Chương 10: Đêm tối
Vốn là hôm nay ở trong thành, bọn người Đại Ngốc dẫn theo nhiều người, dự định vừa nhận người, vừa xin được nhiều thêm đồ ăn, rồi buổi tối cùng nhau trở lại ăn một bữa no đầy, kết quả là người chưa chiêu mộ được, mà cơm đồ ăn xin được cũng do xung đột mà làm rớt không ít, lúc mọi người trở về chỗ tụ tập lại một nhóm mới phát hiện ra, vấn đề tối hôm nay mọi người đều được ăn cơm!
Cũng may là Tô Lâm dẫn theo người ra ngoài thành cũng không nhàn rỗi, trước khi nhìn thấy Hoa Thiên Vũ thì cũng bắt được mấy con cá ngon ở dưới sông, đêm nay may mà có mấy con cá này làm canh uống, nếu không, buổi tối hôm nay chỉ sợ tất cả mọi người đều chịu đói bụng.
Cứ như vậy, thịt cá với canh lúc chia đến trong tay Hoa Thiên Vũ cũng không được nhiều lắm! Nhìn cái chén trong tay xung quanh đều bị sức mẻ mấy chỗ, lại nhìn vào bên trong một chút là canh cá không đến nửa bát, bên trong còn có một cái đầu cá, Hoa Thiên Vũ có chút cảm giác nuốt không trôi cơm!
Bây giờ Hoa Thiên Vũ có được đãi ngộ này, là bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên nàng nhập bọn, mà nhân vật mới luôn được chiếu cố đặc biệt, nếu không, đầu cá này đâu có đến phiên nàng! Lúc Hoa Thiên Vũ nhìn thấy cho dù là Tô Lâm, cũng lấy một cái chén bể có đuôi cá toả ra mùi thơm ngồi chồm hổm ở một bên ăn, về phần những người khác, ngay cả một khúc xương cá hay đầu cá cũng không có, thịt cá vốn cũng không có nhiều để nấu, nhiều người như vậy, mà đa số người có thể có canh cá để uống cũng xem như không tệ rồi.
Nhìn nơi trước mắt, Hoa Thiên Vũ không còn hứng thú ăn nữa! Chỗ này sao có thể là chỗ ở của con người chứ! Trong lòng Hoa Thiên Vũ than thở, nàng như thế nào lại lưu lạc đến mức này rồi!
Không khác biệt gì lắm từ nhỏ cho đến lớn ba mươi mấy người chen chúc trong một cái phòng đổ nát, nghe Tô Lâm giới thiệu, trước đây nơi này là nơi ở bị xét của một phạm nhân, bởi vì lúc ấy xét nhà tịch thu tài sản giết cả nhà kẻ phạm tội, dường như máu người ch.ết đều thấm ướt trong ngoài phòng, phía sau nơi này còn có nghe nói là bị quỷ náo loạn mấy lần, cho nên không có người muốn mua nơi này, lại càng không có người muốn xây lại nơi này, cho nên từ từ đổ nát, cuối cùng mới tiện nghi cho nhóm ăn mày trước mắt này.
Nhưng mà chính vì như vậy, trong phòng này đã nhiều năm chưa được tu sửa, phần lớn phòng ốc ngay cả mái che cũng bị mất, chỗ trước mắt này là phòng đại sảnh, là chỗ duy nhất có nóc nhà cũng coi như là chỗ có thể ngăn mưa, nhưng nếu ba mươi mấy người chen lấn ở chỗ này, không nói đến mùi vị đặc biệt từ trên người của mấy tên khất cái kia, chỉ là ngủ cũng là một vấn đề!
Cuộc sống này không còn có cách nào khác! Hoa Thiên Vũ cũng không muốn chen lấn ngủ chung một chỗ với đám người kia! Cũng không phải là nàng kỳ thị bọn họ, mà vốn là không có cách nào để ngủ.
