Chương 12

Ngôn gia tiêu cục thực không phải, lần đầu phái hai mươi mấy hộ vệ đi theo hộ tống Vân Tịnh Thư nhưng bọn họ bất hạnh gặp nạn ở khách điếm, ch.ết hết mười mấy người, cho nên Ngôn Sơ Thất mới dùng bồ câu đưa tin về nhà, lập tức Ngôn Sơ Nhị đã mang theo Ngôn Sơ Lục, Ngôn Sơ Ngũ cùng hơn một trăm hộ vệ, thêm ba nha hoàn cùng thư đồng Bạch Tứ Hỉ không an tâm về công tử nhà mình đuổi theo.


Vì vậy đội ngũ hộ tống nhân lực tăng lên đáng kể, chẳng khác gì đội ngũ hộ tống công chúa xuất giá, chậm rãi hướng về Yên Châu.


Người nhiều hơn, xe ngựa cũng tăng thêm mấy chiếc là đúng rồi, nhưng mà hình như Bạch Tử Phi hắn không có duyên với xe ngựa hay sao á. Dựa vào cái gì mà Ngôn Sơ Thất và Vân Tịnh Thư ở chung một xe, Bạch Tứ Hỉ cùng ba nha hoàn một xe, Ngôn Sơ Nhị cùng hai tiểu đệ của hắn một xe mà hắn lại một mình một xe.


Bạch Tử Phi cực kỳ phẫn nộ. Người ta ai cũng có bạn bên cạnh hàn huyên, còn hắn cô đơn một mình. Hắn muốn nằm, muốn ngồi, thậm chí có trồng cây chuối cũng chẳng vấn đề gì nhưng điều quan trọng là hắn rất tịch mịch ah.


Trước khi lên xe, Bạch Tử Phi đã hừng hực lửa giận kháng nghị với Ngôn Sơ Nhị, mà Ngôn nhị thiếu chỉ thản nhiên nói một câu “ muội muội ta nói ngươi không thích chung đụng với người khác, cho nên đặc biệt chuẩn bị xe ngựa này cho ngươi. Xe ngựa này đủ rộng, Bạch công tử tha hồ quậy ah”


Hừ, hắn có một mình, quậy thế nào đây?
Bạch Tử Phi lại phẫn nộ đi tìm Bạch Tứ Hỉ, thư đồng mê gái nhà hắn đã hai mắt tỏa sáng chạy lên xe cùng ba nha hoàn của Ngôn gia. Chẳng lẽ Tứ Hỉ muốn chơi trò tay tư, hừ, như vậy không mệt ch.ết hắn mới lạ ah.


available on google playdownload on app store


Bạch Tử Phi quay đầu nhìn xe ngựa của Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất.
Trong xe ngựa, thực im lặng.
Tua cờ trên nóc xe nhẹ nhàng lay chuyển theo chuyển động của bánh xe.
Ngôn Sơ Thất ngồi bên cửa sổ xe ngựa, lẳng lặng nhìn khung cảnh bên ngoài.


Đỉnh núi thấp thoáng sương mù, tiếng chim hót thánh thót, tiếng bánh xe nghiến trên mặt đường…trong xe ngựa mùi hương thản nhiên mà điềm tĩnh nhẹ nhàng lan tỏa.
Bầu không khí tốt đẹp tới mức làm người ta suýt rơi nước mắt ah.


Nhưng đừng quên bên trong xe ngựa chính là hũ nút Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất không thích nói chuyện ah.
Vì thế không khí lãng mạn trong xe ngựa vốn thích hợp để nói chuyện yêu đương lại bị hai kẻ trầm mặc lãng phí bỏ qua.


Vân Tịnh Thư tuy nhắm mắt dưỡng thần nhưng thực ra vẫn chú ý nhất cử nhất động của Ngôn Sơ Thất.
Nàng thật sự thực im lặng.


