Chương 23
Heo sữa nướng.
Hắn đường đường là Bạch công tử lại không bằng một con heo sữa nướng, mị lực của hắn giảm sút thê thảm vậy sao? chẳng phải trước kia nữ nhân đều bu quanh hắn sao? bây giờ thì lại đuổi theo Vân Tịnh Thư. Hắn buồn bực, hắn không cam lòng…
Róc rách, bên cạnh nghe có tiếng nước chảy
Rầm rầm, bên người cãi lại thủy dài lưu.
“Uy, đừng chảy!” Bạch Tử Phi tức giận không thôi, “Ngươi thích heo sữa nướng như vậy thì đi giành đi, đừng có đứng cạnh ta mà chảy nướng miếng như thế”
Đông Thi Thi lập tức lấy tay che miệng “ người ta không phải thích heo sữa, mà người ta thích chính là con heo ngốc nhà ngươi”
Heo ngốc?
Bạch Tử Phi ngẩng đầu thấy khăn che mặt của Đông Thi Thi đã bị nước miếng làm ướt đẫm, mà nàng không thèm giữ khăn che mặt nữa, một tay nắm lấy hắn.
Má ơi, đây là…đây là dung mạo tuyệt sắc mà Bạch Tứ Hỉ nói sao? so với người tuyệt sắc bị hủy dung còn kém xa. Cái mặt như cái mâm lại còn nổi mụn tùm lum, hai con mắt thì bé ti hí, cái miệng rộng ngoác còn đang hướng về phía hắn chảy nước miếng ròng ròng…
MMá ơi, cứu mạng nha! Đông Thi Thi như vậy, đừng nói là làm cho Ngôn Sơ Thất ghen tỵ, chỉ sợ người ta liếc cũng không thèm liếc hắn một cái, cuối cùng người tức giận cũng chỉ có hắn mà thôi.
Bạch Tử Phi lồm cồm bò dậy, xoay người tính bỏ chạy ai ngờ lại bị Đông Thi Thi ôm chặt cánh tay, miệng hô to “ Trư công tử, ngươi đừng đi, người ta thực sự rất thích ngươi, muốn cùng ngươi đương đương ah”
Trư công tử? đương đương?
Bạch Tử Phi trán nổi gân xanh “ ta họ Bạch, không phải họ Trư, còn có đương đương là cái gì? Ta cũng không có chiêng trống…”
Bạch Tử Phi còn chưa nói xong đã nghe vang lên tiếng chiêng trống đinh đinh đương đương rộn ràng. Bạch Tử Phi kinh ngạc, không biết ai mà phối hợp tốt vậy, đột nhiên cảm thấy cánh tay hơi đau, còn chưa kịp giãy dụa thì cả người đã rời khỏi mặt đất, bay lên không rồi bị người ta hoa hoa lệ lệ ném ra ngoài.
Bạch Tử Phi đổ mồ hôi lạnh, lần đầu tiên cảm thấy thân thể không nghe theo sự kiểm soát của mình.
Đây là nữ nhân sao? cư nhiên có thể tha nam nhân đứng lên còn ném như ném tạ nữa…
“A…” Bạch Tử Phi kêu thật thảm thiết
Đông Thi Thi nước miếng phun phèo phèo trên mặt hắn
Sau đó lại ra bên ngoài, tha đi, tiếng chiên trống vẫn vang lên không ngừng, Bạch công tử vừa la vừa bị người kéo đi.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, ngay cả heo sữa nướng bị rơi trên đất cũng không ai phát giác. Ai nấy đều há mồm trợn mắt nhìn một đôi trước mặt, thật không biết họ bày trò gì, mà nam nhân thì bị quăng ném lên cao, còn nữ nhân lại đứng dưới đất cười đến nũng nịu. Thất…khủng khiếp.
“A —— a —— cứu mạng a!”
Bạch Tử Phi suýt chút nữa thì hôn mê, mắt thấy toàn sao, đầu thì choáng váng, miệng khô, toàn thân hỗn loạn thành một mảnh, một người hắn còn không thấy rõ chứ đừng nói là tìm vị trí của ngôn Sơ Thất. Hắn muốn tìm Sơ Thất hôn môi chứ không phải là khiêu vũ, đương đương cái đầu ngươi.