Nhìn phần đông người ở nơi này sau khi uống canh cá rồi trực tiếp quấn một cái chiếu rách ngủ trên mặt đất, lúc này Hoa Thiên Vũ đã có suy nghĩ muốn rời khỏi, thế nhưng nàng ngay cả một cái chiếu cũng không có, Hoa Thiên Vũ còn chứng kiến được mấy đứa trẻ giống như nàng không có chiếu, thì trực tiếp ôm đến một đống rơm rạ không biết đã lấy từ nơi nào, sau đó một đám đứa nhỏ nhét chung rơm rạ vào một chỗ, rồi ôm chặt lẫn nhau cứ như vậy mà ôm đối phương sưởi ấm ngủ, quyết tâm rời đi của Hoa Thiên Vũ càng thêm kiên định.
Cho dù là thực sự đảm nhận bảo vệ linh sáo, nhưng Hoa Thiên Vũ không muốn ngủ ở chỗ này, huống chi nàng còn là thần trộm đến từ hiện đại, nàng muốn cho mình trôi qua có chút thoải mái, đây vốn không phải là một chuyện dễ dàng! Nghĩ tới đây, Hoa Thiên Vũ lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi không từ giã.
Nhưng có người đi trước một bước đến trước mắt Hoa Thiên Vũ, chặn lại đường đi của nàng Hoa.
Lúc Hoa Thiên Vũ nhìn kỹ lại, là Tô Lâm đang ôm một cái chiếu rách đứng ở trước mắt nàng, khi Hoa Thiên Vũ chuẩn bị nói chuyện, thì Tô Lâm đã mở miệng nói trước: "Đi theo ta!" Nói xong rồi dẫn đầu tiêu sái đi về phía trước.
Hoa Thiên Vũ nghi hoặc đi sau lưng Tô Lâm, mặc dù không biết hắn muốn làm cái gì, nhưng Hoa Thiên Vũ vẫn vội vàng đi theo, nàng dự định muốn nhìn một chút Tô Lâm muốn nói với nàng cái gì.
Tô Lâm sau khi dẫn Hoa Thiên Vũ đi vòng qua đại sảnh, rồi vượt qua một cái hành lang rất dài, Tô Lâm dẫn Hoa Thiên Vũ vào một phòng nhỏ, mặc dù phòng này thoạt nhìn rất đổ nát, nhưng suy cho cùng cửa sổ với nóc phòng nhìn thoáng qua không lộ ra khe hở, Hoa Thiên Vũ ngoài ý muốn nhìn Tô Lâm trải chiếu rách ở bên cạnh dưới đất, sau đó từ trong một cái rương nằm ở góc phòng lấy ra một cái đệm nhìn qua cũng coi như là sạch sẽ, vừa cười vừa nói với Hoa Thiên Vũ: "Sau này ngươi cứ ở nơi này đi, chúng ta đều là người quen khổ rồi, với lại ta thấy ngươi cũng không giống với người có thể ở lâu chỗ này, mọi người đã kết bạn với nhau rồi, ta thấy ngươi cũng không có chỗ đi, hôm nay trước tiên ngươi cứ ở chỗ này một đêm đi, qua ngày mai, ngươi muốn đi chỗ nào, chúng ta sẽ không ngăn cản ngươi!"
Hoa Thiên Vũ ngoài ý muốn nhìn Tô Lâm, nàng nghĩ Tô Lâm sẽ cho nàng đồ tốt hơn một chút để trấn an, nhưng lại không nghĩ đến thái độ bình thường của Tô Lâm thay đổi rõ ràng, cũng không yêu cầu mình nhập bọn hỗ trợ nữa, mà mặc kệ nàng, điều này không khỏi làm Hoa Thiên Vũ thắc mắc, hỏi: "Làm sao ngươi biết ta muốn đi?"
Tô Lâm lấy đệm để ở trên chiếu cho Hoa Thiên Vũ xong, cũng không nhìn Hoa Thiên Vũ nói: "Đã nói rồi, mọi người có duyên quen biết nhau, mà ngươi cũng không muốn ở lại chỗ này, chút này ta vẫn nhìn ra được, nhưng mà ngươi là một đại cô nương, trên người lại có chút bất tiện, mà bây giờ sắc trời cũng đã tối, nếu ngươi muốn rời đi, đó cũng là chuyện của ngày mai, nơi này không có người đến, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi ở chỗ này, đến ngày mai, ngươi đi hay ở lại, đều là do ngươi. Chỗ này của ta ngươi cũng thấy đấy, ta không có cách nào đảm bảo sau này ngươi sẽ như thế nào, cho nên quyền lựa chọn ở chính ngươi, ta không bắt buộc ngươi!"
