Chương 52

Trời sáng. Hơi sương mỏng manhg phiêu đãng trong nắng mai.
Đỗ quyên líu lo ngoài song của sổ.
Thế giới an bình, tĩnh lặng mà lại chân thật như thế.
Chính là nhân gian.
Một sốm mai bình thường, rất bình thường.
Thần tiên, yêu ma quỷ quái đều là một giấc mộng xa xôi, hoang đường.


Hàng mi dài như cánh bướm rốt cuộc cũng chớp động, đôi mắt trong suốt như nước rốt cuộc cũng đã mở ra.
Vân Tịnh Thư ngồi bên người Ngôn Sơ Thất, chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt vì suy yếu của nàng, nhịn không được nhíu mi “ Sơ Thất, ngươi tỉnh”
Sơ Thất chớp mắt, yên lặng nhìn chung quanh.


Chính là phòng của nàng.
Sa trướng màu hồng, màn che màu trắng, xiêm y màu nguyệt nha, lò hương trên giá sách, còn có Chu Sa công tử vang danh khắp thiên hạ.
Hắn mày kiếm mắt sáng, anh tuấn phi phàm.
Thế giới này rõ ràng như thế, giống như mọi thứ đã là định mệnh.


Vân Tịnh Thư thấy nàng vẫn lặng yên, lo lắng hỏi “ Sơ Thất, ngươi có khỏe không? có cảm thấy không chỗ nào không ổn không?”
Ngôn Sơ Thất chớp mắt
“Vân công tử.” thanh âm của nàng khàn khàn “ chúng ta…thành thân đi”
Vân Tịnh Thư hơi nhíu mi, khỏa chu sa giữa mi tâm lại lay động.


Ngôn gia mừng rỡ.
Tuy rằng hôn lễ của Ngôn Sơ Tam không thành, nhưng tin tức Chu Sa công tử danh chấn thiên hạ Vân Tịnh Thư thành thân cùng nữ hiệp Ngôn Sơ Thất cũng đã kinh động khắp võ lâm, giang hồ xôn xao, không ít người đau lòng…


Ngôn lão gia rốt cuộc cũng đạt được tâm nguyện, Ngôn gia rốt cuộc cũng có chuyện vui, cho nên Ngôn lão gia cười đến không thể khép miệng, bận rộn chỉ huy mọi người trang trí nhà cửa, giăng đèn kết hoa…khắp nơi đều là không khí vui mừng, náo nhiệt.


available on google playdownload on app store


Phóng viên Giang Hồ Phong Tình báo không bỏ lỡ thời cơ, tranh thủ phỏng vấn Ngôn lão gia “ Ngôn lão gia, Sơ Thất tiểu thư và Vân công tử rốt cuộc cũng thành người một nhà, ngươi có cảm tưởng gì? Có thể nói đôi lời về chuyện tình của bọn họ không?”


Ngôn lão gia vừa nghe tới đây mặt mày đã tươi cười hớn hở “ tốt, nhân duyên này quả là một chuyện cực kỳ tốt. Sơ Thất và Vân công tử là nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm, tâm đầu ý hợp, tình thâm ý trọng, tình ý miên miên không thể chia lìa, cùng nhau thề non hẹn biển, ước định chung thân, vô cùng hạnh phúc, ngọt ngào phi thường…”


Ngôn lão gia có thể nói một tràng dài đầy văn hoa như thế cũng không phải là kẻ đầu tường xó chợ a, đáng thương cho phóng viên dùng hết tốc độ cũng viết không kịp, thiếu chút nữa là bút lông đâm thủng cả giấy viết.
Bên ngoài Ngôn gia vô cùng náo nhiệt.


Hậu viên Ngôn gia lại lạnh lùng, cô tịch
Hành lang thủy tạ là nơi hắn từng đứng ở đây ca hát, còn cùng với Bạch Tứ Hỉ diễn cho nàng xem một màn hài kịch.