“Dừng lại! Mau dừng lại! Đông Thi Thi, ta lệnh cho ngươi dừng lại!” Bạch Tử Phi không ngừng rít gào
Đông Thi Thi nghe vậy không dám trái lời, buông tay…
Bịch…
Bạch Tử Phi không có ai đỡ nên lập tức hoa hoa lệ lệ mà đáp xuống đống rác nơi góc tường, miệng sùi bọt mép
“Ha ha ha ha!”
Mọi người bật cười ha hả, quên cả việc tranh giành heo sữa nướng, toàn bộ đều tập trung vào chuyện khôi hài trước mắt. Ngôn đại lão gia cười đến suýt vỗ đùi hét lớn, sáu công tử Ngôn gia cũng cười lăn lộn, Vân Tịnh Thư mặt mày vẫn không chút biểu tình nhưng khóe môi thì cong lên.
Tốt lắm, tốt lắm, lần này Bạch Tử Phi rốt cục cũng thu hút được sự chú ý của mọi người nhưng mà đâu cần dùng biện pháp thảm vậy chứ, mông hắn thực sự rất đau ah.
“Ngươi thế nào, có khỏe không?”
Bỗng nhiên, bên tai vang lên giọng hỏi thăm mềm mại, ấm áp, ân cần.
Bạch Tử Phi híp mắt ngẩng đầu lê. Oa, ha ha ha, oa..cuối cùng vẫn hấp dẫn được sự chú ý của Ngôn Sơ Thất nha, cho dù hắn đang ngã trên một đống rác thì nàng vẫn tự động chạy tới bên hắn , còn ân cần hỏi thăm, vẻ mặt cực kỳ quan tâm nữa…
Bạch Tử Phi cố làm ra vẻ suy yếu “ ân, ta cũng ổn, sẽ không ch.ết…”
Ngôn Sơ Thất hơi nhíu mày, nhìn vẻ mặt bi phẫn của Bạch Tử Phi, lại nhìn bộ dáng thiểu não của hắn, vì đâu nên nỗi?
“Trước tiên đứng lên đi” Sơ Thất đưa tay kéo hắn
Bạch Tử Phi vội vàng nắm lấy tay Ngôn Sơ Thất.
Vân Tịnh Thư đứng ở phía xa hơi nhíu mày.
Bạch Tứ Hỉ thấy vậy vội la lên “ cơ hội tốt, mau thả A hoàng ra”
Khó có lúc Bạch Tử Phi và Ngôn Sơ Thất lại ở gần nhau như vậy, chỉ cần A hoàng nhảy bổ vào Ngôn Sơ Thất tiểu thư, nàng sẽ quát to một tiếng rồi nhảy vào lồng ngực công tử, công tử chỉ cần cúi đầu…thế là đại công cáo thành. Kế hoạch cực kỳ hoàn mỹ ah.
Tứ Hỉ thật muốn vỗ tay hoan hô bản thân.
A hoàng cũng không chịu thua kém, lập tức phóng thẳng tới chỗ Bạch Tử Phi và Ngôn Sơ Thất.
Thành công ! Thành công ! Công tử sẽ thành công trước mặt mọi người !
Từ từ, A Hoàng, từ từ…
Tứ Hỉ thét chói tai…
A hoàng, người ngươi phải cắn là Ngôn Sơ Thất chứ không phải công tử nhà ta ah. A hoàng, ngươi sao có thể thích công tử nhà ta như thế, sao có thể chứ…A hoàng…
“A. . . . . . A. . . . . . A! ! ! ! !”
Bạch Tử Phi kêu thảm thiết, cực kỳ bi thảm!
A hoàng có phải cực kỳ chán ghét hắn hay không, vì sao lần nào cũng nhiệt tình tấn công hắn như thế. A hoàng ơi là a hoàng…
Tứ Hỉ thét chói tai nhưng lại không phát ra âm thanh, chỉ nhìn A hoàng hưng phấn nhắm thẳng vào mông của Bạch Tử Phi, ánh mắt như muốn lập tức cắn nuốt cái mông của hắn.