Nghe lời này Hoa Thiên Vũ càng cảm thấy kỳ quái, từ trong lời nói, Hoa Thiên Vũ nghe ra được cảm giác Tô Lâm rất mệt mỏi, không khỏi ngoài ý muốn, chẳng lẽ trước đó hắn đều giả bộ một bộ dáng kiên cường, lúc này cảm xúc suy sụp như thế nào mà nói với nàng như vậy?
Tô Lâm dọn dẹp xong chăn nệm, ngẩng đầu nhìn thấy Hoa Thiên Vũ sững sờ nhìn mình, không khỏi vò đầu hơi ngượng ngùng cười nói: "Không cần nhìn ta như vậy, ta cũng chỉ là một hài tử, ta bây giờ so với ta kiên cường trong trí tưởng tượng của ngươi không giống nơi nào đâu! Đừng thấy ta lợi hại như vậy, dù sao ngươi cũng muốn rời đi, không bằng giờ trò chuyện với ta!"
Hoa Thiên Vũ nghe vậy nở nụ cười, ngồi ở trên đệm, nghiêng đầu nhìn Tô Lâm cười nói: "Thì ra ngươi còn biết ngươi là một hài tử, như thế nào, trong lòng ngươi thật ra không có bao nhiêu lòng tin với lần chọn Đà chủ này sao?"
"Lòng tin so với thực lực, cũng giống như cửa sổ kia, đâm một cái đã hỏng!" Tô Lâm cười nhạo nói: "Nhưng với một đám người như vậy, cuối cùng phải có một người làm đầu, mặc dù ta tự hỏi mình làm có tốt hay không, nhưng có thể đi tới một bước hôm nay, ta dám nói đều là một mình ta chống chọi, tranh cái vị trí kia, chẳng qua cũng chỉ là thời thế mà thôi, giả không phải thật, nhưng nếu như ta không đi tranh cái vị trí kia, rất nhiều người, kể cả chính ta, sau này mặt mũi ta ở trong thành này, cũng chỉ có thể co đầu lại làm người, ta không muốn như vậy!"
"Nhưng nếu tranh theo lời nói, ngươi có thể ngay cả tính mạng cũng bị mất!" Lời Tô Lâm nói làm Hoa Thiên Vũ không đồng ý, hỏi: "Điểm này ngươi nghĩ đến hẳn là rất rõ ràng, ngươi với bọn họ đều là những hài tử không khác biệt nhiều, ngươi có thể làm, thật ra nếu so với bọn chúng thì không được bao nhiêu, còn với tay cường đại, ta nghĩ tự ngươi biết rất rõ, nếu như vào lúc tỷ thí bọn chúng đánh một mất một còn, chỉ sợ mỗi một người các ngươi tham dự đều lành ít dữ nhiều! Ngươi cảm thấy làm như vậy có đáng không?"
"Hoa Thiên Vũ! Ngươi cảm thấy ngươi sống là vì điều gì?" Tô Lâm đáp phi sở vấn*, nói với Hoa Thiên Vũ: "Còn ta cảm thấy là vì mặt mũi!"
(*Đáp phi sở vấn: hỏi một đằng, làm một nẻo)
Tô Lâm giống như mở máy phát thanh, nói liên tục không ngớt: "Hiện tại ngươi sống, không phải là vì ăn uống ngủ nghỉ! Thi cũng là vì mặt mũi! Vì mặt mũi, ngươi có thể không từ thủ đoạn nào! Mà chính vì sĩ diện ấy, một số vị trí gọi là hoàng đế, bang chủ, Đà chủ đúng thời cơ được thành lập! Mà thiên hạ nhiều người như vậy cũng là vì vị trí này, vì muốn leo lên vị trí này mà liều mạng đầu rơi máu chảy, thậm chí đạp trên tính mạng người thân cũng không tiếc, ngươi cảm thấy, đây là vì cái gì?"
