Chương 59: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cần phải làm gì?” Hoa Thiên Vũ buồn cười nhìn Tô Lâm nói: “Tìm thêm một đám người, lại đi quấy nhiễu lần nữa? Ngươi ngại mạng mình quá dài định kéo ta cùng ch.ết hay sao? Ngươi nghĩ Lăng Mạc Thiên và Liễu Nghiêm dễ bắt nạt vậy sao, một hoàng tử một thừa tướng, nếu thực sự ra uy thì ngươi và ta có một trăm cái đầu cũng không đủ để chém.”
Tô Lâm nghe vậy rụt cổ một cái, lầu bầu nói: “Vậy sao lúc trước ngươi còn chơi lớn như vậy? Nếu không có người cứu ngươi cũng đã bị người ta mang đi gói sủi cảo rồi.”
Hoa Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng, nhìn Tô Lâm “Nói lời vô dụng làm gì? Ngươi rất rảnh sao? phòng tắm bên kia không cần ngươi để ý sao? Ngươi lại còn nhàn hạ thoải mái nói chuyện tán gẫu với ta mấy thứ này sao. Còn không mau đi làm việc, ngươi còn muốn quay lại phủ tướng quân hay không?”
Tô Lâm vui vẻ nhìn Hoa Thiên Vũ nói: “Từ phòng tắm có thể thấy cảnh tượng vào phủ tướng quân, Hoa Thiên Vũ, cái này không phải quá lừa người đi. Hôm nay trừ chuyện này, ta còn muốn hỏi một chút, kế tiếp chúng ta nên làm gì? Ngươi không để ý chuyện kia, vậy chúng ta nên thảo luận vấn đề này thật tốt, nói xem chúng ta nên làm gì sau đó? Như thế nào mới đủ để ta có thể quay lại phủ tướng quân?” @
“Ngươi là nam nhân đấy, chuyện như vậy ngươi lại muốn ta nghĩ?” Rõ ràng Hoa Thiên Vũ muốn trêu chọc Tô Lâm, đến khi Tô Lâm vò đầu bứt tai nhảy loạn mới cười nói: “Kiếm tiền là bước đầu, đương nhiên là còn có bước thứ hai. Chỉ là, Tô Lâm, ta hỏi ngươi, ngươi sợ ch.ết sao?”
“Sợ ch.ết?” Tô Lâm kịnh ngạc nói: “Có ai không sợ ch.ết sao? Nhưng người sống cuối cùng cũng phải ch.ết. Chỉ là vấn đề này của ngươi, rốt cuộc muốn ta làm cái gì? Lại còn hỏi có sợ ch.ết không?”
“Coi như không quá đần. Chỉ là cũng không thông minh lắm.” Hoa Thiên Vũ lắc đầu cười nói: “Ngươi nói chúng ta à người giang hồ, trong mắt những quan viên triều đình kia là cái gì, nhất là ngươi, là người của cái bang, những người làm quan nhìn ngươi như thế nào?”
“Còn có thể thấy thế nào?” Tô Lâm chu mỏ nói: “Trong mắt họ, chúng ta là những kẻ phiền toái, hơn nữa từ lúc vào cái bang, tất cả các quốc gia đều không thừa nhận chúng ta. Hơn nữa con cháu không phải ddi học, nam không đọc sách, nữ không bó chân, đối với chúng ta mà nói, con cháu chúng ta sau này đều là những kẻ ăn xin. Bởi vì nam tử không đọc sách không thể làm quan, nữ tử không bó chân không thể gả vào gia đình giàu có. Như vậy, chúng ta ở trong mắt những người đó không khác gì heo chó, trừ biết làm chút việc mua bán tự cấp tự túc thì vẫn chỉ là những kẻ ăn xin.
“Cho nên, việc đầu tiên là cần thay đổi thân phận này của chúng ta.” Hoa Thiên Vũ cười híp mắt nhìn Tô Lâm nói: “Ngươi hiện tại ở cái bang, thân bất do kỷ, ngươi còn chưa lấy vợ cho nên chuyện ngươi làm sẽ không có ảnh hưởng gì. Ngươi vẫn còn có cơ hội, cơ hội của ngươi chính là có nguyện ý rời khỏi cái bang hay không?”
“Rời khỏi cái bang?” Tô Lâm mở lớn hai mắt nhìn Hoa Thiên Vũ, nói: “Không thể đâu, ngươi định hại ta sao? Muốn rời khỏi cái bang phải trải qua sự trừng phạt trong quy củ của cái bang, về sau trên giang hồ cũng sẽ bị người người khinh bỉ. Ngươi định để cho ta