Chương 14-1: Lại so với (1)
Chính là như vậy, người không phục lúc nào cũng không phục, thấy trưởng lão chấp pháp với trưởng lão truyền công cũng không tuyên bố chính thức tân Đà chủ, Vương Đại Cẩu trực tiếp đi lên trước lớn tiếng quát: “Trưởng lão, chúng ta không phục, tiểu ma ốm này nếu là làm Đà chủ, Vương Đại Cẩu ta chính là người thứ nhất không phục!”
Bên này Chung Đạo Bình với Khâu Vân Quốc đang đau đầu làm sao để giải quyết xong việc, mà hành động lúc trước của Trần Hạo Thiên làm bọn họ biết rõ, nếu chuyện hôm nay không cho hắn một kết quả vừa lòng, chỉ sợ qua ngày mai, tai vạ sẽ lập tức đến nơi.
Lúc này, Vương Đại Cẩu nhảy ra làm rối loạn, trái lại trúng với tâm ý của bọn họ! Tân Đà chủ này còn chưa được tuyên bố nhậm chức, thì phần đông đầu người phía dưới không hề phục, điều này chứng tỏ rõ ràng đây chính là xem thường ngươi, hoặc là ghét bỏ đối thủ trúng tuyển không có lai lịch hay đơn giản chỉ là oan gia đối đầu, thật sự chán ghét ngươi!
Nhưng đến cùng mặt mũi vẫn phải giữ, Chung Đạo Bình mặt lạnh lại, ánh mắt giống như cây kim nhọn, nhìn gắt gao chằm chằm vào Vương Đại Cẩu, lạnh lùng hỏi: “Làm càn, ở trước mặt bản trưởng lão, ngươi không có phần nói chuyện! Cuộc tỷ thí ngày hôm nay, quy củ cũng đã sớm nói rõ rồi, lúc này đợi người ta cầm tín vật mới nhảy ra nói không phục, ngươi đây là muốn thách thức bang quy, muốn thử trải qua ba đao sáu lỗ kia sao?”
Chung Đạo Bình vốn là trưởng lão chấp pháp, lời của hắn, làm cho tất cả người ở đây muốn nói theo phụ họa Vương Đại Cẩu, hay những người đục nước béo cò không khỏi co đầu rụt cổ, nhiệt huyết vừa mới dâng trào, muốn đi theo đại chúng ‘bức vua thoái vị’, kết quả là quên mất nơi người cho mượn đấu này là ai, nếu vào ngày hôm nay tại nơi này mà tất cả mọi người thật sự đều nháo lên, chỉ sợ người trước mắt này cũng sẽ không bỏ qua, danh tiếng mặt lạnh Diêm vương của Chung Đạo Bình cũng không phải là hư danh!
Tô Lâm bên này vừa nghe lời Chung Đạo Bình nói, trong lòng mới vừa nhẹ thở một hơi, thì lại nghe Chung Đạo Bình mở miệng nói: “Bọn người các ngươi thấy người ta đạt được thì đều nói với lão phu là không phục! Như vậy trái lại lão phu có thắc mắc, cuối cùng là các ngươi không phục luật nào? Nếu như từng người các người đều nói không được lý do không phục, bản trưởng lão sẽ không dễ dãi như thế đâu!”
Nghe Chung Đạo Bình nói, những người phía dưới thiếu chút nữa chân đều đã mềm nhũn, hai mặt rối rít nhìn nhau, tìm kiếm người dẫn đầu, Vương Đại Cẩu nghe xong cũng ra mồ hôi lạnh toát người, trong lòng thầm suy nghĩ trong lời Chung Đạo Bình nói đến cùng là chứa hàm ý gì.
Nơi này có nhiều người vốn đều là nòng cốt tinh tuý trong Đại Nghĩa Phân Đà, cho dù Chung Đạo Bình là trưởng lão chấp pháp đi nữa, hắn cũng không thể trực tiếp xử lý nhiều người như vậy, Vương Đại Cẩu cảm thấy dường như trong lời của Chung Đạo Bình có chứa hàm ý, theo ý tứ như vậy của hắn, chỉ cần mình nói hợp tình lý, như vậy có phải là nhất định là, kết quả ngày hôm nay có thể sẽ thay đổi chứ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Vương Đại Cẩu tự an ủi mình, cả gan chắp tay với Chung Đạo Bình và Khâu Vân Quốc trên đài, nói: “Hai vị trưởng lão, không phải là chúng ta không phục với luật, mà thật sự là có người không đủ tiêu chuẩn, hơn nữa rõ ràng là, có người không tôn sư trọng đạo, làm xằng làm bậy, người như vậy tại sao lại có thể làm Đà chủ Đại Nghĩa Phân Đà của chúng ta, tại sao chúng ta phải phục tùng?”
Tô Lâm nghe vậy sắc mặt đại biến một hồi, Hoa Thiên Vũ cũng cảm giác có chuyện gì đó không đúng, trong lời Vương Đại Cẩu nói kia chỉ rõ chính là bên nàng, không phải là nói nếu cầm được tín vật là có thể làm bang chủ sao? Như thế nào mà vào trong miệng hắn đã trở thành tội danh làm xằng làm bậy, không tôn sư trọng đạo rồi?
Trên đài Chung Đạo Bình nhẹ nhàng lướt qua Tô Lâm và Hoa Thiên Vũ một cái, trong lòng mỉm cười, dường như cũng đã hiểu là Vương Đại Cẩu muốn nói lời gì, trong lòng cũng hơi yên tâm, cố ý hỏi thêm: “Oh, ngươi nói mấy hành động này là hơi nặng đó, nói chuyện phải hiểu một chút, cũng phải cho nhóm người phía dưới này đều hiểu cùng, nếu như ngươi nói không hợp tình hợp lý, vậy có thể là ngươi đang phạm vào tội danh nói xấu đồng môn, lừa trên gạt dưới, như vậy ngày hôm nay ngươi trốn không khỏi ba đao sáu lỗ rồi!”
Nghe Chung Đạo Bình nói nghiêm trọng như vậy, trong lòng Vương Đại Cẩu trái lại càng thêm bình tĩnh, sau khi xác định được ý tứ của trưởng lão là cũng không định cho Tô Lâm làm Đà chủ, thì lập tức lá gan dần lớn lên, nói: “Trưởng lão, ngài vừa mới ở dưới đài cũng nhìn thấy, Tô Lâm đúng là người của Đại Nghĩa Phân Đà chúng ta, nhưng còn vị bên cạnh lại không phải là người của Đại Nghĩa Phân Đà, hơn nữa vừa mới đó chúng ta cũng đều thấy được, là vị bên cạnh Tô Lâm lấy tín vật trước, rồi mới nhét thẳng vào trong người Tô Lâm, sau đó mới sử dụng công phu khinh công đến trước mặt ngài, ta nói không sai chứ! Mọi người ai có ý kiến gì khác không!”
Mọi người nghe vậy lập tức phụ họa theo, Tô Lâm nghe được lời Vương Đại Cẩu nói, biết rõ là hắn muốn nói cái gì, dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể hét lớn lên: “Hoa Thiên Vũ là người vừa mới nhập bọn, nàng là đệ tử của Cái Bang, Vương Đại Cẩu ngươi đừng có nói bậy!”
“Tô Lâm! Bản trưởng lão có cho ngươi lên tiếng sao?” Chung Đạo Bình lên mặt trừng Tô Lâm một cái, khiến cho tên tiểu tử bị trừng kia giống như bông hoa nhỏ khô héo rũ xuống, hoảng sợ cúi đầu ủ rũ không dám nói gì nữa.