Vấn đề này quá rộng rồi! Hoa Thiên Vũ cho dù là người sống hai đời cũng không có cách nào trả lời vấn đề của Tô Lâm, Tô Lâm thấy Hoa Thiên Vũ không nói lời nào, lắc đầu thở dài nói: "Thế nhân sống trên cõi đời này, cũng là vì sống cho mình, vì mình có thể sống tốt hơn, nhưng như vậy thì phải làm cho những nhóm người khác không thể sống tốt, giống như quan hệ bây giờ của chúng ta với Vương Đại Cẩu!"
"Chúng ta là những hài tử ăn xin! Nhưng chúng ta sinh ra để làm hài tử ăn xin sao?" Tô Lâm hơi có chút kích động, nói: "Trở thành hài tử đi ăn xin là chúng ta vừa sinh ra đã muốn làm sao? Không phải! Bởi vì thân phận của chúng ta, bởi vì chúng ta không có địa vị, bởi vì chúng ta không ai có thể giúp đỡ, ngay cả ăn uống ngủ nghỉ cơ bản nhất chúng ta cũng không có cách nào bảo đảm cho mình, cho nên chúng ta trở thành những cô nhi đi ăn xin!"
"Như với ta, là con vợ kế của phủ Đại tướng quân!" Tô Lâm tự giễu nói: "Nói ra dường như rất dọa người, nhưng trên thực tế thì sao? Ta chính là đứa con nhà giàu người ta không cần người ta bỏ! Vì cái gì? Bởi vì ta không phải là người con trai độc nhất vô nhị, trên ta, còn có mười tám phòng tiểu thiếp tiện nghi cho cha, con trai của thứ xuất có hơn hai mươi người, giống như nương ta ngoài ý muốn sinh ra như ta cũng có hơn mười người! Cho nên sau khi mẹ ta ch.ết, giá trị ta sống ở phủ tướng quân đã giảm xuống mức thấp nhất, vì vậy ta trở thành con rơi, ta bị người xua đuổi, sau đó vì nhu cầu ăn uống ngủ nghỉ, ta trở thành cô nhi ăn xin!"
Cha ngươi thật đúng là một con ngựa đực! Hoa Thiên Vũ nghe lời Tô Lâm kể thật ra cũng rất muốn cười, nhưng khi nghe đến phía sau lại cảm thấy lòng rất chua xót, so sánh với bản thân, Tô Lâm thật ra rất giống với đời trước của nàng, hơn nữa hắn cũng kiên cường hơn so với đời trước nàng!
Nghĩ tới đây, Hoa Thiên Vũ không khỏi hỏi: "Vậy tiếp đó ngươi định làm như thế nào? Nếu người thật sự xảy ra cái gì không hay trên đại hội đó, như vậy một đám người này sẽ như rắn mất đầu, bọn họ sẽ làm sao bây giờ?"
"Nên làm cái gì bây giờ đây?" Tô Lâm hỏi ngược lại: "Ngươi nói cho ta biết đi? Chẳng qua ta cũng chi đọc vài cuốn sách nhiều hơn so với bọn họ, thoáng thấy qua cảnh đời, chuyện như vậy, nếu đặt tlên thân ngươi, ngươi sẽ làm thế nào? Thật ra nói thật sự, là ta bị bọn họ bức đến nước này, người trong đại sảnh kia không có một người trong lòng có ý kiến, tất cả đều là một đám được ngày nào hay ngày đó, lúc đi theo sau ta, thì còn là dáng vẻ con người, nhưng một khi ta không có ở đây, có trời mới biết sau lưng ta bọn họ đã làm gì! Chèo chống như vậy, ta mệt ch.ết thôi, thật ra ngươi có biết hay không, ta không biết ta nên làm cái gì bây giờ, cho nên ta muốn cạnh tranh cái vị trí kia, cho dù ch.ết, ta cũng chấp nhận!"