Tứ Hỉ té ngã xuống đất. Công tử, ta thực xin lổi ngươi.
Bạch Tử Phi hoàn toàn vô lực, ngày hôm nay hắn bị gây sức ép tới mức muốn ch.ết đi sống lại ah. Bạch Tứ Hỉ đưa ra kế hoạch chó má gì thế này, đừng nói là hôn được Ngôn Sơ Thất xinh đẹp mà mông của hắn được A hoàng “ hôn” đến sắp nở hoa rồi. Lúc này trước mắt hắn như có muôn ngàn vì sao, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đầu thì choáng váng, cánh tay rút gân, mông lại đổ máu…thực sự là thảm, rất thảm.
Bỗng nhiên cảm giác được ngón tay mềm mại của Ngôn Sơ Thất vẫn còn đặt trên cánh tay hắn, vậy được rồi, Sơ Thất không ngã vào lòng hắn vậy thì để hắn ngã vào lòng nàng đi, coi như kế hoạch hôn môi cũng thành công được một bước.
Bạch Tử Phi nhắm mắt, hướng tới bả vai ấm áp của Ngôn Sơ Thất mà ngã xuống
Hưu ——
Ngay lúc này bỗng nhiên hắn cảm thấy lạnh.
Hé mắt nhìn thử thì thấy trước mắt hàn quang lòe lòe tỏa sáng, một thanh kiếm đã ngăn cách hắn với bả vai của Ngôn Sơ Thất.
Oa!
Bạch Tử Phi giật mình kinh hãi, may mắn hắn còn chưa có ngã xuống nếu không thì cái cổ đã dời địa chỉ rồi.
Vân Tịnh Thư tay cầm chuôi lưu tinh truy nguyệt kiếm, lạnh lùng nhìn Bạch Tử Phi chằm chằm, tay đưa về phía Ngôn Sơ Thất “ lại đây”
Ngôn Sơ Thất lập tức thả tay Bạch Tử Phi ra.
“Uy, ngươi làm gì? !” Bạch Tử Phi thấy gian kế sắp không thực hiện được thì vội vàng đưa tay kéo Ngôn Sơ Thất “ Sơ Thất, đỡ ta, ngươi sao lại lôi kéo nàng đi?”
Vân Tịnh Thư nhướng mày, khỏa chu sa cũng theo đó mà lay động.
Bạch Tử Phi không phục, ưỡn ngực trừng trừng “ nhăn cái gì, trừng cái gì, tính so coi mắt ai to hơn sao? đừng tưởng rằng ngươi có khỏa chu sa thì có thể giả làm người Ấn Độ, ta mà có khỏa hồng tâm thì ngươi cho ta là thần tiên sao?”
Bạch Tử Phi giũ ống tay áo, lần đầu tiên để lộ ra một khỏa hồng tâm ngay tại khủy tay.
Vân Tịnh Thư lại nhíu mày
Ngôn Sơ Thất trợn tròn hai mắt
“A! Ngươi cư nhiên còn có thủ cung sa, quả nhiên là xử nam, ta thích” Đông Thi Thi đột nhiên nhà tới, vừa rít gào vừa chảy nước miếng ròng ròng.
A phi phi phi! Cái gì mà xử nam, khó nghe muốn ch.ết. Đây không phải là thủ cung sa, đây là dấu hiệu thần tiên của hắn ah.
Bạch Tử Phi biết không thể nào nói cho những người này hiểu được, mặc kệ, hắn nhất định phải nắm được tay của Sơ Thất.
Nghĩ là làm, Bạch Tử Phi đưa tay muốn nắm tay Ngôn Sơ Thất, nào ngờ đâu kiếm của Vân Tịnh Thư cũng đã lập tức chỉa vào hắn “ ngươi thử động vào nàng xem”
Bạch Tử Phi thiếu chút nữa bị hàn quang làm cho giật mình, không khỏi có chút thẹn quá hóa giận “ ta vì sao không thể đụng vào nàng? từ lúc nàng ba tuổi ta đã làm bạn cùng nàng. ta đã đụng hơn một ngàn lần, một vạn lần, vô số lần, khi nào thì tới phiên ngươi tới chỉ trích ta”
Vân Tịnh Thư yên lặng, mắt lóe hàn quang.