Tiếng rên rỉ kia như vẫn còn vang vọng bên tai nàng, giống như nàng chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên là thấy được nam nhân áo trắng đang nhìn nàng mỉm cười
“Sơ Thất, chẳng lẽ…ngươi không muốn làm gì sao?”
Nàng vươn tay.
Nàng muốn.
Nàng muốn cầm tay hắn.
Nàng muốn nhào vào lòng hắn


Nàng muốn tất cảm hình ảnh đều dừng lại vĩnh viễn.
Leng keng…
Đột nhiên có thanh âm vang lên làm chim chóc giật mình vỗ cánh bay.
Mặt hồ gợn những vòng sóng lăn tăn, soi rọi thân ảnh cô đơn của nàng.
Nàng ngồi xuống bên hành lang.


Mái tóc dài buông xõa, chấm xuống mặt nước tạo thành những gợn sóng lăn tăn…
Như một giấc mộng.
Thực sự là một giấc mộng.
Từ năm nàng ba tuổi, giấc mộng này đã bắt đầu.


Nam nhân áo trắng tựa như thiên thần đột nhiên xuất hiện, không thèm liếc nhìn nàng một cái đã nhảy vào lòng nàng. Dù nàng không lên tiếng nhưng nàng vẫn biết nàng rất, rất thích hắn. Ngay từ đầu nàng đã luôn bất an, biết hắn cuối cùng cũng sẽ rời đi nhưng nàng lại không muốn từ bỏ. Vì thế mặc hắn tìm mọi cách để hôn nàng, nàng đều né tránh, cho dù hắn tìm cách hấp dẫn lẫn lừa gạt, nàng vẫn không chịu. Nàng biết, chỉ cần tiên đan kia mất đi, hắn cũng sẽ đi theo…


Vậy mà cuối cùng…
Ngôn Sơ Thất ngẩng đầu, nhìn về phía bức tường ngăn cách với Bạch gia.
Bạch phủ phi thường, phi thường im lặng, từ đêm hôm đó về sau giống như là bị ma chú mà trở nên yên tĩnh như tất cả đều đang say ngủ.


Có hắn ở đây, mọi người trong phủ mới cảm giác như mình đang sống. Hắn cười đùa, hắn náo loạn…khắp nơi đều tràn đầy sức sống…
Nhưng mà….
Nàng hơi nhắm mắt lại
Có người nhẹ nhàng nâng mái tóc của nàng lên, nghe có tiếng nước nhỏ giọt xuống mặt ao.


Ngôn Sơ Thất đột nhiên mở mắt.
Mặt nước trong ao soi rõ bóng hình Quân Mạc Ức.
Ngôn Sơ Thất mâu quang chợt lóe.


Nàng và hắn giao tình không sâu, lại vẫn oán hận hắn lãnh khốc vô tình chia rẻ tình cảm của tam ca. Nhưng rồi hắn dần dần thay đổi, thời điểm Bạch Tử Phi bị bắt đi, hắn vẫn đứng yên ở đầu Kim Diệp thuyền, yên lặng bảo hộ cho nàng ở bên trong. Trong lúc đau khổ nhất, bóng dáng của hắn đã cho nàng sự an ủi lớn lao. Tuy rằng nàng không nói lời cảm ơn hắn nhưng mọi chuyện đều ghi sâu trong lòng.


Nhưng nàng không muốn nhìn thấy hắn, hắn là thần tiên, nhìn thấy hắn, nàng lại nhớ tới người đã bị bắt đi kia.
Ngôn Sơ Thất rút lại mái tóc, chậm rãi đứng lên.
Quân Mạc Ức vẫn đứng trên mặt nước, thân hình cao lớn ẩn hiện.
“Ngôn gia có việc vui?”
“Ân” Sơ Thất gật đầu


“Ngươi. . . . . . Thật sự sẽ gả cho Vân Tịnh Thư?”
“Ân.” Ngôn Sơ Thất vẫn tiếc chữ như vàng.
Không biết vì sao, trong lòng Quân Mạc Ức như có cái gì đó thiêu đốt, cảm giác đau đớn như ngày đó nhìn thấy bọn họ ôm hôn triền miên ở Lăng Cảnh khê.