Hắn chưa từng gặp tiểu nữ nhân nào như vậy, mà hình như nàng cũng không phải là tiểu nữ nhân cũng không giống những cô nương cầm kiếm khác trên giang hồ, học được vài ba miếng võ công mèo quào thì cầm kiếm đi lung tung, thế nhưng khi gặp chuyện thì cũng phải trông chờ vào sự bảo hộ của nam nhân. Các nàng xưng là nữ hiệp, bước chân vào giang hồ chỉ làm cho giang hồ thêm bát nháo, vậy mà còn tưởng rằng mình xinh đẹp, đáng yêu…đối với những nữ nhân như vậy, Vân Tịnh Thư không thèm nói một câu.


Nhưng tình huống hôm nay hoàn toàn ngược lại, bọn họ cùng ngồi chung một xe ngựa lâu như vậy, nàng cũng chưa từng nói với hắn một câu. Im lặng ngồi bên xe ngựa giống như để người ta không phát hiện ra sự tồn tại của nàng, thế nhưng khi ở trong khách điếm, nàng cùng hắn kề vai chiến đấu, ngọc bích kiếm vung lên loang loáng, bộ dáng, khí thế chẳng khác một nam nhân, uy phong lẫm lẫm, dũng mãnh mà quả cảm.


Hắn đã gặp được nàng như thế nào.
Vân Tịnh Thư hơi nhíu mày.
Ngôn Sơ Thất cũng quay đầu lại nhìn hắn.
Hắn tao nhã mà tiêu sái, nốt chu sa trên trán không chỉ nhắc hắn nhớ tới huyết hải thâm thù mà còn tạo cho hắn mị lực thần bí động lòng người.


Ngôn Sơ Thất chớp chớp lông mi, cảm giác nhìn thẳng hắn như vậy hình như không tốt, rồi lại không biết nên đặt ánh mắt vào chỗ nào nên quay đầu đi.
“Sơ Thất” hắn đột nhiên gọi tên nàng.


Hắn vẫn khách khí gọi nàng là Ngôn tiểu thư hay Sơ Thất tiểu thư, chưa từng xưng hô thân thiết như vậy, huống chi lúc này đang ở trong một không gian chật hẹp, thanh âm khàn khàn của hắn lại có mị lực vô cùng.


“Vì cái gì. . . . . lại gặp được ngươi?” Vân Tịnh Thư lại sâu kín hỏi, thanh âm giống như hỏi nàng mà cũng là tự nói với chính mình.
Ngôn Sơ Thất quay đầu đi, giống như muốn liếc nhìn hắn lại có chút ngượng ngùng, hàng mi dài khép lại


Đúng lúc này xa phu hô lên “ tiểu thư, đi qua trấn nhỏ trước mắt là sẽ tới Yên châu, nhị đương gia muốn ta hỏi người có cần dừng lại trong trấn nghỉ ngơi một chút không?”
Ngôn Sơ Thất nghe vậy, quay đầu nhìn hắn như muốn hỏi ý
Vân Tịnh Thư ánh mắt như muốn nói “ sao cũng được”


Ngôn Sơ Thất liền quay người nhẹ giọng phân phó “ tìn khách điếm nghỉ tạm đi”
“Dạ, tiểu thư” xa phu đáp lời
Đáy lòng Vân Tịnh Thư có gì đó khẽ nhúc nhích.


Hắn và nàng quả thực có chút kỳ diệu, tuy hai người không cần nhiều lời nhưng chỉ một ánh mắt cũng đã hơn trăm ngàn lời nói, rất ăn ý.
Hắn từ trước tới nay luôn độc lai độc vàng bỗng nhiên lại thích cảm giác như vậy.


Bạch Tử Phi ngồi trên xe ngựa của mình ra sức trừng, hết trừng lại trừng, đưa mắt ra cửa sổ vẫn trừng, vẫn không thấy xe ngựa kia có động tĩnh gì, chỉ lờ mờ thấy tua cờ lay động.


Hừ, một đôi gian phu ɖâʍ phụ. Hai người ở chung một chỗ với nhau, nhất định là cao hứng đến nước miếng cũng chảy đi. Sơ Thất muội muội đáng thương của hắn lại rơi vào ma trảo của nam nhân bại hoại. Lòng dạ nữ nhân đúng là như đáy biển mà, bỏ mặc hắn cô đơn một mình trên xe ngựa mà không cảm thấy hắn đáng thương sao? nữ nhân ah, ngươi đừng gọi Sơ Thất nữa, gọi là nhẫn tâm đi.


