chủ nghe Trùng Trùng đường đường một cô nương mà lời nào lời nấy đều lão tử này lão tử nọ, nhất thời khó mà thích ứng, khẽ khàng đáp lại.
“Thêm chỗ cho ta không phải là được rồi sao, ta trả tiền gấp bội.” Trùng Trùng vừa nói vừa vỗ tờ ngân phiếu lên quầy.
Lúc làm hành động này nàng đã quên nó chính là dấu hiệu nguy hiểm, mà tiếng vỗ quầy vì chứng tỏ mình giàu có của nàng đã kích thích đám ma đạo thần kinh căng thẳng, lúc nào cũng có ý định xông qua kia, cho nên lời nàng vừa dứt, âm thanh kim loại nổi lên bốn phía, vô số món vũ khí với vô số tên gọi đều tiếp đãi về hướng thân thể của nàng.
Nàng thét lên một tiếng, ôm đầu quỳ xuống đất, làm gì có nửa điểm nào giống dáng vẻ của tiên đạo chính phái. Mà động tác này tuy vô ích, nhưng lại là bản năng của con người khi gặp nguy hiểm, mà vào khoảnh khắc khi nàng quỳ xuống, bên tai truyền tới tiếng gỗ bị nứt và tiếng kêu thét hỗn loạn, tiếng bỏ chạy, chắc là tiếng của những người dân lành trong quán trọ bây giờ đã bỏ chạy tán loạn rồi, cảm nhận thêm chút, trên người không có cảm giác bị thương.
Ngẩng đầu nhìn, thấy nóc quán trọ bị những vụ nổ với sức mạnh khác nhau ép đến đến nát vụn, đã không còn thấy tung tích, ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào, làm người khác không mở nỗi mắt, cầu thang bị hư hại hết, đám người bán rong chẳng còn lấy một ai, cứ như là họ chưa từng xuất hiện qua vậy, chạy mà chỉ hình dung được bằng chữ nhanh, khiến Trùng Trùng trong lúc đang vội vàng vì bị mấy chục tên ma đạo vây đánh mà sinh ra cảm giác thán phục.
“Ha ha, phái Thiên Môn ta lấy một địch gần mấy chục.” Nàng phun ra một câu, vì nàng biết mình tạm thời sẽ được an toàn.
Đoạn Thủy Kiếm và Kinh Ngê Kiếm xuất ra, hai mũi kiếm chạm vào nhau, hai luồng sáng một xanh một trắng hòa vào nhau bao bọc lấy thân người Trùng Trùng, chứ đừng nói tới trên người nàng vẫn còn cái vòng bảo hộ màu vàng kim quanh người càng luyện càng quen, dần dần có thể hành động theo ý nàng kia.
Lại quay đầu nhìn ông chủ nọ, thấy bàn tính của hắn lơ lửng trên đầu hắn, tạo thành một vòng sáng bảo hộ cho hắn, nhưng nét mặt hắn thì vô cùng tệ, có lẽ là lúc nãy suýt nữa bị ngộ thương.
“Tiểu tử phái Thiên Môn, ngươi chớ có tưởng bở, xem Độc Long Xoa của ta đây!” Một tên ma đạo gào lên, vừa nói vừa vung một cây nĩa sắt tản ra ánh sáng nâu lên, rõ ràng là một tên môn đồ cấp thấp, không biết Trùng Trùng là nữ.
Hắn vừa động, những tên khác cũng động, tiếng binh bang không ngừng vang lên bên tai, hai luồng kiếm quang trắng xanh bay múa trên không như con thằn lằn biển, đón lấy rất nhiều lưỡi nhọn của chân khí phát ra từ các món pháp bảo vũ khí đủ loại đủ sắc.
Tình thế này không lạc quan, Trùng Trùng phán đoán.
Nàng không đánh được, chỉ đành ở một bên quan sát. Mặc dầu sư huynh và sư tỷ cùng lúc chống chọi với sự tiến công của bọn ma đạo, nhưng suy cho cùng bên người ta đông hơn, trông cũng không quá “gà”, e là kéo dài thời gian, bọn họ sẽ rơi vào thế hạ phong, hơn nữa sẽ làm chậm trễ chuyến thuyền của Người Vượt Biển. Tuy nói sư tỷ phân tích Hoa Tứ Hải có việc phải làm, sẽ không đuổi theo, nhưng không lo hiểm nguy, chỉ sợ sơ sẩy, ở vào trình độ nào đó, thì thời gian chính là sinh mạng của bọn họ.
Nhưng, làm sao đây? Vòng sáng màu vàng kim của nàng là để phòng hộ, giúp không được cho sư huynh sư tỷ, hơn nữa ông chủ còn chưa có ra tay mà.
Đang lúc khó khăn, thuận theo tiếng bước chân nặng nề, một nam nhân mạnh mẽ bước vào quán trọ, quần áo trên người ngắn củn, tay cầm theo một thanh gỗ mỏng, “Trước khi lên thuyền mà động đao động kiếm là xui xẻo.” Giọng nói kêu vang, chính là tên khuân vác thuê mà ba người bọn Trùng Trùng gặp lúc trước, “Ai muốn qua biển, đưa thẻ đường đây.”
Hắn quả nhiên chính là người của ma đạo, hắn chính là Người Vượt Biển! Cái hắn cầm trên tay là mái chèo, vì sao lúc trước nàng cứ tưởng nó là đòn gánh chứ?