Hắn lập tức bước ra khỏi mặt nước, nắm vai Sơ Thất hỏi “ vì cái gì? Vì cái gì lại nhanh chóng thay đổi như thế? Không phải lúc trước ngươi đã nói với ta duyên nợ của ngươi và hắn là định mệnh, không gì có thể thay đổi. Sao giờ lại nhanh chóng đổi thay như vậy? ngươi có thể gả cho nam nhân khác”


Ngôn Sơ Thất bị hắn nắm đến đau, bị hắn lắc đến đầu váng mắt hoa nhưng vẫn trả lời rất rõ ràng “ bởi vì…hắn muốn ta như vậy”
Quân Mạc Ức giật mình, thối lui một bước


“Hắn muốn vậy thì ngươi liền làm vậy sao? có phải hắn muốn ngươi ch.ết thì ngươi sẽ ch.ết không? chẳng phải ngươi đã nói với ta cái gì là chân tình thân ái, rằng thần tiên vĩnh viễn không biết tình là gì sao? các ngươi đang đùa giỡn ta có phải không? các ngươi gạt ta đúng không?”


Ngôn Sơ Thất hơi giật mình, lại có chút phẫn nộ và khó hiểu nhìn hắn rồi lại mỉm cười lắc đầu


“Ngươi có biết cảm giác đau đến mức không thể đau, thương tới mức không thể thương, rơi lệ tới mức không thể khóc là thế nào không? Chính là đem tên của hắn khắc sâu vào tâm khảm của mình, cho dù kiếp sau, kiếp sau nữa cũng sẽ không quên hắn. Bây giờ ta nghe lời hắn, ta sẽ sống hạnh phúc để hắn trên trời có thể nhìn thấy. Cho dù kiếp này không thể thì ta đợi kiếp sau, kiếp sau…có thể gặp nhau”


Ngôn Sơ Thất nói xong câu đó lại mỉm cười rồi nhẹ nhàng xoay người rời đi, mái tóc đen nhánh tung bay, làn váy lay động…
Quân Mạc Ức kinh ngạc, ngây ngốc…


Không thể quên, đợi kiếp sau…Thật buồn cười, hắn và nàng có thể sao? Nha đầu ngốc này, cứ tưởng nghe lời hắn thì sẽ không quên hắn, còn tưởng cứ sống qua kiếp này thì kiếp sua có thể gặp lại…Nhưng nàng nào đâu biết rằng, hắn làm gì có kiếp sau, cũng không thể ở trên trời nhìn thấy nàng sống hạnh phúc.


Ở trên trời? Ở trên trời? !
Quân Mạc Ức đột nhiên mở to mắt
Thì ra, Ngôn Sơ Thất…không biết gì.
* * * * * *
Sắc trời mới vừa tờ mờ sáng.
Ngôn gia đã khua chiêng gõ trống, náo nhiệt phi thường mà Bạch phủ cách vách lại cửa khóa tường rào, im lìm vắng lặng như vẫn đang ngủ say.


Ngôn Tiểu Thanh, Ngôn Tiểu Lam, Ngôn Tiểu Lục đang trang điểm cho Ngôn Sơ Thất, người đánh phấn, kẻ cài trâm…Ngôn Sơ Thất ngồi bên cửa sổ, nghiêng người nhìn lỗ chó, hắn đã từng đi theo lối đó…giờ chỉ còn có A hoàng hành giả bị đem cái nơi đỏ đi qua đi lại. Nhìn thấy nàng, nó còn hưng phấn sủa hai tiếng như là chào hỏi.


Tâm tình của Ngôn Sơ Thất lại như rơi xuống đáy cốc.
Ngày đó hắn ngồi trên bờ tượng, bị A hoàng truy đuổi, cắn một phát vào mông…giờ thì mọi thứ đều trở thành dĩ vãng, mới thấy có hắn cuộc sống mới trở nên có sắc thái, sôi động…


“Ai nha.” Ngôn Tiểu Lục kêu thành tiếng, không cẩn thận bị trâm đâu vào đầu ngón tay, rỉ máu.
Ngôn Sơ Thất xoay người nhìn nàng “ cẩn thận một chút, các ngươi hình như có chuyện gì không yên lòng sao?”


Ngôn Tiểu Lục ngẩng đầu đáp “ mọi người đều đang vui vẻ, đột nhiên Tứ Hỉ lại nhắc tới Bạch công tử…”
Ngôn Tiểu Lam không đợi nàng nói hết câu đã hung hăng thưởng cho một cước
“A ——” Ngôn Tiểu Lục đau đến la thành tiếng


Ngôn Tiểu Thanh cười hì hì “ tiểu thư, đừng để ý tới mấy lời lung tung của nàng, hôm nay là ngày vui a, vẫn nên trang điểm thật tốt, vui vẻ đi lấy chồng, tiểu thư ngươi thấy có được không?”