Bạch Tử Phi liều mạng muốn nhảy ra khỏi xe.
“Vất vả như vậy làm gì, muốn nhìn như vậy thì đem tròng mắt của mình gắn lên mình hắn luôn đi” trong xe đột nhiên vang lên thanh âm sâu kín
“Nga.” Bạch Tử Phi giật mình xoay người lại.


Đập vào mắt Bạch Tứ Hỉ là bạch hồ ly xiêm y rực rỡ đang nằm chổng vó lên trời, thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Bạch Tử Phi, nó cười tủm tỉm, chớp chớp mắt nói “ tiên nhân, nhìn thấy ta thì mừng rỡ sao? ngươi có hài lòn với tạo hình của ta không?”
Bạch Tử Phi khóe mắt run rẩy.


Bạch hồ ly này chẳng những chui vào bao quần áo của hắn mà còn đem hết mặc lên người, một kiện bạch sam, một cái lam bào, qυầи ɭót điều hoa, trên đuôi còn treo lủng lẳng đôi tất..Bạch Tử Phi thực sự là bị nó đánh bại.
“Hoa hồ ly, ngươi đến đến đây làm gì? !”


An hồ ly cũng hồ ly khóe mắt run rẩy, “Tiên nhân, ta đã nói với ngươi một trăm tám mươi lần rồi, người ta không phải họ Hoa, người ta họ An! Thật là, trí nhớ có vấn đề sao? lúc nào cũng gọi sai tên người ta”
Hừ, cũng không biết là ai mất trí nhớ ah


“Bớt nói nhảm đi, ngươi tới đây làm gì? Còn trốn trong bao quần áo…chẳng lẽ khi Tứ Hỉ thu thập đồ vật ngươi đã giấu thân vào đây? Hoa hồ ly, ngươi sao có thể thoát khỏi lồng sắt vậy?”


“Sao ta lại không thể?” An hồ ly trừng mắt “ người ta đã tu luyện một ngàn bảy trăm năm rồi, cái lồng sắt nho nhỏ kia có là gì chứ”


Té xỉu! Bạch Tử Phi hoàn toàn bị nó đả bại, thì ra không phải là mất trí nhớ hẳn, chỉ là tùy lúc mà thôi, cho nên hôm nay mới biết mình đã tu luyện bao lâu, còn biết vận dụng công lực chạy ra khỏi lồng sắt nữa.
“Đừng hồ nháo , ngươi mau về nhà cho ta, bằng không ta liền đem ngươi…”


“Đem ta về lại Cửu Mạc sơn…Yên tâm, ngươi đưa tới đó ta sẽ lại trốn đi” An hồ ly hôm nay thật là lớn gan “ dựa vào cái gì mà các ngươi đi du sơn ngoạn thủy còn ta thì bị nhốt trong lồng sắt? ta cũng muốn đi du ngoạn ah. Thật vui a, thật thích ah”


An hồ ly hưng phấn ở trong xe lăn qua lộn lại thiếu chút nữa đã bị xa phu bên ngoài phát hiện.
Bạch Tử Phi liền túm cổ nó “ đừng nháo nữa, nếu không người ta sẽ phát hiện ra ngươi, ngày này năm sau ngươi sẽ trở thành hồ ly phơi khô treo trên sạp bán giữa chợ”


An hồ ly đây để những lời hắn lọt tai, mấy ngày qua ở trong bao quần áo nghỉ ngơi dưỡng sức đã đủ, được ăn no ngủ ấm lại không mất trí nhớ nên cực kỳ vui vẻ.
“Ai dám đem ta thành hồ ly phơi khô, ta liền biến hắn thành tiểu hồ ly”


“Hoa hồ ly, ngươi dám! Yêu khí của ngươi lại dâng lên phải không?” Bạch Tử Phi thấy nó hôm nay hưng phấn dị thường.
An hồ ly đưa móng vuốt lên cửa kính, lè lưỡi nói “ hi, ta chính là yêu, ta chính là yêu quái, có bản lĩnh thì tới bắt ta đi, thần tiên ngu ngốc”


Đỉnh đầu của Bạch Tử Phi bốc khói.
Hắn thực sự là xui tận mạng rồi, vừa ra khỏi cửa bị người ta khi dễ không nói, hôm nay cả Hoa hồ ly cũng dám tạo phản. Hắn tức giận đưa ta tóm cổ hồ ly, ai ngờ hồ ly đã nhanh nhẹn nhảy ra khỏi cửa sổ.