Bạc môi khẽ nhếch lên gằn từng tiếng “ nàng, hiện – tại – là – hôn – thê – của – ta”
Bạch Tử Phi thiếu chút nữa thì té ngã lần hai.
Bạch Tử Phi tuy có hào khí ngàn trượng nhưng chỉ một câu này đã làm hắn vạn kiếp bất phục. Đúng vậy, Ngôn Sơ Thất giờ là hôn thê của Vân Tịnh Thư, ai biểu trong lúc thí võ hắn đã thắng Sơ Thất, tuy rằng sau đó bị thương nhưng vẫn không ảnh hưởng tới kết quả. Giang Hồ Phong Tình báo đã đưa tin, toàn thể người trên giang hồ đều biết Ngôn Sơ Thất tiểu thư sẽ gả cho Chu Sa công tử Vân Tịnh Thư. Bọn họ là đôi thần tiên quyến lữ, hiệp khách giang hồ cùng trừ ma vệ đạo, còn có ai nhớ tới Bạch Tử Phi hắn, còn có ai nhắc tới Giang Nam đệ nhất kỳ tài là hắn?
Thực thương tâm, thực thương tâm, thực thương tâm a, từ nhỏ hắn đã nhìn Ngôn Sơ Thất lớn lên, bộ dáng đáng yêu trước đây của nàng hắn vẫn còn ghi tạc trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi bẩn nhưng ánh mắt lại trong suốt như nước…Khi đó Vân Tịnh Thư đang ở đâu, thế mà bây giờ lại nhảy ra đòi giành Sơ Thất…
Nhưng mà…
Nhưng mà…
Bạch Tử Phi nhíu mày.
Vân Tịnh Thư là một phàm nhân.
Là một nam nhân vĩ đại, xuất sắc…
Hắn có thể làm bạn bên cạnh Sơ Thất, còn mình…chỉ cần lấy lại Hỗn thế đan, sau đó…
Bạch Tử Phi càng nghĩ càng có điểm mất mác, cúi đầu ủ rũ, tay buông lỏng, bả vai sụp xuống, nhịn không được xoay người, hai mắt muốn nhỏ lệ…
Ngôn Sơ Thất yên lặng nhìn theo bóng dáng Bạch Tử Phi.
Không biết từ khi nào hai người bọn họ lại có khoảng cách xa lạ như vậy. Từ nhỏ tới lớn, bất kỳ thời điểm nào, dường như hắn luôn làm bạn bên cạnh nàng, cho dù là nhắng nhít cầm tay nàng, đòi hôn nàng rồi bị nàng một quyền đánh bay ra ngoài…nhưng mà bây giờ, hắn cô đơn xoay người đi, bả vai rủ xuống, càng lúc càng xa…
Nhận thua đi, người kia.
Vân Tịnh Thư chậm rãi thu hồi kiếm…
Bạch Tử Phi đột nhiên xoau người
“Hừ, Vân Tịnh Thư, ngươi nghĩ ta sẽ quay người khóc ròng sao? ha ha, ngươi đoán sai rồi, ta sẽ không khóc, ta cũng không sợ ngươi, ta sẽ quyết đấu với ngươi, ta với Sơ Thất…”
Trên mặt Bạch Tử Phi không còn chút biểu tình đau thương nào.
Người xem náo nhiệt được một phen bất ngờ.
Thế mới biết Bạch công tử không biết thương tâm là gì đâu, muốn hắn rơi nước mắt thì e là chờ mặt trời mọc hướng tây ah.
Bạch Tử Phi hạ quyết tâm hôm nay nhất định phải cướp cho được Ngôn Sơ Thất, nếu không hắn sẽ không có cơ hội lấy lại Hỗn thế đan, sẽ bị Hoa hồ ly cười nhạo là tiên nhân vô dụng. Được, hắn quyết định phân cao thấp với Vân Tịnh Thư, sẽ đả bại cái tên được xưng là võ lâm cao thủ kia
Ba!