Ngôn Tiểu Thanh xoay thân hình của Ngôn Sơ Thất, soi vào gương đồng thấy trên mái tóc đen của nàng có cắm một đóa mẫu đơn, lục lạc theo bước chân vang lên tiếng leng keng. Ngôn Sơ Thất chưa khi nào để ý tới chuyện mặc, nay một thân gả y màu đỏ, thêm chút son phấn, búi tóc cao cao nhìn càng thêm mỹ lệ…


Ngôn Sơ Thất nhìn mình trong gương cũng giật mình.
Có lẽ trong giấc mơ của các nữ tử đều mong có được ngày này, nếu đối diện không phải là người mình nghĩ thì phải đối mặt thế nào? chẳng lẽ phủ khăn hồng lên thì làm như không biết gì, cứ vậy mà tiến hành?


Nhưng cho dù nhắm hai mắt lại, không nhìn, không nghĩ thì cái tên kia vẫn khắc sâu tận đáy lòng.
Rõ ràng là đã khắc sâu tận xương cốt.
Ngôn Sơ Thất nhắm mắt…


“Sơ Thất tiểu thư, chuẩn bị xong chưa? Giờ lành đã tới, Vân công tử muốn đón dâu” dưới lầu bỗng vang lên tiếng của Ngôn Sơ Nhị
Ngôn Sơ Thất bừng tỉnh, chỉ đáp một tiếng “ ân”
Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng mình trong gương một cái rồi nói với ba nha hoàn “ đi thôi”


Ba nha hoàn đưa mắt nhìn nhau rồi vẫn đem hỉ khăn đỏ thẫm phủ lên đầu nàng.
Chiêng trống vang lừng, pháo nổ đùng đùng, tân khách nườm nượp…


Ngôn lão gia lòng đầy vui mừng ngồi trên chủ vị, hỉ chúc ánh lên gương mặt tràn đầy vui vẻ của hắn, nhìn thấy đôi bích nhân hỉ phục đỏ thẫm cầm tú cầu dắt nhau vào thì cười thành tiếng.
Quả là nhân gian tuyệt phối nha.


Nữ nhi mà hắn thương yêu nhất sánh duyên cùng Chu Sa công tử danh chấn thiên hạ, hôn sự tốt như vậy có đốt đèn lồng tìm cũng không ra. Ngôn lão gia cười đến không thể khép miệng, còn mong năm sau bọn họ sẽ cho hắn một tôn tử béo tròn trắng trẻo.


Nghĩ tới đây, Ngôn lão gia lại cười đến mức cằm cũng sắp rớt xuống.
Ngôn Sơ Thất đầu phủ khăn hồng, gả y đỏ thẫm, tay cầm tú cầu, chậm rãi đi theo Vân Tịnh Thư đi về phía sảnh đường đầy tân khách.
Mỗi bước đi, lòng của nàng lại trầm xuống một chút.


Mỗi bước đi, nàng dường như lại cách quá khứ một khoảng xa.
Qua hôm nay, nàng đã thực sự là thê tử của Vân Tịnh Thư, thần tiên yêu ma gì đó chỉ còn là một giấc mộng, vĩnh viễn bị khóa chặt trong ký ức. Nhưng mà, hắn thì sao? hắn ở đâu? Thực sự cứ vậy mà bỏ qua…


Ngôn Sơ Thất đi đến bên cánh cửa, chưa kịp nhấc chân đã lảo đảo suýt ngã, ngay lập tức một đôi tay vững chãi đã đỡ lấy nàng
“Cẩn thận.” Vân Tịnh Thư nhẹ giọng nhắc nhở
Ngôn Sơ Thất ngẩng đầu, cách một lớp khăn hồng nhìn hắn


Hôm nay hắn cũng một thân hỉ phục đỏ thẫm, làm cho khỏa chu sa nơi mi tâm thêm nổi bậc như hào quang bắn ra bốn phía, càng làm hắn thêm anh tuấn bất phàm.