“Trở về cho ta” Bạch Tử Phi vừa thấy nó nhảy xuống xe cũng vội nhấc màn lên, nhảy theo.


Tên kia yêu khí đầy người, bình thường lại mất trí nhớ, hắn nhốt nó trong lồng sắt đặt ở thư phòng là để nó tu thân dưỡng tính cũng là tìm cách trị liệu cho nó. Thế mà giờ nó không nói không rằng bỏ đi, chuyện này trăm triệu lần không thể được.


Xa phu hoảng sợ vội vàng hô lên “ Bạch công tử, mau trở lại đi”
Ngôn Sơ Nhị nghe tiếng cũng vội thò đầu ra khỏi xe hỏi “ làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
Bạch Tử Phi một lòng muốn bắt hồ ly trở về, cho nên không để ý gì mà chỉ lo đuổi theo.


Đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai vang lên “ a…a”
Không đúng, là hai tiếng!
“A! Yêu quái!”
“A! Yêu nữ!”
An hồ ly bị dọa tới nỗi suýt nữa lòi cái đuôi ra, vội vàng quay lại, lủi vào lồng ngực Bạch Tử Phi.
Bạch Tử Phi lập tức ôm lấy nó “ coi ngươi còn chạy đi đâu”


“Ta không có ý chạy, tiên nhân, tên kia thật đáng sợ ah” An hồ ly càng nép sát vào ngực Bạch Tử Phi, đưa móng chỉ qua chỗ hồi nãy.
Bạch Tử Phi vừa nhìn thấy đã lập tức chấn động.


Đằng kia là một nữ hài tử vô cùng xấu xí, quần áo rách nát, còn lộ cả cánh tay dính đầy ghét ra ngoài, cả người bẩn thỉu. Nhưng chân chính làm người ta sợ hãi là trên má nàng như bị vật gì cào xước, da thịt bầy nhầy, máu tươi đầm đìa, cực kỳ khủng bố.


Ngôn Sơ Thất và Vân Tịnh Thư nghe được thanh âm cũng nhịn không được xốc màn lên nhìn về phía này.
Bạch Tử Phi đứng yên, nhìn chằm chằm nữ hài tư kia.
Hắn có cảm giác, trên người nữ hài tử này có một cỗ khí rất đặc biệt.


Không phải yêu khí, không phải tiên khí, lại càng không là ma khí. Khí của nàng phi thường đặc biệt, dù hắn có tiên pháp cũng không cảm ứng được chỉ cảm thấy quanh thân nàng có một cỗ tử quang thản nhiên, làm cho gương mặt của nàng càng thêm khủng bố.


Bạch Tử Phi đang muốn mở miệng hỏi nàng, đột nhiên từ xa vang lên thanh âm giận dữ “ đâu rồi, mau bắt lấy nàng”
Một đám người vạm vỡ tay cầm gậy gộc dao nĩa đang điên cuồng nhắm hướng bọ họ chạy tới.


Cô gái nghe tiếng la hét thì giật mình sợ hãi, vừa chạy vừa la “ không phải ta, không phải ta, ta không có lấy, không có”
Ngôn Sơ Thất đã nhảy xuống xe ngựa, nữ hài tử thấy trong đám người có nữ nhân cùng tuổi với nàng liền vội vàng chạy tới bên cạnh Ngôn Sơ Thất


Đám người kia cũng vừa đuổi tới chỗ Bạch Tử Phi, chỉ tay vào hắn rống lên “ ngươi, là đồng đảng của nàng”


Bạch Tử Phi từ nhỏ chỉ biết”Tú tài gặp được binh, có lễ nói không rõ” , lập tức giơ hai tay lên, bày tỏ sự vô tội “ không phải, ta chỉ là qua đường, chỉ là qua đường mà thôi”