Thân mình Vân Tịnh Thư khẽ lay động…
Bạch Tử Phi còn chưa kịp phản ứng, bụng đã trúng một đá, thân hình như trái cầu mà bay vút ra ngoài
“A a a!” Bạch Tử Phi ở trên không kêu thảm thiết “ không tính, Vân Tịnh Thư, ngươi dùng chân đen”
Chân đen, hắn mang giày đen mà, chẳng lẽ còn muốn hắn dùng tới hắc quyền?
Vân Tịnh Thư vẫn vân đạm khinh phong.
Bạch Tử Phi bay lên một vòng rồi như sao sa mà hạ cánh ngay bên cạnh…
Người nọ bỗng nhiên quay đầu, mỉm cười mị hoặc với hắn
Bạch Tử Phi thực muốn mình còn ở trên không
Người kia. . . . . . Người kia. . . . . . Là Đông Thi Thi a!
Nhìn thấy quyết tâm của Đông Thi Thi đối với hắn đã nổi lên, cái miệng rộng đỏ chót như đít khỉ há ra làm cho Bạch Tử Phi sợ đến hồn bay phách lạc.
“Không cần a! Không cần a! Không cần a!” Bạch Tử Phi kêu la thảm thiết.
Tứ Hỉ cũng trơ mắt địa nhìn thấy công tử hướng tới đông thi thi mỹ nhân bay qua đi, chỉ phải đồng tình địa che hai mắt của mình: “Công tử, nén bi thương đi!”
Bạch Tử Phi hung hăng trừng mắt nhìn Đông Thi Thi mà Đông Thi Thi cũng chuẩn bị tinh thần cường hôn, ngờ đâu ngay lúc này vang lên âm thanh có người té ngã.
Vân Tịnh Thư lập tức kinh hô “ Sơ Thất”
Mọi người chấn động quay sang nhìn Ngôn Sơ Thất, cơ hồ như tất cả đều hít phải một ngụm khí lạnh.
Ngôn Sơ Thất võ công cái thế, sức khỏe trước giờ rất tốt, ngay cả cảm mạo cũng ít khi có không ngờ giờ đang té ngã, còn như đang hôn mê, hai mắt nhắm chặt. Nếu không phải có Vân Tịnh Thư ở bên cạnh lanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng thì e là nàng đã tiếp xúc với đất mẹ thân yêu.
“Sơ Thất, nữ nhi bảo bối của ta” Ngôn đại lão gia không còn tâm tình để xem kịch vui nữa, vội vàng chạy tới chỗ con gái.
Ngôn Sơ Nhất, Ngôn Sơ Nhị, Ngôn Sơ Tam, Ngôn Sơ Tứ, Ngôn Sơ Ngũ, Ngôn Sơ Lục cũng lập tức chạy tới, bao quanh Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất
“Muội muội!”
“Sơ Thất”
“Bảo bối muội muội, ngươi làm sao vậy? Mau tỉnh lại a!”
“Muội muội, ngươi đừng hù dọa ca ca, mau mở mắt!”
“Muội muội!”
“Tỉnh tỉnh!”
Ai nấy biểu tình đều rất thân thiết, quan tâm kêu gọi.
Có lẽ bình thường bọn họ thích nói giỡn, hay trêu chọc là muốn giao muội muội cho Vân Tịnh Thư nhưng dù sao nàng cũng do bọn họ chăm sóc yêu chiều từ nhỏ, giờ thấy nàng đột nhiên té xỉu thì ai nấy đều lo lắng, khẩn trướng, những tiếng gọi tha thiết đều là xuất phát từ tâm.
Bạch Tử Phi nhìn thấy sắp sửa dán vào mặt Đông Thi Thi thì bất chấp phong độ đẩy nàng ra, mắt lo lắng nhìn về phía Ngôn Sơ Thất, mông thì tiếp xúc với đất mẹ thân yêu mạnh đến mức suýt nở thành tám cánh hoa.
Nhưng lúc này Bạch Tử Phi không thèm để ý tới chuyện đó, thời điểm thấy Ngôn Sơ Thất té xỉu, trong lòng liền có cảm giác không ổn.
Không phải là…