Ngôn Sơ Thất bỗng nhiên hiểu được vì sao Bạch Tử Phi giao mình cho hắn. Hắn và nàng giống nhau, đều là phàm nhân, hắn lại có năng lực như thần tiên, có thể bảo hộ cho nàng. Nàng sẽ ở nhân gian cùng nàng có đôi có cặp, nếu bọn họ có tình thì cũng có thể hạnh phúc bên nhau


Nhưng mà…nếu không có tình thì sao?
Đột nhiên Ngôn Sơ Thất cảm giác tay bị người ta hung hăng nắm chặt, bên tai còn nghe tiếng “ Ngôn Sơ Thất, ngươi không thể thành thân”
Ai? !
Ngôn Sơ Thất giật mình, quay đầu lại.


Xuyên qua hỉ khăn thấy lờ mờ bóng hình của Quân Mạc Ức, ánh mắt nhìn nàng lạnh lùng, hung hăng nói “ngươi không thể thành thân. Ngươi cho là tên Bạch Tử Phi kia đã trở lại thiên đình sao? ngươi cho là hắn lấy lại Hỗn Thế đan là có thể phục mệnh sao? ta nói cho ngươi biết, không phải vậy. Thượng Đế rất giận hắn, vốn định cắt bỏ tiên tu để hắn tu hành lại một lần nữa nhưng hắn vì cứu ngươi mà tình nguyện từ bỏ tiên cốt, từ nay về sau hắn phải ở địa ngục chịu lửa thiêu đốt cùng các loại tr.a tấn suốt một ngàn năm trăm năm”


“Cái gì? !” Ngôn Sơ Thất giật mình kinh hãi. Nàng vội xốc hỉ khăn lên…
Tân khách nhìn thấy tân nương đột nhiên xốc hỉ khăn lên thì cũng giật mình kinh hãi, nhưng bọn họ không ai nhìn thấy Quân Mạc Ức, chỉ có một mình Ngôn Sơ Thất mới thấy mà thôi


“Ngươi nói hắn. . . . . .” Ngôn Sơ Thất quả thực không tin được những gì mình vừa nghe


Quân Mạc Ức biểu tình lạnh lùng “ ta không hiểu duyên nợ của các ngươi nói là gì, cũng không biết thế nào là chân tình. Ta chỉ biết, hắn hiện tại đang chịu mọi tr.a tấn cực khổ còn ngươi lại cùng người khác thành thân. Người có tình chẳng phải nên ở chung một chỗ sao? ta đến nói cho ngươi biết là muốn ngươi tự lựa chọn. Ta sẽ ở hành lang thủy tạ đợi ngươi, có muốn tiếp tục hôn lễ này hay không là tùy ngươi”


Quân Mạc Ức nói xong thì xoay người bước đi.
Ngôn Sơ Thất vẫn còn giật mình ngây ngốc.
Vân Tịnh Thư không biết nàng vì sao lại vậy, vội hỏi “ Sơ Thất, ngươi sao vậy?có chỗ nào không khỏe sao?”


Ngôn lão gia đang ngồi trên chủ vị cũng tức giận “ Ngôn Sơ Thất, ngươi điên rồi. Hôm nay là ngày các ngươi thành thân, ngươi đừng làm ta phải mất mặt. Tiểu Thanh, Tiểu Lam, mau phủ hỉ khăn cho tiểu thư”
Ngôn Tiểu Thanh và Ngôn Tiểu Lam vội vàng chạy đến bên Ngôn Sơ Thất.


Ngôn Sơ Thất đột nhiên xoay người, giống như đã hạ quyết tâm, nhìn Vân Tịnh Thư nói “ Vân công tử, thực xin lỗi, Sơ Thất đã nợ ân tình của ngươi, kiếp sau xin trả lại cho ngươi, kiếp này…coi như vô duyên”
Vân Tịnh Thư giật mình.


Ngôn Sơ Thất vẫn mỉm cười nhưng lại đưa tay kéo hỉ khăn trên đầu xuống. Hỉ khăn như một đám mây hồng tà tà đáp xuống mặt đất. Nữ tử xinh đẹp cũng cất bước…
“Sơ Thất” Vân Tịnh Thư đột nhiên vươn tay, như muốn năm lấy tay nàng.
Nhưng rơi vào bàn tay hắn lại là mảnh hỉ khăn kia.






Truyện liên quan