“Qua đường ? Quá đường gì, vừa rồi còn thấy ngươi và hắn đứng chung một chỗ, nhất định là cùng một giuộc rồi. Nữ nhân xấu xí kia lấy của tiền trang chúng ta tám trăm lượng vàng nhất định là giao cho ngươi. Người đâu, bắt chúng lại cho ta” một kẻ ra vẻ là cần đầu lập tức ra lệnh


Thế gian có còn đạo lý hay không? Bạch Tử Phi rốt cuộc cũng biết thế nào là oan ức, chính là bị tên có mắt không tròng kia vu oan giá họa.
Bạch Tử Phi hai mắt đảo một vòng, đột nhiên đưa tay chỉ đằng xa nói “ uy, các ngươi xem ở đó có phải có vàng không?”


Đám người kia nhìn lại…quả nhiên.
Tiểu đằng khuông kim quang tỏa sáng…bọn người này vội vàng chạy về hướng đó.
Bạch Tử Phi thấy thế, lập tức nhảy lên xe ngựa hô to “ đi mau”


Xa phu ở Ngôn gia cũng đã gặp không ít chuyện, biết rằng ra ngoài thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện nên vội vàng đánh xe chạy đi.
Ngôn Sơ Thất thấy mọi chuyện đã được giải quyết cũng xoay người lên xe tính rời đi.
Nữ hài tử vừa xấu vừa bẩn kia lại nhe hàm răng vàng khè mà cười với nàng.


Ngôn Sơ Thất đột nhiên cảm thấy hoa mắt.
Thật giống như đột nhiên bị cái gì đánh trúng, nụ cười đó lại làm nàng có cảm giác muốn ngất xỉu, cảm thấy xấu nữ này như vừa xẹt qua thân thể nàng, làm cho nơi sườn phải hơi nhói đau nhưng cũng chỉ như bị kiến cắn mà thôi.


Cảm giác này cũng trong nháy mắt. Xấu nữ cũng đã bỏ chạy đi rất xa.
Vân Tịnh Thư ngồi tên xe ngựa, vươn tay với nàng “ đi thôi, Sơ Thất”


Ngôn Sơ Thất tuy cảm thấy vừa rồi có chút quái dị nhưng nàng từ nhỏ đã được giáo huấn phải rời xa thị phi, cho nên không nghĩ gì nhiều, đưa tay nắm lấy tay Vân Tịnh Thư.
Bàn tay thon dài như bạch ngọc liền nhẹ nhàng đỡ nàng lên xe.
Ah, đại phôi đản, dám cầm tay Sơ Thất ah.


Bạch Tử Phi ngồi trên xe ngựa từ xa nhìn thấy một màn này thì giận đến mức nghiến răng.
An hồ ly ở trong lòng hắn chớp chớp mắt “ tiên nhân, ngươi đừng tức giận, tức giận phải là đám người vừa rồi mới phải, ta vất vả lắm mới cho ra được một chút, không biết có đủ cho bọn họ chia hay không?”


“Hừ, ngươi sao không biết khôn thêm một chút” Bạch Tử Phi tức giận, thầm nghĩ nên đem một ít “kim nguyên bảo” của An hồ ly chia cho Vân Tịnh Thư một ít.


Đám người đi tìm vàng vừa rồi vui vẻ ra mặt, lần này tìm được vàng đã mất về, chưởng quầy sẽ không la mắng bọn hắn nữa. Cái tên qua đường vừa rồi ánh mắt thật tinh nha, nếu không có hắn thì bọn họ không thể nào tìm được. Ô..ô, kim nguyên bảo, chúng ta yêu ngươi…đám người kích động vùi mặt vào đống kim nguyên bảo.


Khoan, từ từ, sao lại có mùi thối, hơn nữa kim nguyên bảo trong tay sao lại càng lúc càng nhẹ, càng lúc càng mềm?
Đám người bọn họ đưa tay lên nhìn…
“Oa a a a ——” tiếng thét chói tai như muốn xuyên thủng chín tầng mây, làm gì có kim nguyên bảo nào vừa nóng, vừa thối vừa mềm chứ…


Oa, thúi quá ah…tên qua đường kia đúng là tên hỗn đản mà.






Truyện liên quan